Osho kính yêu,
Điều này có vẻ như câu hỏi đần độn. Tôi không chắc rằng tôi muốn trở nên chứng ngộ. Tôi ngạc nhiên khi thấy nhiều người xung quanh thế, những người dường như có ham muốn đó. Tôi cảm thấy gắn bó rất nhiều với đất nước của tôi và tôi yêu công việc của tôi ở đó. Dầu vậy tôi vẫn muốn nhận tính sannyas. Điều đó là có thể được không? Nó không phải là mâu thuẫn chứ?
Goran Strandberg, mọi câu hỏi đều đần độn và mọi câu trả lời cũng vậy. Câu hỏi nảy ra từ tâm trí như lá nhú ra từ cây. Câu hỏi là một phần của tâm trí mà phải bị bỏ đi; câu hỏi giữ cho tâm trí được nuôi dưỡng.
Câu hỏi thực sự là việc tìm thức ăn. Câu trả lời là thức ăn. Câu hỏi là việc dò dẫm: tâm trí cảm thấy đói, nó muốn được làm mạnh, nó muốn được nuôi dưỡng, nó tìm thức ăn. Bất kì chỗ nào nó có thể tìm ra cái gì đó thoả mãn… bất kì câu trả lời nào làm cho tâm trí thành am tường, cái cho tâm trí cảm giác “Bây giờ mình biết,” đều vận hành như thức ăn. Và tâm trí có thể liên tục đòi hỏi, thu thập câu trả lời, trở nên am tường.
Tâm trí càng am tường, càng khó bỏ nó. Và nó phải bị bỏ đi, vì chừng nào việc hỏi chưa dừng lại trong bạn, bạn sẽ không bao giờ im lặng. Chừng nào việc hỏi chưa biến mất một cách toàn bộ, bạn sẽ không tìm ra không gian đó, thanh thản đó, tĩnh lặng đó, cái có thể làm cho bạn nhận biết về bạn là ai, và về thực tại là gì.
Nhớ, thực tại không bao giờ đi tới bạn dưới hình thể câu trả lời. Điều đó không bao giờ xảy ra theo cách đó, điều đó sẽ không xảy ra theo cách đó. Điều đó không thể xảy ra theo cách đó, điều đó không phải là bản chất của mọi sự. Thực tại tới với bạn khi không câu hỏi nào còn lại; thực tại đi tới trạng thái không hỏi của nhận biết.
Cho nên điều đầu tiên cần được nhớ là: mọi câu hỏi đều ngu, và mọi câu trả lời cũng thế. Thế thì bạn sẽ bị hơi chút phân vân – tại sao tôi liên tục trả lời các câu hỏi của bạn? Nếu bạn nhìn sâu xuống dưới trong câu trả lời của tôi, bạn sẽ thấy rằng chúng không phải là câu trả lời. Chúng không nuôi dưỡng tâm trí của bạn, chúng phá huỷ tâm trí của bạn, chúng đập tan bạn. Chúng được ngụ ý là các cú sốc. Chủ định của việc trả lời của tôi là để nện búa vào tâm trí của bạn – đó là việc nện búa, đó không phải là việc trả lời.
Lúc ban đầu, khi bạn tới đây lần đầu tiên và bạn không hiểu tôi và chủ định của tôi, bạn có thể nghĩ rằng tôi đang trả lời cho bạn. Bạn càng ở đây lâu hơn, bạn càng trở nên hoà điệu với tôi sâu hơn, bạn càng biết rằng việc trả lời của tôi không để cho bạn câu trả lời. Nó không làm cho bạn am tường hơn – chỉ cái đối lập thôi. Nó sẽ lấy đi tri thức của bạn, làm cho bạn thành không am tường, làm cho bạn thành dốt nát – lại dốt nát, lại hồn nhiên – để cho việc hỏi đó biến mất.
Và khi không có việc hỏi, có phẩm chất mới toàn bộ cho tâm thức của bạn. Phẩm chất đó đó có tên là ngạc nhiên. Việc ngạc nhiên không phải là việc hỏi, nó là cảm thấy bị ngỡ ngàng bởi sự tồn tại. Việc hỏi là nỗ lực để giải huyền bí cho sự tồn tại; nó là nỗ lực để không chấp nhận điều huyền bí của sự sống. Do đó chúng ta thu mọi điều huyền bí thành câu hỏi. Câu hỏi ngụ ý điều huyền bí chỉ là vấn đề để được giải, và một khi được giải rồi, sẽ không có điều huyền bí.
Nỗ lực của tôi trong việc trả lời cho bạn không phải là để giải huyền bí sự tồn tại mà để làm cho nó huyền bí hơn. Do đó có các mâu thuẫn của tôi. Tôi không thể là nhất quán được, tôi không trả lời bạn. Tôi không thể là nhất quán, vì tôi không ở đây để làm cho bạn am tường hơn. Nếu tôi nhất quán, bạn sẽ có một thân tri thức – rất thoả mãn cho tâm trí, nuôi dưỡng, làm mạnh, hài lòng.
Tôi cố tình bất nhất, mâu thuẫn, để cho bạn không thể làm ra bất kì thân tri thức nào từ tôi. Để cho nếu một ngày nào đó bạn bắt đầu thu thập cái gì đó, ngày khác tôi lại lấy nó đi. Tôi không cho phép bạn thu thập bất kì cái gì. Sớm hay muộn, bạn nhất định được thức tỉnh tới sự kiện rằng cái gì đó khác toàn bộ đang diễn ra ở đây. Không phải là tôi đang cho bạn giáo điều nào đó để tin, triết lí nào đó để được tin vào, không, không chút nào. Tôi hoàn toàn có tính phá huỷ, tôi đang lấy đi mọi thứ từ bạn.
Dần dần, dần dần tâm trí bạn sẽ dừng hỏi. Vấn đề là gì? Khi không câu trả lời nào là việc trả lời, thế thì vấn đề là gì? Và ngày bạn dừng hỏi là ngày của hân hoan lớn lao, vì thế thì việc ngạc nhiên bắt đầu. Bạn đã chuyển vào một chiều hướng mới toàn bộ; bạn lại là đứa trẻ.
Jesus nói, “Chừng nào ông chưa giống như đứa trẻ nhỏ, ông sẽ không vào trong vương quốc Thượng đế của ta.” Chắc chắn ông ấy ngụ ý cho tới khi bạn là dốt nát, là hồn nhiên, là không hỏi và ngạc nhiên.
Do đó có khác biệt giữa câu hỏi của đứa trẻ và của người lớn. Khác về chất. Đứa trẻ hỏi, không để được trả lời; nó đơn giản đang nói ra sự ngạc nhiên của nó. Cho nên nếu bạn không trả lời, đứa trẻ quên luôn câu hỏi của nó và nó bắt đầu hỏi câu hỏi khác. Chủ định của nó không phải là để được trả lời, chủ định của nó đơn giản là ở chỗ nó đang nói cho bản thân nó. Nó đang nói về ngạc nhiên của nó, nó đang cố hình dung ra cái đó là gì – sự ngạc nhiên, điều huyền bí. Nó không khao khát câu trả lời, cho nên không câu trả lời nào sẽ thoả mãn nó. Nếu bạn cho nó câu trả lời, nó sẽ hỏi câu hỏi khác về câu trả lời này. Việc ngạc nhiên của nó tiếp tục.
Khi người lớn – có giáo dục, tinh vi, quảng bác, am hiểu – hỏi một câu hỏi, người đó hỏi nó từ tri thức của mình, để thu lấy nhiều tri thức hơn. Tâm trí bao giờ cũng khao khát nhiều hơn và nhiều hơn. Nếu bạn có tiền, nó khao khát nhiều tiền hơn; nếu bạn có danh, nó khao khát nhiều danh hơn; nếu bạn có tri thức, nó khao khát nhiều tri thức hơn. Tâm trí sống trong cái “nhiều hơn.”
Và đây là cách bạn liên tục đi và né tránh thực tại. Thực tại là điều huyền bí, nó không phải là câu hỏi để được hỏi. Nó là điều huyền bí để được sống, điều huyền bí để được trải nghiệm, điều huyền bí để được yêu, điều huyền bí để được tan biến vào trong, được nhận chìm vào trong.
Tôi đang trả lời bạn, không phải để trả lời mà để đơn giản phá huỷ câu hỏi. Tôi không phải là thầy giáo. Thầy giáo dạy bạn; thầy không dạy bạn, thầy giúp bạn dỡ bỏ.
Goran Strandberg, bạn nói: “Điều này có vẻ là câu hỏi đần độn.” Nó không chỉ có vẻ là vậy, nó là vậy. Mọi câu hỏi đều là vậy – tôi có thể làm gì? Bạn có thể làm gì?
Bạn nói: “Tôi không chắc tôi muốn trở nên được chứng ngộ.”
Điều đó chỉ ra cách tâm trí vận hành, nó không bao giờ chắc về bất kì cái gì. Tâm trí bao giờ cũng không chắc chắn; nó sống trong không chắc chắn. Tâm trí sống trong lẫn lộn, nó không bao giờ có thể có bất kì sáng tỏ nào. Sáng tỏ không phải là một phần của tâm trí chút nào; sáng tỏ là việc thiếu vắng tâm trí, lẫn lộn là việc hiện diện của tâm trí. Lẫn lộn và tâm trí là đồng nghĩa.
Bạn không thể có tâm trí rõ ràng được. Nếu bạn có rõ ràng, bạn không thể có tâm trí; nếu bạn có tâm trí, bạn không thể có rõ ràng. Tâm trí bao giờ cũng bị phân chia chống lại bản thân nó, nó sống trong xung đột. Tính phân chia là bản tính của nó. Do đó những người sống trong tâm trí không bao giờ trở thành các cá nhân, không phân chia được. Họ vẫn còn bị phân chia: phần này muốn cái này, phần khác muốn cái kia.
Tâm trí là đám đông của nhiều ham muốn; nó không là riêng một ham muốn. Tâm trí là đa tinh thần, và mọi mảnh đang rời ra theo các hướng khác nhau. Chính phép màu là làm sao chúng ta liên tục giữ bản thân mình gắn lại cùng nhau; đó là cuộc vật lộn gian nan để giữ bản thân người ta gắn lại cùng nhau. Bằng cách nào đó chúng ta xoay xở, nhưng sự cùng nhau vẫn chỉ còn trên bề mặt. Sâu bên dưới có rối ren.
Bạn rơi vào yêu người đàn bà: bạn có chắc rằng bạn đang trong yêu không? Có thực chắc không? Tôi chưa bao giờ bắt gặp một người yêu mà là người thực sự chắc. Các bạn thậm chí lấy nhau, nhưng các bạn có chắc không? Các bạn có con, nhưng các bạn có chắc rằng các bạn thực sự muốn có con không?
Đó là cách bạn đang sống: không cái gì là chắc. Nhưng người ta phải làm cái gì đó này khác để giữ cho bản thân mình được bận bịu, cho nên bạn liên tục giữ cho bản thân bạn bận bịu. Nhưng sự chắc chắn không là của tâm trí, nó không thể là vậy. Và cùng vấn đề này sẽ nảy sinh ở mọi mức độ. Cùng vấn đề này đang lại đối diện với bạn.
Bạn nói: “Tôi không chắc rằng tôi muốn trở nên được chứng ngộ.”
Nhưng phải có ham muốn nào đó, bằng không tại sao có câu hỏi này? Một phần tâm trí bạn phải đang nói, “Strandberg, trở nên chứng ngộ đi” – chỉ một phần. Phần khác phải nói, “Mình có điên không? Mình đã mất ý thức rồi sao? Mình có vợ ở nhà, và con, và công việc, và mình yêu nước mình – và mình đang cố trở nên chứng ngộ sao? Mình phải đã trở thành nạn nhân của thôi miên số đông: nhiều người mặc áo cam thế, điều nguy hiểm là sống với những người điên như vậy. Nhiều người điên thế, thích thú và cười và yêu và có vẻ hạnh phúc thế! Strandberg, phải luôn nhớ: mình có vợ, con, việc làm. Giữ tỉnh táo vào!”
Nhưng ham muốn này sẽ tới đi tới lại. Khi nhiều người thế đang quan tâm tới chứng ngộ, phải có cái gì đó trong nó. Bạn có thể lừa một người, bạn có thể lừa hai người, nhưng làm sao bạn có thể lừa được nhiều người thế? Hàng nghìn người quan tâm tới chứng ngộ sao? Điều đó không thể toàn là chuyện nhảm nhí được. Cho nên ham muốn nảy sinh: có chút ít nếm trải nó. Và sợ cũng có đó.
Nhưng đây là tình huống này; bao giờ nó cũng là vậy, trong mọi thứ nó là vậy. Bạn muốn mua xe hơi, và đó là cùng câu chuyện: liệu mua xe Chevrolet hay xe Ford hay xe Benz? Nếu vợ bạn không có đó để giúp bạn, bạn sẽ không bao giờ mua được bất kì xe nào! Đàn bà có tính quyết định hơn; họ vẫn ít trong tâm trí hơn đàn ông. Họ vận hành từ tim, phía cảm của họ vẫn sống động. May mắn là họ còn chưa được văn minh thế; họ vẫn nguyên thuỷ, chút ít hoang dã, nghiêng về trực giác và không nghiêng về trí tuệ, vẫn có đủ năng lực và dũng cảm để hành động một cách quyết định, hành động một cách trực giác, hành động một cách phi logic.
Mọi quyết định đều tới từ tim. Tâm trí không bao giờ có tính quyết định, nó không thể thế được. Nếu bạn muốn quyết định qua tâm trí, bạn không bao giờ có thể quyết định được. Và tôi không nói về những điều lớn lao như chứng ngộ và sự tồn tại của Thượng đế hay sự tồn tại của sống sau chết. Tôi không nói về những điều lớn lao, chỉ nói những điều nhỏ bé – liệu mua xà phòng này hay xà phòng kia, hay thuốc đánh răng nào – và bạn sẽ thấy cùng khó khăn này. Tâm trí có tính mảnh mẩu, bị phân chia. Do đó nhấn mạnh nhất quán của tôi là ở chỗ bạn thoát ra khỏi tâm trí và bắt đầu sống đi. Tâm trí chỉ nghĩ và không bao giờ sống. Nó nghĩ những ý nghĩ đẹp, nhưng chúng toàn là ý nghĩ thôi, chỉ là mơ.
Thoát ra khỏi tâm trí đi nếu bạn muốn sống. Thoát ra khỏi tâm trí đi nếu bạn muốn sống khoảnh khắc này. Tâm trí không thể sống trong khoảnh khắc này, vì đầu tiên nó phải quyết định, và khoảnh khắc này bị mất trong suy nghĩ. Và đến lúc tâm trí quyết định – nếu như nó đã bao giờ quyết định – khoảnh khắc đó đã mất rồi. Bạn bao giờ cũng tụt lại đằng sau. Tâm trí bao giờ cũng chạy theo sau cuộc sống, và tụt lại sau và liên tục bỏ lỡ nó.
Nhiều người trong các bạn đã mơ cái gì đó như thế này: Anand Maitreya liên tục mơ rằng anh ấy sẽ bắt chuyến tầu hoả, và trong mơ anh ấy bao giờ cũng lỡ tầu. Nhiều người, tôi nghĩ hầu hết mọi người, đều có mơ thuộc kiểu đó – rằng bạn định đi làm điều đó, chỉ định đi làm điều đó… và bạn bỏ lỡ nó. Đến lúc bạn tới sân ga, tầu hoả đã đi rồi. Bạn thấy nó đang rời đi, nhưng quá trễ rồi; bạn không thể bắt được chuyến tầu.
Mơ của Anand Maitreya là rất có ý nghĩa và là mơ rất phổ biến. Đây đơn giản là cách tâm trí vận hành; mơ này biểu tượng hoá cho tâm trí: nó bao giờ cũng lỡ chuyến tầu. Câu chuyện nhất định là như vậy, vì tâm trí cần thời gian để nghĩ, và thời gian không thể dừng lại cho bạn; nó cứ liên tục tuột ra khỏi tay bạn.
Bạn không bao giờ có hai khoảnh khắc cùng nhau trong tay bạn, chỉ có mỗi một khoảnh khắc thôi. Nó là khoảnh khắc nhỏ tới mức không có không gian cho suy nghĩ chuyển động, không có không gian cho ý nghĩ tồn tại. Hoặc bạn có thể sống nó, hoặc bạn có thể nghĩ. Sống nó là được chứng ngộ, nghĩ là bỏ lỡ.
Chứng ngộ không phải là mục đích, Strandberg, mà bạn phải quyết định liệu có chấp nhận nó hay không. Nó không phải là mục đích. Chứng ngộ là việc nhận ra rằng chúng ta chỉ có khoảnh khắc hiện tại để sống. Khoảnh khắc tiếp là không chắc chắn – nó có thể tới, nó có thể không tới.
Thực ra, ngày mai không bao giờ tới. Nó bao giờ cũng đang tới và đang tới, nhưng không bao giờ tới. Và tâm trí sống trong ngày mai… còn sự sống là có thể chỉ trong hiện tại.
Jesus nói với đệ tử của ông ấy, “Nhìn những đoá hoa loa kèn trên cánh đồng đi, chúng đẹp làm sao! Ngay cả Solomon vĩ đại cũng không được trang điểm đẹp thế trong mọi sự vĩ đại của ông ấy so với những hoa loa kèn giản dị này.” Và bí mật là gì? Bí mật là ở chỗ chúng không nghĩ tới ngày mai. Chúng sống bây giờ, chúng sống ở đây.
Sống bây giờ là được chứng ngộ, sống ở đây là được chứng ngộ, là hoa loa kèn là được chứng ngộ chính khoảnh khắc này! Đừng nghĩ về điều tôi đang nói. Đừng nghĩ về nó, chỉ hiện hữu ở đây. Đây là hương vị của chứng ngộ. Và một khi bạn đã nếm trải nó, bạn sẽ muốn nếm trải nó ngày càng nhiều hơn.
Đừng làm ra mục đích từ nó; nó không phải là mục đích, nó là trạng thái tâm thức bình thường nhất. Nó không là gì phi thường, nó không là gì đặc biệt. Cây chứng ngộ, và chim chứng ngộ, và đá chứng ngộ, và mặt trời và mặt trăng chứng ngộ. Chỉ con người là không chứng ngộ, vì chỉ con người nghĩ và liên tục bỏ lỡ.
Khoảnh khắc bạn nhận ra rằng bạn đang bỏ lỡ vì bạn ủ ê quá nhiều, thế thì những thoáng nhìn nhỏ bắt đầu xảy ra. Những kẽ hở nhỏ trong lưu thông của tâm trí, những kẽ hở nhỏ khi không có lưu thông: đó là những khoảnh khắc của thiền. Chúng có thể xảy ra ở bất kì chỗ nào….
Vâng, Strandberg, ở nước của bạn nữa! Cho nên, không cần lo nghĩ – bạn không cần ở Ấn Độ. Ấn Độ không có bản quyền về chứng ngộ; nó còn chưa được cấp bằng sáng chế, nó không thể được cấp bằng sáng chế. Bạn có thể được chứng ngộ ở bất kì chỗ nào. Bạn có thể được chứng ngộ mà vẫn còn là chồng, cha, mẹ, vợ. Bạn có thể được chứng ngộ như kĩ sư, như bác sĩ, như thợ mộc, như kẻ lang thang – ngay cả như hippy. Bạn có thể được chứng ngộ ở bất kì chỗ nào.
Chứng ngộ không phải là cái gì đó bạn phải làm việc cho nó, phấn đấu vì nó. Nó là cái gì đó mà bạn phải thảnh thơi – không phấn đấu, mà thảnh thơi. Thảnh thơi, và khoảnh khắc này bạn được chứng ngộ. Nhiều lần bạn sẽ trở nên được chứng ngộ, và nhiều lần bạn sẽ trở nên không được chứng ngộ lần nữa, chỉ bởi vì thói quen cũ.
Bạn nói: “Tôi ngạc nhiên thấy nhiều người xung quanh thế, những người dường như có ham muốn đó.”
Nếu họ có ham muốn đó, họ sẽ không bao giờ trở nên chứng ngộ. Hoặc bạn có thể có ham muốn, hoặc bạn có thể có chứng ngộ; bạn không thể có cả hai. Hoặc bạn có thể ăn bánh, hoặc bạn có thể có nó; bạn không thể làm được cả hai. Nếu bạn có ham muốn về chứng ngộ, thế thì chứng ngộ sẽ không bao giờ xảy ra cho bạn – không bao giờ, không bao giờ. Vì ham muốn là cái ngăn cản chứng ngộ, cho nên chứng ngộ không thể được ham muốn; điều đó sẽ là mâu thuẫn trong thuật ngữ.
Hoặc bạn chứng ngộ hoặc bạn không chứng ngộ, nó là đơn giản như điều đó. Và chứng ngộ không được gây ra bởi bất kì cái gì, nó là bản tính của bạn. Cho nên vấn đề không phải là làm nỗ lực lớn lao. Nó không phải là hoạt động kinh doanh; bạn không cần lập kế hoạch cho nó. Nó đã là hoàn cảnh rồi!
Đó là điều sơ bộ thứ nhất của Atisha: Chân lí hiện hữu.
Chứng ngộ hiện hữu: nó nhiều như ánh mặt trời trút xuống khắp xung quanh. Nhưng bạn có thể vẫn còn nhắm mắt, và bạn ở trong tối mặc dầu mặt trời đang chiếu mọi nơi. Mở mắt ra và đêm biến mất và không có tối. Ngay cả khi bạn đã tưởng có tối, không có tối đâu. Nó là chuyện rất riêng tư, ngu si; nó là cái gì đó lập dị mà bạn đã làm.
Là không chứng ngộ là cái gì đó mà bạn đã thu được; nỗ lực lớn đã được đầu tư vào việc là không chứng ngộ. Và bạn liên tục phải làm nỗ lực để vẫn còn không chứng ngộ. Chỉ bỏ việc làm bất kì nỗ lực nào thêm để vẫn còn không chứng ngộ, và bạn được chứng ngộ. Chứng ngộ là trạng thái tự nhiên của bạn; nó là điều bạn đang là.
Cho nên xin đừng hiểu lầm người của tôi. Những người mới tới chắc chắn là có ham muốn; họ đã tới từ ham muốn, trong việc tìm cái gì đó. Nhưng những người đã từng ở đây với tôi lâu hơn một chút thì không còn trong bất kì ham muốn nào. Họ đang sống theo khoảnh khắc, tận hưởng tính bình thường phi thường của sự sống. Những điều nhỏ bé – nhấm nháp trà nóng buổi sáng: bạn có thể nhấm nháp nó theo cách chứng ngộ, và bạn có thể nhấm nháp nó theo cách không chứng ngộ. Nếu, khi nhấm nháp trà nóng sáng sớm, bạn không trong khoảnh khắc này mà suy nghĩ về cái gì đó khác – rằng bạn phải đi thuyết trình buổi sáng – bạn không chứng ngộ. Bạn đã bỏ lỡ chén trà chứng ngộ. Và nhớ, nếu đó là thói quen của bạn, bạn sẽ bỏ lỡ bài thuyết trình nữa – vì đây lại không là gì ngoài chén trà. Thế rồi trong bài thuyết trình bạn sẽ nghĩ, “Mình phải làm thiền Sufi, mình phải chạy đi làm cái này và cái nọ và thế rồi quay lại.”
Vấn đề không phải là một khoảnh khắc, vấn đề là hình mẫu của bạn, động thái của bạn. Nếu đây là động thái của bạn, rằng bạn bao giờ cũng chạy xô lên trước thời gian, suy nghĩ về khoảnh khắc tiếp, thế thì bạn vẫn còn không chứng ngộ. Và đây là nỗ lực của bạn, đây là cái gì đó bạn đang làm.
Với chứng ngộ, không cái gì được cần để được làm, chỉ việc hiểu này… “Tại sao mình phải liên tục giữ bản thân mình không chứng ngộ?”
Đó là điều tôi đã quyết định một ngày nào đó: “Thế là đủ. Mình đã sống nhiều kiếp thế theo cách không chứng ngộ.” Và kể từ đó tôi đã sống theo cách chứng ngộ. Đây đơn giản là việc hiểu, nó không phải là ham muốn.
Bạn nói: “Tôi cảm thấy bị gắn bó rất nhiều với nước của tôi và yêu công việc của tôi ở đó.”
Hoàn toàn tốt! Yêu công việc của bạn, yêu nước của bạn, quay về đi – nhưng sống ở đó theo cách đơn giản từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc tới mức bạn vẫn còn được chứng ngộ. Không tụt lại đằng sau, không chạy xô lên trước. Chỉ ở đây bây giờ, dù bạn ở bất kì chỗ nào, dù bạn đang làm bất kì cái gì.
“Dầu vậy,” bạn nói, “tôi muốn nhận tính sannyas. Điều đó là có thể được không? Nó không phải là mâu thuẫn chứ?”
Nó là mâu thuẫn. Nhưng bạn đang sống trong mâu thuẫn, và đây là mâu thuẫn cuối cùng. Trước khi bạn có thể đi ra khỏi cuộc sống mâu thuẫn của bạn, cuộc sống xung đột của bạn, bạn phải đóng các cửa ra vào của cuộc sống đó. Tính sannyas không là gì ngoài việc đóng các cửa ra vào – điều cuối cùng. Nó đơn giản là lời tuyên bố rằng “Tôi đã sống trong tâm trí lâu thế, và không cái gì ngoài khổ đã là kinh nghiệm của tôi. Bây giờ tôi đang lấy cú nhảy ra khỏi tâm trí vào trong cái không biết. Tôi đang đi vào trong một loại cuộc sống khác toàn bộ.”
Tính sannyas chỉ là một cử chỉ từ phía bạn rằng vâng, việc hiểu đã bừng lên, và bạn muốn tới gần tôi hơn để xem thực tại nó là gì.
Ở gần thầy, có quan hệ với thầy, thân thiết với thầy, không là gì ngoài cách tiếp cận hướng tới việc hiểu tối thượng riêng của bạn, chứng ngộ riêng của bạn. Tâm trí của bạn sẽ làm cho bạn rất kinh hoàng về cái không biết, nó sẽ lôi bạn lại. Và sống với cái đã biết thì bao giờ cũng an toàn hơn; nó là quen thuộc, bạn hiệu quả trong việc sống cùng nó. Đi vào trong cái không biết, bạn sẽ cần người hướng dẫn – người hướng dẫn mà đã đi vào trong cái không biết, người sống trong cái không biết, người sống trong hồn nhiên. Chỉ để thấm đẫm linh hồn này, bạn cần người hướng dẫn – không phải với bất kì người hướng dẫn nào, nhưng chỉ thấm đẫm linh hồn của cái không biết, niềm vui về cái không biết, mở hội về cái không biết.
Một khi bạn bắt đầu uống cái gì đó của thầy, bạn sẽ không đi lại cách thức cũ của tâm trí. Đó là điều tính sannyas tất cả là gì.
Vâng, Strandberg, bạn có thể nhận tính sannyas. Lúc ban đầu nó nhất định là cùng xung đột đó lần nữa: liệu có nhận nó hay không, liệu có đi vào trong nó hay không. Điều đó là tự nhiên, vì đó là cách bạn đã vận hành trong nhiều kiếp. Điều này đã trở thành bản tính thứ hai của bạn.
Tôi thuyết phục bạn, tôi cám dỗ bạn vào tính sannyas. Thuyết phục lớn được cần, cám dỗ lớn được cần. Và đó là lí do tại sao tôi đã tạo ra tính sannyas. Bằng không thì đã không có nhu cầu; bạn có thể đã tới đây, đã nghe tôi, và ra đi. Bạn chắc đã nghe tôi, nhưng bạn sẽ không tới gần tôi. Đây là chiếc cầu. Bạn chắc đã nghe thấy tôi, nhưng bạn chắc đã không nếm trải im lặng của tôi. Bạn chắc đã biết điều tôi nói về yêu, nhưng bạn chắc đã không biết yêu của tôi.
Tính sannyas làm cho điều đó thành có thể được. Nó là trường năng lượng, nó là phật trường. Nó là giao cảm: không thành lời, từ tim qua tim, và một ngày nào đó, từ hiện hữu sang hiện hữu.
Từ “Sách về Trí huệ – tập 1”, Ch.2