Chiều nam nữ của sự tồn tại

Mọi chiều của sự tồn tại có thể được chia thành các chiều nam và nữ.

Phân chia đàn ông và đàn bà không dựa trên cơ sở một mình dục. Theo Lão Tử đó là phần cần thiết của tiến hoá biện chứng của sự tồn tại. Không chỉ ở mức thân thể, ngay cả ở mức tâm trí đàn ông và đàn bà cũng là khác nhau. Bất kì chỗ nào sự tồn tại biểu lộ bản thân nó, bao giờ cũng có khác biệt về nam và nữ. Tuy nhiên điều cần được nhớ trong tâm trí, theo ý nghĩ của Lão Tử là ở chỗ hình thể nam bao giờ cũng là hình thể tạm thời của sự tồn tại trong khi nữ bao giờ cũng là hình thể vĩnh hằng của sự tồn tại. Khi con sóng dâng lên trong đại dương, nó là nhất thời. Đại dương hiện diện dù sóng nảy sinh hay không. Nữ tính là đại dương của sự tồn tại.

Do đó câu chuyện về phát triển loài người như được viết bởi người Do Thái, là hoàn toàn sai, theo quan điểm của Lão Tử. Người Do Thái tin rằng Thượng đế đã làm ra đàn ông trước hết. Thế rồi từ xương sườn của đàn ông, ngài đã tạo ra đàn bà. Lão Tử nghĩ chính điều đối lập. Lão Tử tin rằng sự tồn tại nữ tính là sự tồn tại khởi đầu. Đàn ông được sinh ra từ điều này và anh ta làm mất bản thân mình cũng trong điều này. Có vẻ như có chiều sâu trong phát biểu của Lão Tử.

Đầu tiên và trước hết, “Đàn bà có thể tồn tại mà không có đàn ông. Nghĩ nhiều của cô ấy về đàn ông không kéo dài thế. Do đó, nếu cô ấy muốn, cô ấy có thể ở độc thân cả đời mình. Tính chất con gái sẽ không chứng tỏ là gian khó cho cô ấy. Nhưng giữ đàn ông vô dục là gần như không thể được, đó là nhiệm vụ rất khó.

Tôi đã từng ngạc nhiên thấy rằng bất kì khi nào các sadhu nói với tôi về phiền phức bản chất của họ bao giờ cũng là dục. Khi Sadhavis nói với tôi, tôi thấy họ không có khó khăn và phiền phức gì từ dục. Thực tại, dục của đàn ông là chủ động, tạm thời và tái diễn tới mức nó làm phiền anh ta mọi lúc và rót vào anh ta sự kiệt sức nhưng ham muốn dục của đàn bà không phải là tạm thời. Nó rất bình thản, ổn định và vững chắc.

Bạn sẽ ngạc nhiên mà biết rằng thôi thúc dục trong con vật là theo chu kì. Cứ vài tháng trong năm con vật lại bị quấy quả bởi ham muốn dục. Với phần còn lại trong năm chúng quên tất cả về nó – dường như nó đã không tồn tại. Đàn ông là con vật duy nhất bị liên tục quấy quả bởi thôi thúc dục. Anh ta không có thời kì cho dục. Nhưng ngay cả trong con người, thôi thúc dục của đàn bà là có tính chu kì. Có vài khoảnh khắc mà cô ấy được tràn đầy với ham muốn dục nhưng với phần thời gian còn lại, cô ấy không bị ám ảnh bởi nó.

Và ngay cả trong những khoảnh khắc dục đó, nếu đàn ông không đánh thức ham muốn dục của cô ấy, đàn bà có thể sống thoải mái không có nó. Sự tồn tại của cô ấy là ổn định hơn. Sự tồn tại của đàn ông có tính không yên ổn. Do đó chúng ta thấy rằng đàn ông luôn luôn xoay quanh đàn bà không thành vấn đề họ cố trưng ra cái khác bao nhiêu. Chính bao giờ cũng là đàn ông xoay quanh đàn bà; trong thời thơ ấu cậu ta lăng xăng quanh mẹ mình và trong tuổi thanh niên thì quanh người yêu của mình. Việc lăng xăng của anh ta bao giờ cũng là quanh đàn bà. Đàn ông là không đầy đủ nếu không có đàn bà, trong khi ở đàn bà, có một loại tính đầy đủ.

Điều này tôi đang nói như một ví dụ cốt để nói rằng sự tồn tại nữ tính cần được hiểu.

Sự tồn tại nữ tính là rất hoàn hảo và đối xứng. Vòng tròn là đầy đủ. Lão Tử nói, “Hoàn hảo càng lớn, nó càng ổn định.” Không hoàn hảo càng lớn, nó càng bất ổn. “Do đó,” Lão Tử nói, “Chúng ta cho huyền tối cao của sự tồn tại cái tên huyền nữ.”

Như có khác biệt nên tảng trong thân thể của đàn ông và đàn bà, như vậy cũng có khác biệt nền tảng trong bản chất tâm trí của họ. Cách nghĩ của đàn ông là suy luận, logic. Điều này phải được hiểu rõ, vì đây là cơ sở của quan niệm của Lão Tử. Phương pháp suy nghĩ của đàn bà thì không qua logic. Nó là phi logic, chúng ta gọi điều này là trực giác. Dù chúng ta cho bất kì cái tên nào, cách nghĩ của đàn bà không bao giờ có thể được gọi là logic. Do đó, bất kì chỗ nào đàn ông nghĩ bao giờ cũng có tính toán, logic và luật lệ. Bất kì chỗ nào đàn bà nghĩ đều không có những thứ này. Có kết luật thẳng và trực tiếp.

Do đó không có đối thoại giữa đàn ông và đàn bà. Mọi đàn ông đều thấy khó nói chuyện với đàn bà vì họ thấy đàn bà phi logic. Khi anh ta nêu ra một luận cứ, cô ấy cho kết luận thẳng. Anh ta khó mà nêu ra quan điểm của mình và cô ấy đã đạt tới kết luận! Không bao giờ có thể có giao tiếp giữa đàn ông và đàn bà. Mọi đàn ông đều cảm thấy thật vô dụng mà đi nói với vợ mình vì cô ấy bao giờ cũng có lời cuối cùng! Thế thì không thành vấn đề anh ta nêu ra luận cứ nào, điều đó không tạo ra khác biệt; vì đàn bà không nghe theo logic chút nào! Điều này làm chồng giận dữ nhưng đó không phải là lỗi của vợ. Điều đó không phải là phương pháp suy nghĩ cho cô ấy.

Mọi sự có thể được nghĩ theo hai cách trên thế giới này. Hoặc chúng ta có thể nghĩ dần từng bước một và thế rồi đạt tới giải pháp thông qua phương pháp; hoặc chúng ta có thể lấy cú nhảy thẳng và đạt tới giải pháp. Không có các bước ở giữa. Cách thức của trực giác là nhảy thẳng.

Tất cả chúng ta đều trải nghiệm trực giác này nhiều lúc. Bạn thấy một người đàn ông, lập tức bạn rút ra kết luận rằng tốt hơn cả là tránh xa khỏi người đó. Bạn không có luận cứ nào hỗ trợ cho điều này. Bạn đã không quen biết gì người này nhưng ngay thoáng nhìn đầu tiên về người này, ý nghĩ này nhoáng lên trong tâm trí bạn. Quyết định này là bất thần và tới như sét loé – như ánh chớp và nếu bạn nhìn đúng, chín mươi chín lần trong 100 lần, kết luận này bao giờ cũng hoá ra là đúng. Những nhà khoa học đang làm việc trên trực giác nói rằng nếu trực giác là thuần khiết, nó bao giờ cũng đúng. Lập luận có thể là sai nhưng trực giác thì không bao giờ.

Điều này bổ sung thêm cho lo âu của đàn ông. Anh ta thấy rằng điều anh ta nói là đúng, logic của anh ta là đúng và vậy mà kết luận được đàn bà rút ra luôn luôn đúng! Điều này làm tăng giận dữ của anh ta. Tất cả những người đã nghiên cứu tâm trí nữ đều có cằn nhằn lớn chống lại điều đó, rằng điều đó chẳng theo logic nào, không nghĩ theo phương pháp luận và vậy mà nhảy ngay vào kết luận đúng. Mọi suy diễn của cô ấy luôn luôn đúng vì chúng là trực giác và tới thẳng từ bản thể cô ấy.

Suy diễn của đàn ông nảy sinh từ trí tuệ của anh ta và không từ bản thể của anh ta. Đàn ông nghĩ trước khi anh ta nói và cái được nói ra sau nghĩ nhiều có thể là sai nữa. Nếu bạn hiểu trực giác một chút, điều này sẽ trở thành rõ ràng.

Có loại vẹt thường ở Nhật Bản. Khi động đất sắp xuất hiện, vẹt này rời bỏ thị trấn từ 24 giờ trước. Máy móc hiện đại nhất được phát minh để dự báo động đất có thể cho lời cảnh báo chỉ sáu phút trước và điều này là vô dụng. Tuy nhiên vẹt thường này của Nhật Bản biết trước động đất sắp xảy ra từ hai mươi bốn giờ trước. Từ hàng nghìn năm nay, các chuyến bay của vẹt này được người Nhật Bản quan sát đối với các trận động đất sắp xảy ra. Ngay khi lũ vẹt này không được thấy nữa (và chúng có đầy ở Nhật Bản) mọi người bắt đầu chuyển đi. Bây giờ làm sao vẹt này biết về động đất?

Chim này không có phương pháp, không có tính toán. Không có chỗ nào mà nó học điều này. Vậy mà nó dứt khoát cảm thấy cái gì đó và nó hành xử ứng theo việc cảm này.

Con vật trên khắp thế giới đều có trực giác. Chúng làm nhiều điều mà toàn bộ là trực giác, không logic nào được tham gia vào; nhưng tất cả chúng đều tiến hành đa dạng chức năng một cách đúng đắn. Trực giác này là gì? Được gắn với sự tồn tại làm nảy sinh trực giác. Nếu vẹt này là một với bầu không khí quanh nó, nó sẽ để ý tới rung rinh nhỏ nhất trong bầu không khí. Việc cảm này không là trí tuệ. Toàn thân vẹt trải nghiệm những rung động tinh tế này trong không khí bao quanh nó.

Khi đàn ông yêu đàn bà, yêu của anh ta có tính tâm trí. Điều đó là vấn đề cho ý nghĩ với anh ta. Yêu của anh ta có tính chất tính toán. Khi đàn bà rơi vào yêu, yêu của cô ấy là tuyệt đối mù. Cô ấy không bao giờ cân nhắc ủng hộ và chống đối. Do đó có khác biệt đáng để ý giữa yêu của đàn bà và yêu của đàn ông. Yêu của đàn ông có thể có hôm nay và mất đi ngày mai. Yêu của đàn bà không phai mờ dễ dàng. Do đó không nhịp điệu hay hài hoà nào có thể được thiết lập giữa đàn ông và đàn bà. Với tâm trí của đàn ông, đàn bà là đáng yêu hôm nay và không đáng yêu ngày mai. Lí do cho yêu cô ấy hôm nay có thể không còn lại như cũ cho ngày mai. Thực ra, các lí do thay đổi mọi ngày. Đàn bà có vẻ đẹp hôm nay trong mắt anh ta và do đó đã là có thể yêu được, có thể không dường như là duyên dáng theo liên kết thường xuyên, vì bất kì loại quen thuộc nào đều giảm bớt dần yếu tố yêu. Cái không biết, cái không quen thuộc, bao giờ cũng hấp dẫn và thu hút. Nhưng yêu của đàn bà vẫn còn như cũ vì không bao giờ có bất kì lí do gì được kết nối với yêu của cô ấy. Điều đó đã là lời gọi của toàn thể sự tồn tại của cô ấy. Do đó, điều không bao giờ làm đàn bà lo nghĩ là liệu người đàn ông của cô ấy có đẹp trai hay không. Đây cũng là lí do tại sao đàn ông không quan tâm mấy về dáng vẻ của anh ta.

Tất cả chúng ta đều nghĩ rằng việc mê mẩn quần áo, đồ trang sức, son phấn, là do tâm trí nữ tính của cô ấy. Vấn đề không phải vậy. Lí do là rất khác – chính qua những thứ này mà cô ấy hi vọng thu được đôi mắt phái nam. Sự hội tụ vào hấp dẫn đàn ông không có tính tồn tại chút nào, do đó đàn bà phải làm thu xếp thường xuyên để trang điểm cho bản thân cô ấy. Đàn ông mặc cùng loại quần áo cả đời mình. Anh ta không bận tâm, vì đàn bà không yêu anh ta vì quần áo của anh ta. Đàn bà không quan tâm liệu đàn ông đeo đồ trang sức hay liệu anh ta có ưa nhìn không. Cô ấy yêu anh ta – điều đó có nghĩa là mọi thứ với cô ấy. Nếu cô ấy không yêu, không cái gì khác của đàn ông thành vấn đề với cô ấy.

Nhưng với đàn ông, chính các thứ khác lại thành vấn đề. Sự thực là nếu đàn bà vứt mọi đồ trang điểm trước người đàn ông cô ấy yêu, chín mươi phần trăm của người đàn bà đó sẽ phai nhoà đi trong con mắt của đàn ông. Do đó, khó mà yêu vợ hết ngày nọ tới ngày kia vì vợ được thấy bị trừ đi mọi đồ trang sức, chín mươi phần trăm các thứ hoá trang của đàn bà bị mất đi trong nhà.

Nhưng đàn bà không đưa ra đòi hỏi từ đàn ông. Điều đủ cho cô ấy là anh ta là đàn ông. Yêu của đàn bà là lí do duy nhất của cô ấy để yêu. Yêu của cô ấy có tính trực giác và chẳng liên quan gì tới trí tuệ của cô ấy.

Điều khác: yêu của cô ấy, cùng với việc có tính trực giác, là đầy đủ. Đầy đủ theo nghĩa rằng yêu của cô ấy được sinh ra từ toàn thân cô ấy. Yêu của đàn ông không được sinh ra từ toàn thân anh ta, nó phần lớn ở bộ phận sinh dục. Đây là lí do tại sao, ngay khi anh ta bắt đầu yêu, anh ta đòi hỏi dục. Đàn bà có thể yêu trong nhiều năm mà không có bất kì ham muốn dục nào. Sự thực là khi đàn bà yêu sâu sắc, đòi hỏi về dục của đàn ông thực tại gây choáng cho cô ấy. Cô ấy không thể hình dung được dục xâm nhập vào những khoảnh khắc của yêu.

Tôi quen với nỗi đau buồn bên trong nhất của trái tim đàn bà. Không một ngoại lệ nào, phàn nàn của họ là đòi hỏi thường xuyên của đàn ông về dục. Từng đàn bà đều trong đau khổ này: chỗ yêu là hấp dẫn của cô ấy, dục là hấp dẫn của chồng cô ấy. Cũng vậy, ngay khi dục của anh ta được thoả mãn, anh ta quên người đàn bà. Điều này cho đàn bà cảm giác rằng cô ấy đơn thuần bị sử dụng. Có kích thích nào đó bên trong anh ta mà anh ta muốn tống ra. Anh ta dùng người đàn bà đơn giản như phương tiện để tống khứ đam mê của anh ta sau đó cô ấy dường như vô dụng. Nhưng yêu của đàn bà là sâu, nó nảy sinh từ mọi lỗ chân lông của thân thể cô ấy. Nó không phải là bộ phận sinh dục, nó là toàn bộ.

Bất kì cái gì là toàn bộ đều phải là vô trí tuệ, vì trí tuệ chỉ là một phần của nhân cách con người. Đây là lí do tại sao đàn bà không trải nghiệm yêu với chồng cô ấy một cách toàn bộ và sâu như với con trai cô ấy. Các rishi thời xưa đã đưa ra một phát biểu rất gây choáng. Rishi của Upanishad do vậy đã ban phúc lành cho cô dâu mới: “Yêu chồng cô sâu sắc thế, sâu lắng thế và cầu chúc cô có mười con trai và có thể có đứa thứ mười một là chồng cô.” Các rishis của Upanishads nói rằng yêu của đàn bà là hoàn hảo chỉ khi cô ấy trải nghiệm chồng cô ấy như con trai cô ấy. Thực tại, đàn bà có thể yêu một cách toàn thể một mình con trai cô ấy. Không thông minh nào được cần ở đó. Cô ấy có thể cho nhiều tình yêu của cô ấy trên toàn thân và không chọn lựa bất kì phần nào. Cô ấy không thấy hình thể của dục dù là bất kì cái gì trong đứa con của cô ấy và do đó yêu của cô ấy là thuần khiết trong trắng. Chừng nào người chồng với cô ấy chưa cho việc cảm thấy như con trai cô ấy, đàn bà không bao giờ được hoàn thành một cách toàn bộ.

Nhưng chính điều đối lập là với đàn ông. Khi anh ta bắt đầu cảm thấy người mẹ trong vợ anh ta, anh ta mau lẹ bắt đầu đi tìm vợ khác. Anh ta ham muốn vợ chứ không phải mẹ. Để tường minh hơn, anh ta ham muốn người yêu thậm chí không là vợ, vì vợ cũng trở thành vật cố định thường hằng trong khi người yêu không phải là thường hằng và cô ấy có thể được thay đổi bất kì lúc nào.

Tâm trí nữ tính là toàn vẹn. Tôi không nói về tâm trí của mọi đàn bà, xin bạn nhớ cho. Khi tôi dùng từ đàn bà, hay nữ, tôi đang nói về sự tồn tại mang tính nữ – điều mà Lão Tử nói tới là Huyền nữ. Tôi không ngụ ý rằng mọi đàn bà đều giống điều này. Chỉ là khi đàn bà giống điều này, họ mới thực sự là đàn bà và chỉ khi đàn ông cũng trở thành giống điều này, anh ta mới thiết lập ra mối quan hệ của mình với chiều sâu của sự tồn tại.

Không khải lộ nào của trí huệ tối cao đã bao giờ được sinh ra từ trí tuệ. Tất cả chúng đều đã được sinh ra từ trực giác, thế thì nó là vậy khi Archimedes đang giải bài toán toán học của ông ấy! Ông ấy đã thảnh thơi trong bồn tắm và đột nhiên, giải pháp cho vấn đề đã thách thức mọi nỗ lực của ông ấy từ lâu, đã tới với ông ấy. Ông ấy nhảy ra khỏi bồn tắm và chạy ra ngoài phố vẫn còn trần truồng vừa la lên “Eurika! Eurika!” Và đang trần truồng ông ấy đã chạy tới cung điện của nhà vua, vì chính nhà vua đã đặt cho ông ấy giải vấn đề này.

Archimedes đã không giải được vấn đề này theo trí tuệ. Giải pháp – dường như – nảy sinh từ bên trong ông ấy. Ông ấy đã không sử dụng phương pháp nào, không logic. Nó đã tới ông ấy trực tiếp từ sự tồn tại. Phát biểu được các nhà khoa học đưa ra về khám phá của họ từ 2000 năm qua đều mang một sự kiện chung. Tất cả họ đã quan sát rằng giải pháp họ đã đi tìm bao giờ cũng tới trước họ trong khoảnh khắc thảnh thơi của họ – họ không biết thế nào.

Bạn cũng trải nghiệm điều này nhiều lúc. Bạn quên một cái tên. Bạn cố gắng rất vất vả để nhớ nó. Thế rồi bạn từ bỏ. Bạn ngồi yên tĩnh, có lẽ hút thuốc hay nghe radio hay đọc báo hay đào hố trong vườn. Thế rồi đột nhiên, cái tên này, bạn đã cố gắng điên cuồng để nhớ, bật lên từ bên trong bạn. Đây không phải là công việc của trí tuệ của bạn.

Có một người ở Mĩ mang tên Cayce. Ông ấy thường chẩn đoán bệnh cho người ta trong cơn xuất thần của mình. Người này không phải là người lên đồng và không có tri thức gì về y học. Vậy mà, khi ông ấy có ý thức ông ấy đã không thể làm chẩn đoán hay gợi ý cách chữa. Người này đã đưa ra chẩn đoán đúng cho 40000 bệnh nhân. Khi một bệnh nhân tới ông ấy, ông ấy ngồi trước ông này với mắt nhắm và trong thiền sâu. Thế rồi ông ấy sẽ bắt đầu nói và chẩn đoán bệnh cho ông này và gợi ý cách chữa. Ông ấy sẽ mô tả thuốc mà ông ấy không tri thức trong ý thức của ông ấy. Chẩn đoán và việc chữa của ông ấy bao giờ cũng đúng.

Khi ông ấy trở lại với ý thức, bản thân ông ấy chắc sẽ nói ông ấy không chắc liệu thuốc có chữa được cho bệnh nhân không vì ông ấy chưa bao giờ đọc về nó.

Nhiều lần chuyện xảy ra rằng thuốc ông ấy kê ra chắc không có sẵn ở đâu cả. Thế rồi sau đại loại một năm, nó sẽ tới trong thị trường. Điều đó ngụ ý khi ông ấy kê đơn thuốc này, nó vẫn còn đang được khám phá ra! Thuốc này vẫn còn đang được phát triển và còn chưa có tên khi Cayce gợi ý nó, cho nó cái tên đúng. Một năm sau chẩn đoán của ông ấy, bệnh nhân nhận được thuốc và được chữa khỏi.

Có lần một thuốc như vậy đã được tìm kiếm khắp thế giới mà đã không được tìm thấy. Thế rồi gia đình bệnh nhân cho đăng quảng cáo trên một số báo rằng nếu bất kì người nào biết bất kì cái gì về thuốc này, xin báo cho họ biết ngay, vì mạng sống của một người phụ thuộc toàn bộ vào nó. Một người từ Thuỵ Điển đáp lại nói rằng không có thuốc nào như vậy, nhưng bố người đó đã được cấp bằng phát minh thuốc như vậy từ 26 năm trước, chưa bao giờ được đưa ra thị trường. Ông ấy đã có công thức chế thuốc mà ông ấy gửi cho và họ có thể có được thuốc được chế tạo sẵn sàng. Thuốc này được chế tạo và bệnh nhân được phục hồi.

Điều Cayce đã trải nghiệm đã là trực giác và đây là phẩm chất của tâm trí nữ – không suy nghĩ hay cân nhắc mà biểu lộ trực tiếp ra câu trả lời. Mọi quá trình thiền đều dẫn tới điều này. Lão Tử nói, “Nếu ông nghĩ, ông sẽ đi lạc lối.” Không nghĩ và câu trả lời sẽ tới. Dừng nghĩ và đợi – câu trả lời sẽ tới. Bạn chỉ phải đợi: vấn đề ở bên trong bạn và bạn đợi. Câu trả lời nhất định tới. Không nghĩ vì bạn sẽ đạt tới cái gì bằng việc nghĩ? Bạn có năng lực thế nào? Sóng có thể nghĩ bao nhiêu về đại dương? Tốt hơn cả nếu nó bỏ mọi thứ cho đại dương và chờ đợi câu trả lời từ đại dương.

Điều Lão Tử ngụ ý để truyền đạt qua tâm trí nữ là: “Bỏ mọi thứ. Để sự tồn tại trả lời.” Không mang bản thân bạn vào, vì bất kì cái gì bạn mang vào, sẽ là sai. Cái sự tồn tại cho thì không bao giờ có thể sai.

Có câu chuyện tương tự về Lukman. Như đã được nói về Cayce, Lukman thường đứng trước một cây và đi vào xuất thần. Thế rồi ông ấy sẽ hỏi cây nó sẽ hữu dụng cho bệnh nào. Lukman đã cho cách chữa bằng cỏ sữa theo cách này.

Không có trung tâm nghiên cứu nào mà ông ấy có thể tiến hành nghiên cứu của mình. Ngay cả khi Ayurveda đi vào hiện hữu, đã không có trung tâm nghiên cứu. Nhưng kết quả của họ được gìn giữ tốt ngay cả ngày nay. Những kết quả này đã đạt tới theo cách trực giác bởi người trong thiền.

Sarpagandha là một loại cỏ cổ thuộc cách chữa Ayurveda. Người thực hành Ayurveda đã từng dùng cỏ này từ 5000 năm qua. Nó là một loại thuốc dẫn ngủ. Bây giờ điều được chứng minh ở các phòng thí nghiệm phương Tây là không thuốc ngủ nào là có hiệu quả được như Sarpagandha để đưa vào giấc ngủ. Nó được biết ở phương Tây là Serpentina, chính là phần tinh tuý của Sarpagandha. Bây giờ chúng ta có nhiều phương tiện chính xác để tiến hành nghiên cứu mà đã không sẵn có cho những người ở thời cổ đại. Điều này chứng tỏ rằng phương pháp nghiên cứu vào thời đó phải đã là khác. Phương pháp nghiên cứu đó đã là phương pháp của tâm trí nữ.

 

Từ “Con đường Đạo”, T.2, Ch.29 Chiều khác của ý thức nữ: đức tin, chấp nhận và buông xuôi

Để lại một bình luận