Đôi khi tôi tin thầy và đôi khi tôi không tin thầy. Tôi còn sống trong nhị nguyên này bao lâu? Làm sao tôi bỏ được nhị nguyên này và thống nhất? Xin thầy giải thích.
Mohan Bharti, ai đã bảo bạn tin vào tôi? Nếu bạn tin bạn sẽ không tin nữa. Không ai có thể tin mà không có không tin. Để điều đó được giải quyết dứt khoát: không ai có thể tin mà không có không tin. Mọi việc tin là vỏ che đậy cho việc không tin.
Việc tin chỉ là chu vi của trung tâm có tên là hoài nghi; vì hoài nghi có đó bạn tạo ra việc tin. Hoài nghi gây đau, nó giống như vết thương, nó là đau đớn. Vì hoài nghi là vết thương nó gây đau; nó làm cho bạn cảm thấy trống rỗng bên trong của bạn, dốt nát bên trong của bạn. Bạn muốn che đậy nó. Nhưng bằng che giấu vết thương đằng sau hoa hồng – bạn có nghĩ điều đó sẽ giúp đỡ không? Bạn có nghĩ hoa hồng sẽ có khả năng giúp cho vết thương biến mất không? Chính điều ngược lại! Sớm hay muộn hoa hồng sẽ bắt đầu làm bốc mùi vết thương. Vết thương sẽ không biến mất vì hoa hồng; thực ra hoa hồng sẽ biến mất vì vết thương.
Và bạn có thể có khả năng lừa ai đó khác người đang nhìn từ bên ngoài – hàng xóm của bạn có thể nghĩ rằng không có vết thương, mà chỉ có hoa hồng – nhưng làm sao bạn có thể lừa được bản thân bạn? Điều đó là không thể được. Không ai có thể lừa được bản thân mình; sâu bên dưới ở đâu đó bạn sẽ biết, bạn nhất định biết, rằng vết thương tồn tại và bạn đang che giấu nó đằng sau hoa hồng. Và bạn biết hoa hồng là tuỳ tiện: nó đã không mọc lên trong bạn, bạn đã hái nó từ bên ngoài, trong khi vết thương đã phát triển bên trong bạn; bạn đã không hái nó từ bên ngoài.
Đứa trẻ mang hoài nghi trong nó – hoài nghi bên trong, điều đó là tự nhiên. Chính vì hoài nghi này mà nó truy hỏi, chính vì hoài nghi này mà nó hỏi. Đi dạo buổi sáng cùng đứa trẻ trong rừng, và nó mang tới nhiều câu hỏi tới mức bạn cảm thấy chán, tới mức bạn muốn bảo nó im đi. Nhưng nó liên tục hỏi.
Những câu hỏi này tới từ đâu? Chúng là tự nhiên cho đứa trẻ. Hoài nghi là tiềm năng bên trong; nó là cách duy nhất để đứa trẻ sẽ có khả năng truy hỏi và tìm và kiếm. Không cái gì sai về điều đó. Các tu sĩ của bạn đã từng nói cho bạn lời nói dối, rằng có cái gì đó sai về hoài nghi. Không có gì sai về nó. Nó là tự nhiên, và nó phải được chấp nhận và kính trọng. Khi bạn kính trọng hoài nghi của bạn, nó không là vết thương; khi bạn bác bỏ nó, nó trở thành vết thương.
Để điều đó là rất rõ ràng: bản thân hoài nghi không phải là vết thương. Nó là sự giúp đỡ vô cùng, vì nó sẽ làm cho bạn thành người phiêu lưu, người thám hiểm. Nó sẽ đem bạn tới ngôi sao xa nhất trong việc tìm chân lí, nó sẽ làm cho bạn thành người hành hương. Có hoài nghi không phải là không lành mạnh. Hoài nghi là đẹp, hoài nghi là hồn nhiên, hoài nghi là tự nhiên. Nhưng các tu sĩ đã kết án nó suốt nhiều thời đại. Vì kết án của họ, hoài nghi, cái có thể đã trở thành việc nở hoa của tin cậy, đã trở thành chỉ là vết thương bốc mùi. Kết án bất kì cái gì và nó trở thành vết thương, bác bỏ bất kì cái gì và nó trở thành vết thương.
Lời dạy của tôi là: điều đầu tiên cần được làm, Mohan Bharti, là không cố tin. Tại sao? Nếu hoài nghi có đó, hoài nghi có đó! Không cần che giấu nó. Thực ra, cho phép nó, giúp nó, để nó trở thành cuộc truy tìm lớn đi. Để nó trở thành cả nghìn lẻ một câu hỏi – và chung cuộc bạn sẽ thấy không phải là các câu hỏi là có liên quan, chính dấu hỏi là liên quan! Hoài nghi không phải là đi tìm việc tin; hoài nghi đơn giản là dò dẫm vì điều huyền bí, làm mọi nỗ lực để hiểu cái không thể hiểu nổi, để lĩnh hội cái không thể lĩnh hội được – nỗ lực dò dẫm.
Và nếu bạn liên tục tìm, kiếm, không nhồi nhét vào bản thân bạn bằng những niềm tin vay mượn, hai điều sẽ xảy ra. Một: bạn sẽ không bao giờ có bất kì việc không tin nào. Nhớ, hoài nghi và không tin không đồng nghĩa. Việc không tin chỉ xảy ra khi bạn đã tin, khi bạn đã lừa bản thân bạn và người khác. Việc không tin chỉ tới khi việc tin đã đi vào; nó là cái bóng của việc tin.
Mọi người tin đều là người không tin – họ có thể là người Hindu, họ có thể là người Ki tô giáo, họ có thể là người Jaina. Tôi biết tất cả họ: mọi người tin đều là người không tin, vì việc tin đem tới việc không tin, nó là cái bóng của việc tin. Bạn có thể tin mà không có không tin không? Điều đó là không thể được; nó không thể được làm trong bản chất của mọi sự. Nếu bạn muốn không tin, yêu cầu đầu tiên là tin. Bạn có thể tin mà không có bất kì không tin nào đi vào từ cửa sau không? Hay bạn có thể không tin mà không có bất kì việc tin nào ngay chỗ đầu tiên không? Tin vào Thượng đế, và ngay lập tức việc không tin bước vào. Tin vào kiếp sau và việc không tin nảy sinh. Việc không tin là phụ, việc tin là chính.
Và, Mohan Bharti, điều bạn muốn làm là điều hàng triệu người trên thế giới muốn làm: họ không muốn việc không tin, họ chỉ muốn việc tin. Tôi không thể giúp được, không ai có thể giúp được. Nếu bạn chỉ quan tâm tới việc tin, bạn sẽ phải chịu đựng cả việc không tin nữa. Bạn sẽ vẫn còn bị phân chia, bạn sẽ vẫn còn bị chia chẻ, bạn sẽ vẫn còn tinh thần phân liệt. Bạn không thể có cảm giác về sự thống nhất hữu cơ; bản thân bạn đã ngăn cản nó khỏi xảy ra.
Gợi ý của tôi là gì? Thứ nhất, bỏ việc tin. Để việc tin bị bỏ đi, chúng toàn là rác! Tin cậy vào hoài nghi đi, đó là gợi ý của tôi; không cố che giấu nó. Tin cậy vào hoài nghi đi. Đó là điều đầu tiên để mang vào trong con người bạn: tin cậy vào hoài nghi của bạn. Và nhìn cái đẹp của nó, tin cậy đã bước vào đẹp làm sao.
Tôi không nói tin, tôi đang nói tin cậy. Hoài nghi là món quà tự nhiên; nó phải là từ Thượng đế – nó có thể ở chỗ nào khác được? Bạn mang hoài nghi đi cùng bạn: tin cậy vào nó, tin cậy vào việc đặt câu hỏi của bạn. Và đừng vội vàng nhồi nhét và che giấu nó bằng những niềm tin vay mượn từ bên ngoài – từ bố mẹ, từ tu sĩ, từ chính khách, từ xã hội, nhà thờ. Hoài nghi của bạn là cái gì đó đẹp vì nó là của bạn; nó là cái gì đó đẹp vì nó là đích thực. Từ hoài nghi đích thực này một ngày nào đó sẽ mọc ra hoa của tin cậy đích thực. Nó sẽ là việc trưởng thành bên trong, nó sẽ không là áp đặt từ bên ngoài.
Đó là khác biệt giữa việc tin và tin cậy: tin cậy tăng trưởng bên trong bạn, trong lãnh thổ của bạn, trong tính chủ thể của bạn. Cũng như hoài nghi là ở bên trong, tin cậy cũng vậy. Và duy nhất cái bên trong có thể biến đổi cái bên trong. Việc tin là từ bên ngoài; nó không thể giúp được vì nó không thể đạt tới thâm tâm bên trong nhất của con người của bạn, và điều có đó là hoài nghi hiện hữu.
Bắt đầu từ đâu? Tin cậy hoài nghi của bạn. Đó là cách thức của tôi để mang tin cậy vào. Không tin vào Thượng đế, không tin vào hồn, không tin vào kiếp sau. Tin cậy vào hoài nghi của bạn, và ngay lập tức đối thoại đã bắt đầu. Tin cậy là lực mạnh tới mức ngay cả bạn tin cậy vào hoài nghi của bạn, bạn đã mang ánh sáng vào. Và hoài nghi giống như tối. Tin cậy nhỏ đó vào hoài nghi sẽ bắt đầu thay đổi thế giới bên trong của bạn, khung cảnh bên trong.
Và hỏi đi! Tại sao sợ? Tại sao hèn thế? Hỏi đi – hỏi mọi chư phật, hỏi tôi, vì nếu có chân lí, chân lí không sợ việc hỏi của bạn. Nếu chư phật là đúng, họ là đúng; bạn không cần tin vào họ. Liên tục hoài nghi họ… và dầu vậy một ngày nào đó bạn sẽ thấy chân lí đã nảy sinh.
Khi bạn hoài nghi, và bạn liên tục hoài nghi cho tới tận cùng, tới chính tận cùng logic, sớm hay muộn bạn sẽ vớ được chân lí. Hoài nghi đang dò dẫm trong tối, nhưng cửa tồn tại. Nếu Phật đã có thể có được cửa, nếu Jesus có thể có được nó, nếu Atisha có thể có được nó, nếu tôi có thể có được nó, tại sao bạn không thể? Mọi người có năng lực có được cửa – nhưng bạn sợ việc dò dẫm, cho nên bạn ngồi trong góc tối của bạn mà tin vào ai đó người đã tìm thấy cửa. Bạn đã không thấy người nào đó đó, bạn đã nghe nói về người đó từ người khác, người đã nghe nó từ người khác, vân vân và vân vân.
Làm sao bạn tin vào Jesus? Tại sao? Bạn đã không gặp Jesus! Và cho dù bạn đã gặp ông ấy bạn chắc đã bỏ lỡ. Ngày ông ấy bị đóng đinh, hàng nghìn ngươi đã tụ tập để xem ông ấy, và bạn biết họ đã làm gì không? Họ đã nhổ nước bọt vào mặt ông ấy! Bạn có thể đã ở trong đám đông đó, vì đám đông đó đã không khác biệt chút nào. Người đã không thay.
Darwin nói con người đã tiến hoá từ khỉ. Có thể, nhưng từ đó tiến hoá dường như đã dừng lại. Nó phải đã là sự ngẫu nhiên, con khỉ nào đó phải đã bị ngã từ cây và không thể leo lên được. Có thể nó bị gẫy xương hay trở nên sợ ngã lần nữa, cho nên nó bắt đầu sống trên đất. Khi bạn sống trên cây bạn có thể sống với cả bốn tay hay bốn chân, nhưng khi bạn sống trên đất bạn phải đứng trên hai chân.
Vì khỉ đã có thể nhìn khắp chỗ từ cây… nó bao giờ cũng sống theo cách đó, nhìn khắp mọi chỗ; không có nguy hiểm, nó có thể nhìn ra xa. Một khi nó ở trên đất, sống trên cả bốn chi là nguy hiểm. Nó không thể thấy được khắp xung quanh, nó chỉ có thể thấy được hơn một mét phía trước bản thân nó, và nó sợ – điều đó không phải là cách sống của nó. Nó bao giờ cũng sống trong một loại an ninh trên cây, nhìn khắp chỗ. Bất kì khi nào kẻ thù hiện hữu, nó nhận biết; nó có thể bảo vệ bản thân nó. Từ sợ hãi vô cùng nó đã phải đứng trên hai chân trên đất. Nghĩ về tình huống buồn cười đó: khỉ cố đứng trên hai chân! Mọi con khỉ chắc phải đã cười khoái trá, “Nhìn thằng ngu kia, điều nó đang cố làm!”
Kể từ đó tiến hoá dường như đã dừng lại. Không cái gì đã xảy ra từ đó. Con người đã sống gần như theo cùng cách, tâm trí con người đã không thay đổi. Vâng, mọi sự đã thay đổi: chúng ta sống trong nhà tốt hơn với việc cấp nước tốt hơn… Tôi không nói về Ấn Độ!
Sannyasin nào đó vừa mới hỏi tôi, “Osho ơi, Thầy nói cuộc sống là đẹp. Tôi có thể đã tin thầy – nhưng hai điều, đàn bà và cấp nước Ấn Độ, chúng không cho phép tôi tin vào điều đó.”
Đàn bà có thể được thay đổi – nhưng cấp nước Ấn Độ sao? Không!
Chúng ta có đường xá tốt hơn và xe cộ tốt hơn để chở bạn từ chỗ này sang chỗ khác, công nghệ lớn – con người đã đáp xuống mặt trăng – nhưng con người đã không thay đổi. Đó là lí do tại sao tôi nói nhiều người trong các bạn phải đã ở trong đám đông mà đã nhổ vào Jesus, và nhiều người trong các bạn phải đã ở trong đám đông chứng kiến việc sát hại Mansoor, những người đã ném đá vào nhà huyền bí bị sát hại này. Các bạn đã không thay đổi.
Làm sao các bạn có thể tin vào Jesus? Các bạn đã nhổ vào mặt ông ấy khi ông ấy còn sống, và bây giờ các bạn tin ông ấy, sau hai nghìn năm sao? Đó chỉ là nỗ lực tuyệt vọng để che giấu hoài nghi của bạn. Tại sao bạn tin vào Jesus?
Nếu một điều có thể bị bỏ đi khỏi câu chuyện về Jesus, toàn thể Ki tô giáo sẽ biến mất. Nếu một thứ, duy nhất một thứ, hiện tượng phục sinh – rằng sau khi bị đóng đinh và vẫn còn chết ba ngày, Jesus lại đã quay lại – nếu phần này có thể bị bỏ đi, toàn thể Ki tô giáo sẽ biến mất. Bạn tin vào Jesus vì bạn sợ chết, và ông ấy dường như là người duy nhất đã quay lại, người đã đánh bại chết.
Ki tô giáo đã trở thành tôn giáo lớn nhất trên thế giới. Phật giáo đã không thể trở thành lớn thế, bởi lẽ đơn giản rằng sợ chết giúp mọi người tin vào Christ nhiều hơn tin vào Phật. Thực ra tin vào Phật cần can đảm, vì Phật nói, “Ta dạy ông chết toàn bộ.” Chết nhỏ này – ông ấy không được thoả mãn với nó. Ông ấy nói: Chết nhỏ này sẽ không có tác dụng, ông sẽ quay lại lần nữa. Ta dạy ông chết toàn bộ, chết tối thượng. Ta dạy triệt tiêu, để cho ông sẽ không bao giờ quay lại lần nữa, để cho ông sẽ biến mất, ông sẽ khuếch tán vào trong sự tồn tại, ông sẽ không còn lại thêm nữa, không còn kéo dài thêm nữa; thậm chí không một dấu vết nào sẽ được bỏ lại sau.
Ở Ấn Độ Phật giáo đã biến mất, biến mất hoàn toàn. Một nước vĩ đại, cái gọi là nước tôn giáo, và Phật giáo đã biến mất hoàn toàn. Tại sao? Mọi người tin vào tôn giáo mà dạy rằng bạn sẽ sống sau chết, rằng hồn là bất tử. Phật đã nói rằng điều duy nhất đáng nhận ra là ông không hiện hữu. Phật giáo đã không thể sống sót được ở Ấn Độ, vì nó đã không cho bạn cái che đậy cho sợ của bạn.
Phật đã không nói với mọi người, “Tin vào ta.” Do đó giáo huấn của ông ấy đã biến mất khỏi đất nước này, vì mọi người muốn tin. Mọi người không muốn chân lí, họ muốn việc tin. Việc tin là rẻ. Chân lí là nguy hiểm, gian nan, khó khăn; người ta phải trả giá cho nó. Người ta phải tìm và kiếm. và không có đảm bảo rằng bạn sẽ tìm thấy nó, không có đảm bảo rằng có bất kì chân lí nào ở bất kì chỗ nào. Nó có thể không hiện hữu chút nào; mục đích có thể không tồn tại.
Mọi người muốn việc tin, còn Phật đã nói… thông điệp cuối cùng của ông ấy cho thế giới là “appo dipo bhava; là ánh sáng lên bản thân ông.” Ông ấy đã nói điều này vì đệ tử của ông ấy đã khóc. Mười nghìn sannyasin bao quanh ông ấy… tất nhiên họ đã buồn, và nước mắt đã rơi; thầy của họ sắp rời đi. Và Phật đã nói với họ, “Đừng khóc. Tại sao các ông khóc?”
Một trong các đệ tử, Ananda, đã nói, “Vì thầy đang rời bỏ chúng tôi, vì thầy đã là hi vọng duy nhất của chúng tôi, vì chúng tôi đã hi vọng và hi vọng và hi vọng lâu rằng chính qua thầy chúng tôi sẽ đạt tới chân lí.”
Chính là để trả lời Ananda mà Phật đã nói, “Đừng lo nghĩ về điều đó. Ta không thể trao cho ông chân lí; không ai khác có thể trao nó cho ông, nó là không chuyển trao được. Nhưng ông có thể đạt tới nó theo cách riêng của ông. Là ánh sáng lên bản thân ông.”
Mohan Bharti, cùng điều này là thái độ của tôi. Bạn không cần tin vào tôi. Tôi không muốn người tin ở đây, tôi muốn người tìm kiếm, và người tìm kiếm là hiện tượng khác toàn bộ. Người tin không phải là người tìm kiếm. Người tin không muốn tìm, đó là lí do tại sao người đó tin. Người tin muốn né tránh việc tìm, đó là lí do tại sao người đó tin. Người tin muốn được giải thoát, được cứu, người đó cần đấng cứu tinh. Người đó bao giờ cũng đi tìm đấng cứu thế – người nào đó mà có thể ăn hộ người đó, nhai hộ người đó, tiêu hoá hộ người đó. Nhưng nếu tôi ăn, cơn đói của bạn sẽ không được thoả mãn. Không ai có thể cứu được bạn ngoại trừ bản thân bạn.
Tôi cần người tìm kiếm ở đây, người truy hỏi, không phải người tin. Người tin là người tầm thường nhất trên thế giới, người kém thông minh nhất trên thế giới. Cho nên quên về việc tin đi, bạn đang tạo ra phiền phức cho bản thân bạn. Bạn bắt đầu tin vào tôi, thế thì không tin nảy sinh – nó nhất định nảy sinh, vì tôi không ở đây để khớp với mong đợi của bạn.
Mohan Bharti tới từ một gia đình Jaina. Phải dũng cảm lớn lắm anh ấy mới trở thành sannyasin của tôi. Nhưng tâm trí truyền thống có đó; bạn không thể gạt bỏ nó dễ dàng thế. Cho nên rất sâu bên dưới trong vô thức có mong đợi lẩn khuất về tôi phải là thế nào. Thế thì việc không tin nhất định nảy sinh.
Tôi sống theo cách riêng của tôi, tôi không xem xét tới bạn. Tôi không xem xét tới bất kì người nào chút nào – vì nếu bạn bắt đầu xem xét người khác, bạn không thể sống cuộc sống của bạn một cách đích thực. Xem xét và bạn sẽ trở thành rởm. Tôi biết nếu tôi có thể sống trong lều cỏ, hàng nghìn và hàng nghìn người Ấn Độ sẽ tới tôn thờ tôi. Nếu tôi có thể sống trần trụi, hàng triệu người sẽ nghĩ tôi là thánh nhân, thánh nhân lớn. Nếu tôi có thể ăn chỉ một lần một ngày, và điều đó nữa bằng việc đi xin ăn, cả nước sẽ sung sướng với tôi. Nhưng tôi không thể làm những điều này, chúng không là tự nhiên cho tôi.
Điều có thể là tự nhiên cho Mahavira là sống trần trụi; do đó ông ấy đã sống trần trụi. Và nhớ, mọi người đã không hài lòng, vì mọi người đã bao quanh Mahavira đã tin vào Krishna và Rama, và những người này không sống trần trụi. Cho nên họ đã mong đợi Mahavira hành xử như Krishna; họ đã mong đợi chiếc sáo, và ông ấy đã không có sáo. Họ phải đã tìm kiếm – thực ra đã chẳng có chỗ nào để tìm, ông ấy đã đứng trần trụi! Ông ấy đã không đáp ứng cho các mong đợi của họ. Vương miện lông công ở đâu? Họ đã biết Krishna; ông ấy đã là một cá nhân khác toàn bộ, cách diễn đạt khác toàn bộ của sự tồn tại. Ông ấy đã rất mầu sắc, cầu vồng, với lông công như vương miện, với hoa đẹp như vòng hoa, trang phục, áo quần được làm bằng lụa tốt nhất có thể.
Và ông ấy có đồ trang sức trên thân thể, kim cương, vàng, đồ trang sức như đàn bà. Vào thời đó, đàn ông thường có đồ trang sức. Điều đó dường như là tự nhiên hơn, vì trong tự nhiên con đực nhiều trang sức hơn con cái. Công đực có lông đẹp, công cái không có lông đẹp chút nào. Là con cái là đủ cho nó; điều đó là đủ. Con đực phải thế vào cái gì đó vì nó không là con cái: nó phải có vẻ đẹp, nó phải có đồ trang sức. Công đực múa, nhớ lấy, không phải con cái. Điệu múa đó là cái thay thế. Nó muốn có vẻ đẹp nhất có thể – nó sợ nó có thể không được chọn!
Chính con cúc cu đực cất lên lời gọi; âm thanh hay đó, tiếng hót đó, tới từ con chim cúc cu đực. Con cái đơn giản đậu đó, chờ đợi; chỉ là con cái là đủ. Nhìn trong tự nhiên và bạn sẽ ngạc nhiên: con cái không có đồ trang điểm chút nào. Vào thời cổ đại nó đã là vậy với đàn ông nữa. Con cái là đẹp như nó vậy, tự nhiên đã làm cho nó là đẹp.
Cho nên vào thời của Krishna, năm nghìn năm trước, nam thường có đồ trang sức đẹp, hoa, đồ trang sức, và người Hindu đã quen với ý tưởng đó. Và thế rồi Mahavira tới, đứng trần trụi, không đồ trang sức, không quần áo, không cái gì làm đẹp cho thân thể ông ấy, chỉ hoàn toàn trần trụi. Không chỉ thế, ông ấy thường dứt tóc của mình. Ông ấy phải đã có vẻ hơi chút điên khùng. Chỉ người khùng mới dứt tóc của họ; khi điên sở hữu bạn, bạn dứt tóc. Ông ấy dứt nó vào mùa vụ khác nào đó – vì tóc cho cái đẹp nào đó.
Và những người không có tóc, người hói như tôi, phải tạo ra các lí thuyết hay! Họ nói rằng người hói là người có tính dục nhiều nhất. Toàn thể lí thuyết này là ở chỗ người ta hói theo ba cách. Vài người bắt đầu hói từ đằng trước: họ có nhiều tính dục nhất. Vài người bắt đầu hói từ đằng sau: họ không có tính dục, họ chỉ nghĩ họ có dục. Và vài người bắt đầu hói ở giữa: tốt hơn cả là không nói gì về họ! Tóc cho cái đẹp. Người hói phải cảm thấy cái gì đó phải được thế vào, và họ đã tạo ra tin đồn trên khắp thế giới rằng người hói là rất có tính dục.
Krishna và Rama đã là những người rất thẩm mĩ, và Mahavira đã là khác toàn bộ, rất khổ hạnh. Nhưng điều đó đã là tự nhiên cho ông ấy; ông ấy đã là đẹp trong sự trần trụi của ông ấy, đẹp như Krishna đã là với mọi quần áo và đồ trang sức của ông ấy. Thực ra, kinh sách cổ đại nói rằng Mahavira có thể đã là người đẹp nhất trên thế giới. Đó có thể đã là một trong những lí do tại sao ông ấy đã ở trần trụi. Nếu bạn có thân thể cân đối, nếu thân thể của bạn thực sự là đẹp, ai quan tâm về quần áo?
Người xấu lo nghĩ rất nhiều về quần áo, vì đó là cách họ xoay xở bằng cách nào đó. Bây giờ, người đàn bà có thân thể xấu sẽ không sẵn sàng đi trần trụi ở bãi biển. Cô ấy sẽ rất chống lại bãi biển; cô ấy sẽ rất chống lại việc đi trần trụi, người khoả thân và các trại khoả thân. Điều duy nhất cô ấy thực sự chống lại là ở chỗ cô ấy biết rằng nếu cô ấy đi trần trụi đó sẽ là cảnh tượng thực sự kinh khủng!
Bất kì khi nào một nước trở nên đẹp, mọi người bắt đầu trở nên khoả thân. Bất kì khi nào điều đã xảy ra là một giống nòi đã trở nên đẹp, mọi người bắt đầu đi khoả thân. Không cần che giấu. Chúng ta che giấu chỉ phần xấu. Nhưng quần áo giúp ích cho những người không có thân thể đẹp. Bạn có thể không có ngực đẹp, ngực đàn ông, nhưng bạn có thể mặc áo choàng nhồi và chúng có thể cho cảm giác – ít nhất với người ngoài.
Một người đi tìm trên bãi biển trơ trụi… anh ta đang tìm vợ anh ta. Một cảnh sát nhìn anh ta. Cảnh sát trở nên nghi ngờ và hỏi anh ta, “Anh đi tìm gì vậy? Và trong hàng giờ anh đã tìm… tìm kho báu ẩn kín nào đó sao?”
Anh ta nói, “Không, chỉ tìm bộ ngực lõm.”
Bạn có thể nhồi quần áo mà có thể tạo hình dáng cho thân thể bạn.
Mahavira phải đã là người đẹp – đó là cảm giác của tôi nữa – phải đã là người đẹp, hiếm hoi. Nhưng điều đó đã không được trông đợi, do đó mọi người đã chống lại ông ấy. Không làng nào, không thị trấn nào, đã hiếu khách với ông ấy. Ông ấy đã bị đuổi ra khỏi các làng và thị trấn, đá được ném vào ông ấy, chó điên được thả ra đằng sau ông ấy để cho chúng có thể đuổi ông ấy ra khỏi thị trấn – chỉ vì ông ấy đã khoả thân! Ông ấy đã không làm bất kì hại gì cho bất kì người nào; người vô hại nhất bạn có thể nghĩ tới, ông ấy thậm chí không làm hại kiến. Trong đêm ông ấy thường ngủ chỉ ở một bên. Ông ấy sẽ không đổi từ bên nọ sang bên kia, vì ai biết, một con kiến có thể đã bò đằng sau ông ấy trong đêm và nếu ông ấy trở mình, con kiến này có thể bị đè chết. Ông ấy sẽ không bước đi trong đêm, vì côn trùng nào đó có thể bị dẫm chết. Ông ấy sẽ không bước lên cỏ, lên bãi cỏ; ông ấy sẽ không bước trong mùa mưa, vì nhiều côn trùng thế được sinh ra trong mùa mưa. Người vô hại thế, nhưng dẫu sao mọi người đã cư xử tệ với ông ấy. Và lí do duy nhất? – ông ấy đã không đáp ứng cho mong đợi của họ.
Không phật nào đã bao giờ đáp ứng cho mong đợi của bất kì người nào. Thực ra đó là lí do tại sao ông ấy trở thành phật: ông ấy không bao giờ thoả hiệp. Mohan Bharti, nếu bạn có bất kì mong đợi nào về tôi, bạn sẽ ở trong phiền phức lặp đi lặp lại, vì tôi không nghĩ tới mong đợi của bạn.
George Gurdjieff thường nói với đệ tử của ông ấy về một trong những điều nền tảng nhất: “Không nghĩ tới người khác, bằng không ông sẽ không bao giờ trưởng thành.” Và đó là điều đang xảy ra trên toàn thế giới, mọi người đều nghĩ tới người khác: “Mẹ tôi sẽ nghĩ gì? Bố tôi sẽ nghĩ gì? Xã hội sẽ nghĩ gì? Vợ tôi, chồng tôi sẽ nghĩ gì…?” Nói gì tới bố mẹ – ngay cả bố mẹ cũng sợ con cái! Họ nghĩ, “Con chúng ta sẽ nghĩ gì?”
Một người tới tôi và anh ta nói, “Từ khi tôi trở thành sannyasin, con tôi nghĩ rằng tôi đã phát rồ, chúng cười tôi. Không cái gì gây tổn thương cho tôi nhiều hơn điều này, rằng con riêng của tôi… chúng nhìn tôi từ cửa sổ, chúng không vào trong phòng! Chúng thì thào với nhau – tôi không biết cái gì, nhưng chúng nói về tôi. Chúng nghĩ cái gì đó đã đi sai.”
Mọi người nghĩ về nhau – và thế rồi có cả triệu người để nghĩ. Nếu bạn liên tục nghĩ về từng và mọi người, bạn sẽ không bao giờ là cá nhân, bạn sẽ chỉ là mớ hẩu lốn. Nhiều thoả hiệp thế đã được làm, bạn chắc đã tự tử lâu rồi.
Người ta nói mọi người chết ở độ tuổi ba mươi và được chôn ở độ tuổi bẩy mươi. Chết xảy ra rất sớm – tôi nghĩ ba mươi cũng là không đúng, chết xảy ra thậm chí còn sớm hơn. Đâu đó gần hai mươi mốt, khi luật và nhà nước thừa nhận bạn là công dân, đó là khoảnh khắc mà người ta chết. Thực ra, đó là lí do tại sao họ thừa nhận bạn là công dân: bây giờ bạn không còn nguy hiểm nữa, bây giờ bạn không còn hoang dã, bây giờ bạn không còn thô sơ. Bây giờ mọi thứ đã được đặt đúng trong bạn, được cố định đúng trong bạn; bây giờ bạn đã được điều chỉnh theo xã hội. Đó là điều được ngụ ý khi quốc gia cho bạn quyền bỏ phiếu: quốc gia có thể tin cậy bây giờ rằng thông minh của bạn đã bị phá huỷ – bạn có thể bỏ phiếu. Không có sợ về bạn; bạn là công dân, bạn là người văn minh. Bạn không còn là người, bạn là công dân.
Quan sát riêng của tôi là, mọi người chết quãng hai mươi mốt tuổi. Thế thì bất kì cái gì đang hiện hữu, đều là sự tồn tại sau chết. Trên các nấm mồ chúng ta phải bắt đầu viết ba ngày tháng: sinh, chết, và chết sau chết.
Mohan Bharti, đầu tiên bạn tin vào tôi – đó là chỗ bạn đi sai, đừng tin vào tôi – và thế rồi bạn không tin. Thế rồi bạn bị mắc vào trong xung đột này, và vấn đề nảy sinh, Làm gì? Làm sao thoát ra khỏi nhị nguyên này? Bạn tạo ra nhị nguyên này và thế rồi bạn muốn thoát ra khỏi nó. Tôi sẽ không nói cho bạn cách thoát ra khỏi nó đâu, tôi sẽ bảo bạn cách không lâm vào nó. Tại sao ngay chỗ đầu tiên bạn phải lâm vào nó?
Họ định nghĩa người dí dỏm là người biết cách thoát ra khỏi các khó khăn, và người khôn ngoan là người biết cách không bao giờ lâm vào trong chúng. Là khôn ngoan đi. Tại sao không chặt chính rễ? Đừng tin vào tôi, là bạn lữ hành đi cùng tôi. Đó là điều các sannyasin của tôi là: họ không là người tin, họ là bạn lữ hành. Họ đang bước đi cùng tôi vào trong cái không biết; họ đang bước đi bằng chân riêng của họ, theo cách riêng của họ. Tôi không công kênh bạn trên vai tôi, tôi không muốn bạn là người què trong cả đời của bạn; tôi không cho bạn bất kì chiếc nạng nào, bạn phải bước đi trên chân riêng của bạn.
Vâng, tôi biết con đường, tôi đã bước trên nó, tôi biết mọi cạm bẫy trên đường. Tôi sẽ liên tục hô to cho bạn, “Cẩn thận, có cạm bẫy!” Nhưng dầu vậy mọi sự tuỳ ở bạn quyết định liệu có ngã vào trong nó hay không. Nếu bạn ngã vào trong nó tôi không kết án bạn, tôi kính trọng tự do của bạn. Nếu bạn không ngã vào trong nó tôi không thưởng cho bạn, tôi coi điều đó là đương nhiên, đây là cách người thông minh hành xử. Cho nên không có phần thưởng với tôi và không có trừng phạt với tôi, không có địa ngục và không có cõi trời, không có tội lỗi, không có đức hạnh. Đây là niềm vui của tôi – chia sẻ. Nếu nó là niềm vui của bạn để chia sẻ nó với tôi, tốt; chúng ta có thể đi cùng nhau xa như bạn quyết định đi cùng với tôi. Khoảnh khắc bạn muốn có con đường tách rời, điều đó là hoàn toàn tốt, chúng ta sẽ chia tay với lời chào tạm biệt.
Không cần tin vào tôi, không cần bám vào tôi. Và thế thì không có vấn đề về việc không tin, và nhị nguyên này không bao giờ nảy sinh, và bạn không cần tìm cách thoát ra khỏi nó. Xin đừng lâm vào nó.
Từ “Sách về Trí huệ”, T.2, Ch.22