Hư không

~

Trong việc chứng kiến của tôi, tôi đã trải nghiệm hư không – với điều đó, tôi ngụ ý rằng không có gì phân biệt khác hơn trạng thái đơn giản của việc chờ đợi có ý thức. Tôi đã chứng kiến các biến cố của tâm trí, thân thể và xúc động, và tôi đã quan sát kinh nghiệm ngoài thân thể, nhưng tôi không có sáng tỏ để hiểu bản chất của những điều này.

Bản chất của vô trí là gì, ngoài phần tâm trí? Nó có phải là tâm trí cảm nhận, thụ động như đối lập với tâm trí tích cực không? Hay nó thực sự là vô trí? Và làm sao tâm thức đón nhận và nhận ra thông tin nếu nó có bộ não vô trí để cảm nhận điều đó?

~

Bạn đã hỏi quá nhiều câu hỏi trong một câu hỏi.

Điều đầu tiên phải nhớ là ở chỗ khi tôi nói nhân chứng, lúc ban đầu bạn chứng kiến mọi thứ của thân thể, của tâm trí, của trái tim, xúc động, ý nghĩ… tầng nọ tiếp tầng kia bạn liên tục chứng kiến. Và chung cuộc, bạn thấy chỉ một tấm gương thuần khiết, bản thân việc chứng kiến. Tôi gọi nó là tấm gương thuần khiết bởi vì nó đang chứng kiến hư không. Hư không này là chính bản tính của bạn.

Từ hư không này nảy sinh ra mọi thứ, và trong hư không này mọi thứ tan biến đi. Và nếu bạn sẵn sàng là hư không – ngay cả khi bạn đang sống – cuộc sống của bạn sẽ có hương vị của an bình, im lặng, và duyên dáng.

Mọi hệ thống giáo dục của bạn và mọi niềm tin văn hoá của bạn, đã buộc bạn thành tham vọng, là ai đó. Nhưng là ai đó nghĩa là tạo ra lo âu trong cái vũng im lặng, các gợn sóng và đợt sóng. Tham vọng càng lớn, sóng của lo âu càng lớn. Bạn có thể trở thành gần như ham muốn điên khùng. Khi cố là ai đó, bạn đang cố điều không thể được, bởi vì về cơ bản bạn là không ai.

Thiền có cảm nhận duy nhất tuyệt đối trong hư không của mọi người. Nó không dạy bạn tham vọng, nó không dạy bạn là ai đó khác. Nó đơn giản muốn bạn biết rằng trong phần sâu sắc nhất của con người bạn, bạn vẫn là hư không, bạn vẫn mang sự thuần khiết nguyên thuỷ, cái thậm chí không bị nhiễm bẩn bởi ý tưởng về cái “tôi”.

Cho nên khi bạn chứng kiến, bạn nói, “Tôi đã trải nghiệm hư không.” Nếu bạn đã trải nghiệm hư không, bạn phải không có đó. Trải nghiệm hư không có nghĩa là bạn không có, hư không hiện hữu – đơn giản sóng trong nước, tới và di.

Không phải là bạn chứng kiến hư không đâu. Bạn đang tạo ra cái “tôi” nhỏ khác, nhưng nó chứa toàn thể thế giới tham vọng. Trải nghiệm hư không đơn giản nghĩa là bạn không hiện hữu. Và niềm vui vô cùng tới, bởi vì toàn thể năng lượng đã tham gia vào trong lo âu và ham muốn và căng thẳng nay được thoát ra trong điệu vũ, trong phúc lạc, trong im lặng, trong sáng suốt vô cùng, nhưng nó không thuộc vào bất kì cái “tôi” nào – mây trắng thuần khiết không gốc rễ, trôi nổi trong tự do, không có bất kì nguyên nhân nào và không có bất kì chiều hướng nào. Toàn thể sự tồn tại đã trở thành nhà nó. Nó không còn tách rời bản thân nó. Việc không tách rời này là việc nở hoa tối thượng của phật tính. Biết rằng bạn không hiện hữu là việc biết vĩ đại nhất.

Bạn đang hỏi trong câu hỏi của bạn liệu không có người nào cảm nhận tất cả những điều này sao. Không có người nào đó chưa phải là không người nào nếu nó cảm nhận bất kì cái gì. Khi không cái gì còn lại, không có người cảm nhận, mọi thứ bị tan biến trong sự tồn tại.

Thiền là tôn giáo có tính tồn tại duy nhất trên thế giới. Mọi tôn giáo phát đạt trên ham muốn của bạn để là tách rời, để là cá nhân, để là đặc biệt, để nhận ra cái ta, để là thánh nhân. Đấy toàn là những ham muốn hèn nhát.

Thiền là bước tiến mạnh bạo.

Nó không thể bị vượt lên bởi bất kì cái gì dũng cảm hơn.

Bước nhảy lượng tử vào hư không và im lặng…

Nếu bạn bắt đầu hỏi ai là im lặng, bạn không in lặng. Nếu bạn bắt đầu hỏi ai đang cảm nhận mọi điều này, ai đang chứng kiến, bạn vẫn chưa đi tới hư không mà tôi đang chỉ cho bạn.

Và việc hiểu bạn đã thu được cái gì bởi việc hiện diện – sự rắc rối, là điều nhỏ thế. Thiền chỉ cho bạn cách vô hiện hữu, cách thoát ra khỏi mọi rắc rối, cách im lặng.

Thiền tới độ nở hoa của nó khi không có ai cả. Đoá hoa này của không ai cả, của hư không, là cách diễn đạt tối thượng cho các chiều cao mang tính tồn tại. Bằng không, bạn vẫn còn là ai đó nhỏ bé, người nào đó, bị giới hạn. Tại sao không là cái toàn thể? Khi có thể rơi vào trong đại dương, tại sao vẫn còn là giọt sương và sợ nhiều loại chết, sợ mặt trời làm bay hơi bạn…?

Tại sao không lấy bước nhảy nhỏ vào trong đại dương và biến mất? Tại sao không là bản thân đại dương? Đấy là cách khác để nói điều đó. Khi tôi nói, “Là hư không” tôi đơn giản nói, “Tại sao không là mọi thứ?”

Biến mất trong sự tồn tại đi. Bạn sẽ nở thành những đoá hoa, bạn sẽ bay cùng chim; bạn sẽ trở thành mây, bạn sẽ là đại dương, bạn sẽ là dòng sông, nhưng bạn sẽ không là ai đó đặc biệt với cái “tôi”. Cái “tôi” là rắc rối, rắc rối duy nhất, và thế rồi nó tạo ra nhiều rắc rối quanh nó.

Toàn thể kinh nghiệm về Thiền là kinh nghiệm của việc đi vào trạng thái không-tôi, vô ngã, và thế thì không có câu hỏi – không người nào có để hỏi, và không người nào có để trả lời.

 

Từ “Cương lĩnh Thiền”, Ch.6 Hỗn độn, chính bản chất của sự tồn tại