Tôi sẽ kể cho bạn về một câu chuyện tuyệt vời trong cuộc đời của Vachaspati Mishra. Bố anh ấy giục anh ấy lấy vợ. Vachaspati chẳng hiểu gì về hôn nhân. Tuy nhiên anh ấy nhượng bộ theo ước muốn của bố mình, coi điều đương nhiên là bất kì cái gì bố nói đều đúng.
Vachaspati đã bị mê mải trong việc tìm kiếm Thượng đế. Anh ấy không hiểu cái gì khác. Nếu bất kì ai nói về bất kì cái gì, anh ấy coi đó là chủ điểm về Thượng đế. Cho nên khi bố anh ấy hỏi anh ấy, “Con sẽ lấy vợ chứ?” Anh ấy nói, “Vâng.” Có lẽ anh ấy tưởng bố mình nói, “Con sẽ gặp Thượng đế chứ?” và anh ấy nói vâng. Như điều vẫn xảy ra với mọi người nói chung, nếu một người đang tìm kiếm giầu có và bạn hỏi người đó, “Anh sẽ tìm kiếm tôn giáo chứ?” Người đó sẽ nghĩ bạn đang hỏi người đó về giầu có. Bất kì việc tìm kiếm nào bên trong, chỉ điều đó ngân nga trong tai chúng ta. Cho nên Vachaspati cũng nghe điều có lẽ đã có bên trong anh ấy và nói vâng.
Khi anh ấy được đặt ngồi lên ngựa đi tới chỗ cô dâu, anh ấy hỏi, “Bố đưa con đi đâu vậy?” Bố anh ấy nói, “Con ngu! Con không biết con đi lấy vợ à? Con không đồng ý lấy vợ sao?” Thế là Vachaspati nghĩ từ chối vào khoảnh khắc đó là không phải. Vì anh ấy đã đồng ý cho dù không biết, anh ấy coi điều đó là ước muốn của Thượng đế rằng anh ấy được lấy vợ.
Anh ấy về nhà với cô dâu nhưng điều không bao giờ xuất hiện với anh ấy là anh ấy đã mang cô dâu về nhà! Làm sao anh ấy có thể nhớ được vì không phải anh ấy đã nói vâng với việc lấy vợ, mà anh ấy cũng không lấy vợ. Anh ấy đã bị mê mải trong công việc riêng của anh ấy. Anh ấy đang viết bình chú về brahma-sutra. Anh ấy đã hoàn thành công trình này sau 12 năm. Trong 12 năm vợ anh ấy yên lặng thắp đèn cho anh ấy vào buổi tối và đặt hoa dưới chân anh ấy mọi sáng. Đến trưa cô ấy mang đồ ăn cho anh ấy và khi anh ấy ăn xong, cô ấy lại yên lặng dọn nó đi. Trong 12 năm Vachaspati đã không có nhận biết nhỏ nhất về vợ mình. Người vợ đã không làm nỗ lực nào để cho anh ấy biết cô ấy có đó. Ngược lại, cô ấy nhận mọi chăm sóc có thể để anh ấy có thể không đi tới biết sự hiện diện của cô ấy, ngay cả bởi sai lầm. Cô ấy muốn không làm rối công việc của anh ấy.
Sau 12 năm một đêm trăng tròn, khi công trình của anh ấy đã được hoàn tất và Vachaspati đứng dậy đi ngủ, vợ anh ấy lấy đèn chỉ đường cho anh ấy. Lần đầu tiên Vachaspati (chuyện kể vậy) thấy tay của vợ – Bây giờ sau 12 năm, khi công trình của anh ấy đã xong và tâm trí anh ấy đã bị rời khỏi công việc, anh ấy thấy đôi tay, vòng tay và nghe tiếng leng keng của vòng tay của cô ấy. Anh ấy quay vòng lại và thấy cô ấy và anh ấy kêu lên, “Cô! Cô làm gì vậy, một mình ở đây vào giờ này trong đêm? Cô là ai? Cô đã đi vào từ đâu, cả nhà này đóng kín mà? Cô phải đi đâu, tôi sẽ đưa cô về nhà nhé?” Vợ anh ấy nói, “Trong 12 năm, anh đã bận rộn với công việc của anh. Có lẽ anh đã quên rồi – anh đã bận rộn thế! Không thể có chuyện anh nhớ được. Nếu anh có thể nghĩ lại, 12 năm kể từ giờ, có lẽ anh có thể có khả năng nhớ lại – em là người đàn bà anh đã mang tới ngôi nhà này làm vợ đã cưới của anh.”
Vachaspati khóc, “Quá trễ bây giờ!” Anh ấy than vãn. “Anh đã làm lời nguyện rời khỏi nhà khi tác phẩm của anh được hoàn thành. Bây giờ đó là lúc cho anh ra đi! Trời gần hửng sáng rồi và anh sẵn sàng ra đi. Tại sao em không nói cho anh sớm hơn, cô gái ngu! Em đáng phải cho anh hướng dẫn nào đó! Bây giờ quá trễ rồi.” Vừa nói điều này, anh ấy vừa khóc như đứa trẻ. Nhìn thấy chồng mình khóc, cô ấy sụp xuống chân anh ấy và nói, “Bất kì cái gì em định đạt tới, em đã đạt tới qua những giọt nước mắt này. Em không ước ao gì thêm. Đi đi mà không có bất kì hối hận nào. Em còn có thể đạt được cái gì hơn nữa so với điều này, rằng mắt của Vachaspati đẫm lệ vì em? Em đã nhận được nhiều hơn em xứng đáng nhận.”
Vachaspati đã đặt tên cuốn sách của anh ấy là Bhamati. Từ này chẳng liên quan gì tới cuốn sách. Đó là tên của vợ anh ấy. Anh ấy nói với cô ấy “Anh không thể làm được bất kì cái gì cho em nhưng để thế giới quên anh đi, để nó không quên em. Anh sẽ đặt tên cuốn sách của anh theo em.” Đó là sự kiện, không ai nhớ Vachaspati nhưng Bhamati được nhiều người nhớ. Bhamati là việc mô tả tuyệt vời cho Brahma Sutra. Không có cái gì tương đương với nó. Người đàn bà này phải có Huyền nữ.
Chính niềm tin vững chắc của tôi là cô ấy đã đạt tới nhiều phần Vachaspati thế trong một khoảnh khắc, trong khi cô ấy chắc sẽ không bao giờ đạt tới được bằng cả nghìn cách khác. Con đường Vachaspati phải đã trở thành một với tim của người đàn bà này, không người đàn bà nào đã bao giờ có thể thiết lập nên tính một như thế với chồng mình. Huyền nữ, sự không hiện diện này của người đàn bà này đã chạm tới chính hơi thở sống của Vachaspati, mười hai năm – và người đàn bà này đã không cho phép anh ấy cảm thấy sự hiện diện của cô ấy! Và mọi ngày cô ấy vẫn thắp đèn cho anh ấy, mọi ngày cô ấy đã nuôi dưỡng anh ấy. Vachaspati đã hỏi, “Thế thì chính em đã đặt hoa ở chân anh mỗi sáng sao? Và chính em đã mang mâm tới trước anh và chính em đã thắp đèn cho anh mọi tối sao? Nhưng làm sao mà anh đã chẳng bao giờ thấy tay em?” Bhamati đáp, “Nếu tay em mà trở thành thấy được với anh, điều đó chỉ có nghĩa là tình yêu của em còn thiếu, em có thể đợi.”
Cho nên không nhất thiết là mọi đàn bà đều thu được huyn nữ này. Đây chỉ là cái tên do Lão Tử đặt ra vì cái tên này có tính biểu trưng, gợi ý và tạo khả năng cho chúng ta hiểu thuật ngữ này. Đàn ông cũng có thể đạt tới huyền nữ này. Thực tại, chỉ những người có thể thiết lập sự đồng nhất của họ với sự tồn tại thì như vậy mới đạt tới việc chờ đợi có tính cầu nguyện này.
Từ “Con đường Đạo”, T.2, Ch.18 Quyền năng tối cao ứng với hang huyền nữ