Ham muốn thuần khiết

Anurag, bạn nói, “Thầy phải đã nói cho chúng tôi nhiều lần thế rồi, nhưng tôi vẫn không hiểu nó….”

Chỉ bằng việc tôi nói nó, bạn sẽ không hiểu nó đâu. Bạn sẽ phải đi vào trong kinh nghiệm. Nó không phải là hệ thống tư tưởng triết lí mà tôi đang truyền đạt cho bạn. Tôi chỉ chỉ tới con đường; con đường phải được đi theo. Bạn sẽ không hiểu nó chỉ bằng việc nghe tôi. Vâng, bạn có thể hiểu nó nếu bạn ngồi im lặng bên cạnh tôi. Bạn có thể hiểu nó trong các khoảng hở, khi tôi ở đây và bạn ở đây và không lời nào chen vào, các khoảng hở.

Lời không truyền đạt. Ngược lại, với những thứ cao hơn chúng trở thành rào chắn. Với những thứ thấp hơn chúng là chiếc cầu; bạn đi lên càng cao, chúng càng ít là cầu, chúng càng nhiều là tường.

Bạn nói, “Thầy phải đã nói cho chúng tôi nhiều lần thế rồi, nhưng tôi vẫn không hiểu nó….”

Tôi sẽ liên tục nói nó, Anurag, lặp đi lặp lại, nhưng nhớ, bạn sẽ không hiểu nó chỉ bằng việc nghe tôi. Bạn sẽ phải là cái gì đó như tôi. Bạn sẽ phải hấp thu tôi, bạn sẽ phải tiêu hoá tôi. Nó không phải là cái gì đó nói ra lời, cái đang xảy ra ở đây, nó là cái gì đó có tính tồn tại. Nó là chuyện tình.

Tôi không là thầy giáo, tôi không dạy bạn bất kì cái gì, tôi đơn giản truyền đạt cái gì đó cho bạn. Điều đã xảy ra cho tôi, tôi mời bạn cùng chia sẻ nó. Là khách của tôi, để tôi là chủ nhà của bạn. Và nếu bạn thậm chí có thể là khách trong một khoảnh khắc thôi, cái mà đã không được hiểu lâu thế sẽ lập tức được hiểu. Và nó không chỉ sẽ được hiểu, bạn sẽ ngạc nhiên bạn đã liên tục bỏ lỡ nó thế nào. Nó đơn giản thế; đã được hiểu nó sẽ là đơn giản.

Nhưng vấn đề là về việc chuyển trao năng lượng. Và, dần dần, dần dần, tôi sẽ biến giao cảm thành việc chuyển trao năng lượng. Lời có thể đem bạn đi xa chừng nấy, thế rồi nó phải trở thành sự gặp gỡ của các năng lượng. Bạn phải được nhiễm điện qua tôi. Bạn phải cho phép việc ham muốn thuần khiết của tôi, năng lượng thuần khiết của tôi. Nó là vô đối thể; tôi không ham muốn vật nào, tôi đơn giản là ham muốn. Nếu bạn cho phép bản thân bạn tới trong tiếp xúc với năng lượng này, sẽ có biến đổi, điểm rẽ, việc chuyển đổi.

Bạn nói, “Hạt mầm của ham muốn là gì?”

Không có hạt mầm của ham muốn. Ham muốn là hạt mầm của tất cả. Ham muốn là hạt mầm tối thượng. Thượng đế đã ham muốn là người, Thượng đế đã ham muốn mở rộng, Thượng đế đã ham muốn sáng tạo.

Ham muốn là hạt mầm của mọi thứ!

Nếu bạn hỏi tôi, tôi sẽ nói Thượng đế là ham muốn – đó là lí do tại sao ngài có thể ham muốn. Duy nhất ham muốn có thể ham muốn.

Bạn hỏi, “Có phải nó chỉ ở trong sự tồn tại của tâm trí không?”

Không. Tâm trí chỉ có cái nhìn rất đường hầm. Tâm trí là như kiểu bạn đang ẩn sau cửa và nhìn qua lỗ khoá. Vâng, đôi khi bạn có thể thấy chim tung cánh, nhưng chỉ trong một phần giây, và thế rồi nó mất đi. Bạn thấy ai đó đi qua – người đàn bà đẹp, người đàn ông đẹp, hay con chó – chỉ trong một khoảnh khắc, và nó mất đi. Khoảnh khắc trước, nó đã không có đó; khoảnh khắc sau đó, nó không còn đó. Đó là cách tâm trí tạo ra thời gian. Nó là lỗ khoá.

Bạn thấy con chim đang tung cánh, và bạn thấy nó chỉ một giây. Trước điều đó, nó đã không hiện hữu – bạn có nghĩ nó đã không hiện hữu không? Nó đã hiện hữu, nhưng với bạn nó ở trong tương lai, vì nó đã không ở trước lỗ khoá của bạn. Và sau một khoảnh khắc nó lại không còn nữa – bạn có nghĩ nó không còn nữa không? Nó vẫn hiện hữu đấy, nhưng với bạn nó là quá khứ.

Tâm trí bị giới hạn, do đó nó tạo ra phân chia – quá khứ, hiện tại và tương lai. Hiện tại là cái mà trong một khoảnh khắc xuất hiện trên màn ảnh của tâm trí, và quá khứ là cái không còn trên màn ảnh, và tương lai là cái còn chưa hiện hữu. Nhưng để tôi nói cho bạn: tất cả đều hiện hữu, và bao giờ cũng hiện hữu. Không cái gì đã bao giờ đi ra ngoài sự tồn tại, và không cái gì đã bao giờ đi vào sự tồn tại. Mọi thứ tiếp tục tồn tại, còn lại.

Thời gian là khái niệm giả do tâm trí bịa ra.

Vĩnh hằng là chân lí, vô thời gian là chân lí.

Ai đó hỏi Jesus, “Nói cho chúng tôi cái gì đó nhiều hơn về vương quốc của Thượng đế. Cái gì là đặc biệt ở đó? Cái gì đó duy nhất. Vâng, chúng tôi đã nghe nói rằng sẽ có vui thú, nhưng vui thú chúng tôi biết – có thể nó sẽ cả nghìn và cả nghìn lần lớn hơn, nhưng chúng tôi biết vui thú là gì. Chúng tôi đã nghe nói sẽ có nhạc trời – được, chúng tôi biết cái gì đó về nhạc. Nhưng cái gì sẽ là đặc biệt?”

Và bạn sẽ ngạc nhiên với điều Jesus đã nói. Điều đó không được ghi lại trong kinh sách Ki tô giáo, nhưng có vài câu nói rải rác đây đó trong các kinh sách khác. Điều này được ghi lại bởi người Sufis. Jesus đã nói, “Sẽ không còn thời gian.” Câu trả lời cực kì có ý nghĩa. Sẽ không còn thời gian – điều này sẽ là đặc biệt. Bạn đã biết mọi thứ, nhưng bạn đã không biết vô thời gian. “Sẽ không còn thời gian” ngụ ý sẽ không còn tâm trí. Tâm trí và thời gian là đồng nghĩa.

Trong xem xét tối thượng, thời gian là tâm trí, tâm trí là thời gian. Cả hai là các mặt của cùng một đồng tiền, cả hai cùng biến mất. Bỏ cái này, và cái kia cũng mất.

Bạn hỏi tôi, “Hạt mầm của ham muốn là gì?”

Anurag, không có hạt mầm của ham muốn. Ham muốn là hạt mầm tối thượng của mọi hạt mầm khác.

Và bạn hỏi, “Có phải nó chỉ ở trong sự tồn tại của tâm trí không?”

Không. Tâm trí chỉ có một thoáng nhìn nhỏ về ham muốn, chỉ thoáng nhìn lung linh của ham muốn. Tâm trí không biết gì về ham muốn; tâm trí chỉ biết về việc ham muốn cái này và việc ham muốn cái kia. Ham muốn tiền, ham muốn quyền, ham muốn danh – tâm trí biết về ham muốn các đối thể. Khi đối thể không còn đó, ham muốn không là một phần của tâm trí. Thế thì ham muốn ở bên ngoài tâm trí; thế thì ham muốn đơn giản là năng lượng tuôn tràn.

William Blake nói ham muốn là năng lượng và năng lượng là vui sướng. Tôi đã nghe nói về một tin đồn rằng Sargama, một trong các sannyasin của chúng ta, là hậu duệ của William Blake. Chúng ta có những người đẹp ở đây. William Blake là một trong những người đẹp nhất đã từng bước đi trên trái đất, một trong những nhà huyền bí sắc sảo nhất. Sargama phải có cái gì đó của phẩm chất của William Blake trong anh ấy. Nhưng nó có thể chỉ là tin đồn, vì tôi cũng đã nghe tin đồn khác rằng William Blake đã không có con trai chút nào. Nhưng điều đó có thể chỉ áp dụng được cho con trai trong giá thú; người ta có thể có con trai ngoài giá thú.

Sáng suốt của William Blake là đúng. Ham muốn là năng lượng, năng lượng là vui sướng. Suy tư về nó đi. Chỉ ham muốn thuần khiết, chỉ năng lượng tuôn trào, không vì đối thể đặc biệt nào, không vì đích đến nào.

Đó là điều bạn phải nhớ khi bạn tới tôi vì buổi dashan tích cực, vì tới “cận cảnh.” Chỉ trở thành ham muốn thuần khiết, chỉ là ham muốn tuôn tràn, không vì cái gì đặc biệt. Không đợi bất kì kinh nghiệm nào. Kinh nghiệm sẽ tới, nhưng đừng đợi chúng. Nếu bạn đợi, bạn sẽ bỏ lỡ, vì khi bạn đợi kinh nghiệm bạn không còn ở đây bây giờ. Bạn đã bỏ lỡ vấn đề; tâm trí đã bước vào. Đối thể đã cản trở sự thuần khiết của ham muốn.

Khi bạn ở trong buổi dashan tích cực với tôi, khi bạn chia sẻ cái gì đó của năng lượng của tôi, chỉ là ham muốn thuần khiết – không đi đâu cả, không chuyển tới bất kì chỗ nào, chỉ được xúc động chẳng vì lí do nào cả, chỉ cực lạc điên khùng chẳng vì lí do nào cả. Và trong vài khoảnh khắc đó bạn sẽ có tiếp xúc với tôi, vì vài khoảnh khắc đó là thực tại của tôi.

Nhưng nếu bạn ngồi đó, đợi có trải nghiệm lớn lao nào đó về ánh sáng bên trong, thế thì có thể bạn trải nghiệm ánh sáng nào đó, nhưng bạn đã lỡ. Bạn đã vứt kim cương đi và nhặt lấy sỏi trên bờ. Bạn có thể chờ đợi cho kundalini của bạn dâng lên, bạn có thể có cảm giác nào đó dâng lên trong xương sống của bạn, nhưng nó là gì? Nó là vô nghĩa. Nó có thể cho bạn cú đá, cú đá tâm linh, nhưng thế rồi nó mất đi.

Với tôi, chỉ là ham muốn thuần khiết – đung đưa cùng tôi, chuyển động cùng tôi, múa cùng tôi, cho phép tôi xuyên thấu vào bạn tới tâm sâu nhất của bạn, tới thâm tâm sâu nhất của ham muốn của bạn, tới chính hạt mầm. Và thế thì cái gì đó mênh mông, cái gì đó không thể tả được, cái gì đó bạn không thể tưởng tượng được, là có thể – lối vào của cõi bên kia trong bạn, việc gặp gỡ của đất và trời.

Bạn nói, “Có phải nó chỉ ở trong sự tồn tại của tâm trí không?”

Không, tâm trí là rào chắn. Tâm trí cho phép ham muốn chỉ có các lối ra chút ít – và ham muốn là đại dương. Tâm trí phải bị bỏ đi, không phải ham muốn; tâm trí phải bị bỏ đi để cho bạn có thể có ham muốn toàn bộ.

Và bạn hỏi, “Và ham muốn trong thân thể về dục có quan hệ thế nào tới tâm trí?”

Tâm trí không tách rời khỏi thân thể của bạn, nó là phần bên trong của thân thể. Bạn là tách rời khỏi thân thể và tâm trí, cả hai. Bạn là một thực thể, siêu việt, bạn là nhân chứng cho tâm trí và thân thể, cả hai. Nhưng tâm trí của bạn và thân thể của bạn cả hai là một và cùng một năng lượng. Thân thể là tâm trí hữu hình, tâm trí là thân thể vô hình. Thân thể là tâm trí bên ngoài, và tâm trí là thân thể bên trong.

Do đó dục không chỉ là vật lí. Nó có tính não hơn nhiều, nó có tính tâm lí hơn nhiều so với vật lí. Thực ra, dục được lẩy cò không phải bởi sinh lí của bạn mà bởi tâm lí của bạn. Sinh lí hợp tác với nó, nhưng sâu bên dưới dục đi từ thân thể bên trong tới thân thể bên ngoài.

Bạn có thể nhận biết, bạn có thể không nhận biết, vì bạn không nhận biết chút nào về cái gì liên tục xảy ra cho bạn. Nhưng quan sát, điều đầu tiên về dục xảy ra trong đầu, trong tâm trí. Và thế rồi lập tức thân thể bị ảnh hưởng, vì thân thể và tâm trí là không tách rời.

Có thể có cả dục sinh lí nữa. Đó là điều xảy ra khi bạn đi tới gái mãi dâm; nó là sinh lí, nó chỉ là việc làm nhẹ cho thân thể. Thân thể bị quá nặng gánh với năng lượng và bạn không biết phải làm gì với nó. Bạn phải tống nó ra bằng cách nào đó để làm nhẹ gánh bản thân bạn, để cho bạn có thể cảm thấy được thả lỏng chút ít, vì bạn có quá nhiều năng lượng và bạn không sáng tạo tới mức bạn không biết làm gì với nó.

Bạn không thể hát bài ca một cách toàn bộ. Nếu bạn có thể, bạn sẽ ngạc nhiên; năng lượng biến mất trong bài ca và trở thành bài ca. Không cần đi tới gái mãi dâm. Nhưng bạn không thể nhảy múa được, bạn không thể chơi đàn ghi ta, bạn không sáng tạo thế.

Gái mãi dâm sẽ tồn tại trong thế giới chừng nào con người còn chưa trở nên sáng tạo hơn. Và bây giờ ở phương Tây nơi phong trào Giải phóng Phụ nữ đang đòi hỏi bình đẳng trong mọi thứ, ngay cả trai mãi dâm đã tới trong sự tồn tại. Họ nhất định tới, vì tại sao phải có chỉ gái mãi dâm? Sao không có cả trai mãi dâm nữa? Bình đẳng là bình đẳng.

Con người là không sáng tạo. Bạn có quan sát không? Bất kì lúc nào bạn có tính sáng tạo, dục biến mất. Nếu bạn đang vẽ và bị cuốn hút toàn bộ trong nó, bạn không có ham muốn dục nào. Dục đơn giản không đi qua ngưỡng của tâm trí bạn; nó đơn giản không có đó.

Chỉ trong tính sáng tạo sâu mọi người là vô dục, không có cách khác. Các thánh nhân của bạn, cái gọi là thánh nhân, không phải là vô dục – vì họ không sáng tạo thế, họ không thể là sáng tạo được. Điều đó là không thể được; điều đó là ngược lại chính khoa học về năng lượng. Họ đang chẳng làm gì cả, ngồi trong đền chùa và đạo tràng lẩm nhẩm Ram-Ram, Ram-Ram, hay chỉ chơi ngu xuẩn với vòng hạt của họ – làm sao họ có thể là vô dục được? Làm sao brahmacharya có thể xảy ra cho họ được? Nó xảy ra chỉ khi tính sáng tạo lấy đi mọi năng lượng của bạn, và không năng lượng nào được để lại như căng thẳng trong bạn.

Các nhà thơ có thể là vô dục nhiều hơn, các hoạ sĩ có thể là vô dục nhiều hơn, các vũ công có thể là vô dục nhiều hơn, các nhạc sĩ có thể là vô dục nhiều hơn. Tôi không nói rằng tất cả họ đều là vô dục, tôi nói rằng bất kì khi nào nhà thơ là nhà thơ, người đó có thể là vô dục – vì nhà thơ không phải là nhà thơ cả hai mươi bốn tiếng một ngày. Rất hiếm khí tìm thấy nhà thơ là nhà thơ hai mươi bốn tiếng một ngày. Thế thì người đó trở thành người thấy, thế thì người đó trở thành rishi, thế thì người đó không còn là nhà thơ thường nữa.

Chính từ những người như những nhà thơ hai mươi bốn tiếng một ngày này mà những bài thơ lớn như Upanishads, Koran và Gita đã được sinh ra. Nó không phải là thơ thường. Nhà thơ thường chỉ thỉnh thoảng là nhà thơ, ngoài ra họ là người thường – có thể còn kém hơn nhiều. Hoạ sĩ thường chỉ thỉnh thoảng là hoạ sĩ.

Người ta nói về một nhà thơ Ấn Độ lớn, Rabindranath, rằng bất kì khi nào ông ấy ở trong tâm trạng để sáng tạo, ông ấy sẽ đóng cửa nhà lại và biến mất trong phòng của ông ấy trong nhiều ngày liền – ba hay bốn ngày. Không ăn, không tắm, ông ấy thậm chí không bước ra. Chỉ khi năng lượng của ông ấy đã đi vào trong tính sáng tạo và ông ấy đã được làm nhẹ gánh, ông ấy mới mở cửa và đi ra. Và những người thấy ông ấy đi ra khỏi phòng sau bốn ngày nhịn ăn và vẫn còn mất hút trong tính sáng tạo của ông ấy, mọi người đều quan sát rằng mặt ông ấy không còn như cũ nữa. Ông ấy có vẻ dường như ông ấy đã đi sang thế giới khác nào đó. Ông ấy có vẻ tinh tế thế, như đoá hồng; ông ấy có vẻ đẹp thế, nữ tính thế, duyên dáng thế, như phật thế. Nhưng chỉ trong vài giờ hương thơm đó còn bao quanh ông ấy, và thế rồi nó sẽ biến mất. Và thậm chí trong nhiều tháng liền, tâm trạng này không tới.

Các nhà thơ chỉ thỉnh thoảng là nhà thơ. Và khi bạn đọc toàn thể bài thơ, toàn thể bài thơ cũng không là bài thơ. Chỉ vài dòng ở đây và thực sự có thơ ca; các dòng khác chỉ được nhà thơ trau chuốt, chúng đã không giáng xuống ông ấy.

Một nhà thơ lớn, Coleridge, chết. Ông ấy để lại bốn mươi nghìn bài thơ không hoàn chỉnh. Nhiều lần trong đời ông ấy đã được hỏi, “Sao ông không hoàn chỉnh những bài này? Chúng hay vô cùng thế, và chỉ một dòng bị thiếu. Chỉ hoàn thành một dòng và bài thơ sẽ là hoàn chỉnh.”

Nhưng Coleridge bao giờ cũng từ chối. Ông ấy nói, “Tôi sẽ không hoàn thành nó chừng nào nó chưa tới từ cõi bên kia. Tôi sẽ không làm điều đó. Những dòng này đã tới từ cõi bên kia, tôi chỉ viết chúng ra. Tôi không là nhà văn, tôi không là tác giả, tôi chỉ là người viết tốc kí; tôi đã đơn giản viết ra cái gì đó đã được đọc cho tôi từ cõi bên kia. Và một dòng kia bị thiếu. Tôi không thể thêm nó vào được, vì nhiều lần tôi đã thử thêm nó, và tôi bao giờ cũng thất bại. Nó có vẻ xấu thế, nó có vẻ khác thế, trần tục thế, tầm thường thế. Nó không có sự chói sáng kia.”

Khi Rabindranath lần đầu tiên dịch cuốn sách lớn của ông ấy Gitanjali sang tiếng Anh, ông ấy có hơi chút lo nghĩ liệu việc dịch có xuôi hay không. Tiếng Anh không phải là tiếng mẹ đẻ của ông ấy, ngay chỗ đầu tiên. Và điều thứ hai, dịch văn xuôi là một chuyện, nó là dễ; dịch thơ là rất khó, và còn khó hơn nữa là dịch thơ từ ngôn ngữ như tiếng Bengali, tiếng có tính thơ ca thế. Toàn thể tiếng này có tính thơ ca, hương vị của nó là của thơ ca.

Ông ấy đã lo nghĩ: “Bản dịch có đi sát với linh hồn của bản gốc của mình không?” Ông ấy đưa nó cho một người Anh có tiếng, C.F. Andrews. Andrews đọc qua nó, và chỉ ở bốn điểm ông ấy nói, “Bốn từ này phải được thay đổi, về mặt văn phạm chúng là sai.” Một cách tự nhiên, Rabindranath đã đổi chúng.

Thế rồi khi ông ấy đọc Gitanjali và thơ của ông ấy lần đầu tiên trong cuộc tụ tập các nhà thơ ở London, ông ấy đã ngạc nhiên, ông ấy đã không thể tin được vào tai mình. Một nhà thơ Anh, Yeats, đứng dậy và nói, “Mọi thứ đúng hoàn hảo, nhưng chỉ bốn điểm là có cái gì đó rất trần tục, cái gì đó không có tính thơ. Toàn thể thơ ca chảy uyển chuyển, nhưng ở bốn điểm dòng sông bắt gặp những tảng đá.”

Với run rẩy trong tim, Rabindranath hỏi, “Bốn điểm đó là gì vậy?” Và chúng đã đích xác là cùng những điểm mà C.F. Andrews đã gợi ý. Rabindranath bảo ông ấy, “Đây là lời của C.F. Andrews, ông ấy biết tiếng Anh giỏi hơn tôi.”

Yeats nói, “Đúng rồi – nó là đúng tiếng Anh hơn, nhưng không đúng thơ ca hơn. Văn phạm là đúng, nhưng thơ ca không phải là văn phạm. Ngôn ngữ là đúng, nhưng thơ ca không chỉ là ngôn ngữ. Thơ ca là cái gì đó bồng bềnh trên ngôn ngữ và văn phạm. Xin ông trở lại với lời cũ của ông!”

Rabindranath đã nhận giải thưởng Nobel với cuốn sách này, Gitanjali.

Mọi nhà thơ không phải bao giờ cũng là nhà thơ, mọi bài thơ không phải là bài thơ. Do đó bạn có thể không có khả năng hiểu điều tôi đang cố truyền đạt cho bạn, nhưng bất kì khi nào nhà thơ là nhà thơ, ông ấy là vô dục. Tính dục đơn giản biến mất, bay hơi. Và bất kì khi nào bài thơ được sinh ra trong nhà thơ, ông ấy là một phần của Thượng đế, ông ấy là người sáng tạo. Trong khoảnh khắc đó không thể nào cho bất kì đối thể nào cho ham muốn của bạn. Dục cho đối thể cho ham muốn của bạn. Dục là không thuần khiết, dục không thể thuần khiết được, vì đối thể bao giờ cũng có đó.

Khoảnh khắc dục trở nên thuần khiết, nó là samadhi.

Tâm trí và thân thể cả hai đều có tính dục. Thân thể đã bắt nguồn từ dục, và tâm trí bao giờ cũng khao khát các đối thể, do đó nó có tính dục. Nhưng cả hai có thể được làm thuần khiết qua tính sáng tạo.

Thông điệp của tôi, chìa khoá của tôi, chìa khoá vàng của tôi để biến đổi năng lượng của bạn, là tính sáng tạo. Có ngày càng nhiều tính sáng tạo đi, và dần dần, dần dần bạn sẽ thấy việc biến đổi xảy ra theo cách riêng của nó. Tâm trí của bạn sẽ biến mất, thân thể của bạn sẽ có cảm nhận khác toàn bộ với nó, và bạn sẽ thường xuyên vẫn còn nhận biết rằng bạn là tách rời, rằng bạn là nhân chứng thuần khiết.

Và nhân chứng thuần khiết đó là ham muốn thuần khiết và không gì khác.

Tôi không chống lại ham muốn. Tôi ủng hộ tất cả cho ham muốn, nhưng tôi không ủng hộ cho ham muốn với các đối thể. Để đối thể biến mất đi, và thế thì bạn sẽ có ham muốn tựa lửa không khói nào. Nó đem tới giải thoát lớn.

 

Từ “Sách về Trí huệ”, T.1, Ch.15