Đừng phí cuộc sống của bạn vì cái sẽ bị lấy đi. Tin cậy sự sống đi. Nếu bạn tin cậy, chỉ thế thì bạn có thể bỏ tri thức, chỉ thế thì bạn có thể gạt tâm trí của bạn sang bên. Và với tin cậy, cái gì đó mênh mông mở ra. Thế thì cuộc sống này không còn là cuộc sống bình thường, nó trở thành đầy Thượng đế, tuôn tràn. Khi tim là hồn nhiên và tường đã biến mất, bạn được bắc cầu với cái vô hạn. Và bạn không bị lừa; không cái gì có thể bị lấy đi khỏi bạn. Cái mà có thể bị lấy đi khỏi bạn là không đáng giữ, và cái mà không thể bị lấy đi khỏi bạn, tại sao người ta phải sợ việc nó bị lấy đi bằng cách nào đó? – nó không thể bị lấy đi, không có khả năng nào. Bạn không thể đánh mất kho báu thực của bạn. Và với kho báu thực đó bạn trở thành hoàng đế, bằng không, bạn vẫn là kẻ ăn xin.
Con người có nhu cầu thường xuyên để biết. Nhu cầu này là thực, nhưng rất ít người sẵn sàng mạo hiểm vì nó, cho nên họ lắng đọng vào những thứ đồ nhựa. Mọc thành hoa thực dường như là khó khăn, vất vả – nhiệm vụ đi lên dốc. Và với hoa thực, hoa hồng thực, gai cũng tới, và đôi khi nó gây đau. Với hoa nhựa không có vấn đề gì – không gai, không nỗi đau trưởng thành, không mạo hiểm; và với hoa thực chúng nở buổi sáng, và đến tối chúng mất đi. Và khi chúng mất đi bạn cảm thấy đau; việc ra đi của chúng lấy đi cái gì đó từ bạn – điều đó gây đau. Hoa giả, hoa nhựa, có một loại vĩnh hằng giả; chúng bao giờ cũng có đó, chúng không bao giờ bỏ bạn. Chúng bao giờ cũng có vẻ tươi tắn, chúng bao giờ cũng có vẻ mới; chúng bao giờ cũng nở hoa. Đó là điều nguyên lí là gì, triết lí là gì, học thuyết là gì: hoa nhựa.
Mọi người tới tôi và hỏi ‘Làm sao dừng tâm trí điên này?’ Tôi nói ‘Không có nhu cầu dừng lại, mọi điều được cần là ở chỗ bạn trở nên không quan tâm tới nó và chiếc dây thừng bị cắt đứt.’ Đó là nghĩa của tính chất sannyas: trở thành không quan tâm tới tâm trí. Đó là nghĩa của vairagya thực, tách ra. Nó không liên quan gì tới từ bỏ thế giới, nhưng nó chắc chắn có cái gì đó liên quan tới việc cắt dây thừng với tâm trí. Chỉ trở nên không quan tâm tới rác rưởi và dần dần bạn sẽ thấy kẽ hở nảy sinh. Mây vẫn thường bao quanh bạn bao giờ cũng đi ra xa dần và xa dần và rồi, một ngày nào đó, đột nhiên nó không còn có đó. Và khi bạn được bỏ lại không có tâm trí, đó là trạng thái của cảm nhận tâm linh, đó là trạng thái của darshan, đó là trạng thái khi bạn có thể thấy, bạn có mắt; bằng không mắt bạn đầy khói và bạn không thể thấy được.
Nó không bao giờ rời bỏ chỗ này,
và bao giờ cũng hoàn hảo.
Bạn đang đi đâu? Bạn đang tìm cái gì? Bạn đang kiếm ai? Nó không bao giờ rời bỏ chỗ này… nó bao giờ cũng ở đây bây giờ. Bạn đang chạy xô đi đâu? Tại sao có vội vàng này? Chỉ ngồi im lặng, và hiện hữu, và biết. Là tĩnh lặng, và biết. Bạn không được mong đợi đi tới bất kì chỗ nào. Thượng đế không ở đâu đó khác, Thượng đế đang ngồi trong cốt lõi sâu nhất của con người bạn. Chỉ là tĩnh lặng, là im lặng, là không vội vàng, không động cơ, quên mọi mục đích và tương lai, là ở đây bây giờ. Nó không bao giờ rời bỏ chỗ này…
Bất kì khi nào nó xảy ra, nó bao giờ cũng xảy ra bây giờ và ở đây vì đó là thời gian duy nhất và không gian duy nhất. Bây giờ là thời gian duy nhất và chỗ này là không gian duy nhất.
Nó không bao giờ rời bỏ chỗ này,
và bao giờ cũng hoàn hảo.
Và bạn đang cố làm gì? cố trở thành hoàn hảo sao? Thế thì bạn sẽ khổ, bạn sẽ thất bại; bạn không thể hoàn hảo hơn bạn đang vậy. Hoàn hảo đã có đó rồi; nó phải không được đạt tới, nó chỉ phải được mở hội. Món quà đã được trao cho bạn. Bạn tới là hoàn hảo vì bạn tới từ hoàn hảo. Bạn vẫn còn hoàn hảo, nhưng bạn đã trở nên hèn tới mức bạn không thể chấp nhận được hoàn hảo của bạn. Bạn đã bị áp đặt và bị nhồi nhét vào những thứ vô nghĩa từ chính thời thơ ấu của bạn tới mức bạn đã trở thành nửa kết án – bạn không thể chấp nhận được ý tưởng rằng bạn đã hoàn hảo.
Raman Maharshi thường nói rằng mọi điều được cần là việc cho phép từ bạn tới bản thân bạn để được chứng ngộ, có vậy thôi – sự cho phép từ bạn tới bản thân bạn để được chứng ngộ. Nhưng sự cho phép đó dường như là khó; bạn không thể cho phép, bạn không thể cho phép. Bạn đã được bảo cho rằng bạn là vô giá trị. Bạn đã được bảo cho rằng bạn không là gì ngoài bụi. Bạn đã được bảo hoàn thiện bản thân bạn, liên tục hoàn thiện bản thân bạn. ‘Làm việc trên bản thân bạn. Bạn có thể trở thành hoàn hảo chỉ trong nhiều nhiều kiếp nếu bạn làm việc; nếu bạn làm việc trong nhiều kiếp, chỉ thế thì đến cuối bạn sẽ trở nên hoàn hảo. Ngay bây giờ bạn là không hoàn hảo.’
Điều này đã tạo ra căng thẳng trong bạn; tương lai đã trở thành quan trọng hơn hiện tại, và hiện tại phải bị hi sinh cho tương lai. Bạn đã được dạy điều vô nghĩa này về hi sinh. Tôi dạy bạn rằng bạn không hi sinh một khoảnh khắc nào cho tương lai. Sống nó bây giờ, tận hưởng nó bây giờ, mở hội nó bây giờ. Múa, Thượng đế đã cho bạn tất cả.
Đây là tôn giáo: mở hội là tôn giáo, alleluia. Múa, và hát, và nói amen. Nói có.
Nhưng bạn liên tục làm những thay đổi nhỏ trong bản thân bạn. Bạn phải làm cái này, bạn phải làm cái kia, bạn phải nghĩ cái kia, bạn không phải nghĩ cái này. Và bạn liên tục làm những thay đổi nhỏ này, và chúng không mang tới cho bạn bất kì niềm vui nào, chúng làm cho bạn ngày càng khổ hơn vì bạn thất bại đi thất bại lại.
Xem cái đẹp của những phát biểu này:
Khi ông tìm nó,
ông thấy ông không thể nhìn được nó.
Làm sao bạn có thể tìm nó được? Bạn là nó. Nó là trong chính cái nhìn rằng Thượng đế đang ẩn kín, trong chính người nhìn mà Thượng đế đang ẩn kín. Nó không có đó để được tìm, nó là trong người tìm. Bạn đang cưỡi trên ngựa và đi tìm con ngựa này. Bạn sẽ không bao giờ tìm thấy nó. Bạn có thể liên tục chạy xô đi bốn góc thế gian – và bạn đang cưỡi trên con ngựa đó, làm sao bạn có thể tìm thấy nó ở bất kì đâu khác ?
Dừng lại đi. Lắng đọng lại. Để tim bạn trở nên bình thản và yên tĩnh và bình tĩnh, và đột nhiên bạn thấy con ngựa bao giờ cũng ở đó bên dưới bạn; bạn không bao giờ bỏ lỡ nó. Thực ra, chính vì con ngựa này mà bạn đã chạy và tìm và kiếm.
Nó không phải là đối thể, nó là tính chủ thể của bạn, nó là sự tồn tại của bạn, con người bạn.
Khi ông không làm,
nó có đó!
Khi ông không làm… bạn không cố gạt bỏ nó… Đó là điều chủ nghĩa cộng sản đang cố làm, người vô thần đang cố làm: gạt bỏ tôn giáo. Nó tới từ cửa sau – chủ nghĩa cộng sản trở thành linh thiêng, Kremlin trở thành Kaaba. Bạn không thể gạt bỏ được nó. Chủ nghĩa vô thần trở thành tôn giáo: người ta sẵn sàng chết vì chủ nghĩa vô thần. Bất kì cái gì cũng trở thành tôn giáo – tiền trở thành tôn giáo, quyền trở thành tôn giáo. Bất kì cái gì bạn sẵn sàng chết vì nó đều là tôn giáo của bạn.
Nếu bạn không thảnh thơi trong con người thực của bạn, bạn sẽ đi tìm cái gì đó này khác để thay thế cho nó. Nhưng bạn không thể gạt bỏ được nó; nó sẽ tới từ cửa sau – với vỏ mới, trong mặt nạ mới, nhưng nó sẽ tới. Người vô thần, người cộng sản, người phi tôn giáo đang cố gạt bỏ nó. Người hữu thần, người Ki tô giáo, người Hindu, người Mô ha mét giáo đang cố có được nó. Nhưng cả hai đều đồng ý về một điều: rằng nó là cái gì đó tách rời khỏi bạn.
Huyền Giác nói: Không làm cả hai. Không cố có được nó cũng không cố gạt bỏ nó. Không làm cả hai, và nó có đó. Khi bạn không làm bất kì cái gì theo cách này cách nọ, không đi chút nào theo bất kì hướng nào, khi mọi hướng đã biến mất, khi cuộc hành hương đã dừng lại hoàn toàn, khi thế giới đã dừng lại hoàn toàn, khi tâm trí không chuyển đi nữa và có im lặng tuyệt đối, nó có đó. Thế thì bạn tìm thấy nó, không phải bởi việc tìm kiếm, nhưng bởi việc biến mất như người tìm kiếm; không phải bởi việc tìm, nhưng bởi việc nghỉ; không bởi việc chạy – và với tốc độ – nhưng bằng việc không chạy chút nào.
Ngồi im lặng, không làm gì, và cỏ tự nó mọc lên.
Phúc lành này đột nhiên có đó khi mọi nỗ lực biến mất. Khi bạn ở trong nghỉ ngơi vô nỗ lực… có phúc lành. Ngay bây giờ, chính khoảnh khắc này, tỉnh táo, nhìn nó ở đây, nó đang bao quanh bạn, nó là ở trong và ở ngoài – chỉ nó hiện hữu. Phúc lành của nó….
Beatitude (phúc lành) ngụ ý be-attitude (là chăm chú), ‘trong trạng thái của hiện hữu’.
Có phúc lành và cái đẹp lớn và duyên dáng lớn – việc thoát ra mà Heidegger nói tới. Phật tính, chứng ngộ – những cái tên cho cùng một thực tại, những cái tên khác nhau.
Khi ông im lặng, nó nói;
khi ông nói, nó im lặng.
Khi bạn không hiện hữu, nó hiện hữu;
khi bạn hiện hữu, nó không hiện hữu.
Thiếu vắng của bạn là hiện diện của nó;
hiện diện của bạn là thiếu vắng của nó.
Bạn giống như tối, nó như sáng. Bạn không thể gặp được Thượng đế. Để tôi nhắc lại điều đó một lần nữa, bạn không thể gặp được Thượng đế. Việc gặp gỡ xảy ra, nhưng bạn không thể gặp được Thượng đế, vì bạn không thể tồn tại trong việc gặp gỡ đó như một thực thể tách rời; bạn biến mất như giọt sương trong đại dương. Vâng, việc gặp gỡ xảy ra, nhưng việc gặp gỡ rất kì lạ: giọt sương không tồn tại nữa, nó đã trở thành một với đại dương.
Nó đã trở thành đại dương – nó không là người mất; nó đã biến mất chỉ như giọt sương nhỏ – các biên giới của nó đã trở thành vô hạn, bây giờ nó là không bị giới hạn. Nhưng con người không bao giờ gặp Thượng đế vì trong khi con người tồn tại không có cảm nhận tâm linh; chính sự tồn tại của người đó vẫn còn như khối chắn. Khi con người biến mất, Thượng đế hiện hữu. Đây là điều ngược đời: mặt trời mọc buổi tối. Việc gặp gỡ xảy ra, nhưng con người không bao giờ gặp Thượng đế, Thượng đế không bao giờ gặp con người.
Bạn đã bao giờ thấy sáng và tối gặp gỡ chưa? Điều đó là không thể được – làm sao thiếu vắng và hiện diện có thể gặp gỡ? Do cần thiết, người ta phải biến mất.
Vì người ta không muốn biến mất, người ta liên tục tìm và kiếm Thượng đế. Nếu bạn tìm, bạn còn lại. Việc tìm sẽ không cho bạn Thượng đế, nó chỉ giữ bạn tách rời. Việc tìm không phải là cách tới Thượng đế, nó là cách để giữ sự tồn tại của bạn không bị động chạm tới. Điều đó sẽ có vẻ kì lạ rằng người tìm kiếm giữ cho bản thân mình không bị động chạm tới bởi việc tìm kiếm, rằng người tìm kiếm vẫn còn là bản ngã bởi việc tìm kiếm. Người đó trở thành một bản ngã rất ngoan đạo tất nhiên vì người đó không còn tìm và kiếm về tiền, người đó tìm Thượng đế, moksha và niết bàn; việc tìm của người đó là lí tưởng lớn, có giá trị lớn – siêu giá trị. Với siêu giá trị, siêu bản ngã nảy sinh. Đó là lí do tại sao cái gọi là mahatma, thánh nhân là những bản ngã rất ngoan đạo. Và khi bản ngã là ngoan đạo nó là nguy hiểm hơn, vì người ta không thể thấy được nó; nó trở thành rất vô hình. Và khi kẻ thù là vô hình, nó mạnh hơn.
Bản ngã của người thường là thô sơ, bản ngã của thánh nhân là rất tinh vi, được tinh chỉnh, phức tạp. Khi chất độc là thuần khiết, nó là độc hơn, hoàn cảnh với bản ngã cũng là vậy. Bản ngã của thánh nhân là bản ngã thuần, do đó nó độc hơn. Bản ngã của tội nhân không là gì khi so với bản ngã của thánh nhân.
Đừng bao giờ là tội nhân và đừng bao giờ là thánh nhân. Chỉ hiện hữu. Bỏ mọi định nghĩa và giam cầm. Mở hội hiện hữu. Không bao giờ nghĩ bản thân bạn là thánh nhân hay tội nhân. Không bao giờ cảm thấy mặc cảm, và không bao giờ của thấy hài lòng vì bạn là đức hạnh. Và thế thì bạn là hiền nhân; khi bạn không là cái gì, bạn là hiền nhân, một siddha. Thế thì bạn là hiền nhân, thế thì bạn đã đạt tới.
Nhớ, Thượng đế phải không được tìm, không cái gì phải được tìm. Không bao giờ làm mất phẩm chất của ở đây bây giờ. Đem bản thân bạn trở lại lặp đi lặp lại bất kì khi nào bạn bắt đầu trên cuộc hành trình. Bất kì khi nào tâm trí bắt đầu cuộc hành trình, nhớ, quay lại.
Và những phương pháp nhỏ có thể giúp ích, chỉ là giúp đỡ. Chẳng hạn, suốt nhiều thế kỉ Thiền nhân Phật giáo đã từng dùng phương pháp nhỏ những rất hữu dụng về quan sát hơi thở. Ý nghĩa của nó là gì? Đây là mọi điều có đó trong nó: nó mang bạn trở lại ở đây bây giờ. Bạn không thể thở trong tương lai, phải không? Bạn không thể thở trong quá khứ, phải không? Bạn chỉ có thể thở ở đây bây giờ. Cho nên nếu bạn quan sát hơi thở của bạn, nó dừng bạn khỏi đi vào các cuộc hành trình; thế thì bạn không thể đi bất kì đâu được – việc thở là ở đây bây giờ. Đó thực sự là khám phá lớn của chư phật, việc thiền lớn nhất mà đã từng được khám phá ra: chỉ quan sát hơi thở.
Nếu bạn quan sát bất kì cái gì khác, có khó khăn. Nếu bạn quan sát hoa, bạn có thể bắt đầu nghĩ ‘Đến tối nó sẽ biến mất.’ Bạn có thể bắt đầu nghĩ về các hoa khác mà bạn đã thấy trong quá khứ, bạn có thể bắt đầu nghĩ về mầu sắc và cái đẹp, bạn có thể bắt đầu nghĩ về kích cỡ – nó to thế nào, nó lớn thế nào, bạn có thể bắt đầu nghĩ về mọi bài thơ bạn đã đọc về hoa và hoa hồng. Có nguy hiểm, bạn có thể lang thang, bạn có thể vẩn vơ xung quanh, bạn có thể đi những chuyến đi nhỏ. Nếu bạn đã bắt đầu nghĩ về cái đẹp, bạn đã chuyển động. Nếu bạn bắt đầu nghĩ về mầu sắc, bạn đã chuyển động.
Hơi thở là thực sự tốt – không có mầu sắc, không có cái đẹp nữa, cũng không xấu – bạn không thể lang thang, và bạn phải quan sát từng hơi thở khi nó đi vào và đi ra. Bạn phải thường xuyên vẫn còn với nó, tâm thức của bạn thường xuyên di chuyển cùng với hơi thở đi vào và hơi thở đi ra, hít vào, thở ra. Không thời gian nào còn lại. Khi bạn hít vào, bạn không thể nghĩ về thở ra; nếu bạn nghĩ, bạn không thể quan sát được việc hít vào, bạn đã di chuyển. Khi bạn nhìn thở ra, bạn không thể nghĩ về hít vào; nếu bạn nghĩ, bạn đã bỏ lỡ. Cho nên hơi thở sẽ giữ bạn bị buộc vào ở đây bây giờ; hơi thở chỉ là cái cớ để giữ bạn ở đây bây giờ. Nếu bạn có thể vẫn còn ở đây bây giờ, không có nhu cầu dùng phương pháp này; nhưng bạn không thể thế được, thế thì nó là phương pháp hay có giá trị mênh mông.
Nhưng điều duy nhất được cần, mọi thứ được cần, là không đi bất kì chỗ nào. Ở trong trạng thái thụ động, tỉnh táo, và bạn sẽ thấy mặt trời mọc buổi tối, và bạn sẽ thấy điều không thể được trở thành có thể, bạn sẽ thấy điều huyền bí mở ra, bạn sẽ thấy mọi sự ngược đời tan biến. Bạn sẽ biết, vậy mà bạn sẽ không có khả năng thu nó thành tri thức. Bạn sẽ biết, nhưng bạn sẽ trở thành câm. Bạn sẽ biết, nhưng bạn sẽ không có khả năng nói bất kì cái gì về nó. Không ai đã bao giờ nói bất kì cái gì về nó.
Tôi cũng không nói bất kì cái gì về nó. Mọi điều tôi đang nói là cách nó có thể trở thành có thể, cách bạn có thể tạo ra cơ hội trong đó nó trở nên được bạn nhận ra, cách bạn có thể loại bỏ vài tảng đá quanh bạn về lời, nguyên lí, học thuyết, để cho dòng nước bắt đầu chảy. Dòng chảy đó là dòng chảy của Thượng đế, của bản thân sự sống. Nó không biết tới chết, nó không biết sợ, nó không biết tham. Sự thuần khiết của nó, sự vĩ đại của nó, phúc lành của nó, phúc đức của nó, là vô hạn.
Tôi đã thấy mặt trời mọc buổi tối. Tới với tôi để cho bạn cũng có thể thấy mặt trời mọc buổi tối. Một khi bạn đã thấy nó mọc buổi tối, tối biến mất, và đêm của bạn là đầy ngày; chết biến mất, chết của bạn là đầy sống.
Từ “Mặt trời mọc buổi tối”, Ch.9