Cho và nhận

Người ta phải không cho hay nhận, nhưng vẫn còn tự nhiên – vì Đại thủ ấn là ở bên ngoài mọi việc chấp nhận và bác bỏ.

Người ta phải không cho hay nhận, vì khi bạn cho bạn đã đi ra khỏi bản thân bạn, khi bạn nhận bạn đã đi ra khỏi bản thân bạn. Cả hai đều là sao lãng, cả hai đều dẫn bạn tới người khác; bạn bị trộn lẫn, năng lượng của bạn đã chảy ra ngoài. Dù bạn cho hay nhận đều không liên quan – người khác đã đi vào hiện hữu; mắt bạn bị hội tụ vào người khác, và khi mắt bị hội tụ vào người khác bạn quên mất bản thân bạn. Đây là điều đã xảy ra cho tất cả các bạn. Bạn không nhớ bản thân bạn vì mắt bạn đã trở nên hội tụ, thực ra bị đờ ra trên người khác. Bất kì cái gì bạn làm, bạn làm nó cho người khác; bất kì cái gì bạn hiện hữu, bạn hiện hữu cho người khác.

Ngay cả bạn thoát li khỏi thế giới, tâm trí bạn vẫn tiếp diễn, liên tục: “Mọi người nghĩ gì về mình?” Cho dù bạn trốn lên Himalayas, ngồi ở đó bạn sẽ nghĩ, “Bây giờ mọi người phải nghĩ rằng mình đã trở thành hiền nhân lớn, đã từ bỏ thế giới; trên báo chí phải có nhắc về mình.” Và bạn sẽ đợi khách lữ hành đơn đc nào đó, người lang thang, đi tới và cho bạn tin tức về điều đang xảy ra trên thế giới về bạn.

Bạn không có mặt riêng của bạn, bạn chỉ có các ý kiến của người khác về bạn. Ai đó nói bạn đẹp, và bạn bắt đầu nghĩ bạn đẹp. Ai đó nói bạn xấu, và bạn cảm thấy tổn thương và bạn mang vết thương rằng ai đó đã nói “xấu” – bạn đã trở thành xấu. Bạn chỉ là sự chồng chất các ý kiến của người khác, bạn không biết bạn là ai. Bạn chỉ biết điều người khác nghĩ bạn là vậy. Và điều này là kì lạ, vì những người khác kia, người nghĩ bạn là ai, không biết bản thân họ – họ biết bản thân họ qua bạn. Đây là trò chơi hay: tôi biết bản thân tôi qua bạn, bạn biết bản thân bạn qua tôi, và cả hai chúng ta không biết chúng ta là ai.

Người khác đã trở thành quá quan trọng, và toàn thể năng lượng của bạn đã trở nên bị ám ảnh với người khác – bao giờ cũng nghĩ về người khác, bao giờ cũng hoặc lấy cái gì đó từ họ hoặc cho họ cái gì đó.

Tilopa nói người ta phải không cho hay nhận. Ông ấy đang nói gì? Ông ấy có nói người ta phải không chia sẻ không? Không. Nếu bạn hiểu nó theo cách đó bạn sẽ hiểu lầm ông ấy. Ông ấy đang nói người ta phải không quan tâm tới việc nhận hay việc cho; nếu bạn có thể cho một cách tự nhiên, thì hay, nhưng thế thì không có gì trong tâm trí, không chồng chất điều bạn đã cho cái gì đó. Đó là khác biệt giữa việc cho và chia sẻ.

Người cho biết rằng người đó đã cho và người đó muốn bạn thừa nhận điều đó, cho người đó ghi nhận rằng “Vâng, bạn đã cho tôi.” Bạn phải cám ơn người đó, bạn phải cảm thấy biết ơn rằng người đó đã cho bạn. Đây không phải là quà tặng; đây lại là mặc cả. Thực ra người đó muốn bạn đền đáp lại người đó cái gì đó. Ngay cả lòng biết ơn của bạn, điều đó là được, nhưng người đó muốn cái gì đó; nó là việc mặc cả, người đó cho để nhận được.

Tilopa không nói không chia sẻ. Ông ấy đang nói không quan tâm tới việc nhận hay việc cho. Nếu bạn có, và điều xảy ra tự nhiên là bạn cảm thấy thích cho, cho đi. Nhưng nó nên là việc chia sẻ, quà tặng. Đây là khác biệt giữa quà tặng và việc cho.

Quà tặng không phải là mặc cả; không cái gì được mong đợi, tuyệt đối không cái gì; thậm chí không việc thừa nhận, thậm chí không cái gật đầu tán thưởng – không, không cái gì được mong đợi. Nếu bạn không nhắc tới nó, sẽ không có vết sẹo nào trong người đã cho bạn quà tặng. Thực ra, nếu bạn nhắc tới nó người đó sẽ cảm thấy hơi chút ngượng ngùng vì điều đó đã không bao giờ được mong đợi. Ngược lại, người đó cảm thấy biết ơn hướng tới bạn rằng bạn đã chấp nhận quà tặng của người đó. Bạn có thể đã bác bỏ; khả năng này có đó. Bạn có thể đã nói không, nhưng bạn tốt làm sao mà bạn đã không nói không. Bạn đã chấp nhận nó – thế là đủ. Người đó cảm thấy biết ơn hướng tới bạn. Người cho bạn món quà bao giờ cũng cảm thấy biết ơn rằng bạn đã chấp nhận. Bạn có thể đã bác bỏ nó. Thế là đủ.

Tilopa không nói không cho, và ông ấy không nói không nhận, vì sự sống không thể tồn tại mà không có việc cho và việc nhận. Ngay cả Tilopa cũng phải thở, ngay cả Tilopa cũng phải đi xin thức ăn, ngay cả Tilopa cũng phải đi ra sông uống nước. Tilopa khát, ông ấy cần nước; Tilopa đói, ông ấy cần thức ăn; Tilopa cảm thấy ngạt thở trong phòng đóng kín, ông ấy đi ra và thở sâu. Ông ấy nhận sự sống mọi khoảnh khắc – bạn không thể tồn tại mà không nhận. Mọi người đã thử, nhưng những người đó không phải là người tự nhiên, họ là những bản ngã cao siêu nhất.

Người bản ngã bao giờ cũng cố là độc lập với mọi thứ. Người bản ngã bao giờ cũng cố dường như họ không cần bất kì cái gì từ bất kì ai. Điều này là ngu, ngớ ngẩn! Tilopa không thể làm điều như vậy. Ông ấy là người rất rất tự nhiên, bạn không thể tìm ra người nào tự nhiên hơn Tilopa. Và nếu bạn hiểu tự nhiên bạn sẽ ngạc nhiên mà thấy, mà khám phá ra sự kiện cơ sở rất sâu, và sự kiện đó là thế này: không ai là phụ thuộc, không ai là độc lập – mọi người là liên thuộc. Không ai có thể tuyên bố, “Tôi là độc lập.” Điều này là ngu xuẩn! Bạn không thể tồn tại một khoảnh khắc trong sự độc lập của bạn. Và không ai là tuyệt đối lệ thuộc.

Hai cực này không tồn tại. Người có vẻ phụ thuộc cũng là độc lập, và người có vẻ độc lập cũng là phụ thuộc. Sự sống là liên thuộc, nó là chia sẻ lẫn nhau. Ngay cả hoàng để là phụ thuộc vào nô lệ của ông ta; và ngay cả nô lệ là không phụ thuộc vào hoàng đế – ít nhất họ có thể tự tử; độc lập chừng đó họ có.

Tuyệt đối không tồn tại ở đây. Sự sống tồn tại trong tính tương đối. Tất nhiên, Tilopa biết điều đó. Ông ấy qui định cách thức tự nhiên – làm sao ông ấy không thể biết điều đó? Ông ấy biết nó; sự sống là việc cho và nhận. Bạn chia sẻ, nhưng bạn phải không quan tâm về điều đó, bạn phải không nghĩ về nó – bạn phải cho phép nó xảy ra. Việc cho phép nó xảy ra là khác toàn bộ. Thế thì bạn không đòi hỏi nhiều hơn bạn có thể có được, bạn cũng không đòi hỏi cho nhiều hơn bạn có thể cho; bạn đơn giản cho cái có thể được cho một cách tự nhiên, bạn đơn giản nhận cái có thể được nhận một cách tự nhiên. Bạn không cảm thấy bị làm ơn với bất kì người nào và bạn không làm cho bất kì người nào cảm thấy bị mang ơn với bạn. Bạn đơn giản biết rằng sự sống là liên thuộc. Chúng ta tồn tại lẫn nhau, chúng ta là thành viên của lẫn nhau. Ý thức là đại dương bao la và không ai là hòn đảo. Chúng ta gặp gỡ và hội nhập lẫn nhau. Không có biên giới… mọi biên giới đều là giả. Điều đó Tilopa biết – thế thì ông ấy nói cái gì?

Người ta phải không cho hay nhận, nhưng vẫn còn tự nhiên…

Khoảnh khắc bạn nghĩ bạn đã nhận bạn đã trở thành phi tự nhiên. Việc nhận là được, nhưng việc nghĩ rằng bạn đã nhận trở thành phi tự nhiên. Việc cho là đẹp, nhưng khoảnh khắc bạn nghĩ rằng bạn đã cho, nó trở thành xấu, bạn trở thành phi tự nhiên. Bạn đơn giản cho vì bạn không thể đừng được điều đó; bạn có, cho nên bạn phải cho. Bạn đơn giản nhận vì bạn không thể đừng được điều đó; bạn là một phần của cái toàn thể. Nhưng không bản ngã phi tự nhiên nào được tạo ra qua việc nhận hay qua việc cho – đó là điểm cần hiểu. Bạn không tích luỹ, bạn không từ bỏ – bạn đơn giản vẫn còn tự nhiên.

Nếu mọi thứ tới trên đường của bạn, bạn tận hưởng. Nếu bạn có nhiều hơn, và nhiều hơn bao giờ cũng trở thành gánh nặng, bạn chia sẻ. Đó chỉ là việc làm cân bằng sâu, bạn đơn giản vẫn còn tự nhiên. Không ôm giữ và không từ bỏ; không sở hữu, không vô sở hữu. Nhìn con vật hay con chim đó: không nhận, không cho. Vạn vật tận hưởng từ cái toàn thể, từ cái toàn thể vạn vật chia sẻ, trong cái toàn thể vạn vật chia sẻ. Chim và cây và con vật, chúng tồn tại một cách tự nhiên. Người là con vật phi tự nhiên duy nhất – đó là lí do tại sao tôn giáo được cần tới.

Con vật không cần bất kì tôn giáo nào, chim không cần bất kì tôn giáo nào – vì chúng không phải là phi tự nhiên. Duy nhất người cần tôn giáo. Và người càng trở nên phi tự nhiên, tôn giáo càng được cần tới hơn. Cho nên nhớ điều này: bất kì khi nào xã hội trở nên ngày càng phi tự nhiên, thành công nghệ hơn, tôn giáo sẽ được cần nhiều hơn.

Mọi người tới và hỏi tôi tại sao ở Mĩ có nhiều tìm kiếm về tôn giáo, nhiều rối loạn thế, tìm kiếm…. Vì Mĩ là nước phi tự nhiên nhất ngày nay, nước công nghệ, kĩ thuật nhất. Nền kĩ trị đã đi vào trong sự tồn tại điều đã làm cho mọi thứ thành phi tự nhiên. Con người bên trong của bạn khao khát tự do khỏi công nghệ. Con người bên trong của bạn khao khát là tự nhiên, và toàn thể xã hội của bạn đã trở thành phi tự nhiên; có văn hoá hơn, có văn minh hơn – có phi tự nhiên hơn. Khi xã hội trở nên quá văn hoá thế thì tôn giáo tới để làm cân bằng nó. Đó là việc làm cân bằng tinh tế. Xã hội tự nhiên không cần tôn giáo.

Lão Tử nói, “Ta đã nghe từ cổ nhân rằng đã có thời mà mọi người là tự nhiên, đã không có tôn giáo. Khi mọi người là tự nhiên họ không bao giờ nghĩ về cõi trời và địa ngục. Khi mọi người là tự nhiên họ không bao giờ nghĩ về lời dạy đạo đức. Khi mọi người là tự nhiên không có qui tắc ứng xử, không có luật pháp.” Lão Tử nói vì người của luật pháp đã trở thành tội phạm, và vì người đạo đức đã trở thành vô đạo đức, và vì có quá nhiều văn hoá…. Và Trung Quốc đã biết quá nhiều văn hoá; không nước nào khác đã biết nhiều văn hoá thế.

Khổng Tử đã làm ra một kỉ luật tuyệt đối về giáo hoá mọi người – ba nghìn ba trăm qui tắc để tạo ra kỉ luật. Đột nhiên Lão Tử tới trong hiện hữu để làm cân bằng, vì Khổng Tử này sẽ giết toàn thể xã hội – ba nghìn ba trăm qui tắc sao? Điều này là quá nhiều. Bạn sẽ giáo hoá người nhiều tới mức người đó sẽ biến mất hoàn toàn. Người đó sẽ không là người chút nào! Lão Tử bùng phát và Lão Tử vứt mọi qui tắc vào cát bụi, và ông ấy nói qui tắc vàng duy nhất là không có qui tắc nào. Đây là việc làm cân bằng. Lão Tử là tôn giáo, Khổng Tử là văn hoá.

Tôn giáo được cần như thuốc, nó có tính thuốc. Bạn ốm, bạn cần thuốc; càng ốm, tất nhiên, càng nhiều thuốc. Xã hội trở nên ốm khi tự nhiên bị mất. Người trở nên ốm khi tự nhiên bị quên đi. Và Tilopa hoàn toàn ủng hộ cho tự nhiên và chùng lỏng.

Và bao giờ cũng nhớ chùng lỏng cùng tự nhiên – vì bạn có thể cố là tự nhiên vất vả tới mức chính nỗ lực này có thể trở thành phi tự nhiên. Đó là cách mốt nhất thời được tạo ra. Tôi đã bắt gặp nhiều người, những người theo mốt nhất thời, người đã làm cái gì đó tuyệt đối phi tự nhiên từ giáo huấn tự nhiên. Chẳng hạn, điều tốt là có thức ăn hữu cơ; không cái gì sai trong nó, nhưng nếu bạn trở nên quá quan tâm, và bạn trở thành quan tâm chi li tới mức mọi khoảnh khắc bạn đều nghĩ tới thức ăn hữu cơ, và mọi thứ phi hữu cơ phải không được phép trong thân thể, thế thì bạn đã cường điệu hoá nó quá rồi.

Tôi biết những người tin vào trị liệu tự nhiên, liệu pháp tự nhiên, và họ đã trở thành phi tự nhiên qua liệu pháp tự nhiên của họ tới mức họ không thể tin được làm sao nó xảy ra. Nó xảy ra. Nếu nó trở thành việc kéo căng trên tâm trí, thế thì nó đã trở thành phi tự nhiên. Từ “chùng lỏng” phải được nhớ liên tục, bằng không bạn có thể trở thành người có ý thích kì cục, bạn có thể trở thành người dở hơi;

Từ “Tantra hiểu biết tối cao”, Ch.9 Bên ngoài và bên ngoài