Osho kính yêu,
Hoàn toàn rối tung là phần của tôi. Tốt và xấu đã dừng tồn tại. Tôi không tự hào không xấu hổ và vậy mà tôi là cả hai. Bất kì cái gì tôi đã đạt tới dường như mất đi trong sương, được giải quyết cùng với thất bại của tôi. Tôi cảm thấy như khói, nhưng qua khói này nỗi buồn mênh mông nảy sinh như tảng đá sắc bọc nhung. Osho ơi, tôi không thể cảm nhận được mục đích của nó – hay không có mục đích? Nó phải chăng là cực lạc đang mang trọng lượng của không thuần khiết? Xin thầy, Osho, cho tôi tính sannyas.
Ronald Salomonson, rối tung là cơ hội lớn. Vấn đề với những người không bị rối là lớn – họ nghĩ họ biết, và họ không biết. Những người tin rằng họ có sáng tỏ thực sự là trong phiền phức lớn; sáng tỏ của họ là rất bề mặt. Thực ra họ chẳng biết gì về sáng tỏ; điều họ gọi là sáng tỏ chỉ là ngu xuẩn.
Những người ngốc là rất rất rõ ràng – rõ ràng theo nghĩa họ không có thông minh để cảm thấy rối. Cảm thấy rối cần thông minh lớn. Chỉ người thông minh cảm thấy rối; bằng không những người tầm thường liên tục di chuyển trong cuộc sống, mỉm cười, cười to, tích luỹ tiền, gắng sức để có nhiều quyền lực và danh vọng hơn. Nếu bạn thấy họ bạn sẽ cảm thấy hơi chút ghen tị; họ có vẻ tự tin thế, họ thậm chí có vẻ hạnh phúc.
Nếu họ thành công, nếu tiền của họ đang tăng lên và danh tiếng của họ đang lớn lên, bạn sẽ cảm thấy hơi chút ghen tị. Bạn bị rối thế và họ rõ ràng thế về cuộc sống của họ; họ có hướng đi, họ có mục đích, họ biết cách đạt tới nó, và họ xoay xở, họ đã đạt tới, họ đang trèo lên chiếc thang. Còn bạn chỉ đứng đó, bị rối về làm gì, không làm gì, cái gì là đúng và cái gì là sai. Nhưng điều này bao giờ cũng là vậy; người tầm thường vẫn còn chắc chắn. Duy nhất những người thông minh hơn mới cảm thấy rối, hỗn độn.
Rối là cơ hội lớn. Nó đơn giản nói rằng qua tâm trí không có cách nào. Nếu bạn thực sự bị rối – như bạn nói, “Tôi hoàn toàn rối tung” – nếu bạn thực sự bị rối, bạn được phúc lành đấy. Bây giờ cái gì đó là có thể, cái gì đó có giá trị mênh mông; bạn ở trên bờ vực. Nếu bạn hoàn toàn bị rối tung, điều đó có nghĩa là tâm trí đã thất bại; bây giờ tâm trí không còn có thể cung cấp bất kì sự chắc chắn nào cho bạn. Bạn mỗi lúc một tới gần hơn với cái chết của tâm trí.
Và đó là điều vĩ đại nhất có thể xảy ra cho bất kì người nào trong cuộc đời, phúc lành lớn nhất – vì một khi bạn thấy rằng tâm trí là rối ren và không có cách nào qua tâm trí, bạn có thể còn tiếp tục bám lấy tâm trí được bao lâu? Sớm hay muộn bạn sẽ phải bỏ nó; cho dù bạn không muốn bỏ nó, nó sẽ rơi rụng đi theo cách riêng của nó. Rối sẽ trở thành nhiều, thành nặng tới mức từ cái nặng cực kì nó sẽ rơi rụng đi. Và khi tâm trí rơi rụng đi, rối biến mất.
Tôi không thể nói rằng bạn đạt tới chắc chắn, không, vì điều đó nữa là từ chỉ áp dụng được cho tâm trí và thế giới của tâm trí. Khi có rối, có thể có chắc; khi rối biến mất, chắc cũng biến mất. Bạn đơn giản hiện hữu – rõ ràng, không rối mà cũng không chắc, chỉ sự sáng tỏ, sự trong suốt. Và trong suốt đó có cái đẹp, trong suốt đó là duyên dáng, nó là tuyệt đẹp.
Chính khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời người ta là khi không có rối không có chắc. Người ta đơn giản hiện hữu, chiếc gương phản xạ cái đang đó, không chiều hướng, không đi đâu, không ý tưởng về làm cái gì đó, không tương lai, chỉ hoàn toàn trong khoảnh khắc, chỉ trong khoảnh khắc.
Khi không có tâm trí không thể có tương lai, không thể có chương trình cho tương lai. Thế thì khoảnh khắc này là tất cả, nói chung; khoảnh khắc này là toàn thể sự tồn tại của bạn. Toàn thể sự tồn tại bắt đầu hội tụ vào khoảnh khắc này, và khoảnh khắc này trở thành có ý nghĩa vô cùng. Nó có chiều sâu, nó có chiều cao, nó có điều huyền bí, nó có sự mãnh liệt, nó có lửa, nó có tính tức khắc, nó bắt giữ bạn, nó sở hữu bạn, nó biến đổi bạn.
Nhưng tôi không thể cho bạn sự chắc chắn; chắc chắn được cho bởi ý thức hệ. Chắc chắn không là gì ngoài việc vá lại sự rối của bạn. Bạn bị rối. Ai đó nói, “Đừng lo,” và nói điều đó một cách rất thẩm quyền, thuyết phục bạn bằng các luận cứ, bằng kinh sách, và vá lại cái rối của bạn, che đậy nó bằng cái chăn đẹp – bằng Kinh Thánh, bằng Koran, bằng Gita. Và bạn cảm thấy ổn; nhưng nó là tạm thời, vì rối ren đang sôi lên bên trong. Bạn đã không gạt bỏ nó, nó chỉ bị đè nén.
Đó là lí do tại sao mọi người bám lấy các niềm tin, nhà thờ, kinh sách, học thuyết, hệ thống tư tưởng. Tại sao mọi người đầu tư nhiều thế vào hệ thống tư tưởng? Tại sao ai đó phải là người Ki tô giáo hay người Hindu? Tại sao ai đó phải là người cộng sản – để làm gì? Có lí do, lí do lớn nữa. Mọi người bị rối, và do vậy ai đó được cần để mang tới cho bạn sự chắc chắn. Người đó có thể là giáo hoàng hay người đó có thể là Mao Trạch Đông, người đó có thể là Karl Marx hay người đó có thể là Manu hay Moses – bất kì người nào đều được. Và bất kì khi nào có thời khủng hoảng lớn, bất kì người ngu nào, người ngoan cố la hét, tranh luận, người có thể giả vờ chắc chắn, sẽ trở thành người lãnh đạo của bạn. Đó là cách Adolf Hitlers, Josef Stalins và Mussolinis đã trở thành người quan trọng.
Mọi người bao giờ cũng tự hỏi tại sao Adolf Hitler đã có khả năng chi phối giống nòi thông minh như người Đức. Tại sao? Điều dường như là nghịch lí là người như Martin Heidegger, một trong những nhà tư tưởng vĩ đại nhất của thời đại này, đã là người ủng hộ cho Adolf Hitler. Các giáo sư lớn của các đại học lớn của Đức đã ủng hộ cho Adolf Hitler. Tại sao? Làm sao điều đó là có thể?
Và Adolf Hitler chỉ là người ngu, vô giáo dục, không phức tạp. Nhưng ông ta có cái gì đó trong mình mà các giáo sư thiếu, mà những người thông minh thiếu, mà Martin Heideggers thiếu. Ông ta có cái gì đó trong mình mà không người thông minh nào có thể có: ông ta có sự chắc chắn tuyệt đối. Ông ta ngốc – nhưng ông ta có thể nói những điều mà không có bàn cãi; ông ta có thể làm ra các phát biểu dường như ông ta biết. Ông ta là người điên, nhưng chứng điên của ông ta có tác động lớn. Nó đã làm thay đổi toàn thể tiến trình lịch sử con người.
Không có gì ngạc nhiên là người Đức trở nên quan tâm và bị ấn tượng thế bởi ông ta. Họ là những người thông minh, một số trong những người thông minh nhất trên trái đất, và thông minh bao giờ cũng mang tới rối trí. Đó là bí mật của thành công của Adolf Hitler. Thông minh mang tới rối trí và rối trí đem tới run, sợ; người ta chẳng biết đâu mà đi, làm cái gì, và người ta bắt đầu tìm người lãnh đạo. Người ta bắt đầu tìm ai đó có thể nói mọi thứ với tính tuyệt đối, người có thể khẳng định một cách dứt khoát.
Cùng điều này đã xảy ra ở Ấn Độ; nó đã xảy ra ngay bây giờ. Đây là một trong những nước cổ đại nhất trên thế giới, với truyền thống suy nghĩ và suy tư dài nhất, truyền thống triết lí hoá dài nhất. Không nước nào khác đã triết lí hoá nhiều thế. Và thế rồi nước này chọn một người như Morarji Desai làm thủ tướng – một bắp cải! Nhưng ông ta có cái gì đó trong ông ta – sự ngoan cố của tâm trí tầm thường, tính tuyệt đối của sự ngu xuẩn. Ông ta có cái gì đó quan trọng để cung cấp.
Bất kì khi nào mọi người trong rối trí họ thành nạn nhân của tâm trí hạng ba. Tâm trí hạng nhất trở thành nạn nhân cho tâm trí hạng ba vì tâm trí hạng ba không có rối trí. Tâm trí hạng ba biết rằng chỉ bằng việc uống nước đái của riêng bạn, mọi bệnh có thể được chữa – ngay cả ung thư cũng là chữa được bằng việc uống nước đái riêng của bạn. Chỉ có thể khẳng định điều này nếu bạn thực sự là người không thông minh hoàn toàn.
Người thông minh ngần ngại, cân nhắc, lưỡng lự. Người không thông minh không bao giờ lưỡng lự, không bao giờ ngần ngại. Nơi người khôn sẽ thì thào, người ngu đơn giản tuyên bố từ nóc nhà.
Lão Tử nói, “Ta có thể là người đầu bùn trên thế gian. Mọi người dường như chắc chắn thế, trừ ta.” Ông ấy là đúng; ông ấy có thông minh vô cùng tới mức ông ấy không thể chắc chắn về bất kì cái gì.
Tôi không thể hứa với bạn sự chắc chắn nếu bạn bỏ tâm trí. Tôi chỉ có thể hứa một điều, rằng bạn sẽ sáng tỏ. Sẽ có sáng tỏ, trong suốt, bạn sẽ có khả năng thấy mọi sự như chúng vậy. Bạn sẽ không rối không chắc. Chắc và rối là hai mặt của cùng một đồng tiền.
Nhưng bạn đang ở trong khoảnh khắc đẹp, và thế giới nữa cũng đang trong khoảnh khắc đẹp. Bất kì khi nào có khủng hoảng về căn cước, bất kì khi nào mọi người không biết họ là ai, bất kì khi nào quá khứ mất sự nắm giữ của nó, bất kì khi nào mọi người bị nhổ bật rễ khỏi truyền thống, bất kì khi nào quá khứ dường như không còn liên quan nữa, khủng hoảng này nảy sinh, khủng hoảng lớn về căn cước – chúng ta là ai? chúng ta được cho là làm gì?
Cơ hội này có thể biến thành tai hoạ nữa, nếu bạn trở thành nạn nhân của Adolf Hitler nào đó; nhưng tai hoạ này có thể trở thành lối mở lớn vào cái không biết nếu bạn đủ may mắn ở trong khu vực lân cận vị Phật. Nếu bạn đủ may mắn ở trong yêu với vị Phật, cuộc sống của bạn có thể được biến đổi.
Những người vẫn còn bị bắt rễ trong truyền thống, và người nghĩ họ biết cái gì là đúng và cái gì là sai, sẽ không bao giờ tới vị Phật. Họ sẽ tiếp tục sống cuộc sống của họ – cuộc sống thường lệ, đờ đẫn, cuộc sống chết. Họ sẽ liên tục hoàn thành các nghĩa vụ của họ như cha ông họ vẫn thường làm. Trong nhiều thế kỉ họ đã từng đi theo đường mòn và họ sẽ tiếp tục đi theo đường mòn họ vẫn đi đó. Tất nhiên, khi bạn đi theo đường mòn có người đi, bạn cảm thấy chắc chắn – nhiều người thế đã bước đi trên nó. Nhưng khi bạn tới vị Phật và bạn bắt đầu chuyển vào cái không biết, không có xa lộ, không có đường mòn có người đi. Bạn sẽ phải làm ra đường riêng của bạn bằng việc bước đi; con đường này sẽ không được thấy là đường làm sẵn.
Đó là điều tôi muốn từng người trong các sannyasin của tôi hiểu. Bạn không ở đây để phụ thuộc vào tôi, bạn không ở đây để đi theo tôi, bạn không ở đây để đơn giản chấp nhận tôi và tin tôi. Bạn ở đây để thực nghiệm; bạn phải đi theo cách riêng của bạn. Tôi có thể cho bạn khuyến khích để đi theo cách riêng của bạn, tôi có thể lẩy cò quá trình truy hỏi trong bạn; nhưng tôi sẽ không cho bạn hệ thống tư tưởng, tôi sẽ không cho bạn bất kì sự chắc chắn nào. Tôi sẽ chỉ cho bạn cuộc hành hương – cuộc hành hương mạo hiểm, cuộc hành hương có hàng triệu và hàng triệu cạm bẫy, cuộc hành hương mà trong đó bạn sẽ phải đối diện với ngày càng nhiều nguy hiểm mọi ngày, cuộc hành hương sẽ đem bạn tới đỉnh tâm thức con người, tới trạng thái thứ tư. Nhưng bạn càng lên cao, nguy hiểm bị ngã càng nhiều.
Tôi chỉ có thể hứa với bạn cuộc phiêu lưu lớn, rủi ro, nguy hiểm, không hứa hẹn rằng bạn sẽ đạt tới nó – vì cái không biết không thể được đảm bảo.
Cho nên, Ronald, nếu bạn đã tới tôi để tìm phương thuốc nào đó cho rối trí của bạn, thế thì bạn đã đi tới người sai rồi, tôi không phải là người đúng để giúp. Nhưng nếu bạn đã tới để bỏ rối và chắc, và tự do với tâm trí mà có thể cho bạn rối hay chắc, nếu bạn đã tới tôi để đi trên cuộc phiêu lưu tối thượng trong việc tìm Thượng đế, nếu bạn đã tới tôi để dám đương đầu, để chấp nhận thách thức của biển chưa thăm dò, những con sóng đang gầm, mà không có khả năng nào thấy được bờ bên kia, thế thì bạn đã tới đúng người rồi. Thế thì nhiều điều là có thể. Tôi chỉ nói “có thể” – tôi không thể nói nó là tuyệt đối chắc chắn. Nó bao giờ cũng là khả năng; bạn có thể có khả năng làm nó, bạn có thể không có khả năng làm nó, không có đảm bảo. Nó không phải là hàng hoá mà có thể được đảm bảo; nó là đánh bạc.
Và nếu bạn sẵn sàng đánh bạc, đi vào phật trường này đi. Không cần đợi lâu hơn nữa – bạn đã đợi đủ rồi, trong nhiều kiếp rồi.
Bạn hỏi tôi: “Xin thầy, Osho, cho tôi tính sannyas.” Vấn đề không phải là việc tôi cho bạn tính chất; vấn đề là bạn nhận nó. Mở tim bạn ra đi! Tôi bao giờ cũng cho nó. Vấn đề là việc nhận nó của bạn, việc đón chào nó.
Bạn nói: “Tốt và xấu đã dừng tồn tại.” Điều đó là tốt, điều đó là hay. Tốt và xấu toàn do con người làm ra, tội nhân và thánh nhân toàn do con người làm ra. Và họ không khác nhau chút nào; khác biệt chỉ trên bề mặt, rất bề mặt, thậm chí không sâu hơn làn da. Gãi một chút, và trong thánh nhân của bạn, bạn sẽ thấy tội nhân.
Anh chàng này đi tới giáo hoàng và anh ta nói, “Này giáo hoàng, đéo mày!”
Giáo hoàng không thể tin được điều đó. Ông ta nói, “Tao? Người đứng đầu Nhà thờ Cơ đốc giáo sao? Tao, người đứng đầu tâm linh của hàng triệu và hàng triệu người sao? Tao, hậu duệ trực tiếp của Jesus Christ sao? Tao, đại diện duy nhất của Thượng đế trên thế gian sao? Đéo tao sao? Đéo mày!”
Không có mấy khác biệt. Chỉ gãi chút xíu, và bạn sẽ thấy tội nhân trong thánh nhân và bạn sẽ thấy thánh nhân trong tội nhân. Mọi tốt, mọi xấu, chỉ là tuỳ tiện, nhân tạo.
Bạn đang vào không gian đẹp. Nếu tốt và xấu đã dừng tồn tại, chừng nấy, tốt rồi! Bây giờ đi vào chiều khác, không nhân tạo, nơi các phân biệt là không liên quan, nơi không cái gì là tốt và không cái gì là xấu, nơi bất kì cái gì hiện hữu là hiện hữu, và bất kì cái gì không hiện hữu là không hiện hữu. Không có vấn đề về tốt và xấu; hoặc cái gì đó hiện hữu, hoặc cái gì đó không hiện hữu. Tốt và xấu không là gì ngoài các phương án để được chọn – hoặc chọn cái này, hoặc chọn cái kia. Chúng giữ bạn trong phân chia cái nọ/cái kia.
Khoảnh khắc bạn bắt đầu thấy mánh khoé của mọi tốt và xấu, khi bạn bắt đầu thất rằng chúng là những thứ do xã hội chế tạo ra…. Tất nhiên chúng là tiện dụng, và tôi không nói đi vào bãi chợ và cư xử dường như không cái gì là tốt và không cái gì là sai. Tôi không nói bước ở giữa đường, và nói người ta bước bên phải hay bên trái chẳng thành vấn đề gì.
Khi bạn ở cùng mọi người, nhớ, với họ tốt và xấu vẫn tồn tại. Kính trọng họ và mơ của họ đi. Quấy rối mơ của bất kì người nào không dành cho bạn. Bạn là ai? Việc can thiệp không dành cho bạn. Lịch sự với mọi người và cái ngu xuẩn của họ, lịch sự với họ và trò chơi của họ. Nhưng mọi lúc nhớ, sâu bên dưới không cái gì là tốt, không cái gì là xấu.
Sự tồn tại đơn giản có đó; không có gì để chọn giữa chúng. Và nhớ, khi không có gì để chọn giữa chúng, bạn sẽ trở nên không bị phân chia. Khi có cái gì đó để chọn giữa chúng, nó phân chia bạn nữa. Phân chia là chiếc kiếm hai cạnh: nó phân chia thực tại bên ngoài, nó phân chia bạn bên trong. Nếu bạn chọn, bạn chọn phân chia, bạn chọn bị chia chẻ, bạn chọn tinh thần phân liệt. Nếu bạn không chọn, nếu bạn biết không cái gì tốt, không cái gì xấu, bạn chọn sáng suốt.
Không chọn bất kì cái gì là chọn sáng suốt, không chọn là lành mạnh, vì bây giờ không có phân chia bên ngoài, làm sao bạn có thể bị phân chia bên trong? Bên trong và bên ngoài đi cùng nhau. Bạn trở thành không bị phân chia, bạn trở thành cá nhân. Đây là quá trình cá nhân hoá. Không cái gì là tốt, không cái gì là xấu. Khi điều này bừng lên trong tâm thức của bạn, đột nhiên bạn là liền mảnh, mọi mảnh đã biến vào trong một sự thống nhất. Bạn được kết tinh, bạn được định tâm.
Đây là một trong những đóng góp vĩ đại nhất của tâm thức phương Đông cho thế giới. Các tôn giáo phương Tây vẫn liên tục treo quanh ý tưởng về tốt và xấu. Đó là lí do tại sao người Ki tô giáo khó hiểu Upanishad, Lão Tử, Trang Tử thế; họ không thể nào hiểu nổi. Họ bao giờ cũng nhìn bằng tâm trí của người Ki tô giáo, “Lời răn ở đâu?” Và chẳng có lời răn nào! Upanishads không bao giờ nói cái gì là tốt và cái gì là sai, chúng không bao giờ nói làm cái gì và không làm cái gì, chúng không ra lệnh. Chúng là những khẳng định thơ ca, chúng là thơ ca. Chúng hân hoan trong sự tồn tại, tuôn tràn; chúng chỉ là lời cực lạc thốt ra.
Upanishads nói, “Thượng đế hiện hữu, và ngươi là cái đó: tat tvam asi.” Upanishads nói, “Thượng đế hiện hữu, và ta là Thượng đế.” Đây là những khẳng định nảy sinh từ cực lạc. Chúng không có luân lí, không có đạo đức, thậm chí không có tham chiếu. Tâm trí Ki tô giáo, tâm trí Mô ha mét giáo, tâm trí Do Thái, không thể hiểu được tại sao những sách này được coi là có tính tôn giáo. Chúng có thể là tác phẩm văn học hay, nhưng tại sao chúng được coi là có tính tôn giáo?
Và nếu bạn hỏi người đã đạt tới cùng cực lạc này như những người thấy của Upanishad, ông ấy sẽ nói Kinh Thánh, Talmud, Koran, chúng là luân lí, đạo đức, nhưng chúng có cái gì liên quan tới tôn giáo nào? Chúng là tốt, vì chúng làm cho xã hội chuyển vận trơn tru, nhưng chúng chẳng có gì tôn giáo trong chúng – hay có thể chỉ vài phát biểu đây đó. Phần chính là luân lí; phần tôn giáo dường như nhỏ tới mức nó có thể được bỏ qua, bỏ đi. Và nó đã bị bỏ đi.
Đi tới biết rằng không cái gì là tốt, không cái gì là xấu, là điểm ngoặt; nó là chuyển biến. Bạn bắt đầu nhìn vào trong; thực tại bên ngoài mất nghĩa. Thực tại xã hội là hư cấu, vở kịch hay; bạn có thể tham gia vào trong nó, nhưng thế thì bạn không coi nó là nghiêm chỉnh. Nó chỉ là một vai để được chơi; chơi nó thật hay, thật hiệu quả nhất có thể được đi. Nhưng đừng coi nó là nghiêm chỉnh, nó chẳng có gì của cái tối thượng trong nó.
Cái tối thượng là cái bên trong; hồn không thể phân chia biết nó. Và, đi tới hồn đó đi, đây là điểm ngoặt tốt.
Bạn nói: “Tốt và xấu đã dừng tồn tại.” Đây là khoảnh khắc đúng để nhận tính sannyas, đây là điều tính sannyas tất cả là gì. Bây giờ không có nhu cầu đợi, bây giờ không có nhu cầu ngay cả hỏi xin phép tôi. Tính sannyas đã xảy ra rồi. Đi vào trong phật trường này đi. Bạn đã chờ đợi lâu rồi – thực sự quá lâu.
Tôi đã nghe: Một đôi vợ chồng gia tới toà án li dị. Họ thực sự già lụ khụ, chín mươi nhăm tuổi, và họ đã lấy nhau trong bẩy mươi nhăm năm. Quan toà không thể tin được vào mắt mình. Ông ấy nói, “Vậy bây giờ ông bà nghĩ tới li dị, sau bẩy mươi nhăm năm cuộc sống hôn nhân? Tại sao lại bây giờ?”
Họ nhìn nhau, và thế rồi ông già nói, “Thế này, chúng tôi đợi cho tới khi mọi con chúng tôi đều đã chết.”
Mọi người liên tục chờ đợi và chờ đợi và chờ đợi…. Bây giờ, hi vọng làm sao! Không cần đợi thêm gì nữa. Bạn được đón chào, bạn sẵn sàng. Ngay cả những người không sẵn sàng hôm nay có thể sẵn sàng ngày mai. Những người không sẵn sàng khi họ nhận tính sannyas, có thể sẵn sàng sau khi họ đã nhận tính sannyas. Và tôi là ai mà từ chối bạn nếu Thượng đế chấp nhận bạn? Tôi chẳng là ai để mà từ chối bạn.
Đó là lí do tại sao không ai bị từ chối, không điều kiện nào được đặt ra, không ai bị coi là không xứng đáng. Nếu Thượng đế nghĩ bạn xứng đáng được sống, điều đó là đủ bằng chứng rằng bạn cũng xứng đáng trở thành sannyasin.
Bạn nói: “Tôi không tự hào không xấu hổ và vậy mà tôi là cả hai.” Đó là trạng thái rối ren. Bạn sẽ thấy mọi thứ đều giống điều đó – không cái này không cái nọ, vậy mà cả hai.
“Bất kì cái gì tôi đã đạt tới đều dường như bị mất đi trong sương” – bạn thực sự được phúc lành đấy – “được giải quyết cùng với thất bại của tôi.”
Nhiều người phải cảm thấy ghen với bạn. Biết rằng mọi sự đã thất bại là bắt đầu của cuộc hành trình mới. Biết rằng “Mọi điều tôi đã đạt tới đều bị mất đi” là bắt đầu của việc tìm kiếm mới về cái gì đó mà không thể bị mất. Khi người ta hoàn toàn tan vỡ ảo tưởng với thế gian và mọi thành công của nó, chỉ thế thì người ta trở nên tâm linh.
“Tôi cảm thấy như khói, nhưng qua khói này nỗi buồn vô cùng nảy sinh như tảng đá sắc bọc nhung.” Nó nhất định là vậy rồi. Khi sự sống đã được sống qua ảo tưởng và một ngày nào đó người ta đột nhiên cảm thấy mọi sự đã là vô nghĩa, vô dụng – “Mình đã săn cái bóng” – nỗi buồn lớn nảy sinh.
Nhưng tôi có thể thấy tính cảm nhận của bạn. Buồn có đó, nhưng “được bọc nhung.” Vâng, buồn có đó vì quá khứ, và việc bọc nhung là điều là có thể; nó chỉ trở thành có thể bây giờ. Buồn là từ tất cả những rối ren này; nhưng vì rối ren này và tính toàn bộ của nó, sâu bên dưới việc khuấy động mới đang xảy ra. Bạn có thể còn chưa nhận biết về nó, nhưng cái gì đó đang khuấy động, niềm vui mới đang nảy sinh đằng sau tấm màn của buồn – niềm vui của việc tìm kiếm mới, của phiêu lưu mới, của cuộc sống mới, của cách thức hiện hữu mới.
“Osho ơi, tôi không thể cảm nhận được kết thúc của nó – hay không có kết thúc?” Có bắt đầu của tâm trí và có kết thúc của tâm trí, có bắt đầu của bản ngã và có kết thúc của bản ngã, nhưng không có bắt đầu cho bạn và không có kết thúc cho bạn. Và không có bắt đầu cho điều huyền bí của sự tồn tại và không có kết thúc cho bạn. Nó là quá trình tiếp diễn. Hết điều huyền bí này tới điều huyền bí khác đang đợi bạn, do đó có xúc động và cực lạc.
Cảm thấy cực lạc đi, rằng không có kết thúc cho sự sống, rằng khi bạn đã đạt tới đỉnh này, đột nhiên đỉnh khác bắt đầu cho bạn thách thức – đỉnh cao hơn, việc trèo lên gian truân hơn, việc tìm kiếm nguy hiểm hơn. Và khi bạn đã đạt tới đỉnh kia, sẽ có đỉnh khác nữa; đỉnh tiếp đỉnh. Nó là Himalayas vĩnh hằng của sự sống.
Cứ nghĩ về điểm mà bạn đạt tới, và bây giờ không cái gì khác còn lại. Thế thì bạn sẽ hoàn toàn bị chán; thế thì chán sẽ là số mệnh duy nhất của bạn! Và sự sống không là chán, nó là điệu vũ. Sự sống không là chán, nó là hân hoan, hồ hởi.
Nhiều nhiều thứ sẽ xảy ra, và nhiều nhiều thứ bao giờ cũng sẽ vẫn còn xảy ra. Điều huyền bí không bao giờ kết thúc, nó không thể kết thúc được. Đó là lí do tại sao nó được gọi là huyền bí, nó thậm chí không thể được biết. Nó sẽ không bao giờ trở thành tri thức, đó là lí do tại sao nó được gọi là huyền bí; cái gì đó trong nó khó nắm được một cách vĩnh hằng. Và đó là toàn thể niềm vui của sự sống. Huy hoàng vĩ đại của sự sống là ở chỗ nó giữ bạn được tham gia, tìm kiếm, thăm dò một cách vĩnh hằng. Sự sống là việc thám hiểm, sự sống là cuộc phiêu lưu.
Bạn hỏi: “Osho ơi, tôi không thể cảm nhận được kết thúc của nó hay không có kết thúc?” Có kết thúc cho bạn, nhưng không có kết thúc cho bạn thực.
“Phải chăng cực lạc đang mang trọng lượng của không thuần khiết?” Không có không thuần khiết ở bất kì chỗ nào. Mọi thứ là thuần khiết. Không thuần khiết chỉ là cái bóng của rối ren mà bạn đang cảm thấy ngay bây giờ. Khi rối ren và tâm trí rối ren bị bỏ đi, các cái bóng sẽ biến mất theo cách riêng của chúng.
Thâm tâm bên trong nhất của bạn bao giờ cũng thuần khiết; thuần khiết là bản chất của bạn, nó không thể bị lấy đi. Trinh nguyên của bạn là vĩnh hằng; bạn không thể làm mất nó được, không có cách nào để làm mất nó. Bạn chỉ có thể quên nó hay nhớ nó. Nếu bạn quên nó, bạn sống trong rối ren; nếu bạn nhớ nó, mọi sự là rõ ràng. Lần nữa, tôi sẽ không nói “chắc chắn,” mà chỉ “rõ ràng.” Mọi sự là trong suốt. Trong suốt đó là tự do, trong suốt đó là trí huệ. Trong suốt này là quyền tập ấm của bạn; nếu bạn không giành lấy nó, không ai khác chịu trách nhiệm ngoại trừ bạn. Giành lấy nó đi! Nó là của bạn đấy. Nó là của bạn, chỉ cần hỏi.
Tính sannyas là nỗ lực giành lại cái là của bạn và bỏ đi cái không phải là của bạn. Tính sannyas là nỗ lực bỏ đi cái bạn thực sự không có, và giành lại cái bạn bao giờ cũng có cùng với bạn mọi lúc.
Cực lạc là chính bản chất của chúng ta; không phải là cực lạc đơn giản là không cần thiết. Là cực lạc là tự nhiên, tự phát. Không cần nỗ lực để là cực lạc, cần nỗ lực lớn để là khổ. Đó là lí do tại sao bạn có vẻ mệt mỏi thế, vì khổ thực sự là công việc vất vả; duy trì nó thực sự là khó, vì bạn đang làm cái gì đó ngược lại tự nhiên. Bạn đang đi ngược dòng – đó là điều khổ là gì.
Và phúc lạc là gì? Đi cùng sông – nhiều tới mức phân biệt giữa bạn và sông đơn giản mất đi. Bạn là sông. Làm sao điều đó có thể là khó được? Đi cùng sông không việc bơi nào là được cần; bạn đơn giản nổi cùng sông và sông đưa bạn tới đại dương. Sông đã đi ra đại dương rồi.
Sự sống là dòng sông. Đừng đẩy nó và bạn sẽ không khổ. Nghệ thuật không đẩy sông là tính sannyas.
Ronald, bạn sẵn sàng rồi. Khoảnh khắc này của rối trí, khoảnh khắc này của hỗn độn trong cuộc sống của bạn, có thể mở ra cánh cửa mới, có thể thay đổi cách sống để sống tốt lên. Đừng đợi thêm gì nữa.
Từ “Sách về Trí huệ – Tập 1”, Ch.4