Lão Tử nói, “Hiểu huyền nữ này cho rõ.” Thần hang này không bao giờ mệt mỏi, không bao giờ chết. Hiểu cho rõ tính thụ động này, nghệ thuật này của việc hành động mà không hành động, xâm lấn bất bạo lực này, bí mật này của việc gọi mà không gọi – hiểu điều đó cho rõ. Lão Tử nói, “Chỉ bằng việc hiểu bí mật này, người ta có thể đạt tới chân lí tối cao.” Chúng ta không bao giờ có thể đạt tới chân lí tối cao bằng thái độ nam tính vì không hành động xâm lấn nào có thể làm được trên chân lí tối cao. Chúng ta không thể xông vào nhà của Thượng đế bằng lưỡi lê hay chiếc kiếm!
Duy nhất người đạt tới Thượng đế là người đã hiểu thấu đáo huyền nữ này, người đã buông xuôi bản thân mình, người đã buông bỏ bản thân mình tới mức quyền năng của Thượng đế giáng vào người đó – hệt như trong hành động yêu, người đàn bà buông bỏ bản thân cô ấy cho người đàn ông hạ giáng vào trong cô ấy.
Một sự kiện duy nhất đã bắt đầu tới bên trong sự chú ý của chúng ta từ mười năm trước. Người đàn bà đích thực hoàn toàn bị mất đi và người đàn bà rởm ngày nay đơn thuần tạo ra đàn ông. Những người chúng ta gọi là đàn bà của ngày nay không gì nhiều hơn các vật giải trí được đàn ông thiết kế. Cô ấy không là đàn bà tự nhiên – như cô ấy đáng phải vậy.
Các nhà khoa học phương Tây đang tiến hành một thực nghiệm nhỏ trong đó họ đang thử phương pháp mới. Tantra đã làm việc trên chủ đề này ở nước này, quãng 2000 năm trước và đã khám phá ra rằng điều đó là có thể. Trong hành động dục, đàn ông là chủ động; nếu anh ta không chủ động, hành động này là không thể được. Nếu người đàn ông già, hay yếu hay nếu bộ phận sinh dục của anh ta trở nên mềm, hành động này là không thể được. Nhưng trong thực nghiệm này được tiến hành ở phương Tây, các nhà khoa học tuyên bố rằng nếu bộ phận sinh dục của đàn ông đã trở nên yếu và không chủ động, điều này không thành vấn đề. Nếu người đàn bà thực sự yêu người đàn ông, ngay khi bộ phận sinh dục của cô ấy chạm tới bộ phận sinh dục của đàn ông, nó im lặng mút cơ quan sinh dục của anh ta vào bên trong bản thân cô ta. Người đàn ông không cần làm bất kì nỗ lực nào. Nếu yêu của đàn bà là mạnh, thân thể cô ấy mút cơ quan sinh dục của anh ta như không khí được hút vào trong không gian rỗng. Điều này là sự kiện rất đáng ngạc nhiên.
Và nếu điều này không tới thì lí do duy nhất là ở chỗ người đàn bà không yêu người đàn ông này, do đó thân thể cô ấy không thực hiện hành động mút. Do vậy mọi hành động của đàn ông đều có tính lấn tới. Nếu đàn bà yêu, toàn thể sinh học được thiết lập của cô ấy là tới mức cô ấy kéo người đàn ông vào trong cô ấy.
Lão Tử nói, “Đây là huyền bí của đàn bà, rằng không làm bất kì cái gì, cô ấy làm mọi thứ.” Nếu đàn ông ước làm cái gì đó, anh ta phải thực hiện hành động. Điều huyền bí của tôn giáo cũng có tính nữ. Nếu bất kì ai khởi hành để đạt tới Thượng đế, người đó sẽ không bao giờ đạt tới ngài. Tuy nhiên nếu ai đó giữ tĩnh lặng nơi người đó hiện hữu và mở cửa trái tim mình, thỉnh thoảng Thượng đế đi vào, chính khoảnh khắc này! Những người đi xa để tìm kiếm, du hành xa vào trong cái vô hạn, lang thang hết lần sinh này tới lần sinh khác, không bao giờ có khả năng đạt tới ngài vì bí mật của việc đạt tới ngài là trở nên có tính cảm nhận. Chúng ta phải để bản thân chúng ta mở. Chúng ta phải sẵn sàng để thấy rằng các cánh cổng của chúng ta là không đóng khi ngài tới. Yêu của chúng phải là việc chờ đợi thụ động – có vậy thôi.
Với nhiều lần sinh, đàn bà có thể chờ đợi người yêu của cô ấy tới; đàn ông thì không thể. Anh ta không biết đợi là gì, điều đó bị thiếu trong cấu tạo tâm trí của anh ta. Anh ta muốn mọi thứ ở đây và bây giờ – ngay lập tức. Anh ta muốn cà phê uống liền cũng như dục làm ngay! Do đó hệ thống hôn nhân đã được tiến hoá bởi đàn ông vì dục làm ngay là khả năng duy nhất trong hôn nhân. Đàn ông không bao giờ có thể chờ đợi. Anh ta hiếu động, hừng hực, bồn chồn, bị chất đầy với căng thẳng. Đàn bà có thể đợi – đợi tới vĩnh hằng!
Ở nước này, tục lễ giữ đàn bà ở goá và cho phép đàn ông cưới vợ sau cái chết của vợ anh ta, đã không mấy là bạo ngược với họ nhưng vì yếu tố năng lực của cô ấy để chịu đựng và chờ đợi cũng được tính tới. Phẩm chất này của cô ấy đã được hiểu rõ và được thừa nhận. Đàn bà có thể chờ đợi người yêu của cô ấy không chỉ cả đời mà cả nhiều kiếp sẽ tới. Tin cậy này được xã hội gieo vào trong cô ấy. Cho nên khi ở Ấn Độ tục lệ này đi vào thực tế, không phải chỉ là vì nó là được ưa chuộng cho đàn ông; thay vì thế như tôi hiểu, đây đã là sỉ nhục lớn cho dục-nam, và là sự trả thù ăn sâu cho đàn bà rằng họ có thể được tin cậy chờ đợi. Vì đàn ông không thể còn lại mà không có dục, anh ta đã không bị buộc phải không lấy vợ nữa trong khi với đàn bà, tình trạng goá là ép buộc.
Ép buộc về tình trạng goá cũng là vì trong chờ đợi, yếu tố nữ tính của cô ấy đã làm lộ bản thân nó tới sự đầy đủ. Cô ấy càng có nhiều cơ hội chờ đợi không chủ động, chiều sâu bên trong cô ấy càng trở nên sâu hơn. Thế thì huyền bí bên trong của cô ấy trở nên càng dịu dàng và ngát hương hơn.
Tôi đã đọc một chuyện rất lạ lùng mà tôi đã không thể nào tìm ra câu trả lời. Người cơ đốc giáo đi tới thú tội với các linh mục của họ. Chính kinh nghiệm của nhiều linh mục là khi đàn bà thú tội, họ đã trả qua cảm giác rất lạ lùng. Điều này là tự nhiên vì họ đơn thuần là các linh mục theo nghề nghiệp – được huấn luyện vào giới linh mục.
Điều tệ nhất mà Ki tô giáo đã đem cho thế giới này là các linh mục được giáo dục. Không ai có thể được huấn luyện vào giới linh mục. Bạn có thể huấn luyện một người trở thành luật sư hay bác sĩ nhưng không bao giờ là linh mục. Điều đó cũng chỉ giống như sự kiện rằng không bao giờ có thể có nhà thơ được huấn luyện. Nếu một người được giáo dục trong thơ, người đó nhiều nhất sẽ viết ra văn vần kém. Thơ sẽ không bao giờ tuôn ra từ người đó. Trở thành linh mục đòi hỏi năng lực tự nhiên, được đạt tới qua sadhana (tu luyện). Nó không thể được dạy. Tuy nhiên Ki tô giáo đã giáo dục các linh mục của họ. Bất kì ai đều có thể nhận việc đào tạo này và đạt tới bằng cấp Tiến sĩ Thiêng liêng. Tính thiêng liêng được đạt tới bằng chứng chỉ thì không là tính thiêng liêng. Bạn không thể quyết định tính thiêng liêng bằng mẩu giấy đơn thuần!
Cho nên khi đàn bà tới thú tội trước cái gọi là linh mục này, việc thú tội của họ trở thành rất cám dỗ. Điều tự nhiên là ở chỗ khi đàn bà thú tội của mình ở chỗ tách biệt với linh mục, điều đó trở thành chuyện không thoải mái cho đàn ông. Đàn bà cảm thấy được nhẹ lòng mình khỏi gánh nặng tội lỗi nhưng tải trọng đó được chuyển sang cho linh mục. Một phát biểu của những linh mục này là rất kì lạ. Họ nói họ thấy đàn bà goá hấp dẫn và cám dỗ hơn. Lí do có thể là gì?
Thực tại nếu đàn bà goá là goá trong thực tại, cái đẹp của nhân cách của cô ấy tăng lên cả nghìn lần, vì việc chờ đợi của cô ấy làm cho huyền nữ của cô ấy còn huyền và sâu hơn. Huyền trong cô gái chưa lấy chồng cũng là huyền của việc chờ đợi. Do đó ở mọi nơi trên thế giới, có tục lệ cưới gái trinh. Nếu cô gái không trinh, bạn sẽ không bao giờ có cơ hội biết người nữ. Huyền về huyền trong cô ấy đã bị phá vỡ. Cô ấy không còn sâu và huyền vì cô ấy đã không trải qua thời kì đầy đủ của việc chờ đợi để cho phép thời gian cần thiết cho hoa của huyền nở ra bên trong cô ấy. Những xã hội đặt nhấn mạnh lớn vào trinh tiết của đàn bà đã không lo nghĩ về tính vô dục của đàn ông. Lí do là đơn giản; điều này không tạo ra khác biệt trong khi trinh tiết của đàn bà là điều rất bản chất vì có cái đẹp trong trinh tiết của cô ấy mà bị mất đi sau hôn nhân.
Cái đẹp này trở lại với người đàn bà khi cô ấy bắt đầu trở thành mẹ vì bây giờ cô ấy đứng ở ngưỡng cửa của việc chờ đợi lớn hơn – việc chờ đợi về huyền lớn biểu lộ bản thân nó. Khi đàn bà trở nên mang thai, chồng lo nghĩ. Điều này là tự nhiên, vì không có chờ đợi khi có liên quan tới đàn ông; với anh ta đó là vấn đề kinh tế khác. Tuy nhiên người mẹ trở nên dịu dàng. Khi đứa bé phát triển bên trong cô ấy, chiều sâu trong mắt cô ấy trở thành sâu hơn. Có sự bộc lộ của phần tử mới bên trong thân thể cô ấy. Cái đẹp của đàn bà mang thai chất nặng với huyền nữ. Huyền này là gì? Tính thụ động là bí mật. Cô ấy không phải làm bất kì cái gì để trở thành người mẹ. Đứa con lớn lên theo cách riêng của nó bên trong cô ấy. Cô ấy chỉ phải đợi. Thực tại cô ấy phải dừng việc làm bất kì cái gì và chỉ đợi khi việc phát triển của đứa bé đang tiến triển bên trong cô ấy. Thế thì cô ấy đơn giản đợi chờ, thêu dệt các giấc mơ.
Nếu đàn bà dừng mọi hoạt động trong những tháng cuối cùng của việc mang thai của cô ấy, cô ấy có thể thấy những giấc mơ mà có thể là kẻ báo trước về tương lai của đứa con của cô ấy. Đây là lí do tại sao các giấc mơ của mẹ của Mahavira và Phật đã trở thành vô giá thế. Chuyện kể trong trường hợp của cả hai Mahavira và Phật, rằng trước việc sinh của họ, người mẹ có giấc mơ. Những giấc mơ này xuất hiện mọi ngày và trong các giấc mơ đó họ có thể thấy các dấu hiệu và dấu vết của sự sống đang tới trong họ. Nếu mẹ thực sự là mẹ và nếu cô ấy đang trong trạng thái thụ động đầy đủ đối với linh hồn bên trong bụng cô ấy, cô ấy có thể viết số tử vi của con cô ấy. Không nhà chiêm tinh hay tu sĩ nào được cần. Và nếu mẹ không thể viết ra được lá số tử vi của con cô ấy, không ai khác có thể viết, vì nhiều tính một thế, nhiều sự đồng nhất thế mà không bao giờ có thể có với người khác. Không có mấy cảm giác về tính một giữa chồng và vợ và giữa mẹ và con trai vì con trai là sự mở rộng của chính cái ngã của mẹ.
Đàn bà không phải làm bất kì cái gì để trở thành mẹ. Đàn ông phải làm nhiều để trở thành bố. Mẹ chỉ đơn thuần phải quan sát việc chờ đợi im lặng; và trong việc chờ đợi im lặng này, hai điều được sinh ra: một điều là đứa con và điều kia là người mẹ. Đây là lí do tại sao, vinh dự và kính trọng cao nhất đã được trao cho đàn bà ở phương Đông (nơi huyền nữ đã được thừa nhận) đã là người mẹ. Đây là sự kiện rất kì lạ.
Mọi người hỏi tôi, “Thầy gọi các sannyasins là ‘Swami’ nhưng thầy gọi một sannyasin này là ‘Ma’ ngay cả với những người không lấy chồng?” Thực tại mẹ là nhân phẩm tối cao của đàn bà. Đàn bà ở trên cực đỉnh cao nhất của vinh quang của cô ấy khi cô ấy trở thành mẹ. Kinh nghiệm đỉnh của cô ấy không phải là kinh nghiệm về việc là người yêu hay vợ, những điều này là các bước đơn thuần để đưa cô ấy tới đỉnh của cương vị mẹ. Bất kì chỗ nào mà xã hội đã coi người đàn bà đã đạt tới chiều cao của đàn bà là khi cô ấy trở thành người vợ, đàn bà đã rất bất hạnh vì đó không phải là kinh nghiệm tối thượng của họ. Đàn ông của xã hội này là hạnh phúc vì với anh ta, đỉnh của anh ta được đạt tới khi anh ta trở thành chồng hay bố hay người yêu. Tuy nhiên cùng điều này không phải là hoàn cảnh với đàn bà.
Bí mật của cương vị mẹ của đàn bà là tương ứng với Lão Tử, như tối. Có nhiều điều nữa chúng ta phải tính tới:
Khi bé trai được sinh ra, không có hooc môn dục bên trong nó vào lúc sinh. Tinh trùng của nó bắt đầu được hình thành về sau. Nhưng bé gái được sinh ra với mọi trứng cùng nó! Mọi trứng cô ấy sẽ cần trong thời gian sống của mình đều có đó bên trong cô ấy ngay từ việc sinh. Đàn bà là người đàn bà đầy đủ từ lúc sinh. Đàn ông được sinh ra mà không đầy đủ. Đây là lí do tại sao bé trai hiếu động thế trong khi bé gái lại yên tĩnh. Có sự không thoải mái về con trai được sinh ra cùng chúng. Cái đẹp và hành vi của nhân cách con gái có liên quan rất nhiều tới an bình bên trong cô ấy. Chúng ta phải làm nỗ lực để làm cho bé gái không thoải mái và chúng ta phải làm nỗ lực để làm cho bé trai thảnh thơi. Điều này là tự nhiên.
Các nhà sinh học nói rằng hạt nhân của trứng mà từ đó nữ được sinh ra có chứa những nhiễm sắc thể cùng loại – xx trong khi hạt nhân của trứng từ đó nam được sinh ra là không cùng loại, chúng là x y. Yếu tố đi vào hình thành nữ là giống nhau, do đó đàn bà là duyên dáng và có đường nét trong khi đàn ông thì không. Nhiễm sắc thế được cân bằng tốt tạo hình dáng cong cho thân thể đàn bà. Không có cân bằng như thế trong thân thể nam. Bên cạnh đó, thân thể nữ được tạo ra từ 48 nhiễm sắc thể – con số đầy đủ các nhiễm sắc thể từ cả trứng nam và nữ – trong khi thân thể nam được hình thành từ 47 nhiễm sắc thể.
Các nhà sinh học nói chính việc thiếu nhiễm sắc thể này làm cho đàn ông hiếu động thế và làm cho anh ta chạy lăng xăng cả đời. Anh ta chạy từ chỗ này sang chỗ khác, từ trái đất tới mặt trăng. Đó là việc đi tìm một nhiễm sắc thể đó, phần thiếu mà anh ta cảm thấy trong việc thiếu hoàn hảo của mình.
Nhân cách cân bằng, an bình, kiên nhẫn của đàn bà, Lão Tử nói, là huyền sâu của sự tồn tại. Thượng đế ở trong sự tồn tại giống như làm đàn bà và không giống đàn ông. Do đó chúng ta không thể thấy được Thượng đế, mà chúng ta cũng không thể bắt giữ được ngài. Ngài hiện diện – dứt khoát – nhưng sự hiện diện của ngài là tựa nữ tính, hầu như không có đó. Chúng ta càng cố bắt giữ ngài, ngài càng lẩn tránh chúng ta nhiều hơn, xa hơn, ngài càng đi xa khỏi chúng ta và việc tìm ngài càng trở nên khó khăn hơn.
Sự tồn tại có tính nữ. Điều này ngụ ý bất kì cái gì biểu lộ trong sự tồn tại đều được ẩn kín trong sự tồn tại từ lúc bắt đầu – như tôi đã nói rằng bất kì cái gì để được sinh ra từ đàn bà đều đã hiện diện bên trong cô ấy vào lúc sinh. Không có việc thêm mới vào sau việc sinh của cô ấy.
Cô ấy được sinh ra đầy đủ. Có sự trưởng thành bên trong cô ấy nhưng không có việc thêm vào. Đây là lí do mà cô ấy được thoả mãn trong cuộc sống. Việc thoả mãn của cô ấy là kì lạ nếu không, cô ấy chắc đã không thể bị giữ làm nô lệ lâu thế. Cô ấy mãn nguyện trong sự nô lệ của mình, cô ấy mãn nguyện sống dưới mọi hoàn cảnh. Khó làm cho đàn bà bị bất mãn. Điều đó chỉ là có thể nếu có bất kì thay đổi sinh học nào bên trong cô ấy. Điều này đã xảy ra ở phương Tây, nơi đàn bà đã trở nên hiếu động.
Khi đàn bà trở nên hiếu động, cô ấy khó được làm nguôi lại, vì hiếu động này của cô ấy là rất phi tự nhiên. Đây là lí do tại sao đàn bà không chỉ hiếu động mà còn điên loạn. Đàn bà hoặc là thanh bình, an bình hoặc là điên. Cô ấy không thể là bất kì cái gì ở giữa. Không có thay đổi dần trong cô ấy. Đàn ông không bao giờ rất an bình, mà cũng không điên thế. Anh ta dao động bên trong các mức độ của hiếu động. Đây là lí do tại sao những hoàn cảnh căng thẳng nhất không làm cho anh ta điên và những hoàn cảnh an bình nhất không làm cho anh ta hoàn toàn yên bình.
Nietzsche đã đưa ra một phát biểu rất khơi nguồn ý nghĩ. Ông ấy đã nói, “Với tâm trí của tôi, những người như Phật phải có tỉ lệ lớn của yếu tố nữ.” Nietzsche đã gọi Phật là như đàn bà. Tôi nghĩ có việc hiểu sâu đằng sau nhận xét này. Đây là chân lí – khi đàn ông trở nên tĩnh lặng đầy đủ, anh ta trở thành giống đàn bà. Điều này nhất định là vậy. Anh ta sẽ trở thành thanh bình và bình thản tới mức mọi không thoải mái, mọi hiếu động và căng thẳng mà là không tránh khỏi trong con người của đàn ông, tất cả đều mất đi – mất hút!
Đây là lí do tại sao các ảnh về Phật, Krishna và Mahavira đều được làm một cách biểu tượng là mày râu nhẵn nhụi. Không phải là những cá thể này đã không có râu cằm hay râu mép nhưng những râu này đã được bỏ đi một cách biểu tượng khỏi ảnh của họ, vì chúng không còn cho tham chiếu tới tính cách của họ. Chỉ có một ảnh mà Phật được vẽ có râu cằm và do đó mọi người nói nó là ảnh giả vì không ở đâu khác mà Phật đã được vẽ có râu. Có một ảnh của Mahavira có râu mép được vẽ. Mọi người cũng không coi ảnh này là ảnh đích thực. Ngôi đền nơi có ảnh này được gọi là ngôi đền Mahavira có râu. Tuy nhiên không thể có chuyện rằng Mahavira hay Phật đã không có râu mép, râu cằm. Có thể có những ngoại lệ đơn độc mà việc thiếu hooc môn có thể mang tới hoàn cảnh này nhưng điều đó là hiếm. Bên cạnh đó, không thể có chuyện rằng cả 24 tirthankaras của người Jainas đã không có râu mép và không có râu cằm! Sự trùng hợp lớn thế là không thể được. Việc thiếu các dấu hiện nam tính này trên mặt của Mahavira và Phật là việc chấp nhận biểu tượng của sự kiện này, rằng những nhân cách này đã đi vào trong huyền nữ.
Nhớ, khi tôi nói, ‘nữ tính’, tôi không ngụ ý chỉ ‘đàn bà’. Hoàn toàn có thể là một đàn bà có thể không bao giờ đi vào huyền nữ và đàn ông có thể đi vào. Huyền nữ là lời kinh của sự tồn tại.
Do đó Lão Tử nói, “Nên gọi là Huyền tẫn.” Có lí do cho ví von này vì nó đầy nghĩa. Huyền này không thể được so sánh với đàn ông vì huyền này là tĩnh lặng tối cao. Nó tĩnh lặng tới mức sự hiện diện của nó không được cảm thấy, vì sự hiện diện chỉ có thể được cảm thấy khi nó được truyền đạt.
Do đó, người được yêu thực không phải là người bao giờ cũng làm cho sự hiện diện của cô ấy được cảm thấy với người yêu của cô ấy. Khi chồng về nhà, vợ nghĩ ra cả nghìn lẻ một cách làm cho sự hiện diện của cô ấy được cảm thấy; chồng cố tối đa để bỏ qua sự hiện diện của cô ấy – anh ta mở lại báo để đọc, anh ta đã đọc mười lần rồi. Thế rồi mọi ồn ào của ngôi nhà mà đàn bà tạo ra, vẫn còn ở phía bên kia tờ báo; báo trở thành bức tường giữa chồng và vợ. Người được yêu đích thực nhất là người đã trở nên nhận biết về huyền nữ này. Cô ấy không để người yêu của mình cảm thấy sự hiện diện của cô ấy chút nào!
Từ “Con đường Đạo”, T.2, Ch.18 Quyền năng tối cao – ứng với hang huyền nữ