Câu hỏi: Tại sao thầy cho phép đàn bà nắm quyền trên tôi, để chấp nhận hay bác bỏ tôi? Lối mòn cũ này chẳng tạo ra nghĩa gì ở tim. Tôi muốn thoát ra.
Abhiyana, bạn có biết không? – đàn bà yêu đàn ông mơ tưởng. Họ bao giờ cũng tìm người đàn ông mơ tưởng, ai đó gàn gàn và hâm hâm. Vì người hâm hâm rất hấp dẫn: người gàn gàn, người mơ tưởng, có từ lực nào đó. Người đó đầy những triển vọng, mơ. Đàn bà yêu người mơ.
Còn đàn ông thì sao? Đàn ông yêu đàn bà lành mạnh – bằng không, họ sẽ thực sự phát điên – để giữ cho họ trở lại trên đất. Đàn bà đại diện cho đất. Đàn ông cần đàn bà vì anh ta không có rễ trong con người riêng của anh ta. Anh ta cần đàn bà, đất ấm, đất tối, nơi anh ta có thể mọc rễ của mình và vẫn còn được bắt rễ trong đất. Anh ta sợ – anh ta có cánh nhưng không có rễ. Và anh ta sợ rằng nếu anh ta không giữ lấy đất anh ta có thể bị mất đi, anh ta có thể biến mất vào bầu trời vô hạn và có thể không có việc quay lại. Nỗi sợ đó giữ mọi đàn ông chạy theo đàn bà.
Và đàn bà không có cánh. Cô ấy có rễ, rễ lớn; đàn bà là đất thuần. Và cô ấy sợ rằng nếu cô ấy vẫn còn một mình cô ấy sẽ không bao giờ có khả năng bay vào trong cái không biết. Đàn bà không thể là người mơ như đàn ông. Không chỉ là ngẫu nhiên mà đàn bà đã không tạo ra thơ ca hay âm nhạc lớn. Họ không có cánh, họ rất trần tục, rất thực tế, rất thực – và lành mạnh, tất nhiên. Họ lành mạnh thế, đó là lí do tại sao họ không làm thơ. Bạn phải có mất trí nào đó để làm thơ. Bạn phải có ảo tưởng nào đó, mơ tưởng nào đó, chỉ thế thì bạn mới có thể làm thơ.
Đàn bà làm ra danh sách đồ giặt, không phải bài thơ – danh sách đồ đi chợ. Mối quan tâm của cô ấy là gần gũi. Cô ấy nói về nhà hàng xóm; cô ấy không lo nghĩ về Việt Nam hay Israel. Cô ấy đơn giản cười vào mọi người, vào đàn ông – sao họ quan tâm nhiều thế? Và họ lâm vào kích động thế! Nếu cái gì đó đang xảy ra ở Israel, nó đang xảy ra ở Israel – sao anh lo nghĩ? Và đàn bà ở nhà hàng xóm đã trốn đi với ai đó khác – cái đó mới là điều thực; nó gần gũi thế.
Đàn bà không quan tâm tới gospel – cẩm nang, họ quan tâm tới gossip – chuyện tầm phào. Cả hai từ này đều bắt nguồn từ cùng một gốc. Khi nói về cái xa xôi, nó là gospel – cẩm nang, khi nói về cái cận kề nó là gossip – chuyện tầm phào. Khi nói về cái gần gũi nó là gossip, khi nói về cái tối thượng nó là gospel.
Đàn ông không thể sống thiếu đàn bà, vì thế thì anh ta mất rễ. Anh ta đơn giản trở thành kẻ lang thang. Thế thì anh ta không thuộc vào chỗ nào cả. Cứ nhìn người đàn ông không có đàn bà mà xem: anh ta không thuộc vào đâu cả, anh ta không có nhà, anh ta trở thành mảnh gỗ trôi giạt, sóng đưa anh ta đi bất kì chỗ nào – trừ phi anh ta vướng vào người đàn bà ở đâu đó; thế thì nhà nảy sinh.
Các nhà nghiên cứu nói rằng nhà là sáng tạo của đàn bà. Nếu đàn ông mà sống một mình, chắc đã không có nhà và không có cả nền văn minh. Anh ta chắc đã là kẻ lang thang, thợ săn; anh ta chắc đã đi từ góc này sang góc khác. Trông đấy: đàn ông đang cố đi tới tới hành tinh khác; không ai đã lên tới mặt trăng. Và đàn bà đơn giản cười vào toàn thể cái hâm hâm này. Hừm? Đàn ông phải là kẻ hâm hâm, họ quan tâm nhiều thế tới việc lên mặt trăng, chị hằng. Để làm gì? Bạn không thể đi mua bán ở đó được. Dường như chẳng quan trọng chút nào! Và chẳng có người, không chuyện tầm phào, không cái gì như thế – chỉ sa mạc trống rỗng.
Đàn ông không có đàn bà là kẻ lang thang, kẻ không nhà. Do đó, sớm hay muộn, anh ta cần được bắt rễ. Đàn bà trở thành đất của anh ta. Chừng nào đàn ông chưa tìm ra cái gì đó trong anh ta mà có thể trở thành đất của anh ta, chừng nào đàn ông chưa tìm thấy người đàn bà bên trong riêng của mình, anh ta sẽ phải tìm người đàn bà bên ngoài.
Vâng, đã từng có đàn ông người đã sống mà không có đàn bà – một Phật, hay một Jesus. Nhưng họ nữa đã không thực sự sống mà không có đàn bà – họ đã tìm ra người đàn bà sâu sắc hơn trong con người riêng của họ. Vì đàn ông là cả đàn ông và đàn bà, và đàn bà cũng là cả đàn bà và đàn ông. Nó phải là như vậy, vì bạn bắt nguồn từ hai người – bố và mẹ bạn. Bố bạn đã đóng góp người đàn ông trong bạn, mẹ bạn đã đóng góp người đàn bà trong bạn. Từng người đều là đàn ông năm mươi phần trăm, đàn bà năm mươi phần trăm.
Chừng nào bạn chưa quay vào bên trong bản thân bạn và tìm ra người đàn bà hay đàn ông ở đó, bạn sẽ phải nhìn ra ngoài. Cái bên ngoài là cái thay thế. Bạn hỏi tôi:
Tại sao thầy cho phép đàn bà nắm quyền trên tôi?
Vì không có họ bạn sẽ không lành mạnh. Và cùng điều đó là đúng về đàn bà – không có đàn ông họ sẽ quá lành mạnh, và quá lành mạnh cũng là một loại không lành mạnh. Là quá lành mạnh trở thành nặng nề; là quá lành mạnh, thế thì bạn không thể hát được, bạn không thể múa được. Cho nên đàn bà cần ai đó có thể mơ về cô ấy, và đàn ông cần ai đó có thể trở thành nhà cho anh ấy.
Đây là điều phải có – chừng nào bạn còn chưa tìm thấy cực kia của bạn bên trong bản thân bạn. Khi đàn ông đã tìm ra cực kia bên trong, anh ta trở thành cực thích toàn bộ. Thế thì không có nhu cầu nhìn ra ngoài. Dầu vậy bạn vẫn có thể tiếp tục yêu đàn bà, nhưng sẽ không có bám víu. Và bạn sẽ không trở nên có tính sở hữu hay bị sở hữu. Khi bạn đã tìm ra sự thống nhất của bạn ở bên trong, bạn sẽ vẫn yêu đàn ông nhưng nó sẽ không là ám ảnh, nó sẽ chỉ là việc chia sẻ. Và thế thì yêu là niềm vui. Thế thì yêu có phẩm chất khác toàn bộ; bằng không, nó sẽ có cái gì đó của bồn chồn trong nó. Bồn chồn phải có đó, bởi lí do tâm lí nào đó.
Nếu bạn không thể một mình được, một cách tự nhiên bạn cảm thấy bất lực trước đàn bà hay trước đàn ông. Nếu bạn không thể một mình được, thế thì người đàn bà của bạn là nhu cầu của bạn, thế thì bạn phụ thuộc vào cô ấy. Và bạn khó chịu – độc lập của bạn bị mất. Bạn khó chịu vì cô ấy có nhiều quyền lực thế lên bạn. Bạn không thể tha thứ cho cô ấy được. Và người đàn bà này cũng không thể tha thứ cho bạn được, vì không có bạn cô ấy đơn giản là đất. Trời biến mất, sao biến mất. Không có bạn cô ấy chỉ là đất – tối tăm, chờ đợi ai đó. Chờ đợi ai đó tới và nở hoa trong con người cô ấy, chờ đợi ai đó làm thoát ra hương thơm của cô ấy.
Bạn có thấy người đàn bà không yêu và người đàn bà đang yêu không? Họ mang mùi vị khác – thực tại, họ mang mùi vị khác; hương thơm của họ là khác. Khi người đàn bà một mình, cô ấy có nỗi buồn quanh cô ấy: buồn phiền, đơn độc, hoang vắng, trong thất vọng, chỉ lo âu. Khoảnh khắc cô ấy rơi vào trong yêu cô ấy bắt đầu nở hoa. Cái gì đó lập tức mở ra. Thế thì cô ấy có cái đẹp.
Đàn bà không trong yêu thì co lại, đóng lại; cô ấy bắt đầu sống trong câm lặng. Cô ấy đóng các cửa ra vào và cửa sổ. Không có ai để chờ đợi – sao để cửa sổ mở hay cửa ra vào mở? Cô ấy bắt đầu sống trong một loại nấm mồ; cô ấy không còn sống động nữa. Cô ấy bắt đầu chết, cô ấy trở thành tự tử. Chỉ toán học, chỉ số học, chỉ lành mạnh, là không đủ. Thơ ca nào đó được cần để giữ cân bằng.
Và đàn ông một mình có vẻ lạc lõng; anh ta không biết mình là ai. Chừng nào anh ta còn chưa thấy bản thân mình trong mắt của người đàn bà yêu, anh ta sẽ không bao giờ biết mình là ai. Anh ta có thể liên tục làm Tăng cường chứng ngộ của Amida và liên tục hỏi “Tôi là ai? Tôi là ai?” Và không câu trả lời nào sẽ tới – trừ phi anh ta nhìn vào trong mắt của yêu. Chỉ thế thì anh ta sẽ được phản xạ, chỉ thế thì trong tấm gương đó anh ta sẽ thấy anh ta là ai.
Đàn bà cho anh ta hình dạng, bản chất. Đàn bà làm anh ta nhận biết về anh ta là ai. Bằng yêu của mình, cô ấy tạo ra người đàn ông. Không chỉ có việc bạn được tạo ra bởi mẹ bạn trong bụng mẹ đâu; bạn được tạo ra bởi từng người đàn bà bất kì khi nào bạn rơi vào yêu. Bất kì khi nào bạn rơi vào yêu, người đàn bà đều cho bạn hình dạng, mầu sắc, sự tinh tế; cô ấy làm cho bạn thành con người. Bằng không, đàn ông sẽ rất rất man rợ, bạo hành, hung hăng, thiếu trắc ẩn, không từ bi.
Nhưng vấn đề là ở chỗ cả hai phụ thuộc lẫn nhau và cả hai cảm thấy tổn thương – không ai muốn phụ thuộc. Và cho dù bạn phụ thuộc vào bất kì ai, bạn sẽ không bao giờ có khả năng tha thứ cho người đó. Bạn sẽ trả thù.
Đó là lí do tại sao những người yêu liên tục đấu tranh. Đấu tranh không là gì ngoài việc chỉ ra rằng “Tôi vẫn còn độc lập đấy – anh nghĩ sao?” Đấu tranh chỉ để cảm thấy rằng “Tôi vẫn còn độc lập. Nếu tôi muốn tôi có thể bỏ cô ấy.” Đấu tranh chỉ là… người đàn bà nghĩ, “Tôi không phụ thuộc thế vào anh ta đâu. Tôi vẫn có thể nở hoa một mình. Tôi vẫn sẽ hạnh phúc mà không có anh – anh nghĩ gì về bản thân anh?”
Do đó họ đấu tranh, chỉ để kiểm tra sự độc lập của họ. Nhưng trong vòng vài giờ cuộc đấu tranh qua đi, và họ lại ôm nhau. Vì khoảnh khắc họ bắt đầu tách nhau ra, họ bắt đầu cảm thấy ngột ngạt, đói, khát. Họ bắt đầu mất đi bất kì cái gì họ đã có. Hơi ấm bị thiếu, người đàn ông bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo. Và nếu không có ai ôm người đàn bà bắt đầu cảm thấy tuyệt đối cô đơn.
Nếu không có yêu, tất cả chúng ta đều một mình. Nếu yêu là không thể được, thế thì đơn độc là chân lí và phải được chấp nhận. Chỉ yêu mới cho bạn những thoáng nhìn rằng đơn độc không phải là tối thượng. Bạn hỏi tôi:
Tại sao thầy cho phép đàn bà nắm quyền trên tôi?
Đó không phải là câu hỏi cá nhân đâu, Abhiyana. Mọi đàn ông đều cho phép quyền lực đó. Và chống lại nó. Mọi anh chồng đều trở thành chồng sợ vợ – mọi người, tôi nói vậy. Không có loại chồng khác. Dù với bất kì giả vờ nào, loại chồng duy nhất thực sự tồn tại là chồng sợ vợ.
Khi cây lấy nhiều chất nuôi dưỡng thế từ đất, nó trở thành phụ thuộc; nó không thể vẫn còn độc lập được. Đó là hiện tượng đơn giản. Và khi đất thấy niềm vui riêng của nó, mở hội của nó, tiềm năng của nó, được diễn đạt bởi cây – tán lá xanh và hoa đỏ, và các cành vươn cao trên trời – điều đất bao giờ cũng muốn, có cánh, và giờ chúng có đó – làm sao đất có thể vẫn còn độc lập được?
Đàn ông và đàn bà tồn tại trong một loại liên thuộc. Độc lập, họ là một nửa – đói, chết đói vì người kia. Liên thuộc là chân lí – nhưng thế thì độc lập bị mất.
Không phải ngẫu nhiên mà mọi s trên thế giới, suốt nhiều thời đại, đã từng trốn khỏi đàn bà. Đàn bà đại diện cho thế giới. Họ thực trốn khỏi cảm giác rằng họ là phụ thuộc; họ muốn độc lập. Đây là hiện tượng con người, không có tính cá nhân chút nào.
Đàn bà không thể cảm thấy hạnh phúc mà không có đàn ông. Không có đàn ông cô ấy không thể tuôn chảy trong mơ. Người đàn ông mơ tưởng là hấp dẫn hơn người đàn ông thường. Đó là lí do tại sao đàn bà rơi vào yêu với những người có ảo tưởng lớn về bản thân họ. Đàn ông bình thường là người không có ảo tưởng; không đàn bà nào bị hấp dẫn tới đàn ông bình thường. Đàn ông mơ tưởng có vẻ lôi cuốn. Anh ta có sức lôi cuốn. Mắt anh ta loé lên với cái gì đó không biết, và đó là ham muốn về đàn bà. Anh ta có chiều hướng về tính có thể – chiều hướng về tính có thể đó cho anh ta phẩm chất lôi cuốn.
Trong tự nhiên, quan sát xem: chim với điệu múa hay nhất và tiếng hót hay nhất có được con cái tốt nhất. Và đó cũng là trường hợp với con người nữa. Quan sát bao nhiêu đàn bà dễ nhìn bâu quanh các nhạc sĩ, ca sĩ và diễn viên? Để làm gì? Cái gì đó lôi cuốn, cái gì đó không của thế gian này, cái gì đó của cõi bên kia – và họ lập tức trở nên bị hấp dẫn. Đây là hấp dẫn tự nhiên; cả hai đáp ứng lẫn cho nhau. Và điều này sẽ còn lại. Bạn hỏi tôi:
Tôi muốn thoát ra.
Bạn sẽ phải thoát vào. Bạn không thể thoát ra được dễ dàng thế đâu – mọi thứ đều có giá cả đấy. Thoát vào đi, sâu nhất có thể được. Đừng trong vội vàng thế. Nếu bạn thoát ra, và bạn không đủ trưởng thành để thoát ra, bạn sẽ phải thoát vào lần nữa. Đi qua toàn thể số phận này đi, đi tới chính tận cùng của nó. Nhìn nó thấu suốt đi.
Trong khi đó, liên tục thiền và nhìn hiện tượng này đi. Đừng hiểu nó theo cách con người, nó không mang tính người. Nếu bạn hiểu nó theo cách con người, bạn hiểu lầm toàn thể sự việc từ chính lúc ban đầu. Nó là cái gì đó giữa đàn ông và đàn bà, không có gì giữa bạn và người đàn bà của bạn. Nó là cái gì đó giữa năng lượng đàn ông và năng lượng đàn bà, nó là cái gì đó giữa năng lượng nam và năng lượng nữ.
Cứ quan sát nó như người quan sát tách rời. Đừng đem các bản ngã nhỏ bé của bạn vào trong nó – chúng là không liên quan. Chúng tạo ra đống lộn xộn, chúng không giúp cho việc hiểu nào. Chỉ thấy cái đang xảy ra với năng lượng của bạn. Và, dần dần, dần dần, chính việc thin đó sẽ giúp bạn có khả năng tìm ra người đàn bà bên trong bạn – cô ấy có đó.
Và ngày điều đó xảy ra và bạn bắt đầu quay vào trong, thế thì bạn có thể thoát ra. Bằng việc thoát vào bản thân bạn tới chiều sâu mà bạn có thể tìm ra người đàn bà bên trong của bạn… nó có đó. Nếu bạn là đàn ông, thế thì ý thức của bạn là nam tính, vô thức của bạn là nữ tính. Nếu bạn là đàn bà, thế thì ý thức của bạn là nữ tính, vô thức của bạn là nam tính. Cứ chìm sâu vào trong vô thức đi.
Và đó là điều thiền tất cả là gì. Liên tục yêu, liên tục trải nghiệm vui và khổ mà yêu mang tới. Chúng tất cả đều được cần để làm cho bạn chín chắn và trưởng thành. Và trong khi đó liên tục thiền. Cả hai quá trình này, yêu và thiền, nếu chúng liên tục đồng thời, dần dần sẽ làm cho bạn nhận biết rằng bất kì cái gì bạn đang tìm ra ở bên ngoài đều có thể được tìm ra ở bên trong theo cách tốt hơn nhiều.
Và một khi điều đó xảy ra, thế thì vô thức và ý thức của bạn gặp gỡ, bạn trở thành ardhanarishwar – bạn trở thành đàn ông và đàn bà cùng nhau. Thế thì có khác biệt, khác biệt toàn bộ; phẩm chất của bạn không còn như cũ nữa. Thế thì bạn có thể vẫn yêu người đàn bà, nhưng nó không còn là sự phụ thuộc nữa. Bây giờ nó là việc chia sẻ. Bạn có thể vẫn yêu người đàn ông, nhưng nó chỉ là niềm vui thuần khiết, nó chỉ là năng lượng tràn ngập. Bạn có nhiều tới mức bạn phải trao nó cho ai đó. Nhưng bạn có thể một mình nữa – và hạnh phúc như việc cùng nhau.
Khi người đàn ông có khả năng ở một mình và hạnh phúc như khi người đó ở cùng, thế thì người đó sẽ không bao giờ trong nắm giữ của bất kì người nào khác. Người đó sẽ không cảm thấy rằng “Ai đó nắm quyền trên tôi.” Thế thì bạn sẽ không tranh đấu với người đàn bà hay người đàn ông của bạn, vì thế thì không có vấn đề tranh đấu. Thế thì các bạn là hai người độc lập chia sẻ độc lập của bạn, chia sẻ tự do mênh mông của bạn. Nhưng không có sự cần thiết phải chia sẻ, nó không dành cho động cơ khác – chỉ bởi vì bạn đang tràn ngập. Thế thì bạn không cảm thấy tổn thương, thế thì bạn không cảm thấy rằng bạn đã trở thành nô lệ. Thế thì bạn vẫn còn là người chủ và cô ấy vẫn còn là người chủ. Và không ai sở hữu bất kì ai. Mọi sở hữu biến mất.
Tại sao tính sở hữu này tới trong tâm trí lặp đi lặp lại mãi? Tại sao bạn ghen thế và bạn sở hữu thế? Lí do là: bạn phụ thuộc, bạn sợ. Nếu người đàn bà của bạn bỏ bạn vào ngày mai, bạn sợ bạn sẽ mất đất của bạn. Và bạn sẽ làm gì trong đêm lạnh, cô đơn? Bạn không thể tưởng tượng đợc bản thân bạn cô đơn. Điều đó gây hoảng hốt. Do đó bạn sợ: nếu người đàn bà của bạn cười cùng ai đó khác, nói chuyện với ai đó khác, bạn trở nên nghi ngờ. Hay nếu người đàn ông của bạn đi xem phim với người đàn bà khác, bạn sôi lên, bạn trở nên bồn chồn. Bạn đang ngồi trên núi lửa, bạn đã sẵn sàng bùng nổ vào trong cái xấu. Tại sao? Tại sao nhiều tính sở hữu, ghen thế? Sợ đấy. Ai biết được? Anh ấy yêu bạn, anh ấy có thể yêu người đàn bà khác. Anh ấy yêu bạn như người đàn bà, yêu của anh ấy với người đàn bà vẫn còn sống động – anh ấy có thể tìm ra người đàn bà khác. Và có thể người mới hấp dẫn hơn người cũ – tự nhiên thôi – cái không quen thuộc nhiều hấp dẫn hơn cái quen thuộc. Anh ấy đã trở nên nhận biết đầy đủ về bạn. Giờ đó là một loại lặp lại, bạn biết điều đó. Anh ấy vẫn yêu bạn, nhưng đó là một loại lặp lại. Nó đã mất sức quyến rũ đó, nó đã mất những ngày bắt đầu tươi đẹp đó; những ngày trăng mật đó không còn đó nữa. Mọi thứ đã lắng đọng trong thường lệ. Bây giờ bạn sợ. Anh ấy có thể rơi vào yêu của ai đó khác và có thể lại có những ngày trăng mật đó lần nữa. Và bạn sẽ bị bỏ lại một mình.
Sợ nảy sinh. Chết nảy sinh trong bạn. Bạn phải dừng nó lại – bạn phải tạo ra bức trường thành quanh người đàn ông của bạn hay quanh người đàn bà của bạn. Bạn phải không cho phép anh ấy hay cô ấy có bất kì loại quan hệ nào với bất kì người nào, bất kì tình bạn nào với bất kì người nào, để cho bạn có thể chắc chắn rằng ngày mai nữa anh ấy sẽ sẵn có cho bạn.
Nhưng bạn càng trở nên có tính sở hữu, mối quan hệ càng trở nên xấu hơn, mối quan hệ càng trở nên chống đối hơn. Bạn càng trở nên có tính sở hữu, mối quan hệ càng trở nên chán hơn. Và người đàn ông ít nhất sẽ bắt đầu mơ về người đàn bà khác, người đàn bà sẽ bắt đầu mơ về người đàn ông khác. Sâu bên trong, họ không còn cùng nhau nữa; chỉ về mặt vật lí là họ cùng nhau.
Và bạn càng thấy nó xảy ra, bạn càng trở nên hoảng hốt hơn và bạn càng sở hữu hơn. Tính sở hữu là chất độc giết chết yêu. Nhưng điều đó dường như nhất định xảy ra, gần như không tránh khỏi. Trong trạng thái phụ thuộc này nó nhất định xảy ra.
Bạn chỉ có thể vô sở hữu, vô ghen tuông, khi một loại yêu khác đã nảy sinh trong bạn mà không còn phụ thuộc nữa, điều không cần người nào, điều đơn giản liên tục tràn ngập. Nếu ai đó cùng chia sẻ, tốt, bạn biết ơn. Nếu không ai cùng chia sẻ, rất tốt, bạn một mình, tuyệt đối hạnh phúc.
Từ “Coi nó là dễ”, T.1, Ch.14 Tôi cũng là thợ ống nước