Xin giúp cho tôi là hạnh phúc, là bình thường. Tôi thấy rằng mọi nổi giận, xung đột, rối loạn của tôi phải có liên quan tới ham muốn này là đặc biệt và không gì khác.
Sudha, không thể giúp được đâu vì bạn không là bình thường – không ai giúp được, không ai có thể là vậy. Mọi người là duy nhất và phi thường. Vấn đề nảy sinh khi bạn bắt đầu cố là cái mà bạn đã là, thế thì bạn thất bại. Nếu bạn mà là bình thường, chắc sẽ không khó khăn trong việc đạt tới phi thường; chắc sẽ có mọi khả năng. Nhưng cá ở trong đại dương và đang cố là ở trong đại dương; thất bại là tuyệt đối – nó được mang định mệnh là vậy.
Làm sao bạn có thể là bình thường? Toàn thể sự tồn tại này là phi thường. Từng hòn sỏi trên bờ biển là phi thường, từng nhành lá là phi thường. Và tôi không chỉ nói về hoa sen và hoa hồng – tất nhiên, chúng nữa cũng là phi thường – nhưng hoa cỏ bình thường là không bình thường. Mọi thứ tồn tại đều là thiêng liêng, làm sao nó có thể là bình thường được?
Đừng cố là bình thường; bằng không, bạn sẽ liên tục thất bại và bạn sẽ tạo ra khổ cho bản thân bạn. Ngay cả tôi cũng không thể giúp được, ngay cả tôi cũng không thể đi ngược lại Đạo, đi ngược lại luật nền tảng của sự sống. Thượng đế chỉ tạo ra cái phi thường; toàn thể sự tồn tại này là đặc biệt. Những giọt mưa này, sáng nay, mọi người xung quanh bạn khoảnh khắc này là phi thường; nó không thể được lặp lại lần nữa, không, không bao giờ – thậm chí trong toàn thể vĩnh hằng nó không thể được lặp lại lần nữa. Bạn sẽ không bao giờ thấy những giọt mưa này rơi xuống lần nữa, âm thanh này, sáng nay, những người này. Toàn thể tình huống này là phi thường; nó chỉ xảy ra một lần.
Bạn sẽ không tìm thấy một Sudha khác trên khắp thế giới. Bạn có thể liên tục tìm, và không chỉ trong thời hiện tại, mà ngay cả trong quá khứ hay trong tương lai, và không Sudha nào sẽ bao giờ được lặp lại. Đây là cách chúng ta hiện hữu. Một khi bạn bắt đầu cố là phi thường bạn sẽ lâm vào khó khăn.
Chấp nhận bản thân bạn như bạn vậy đi, và chấp nhận cái toàn thể như nó vậy đi – nếu bạn có thể hiểu cái phi thường của mọi thứ đang hiện hữu – bạn đã trở thành bình thường.
Sudha, không phải là bạn muốn là phi thường, bạn muốn là đặc biệt khi so với người khác. Điều đó nữa là ngớ ngẩn – không so sánh nào là có thể. Làm sao bạn có thể được so sánh với bất kì người nào? – không ai giống bạn. Bạn không so sánh chó với vẹt, phải không? Không có sự tương tự, không có sự giống nhau, làm sao bạn có thể so sánh được chó với vẹt? hay cây với người? hay đá với sông? Thực ra, không có hai cá nhân nào là giống nhau, do đó họ là không thể so sánh được. Bạn là bạn, và người khác là người khác.
Hiểu điều này là việc là cả phi thường và bình thường. Phi thường theo nghĩa rằng sự tồn tại chỉ tạo ra người duy nhất, và bình thường theo nghĩa rằng mọi người là phi thường. Không có gì phi thường trong việc là phi thường; mọi người là như vậy. So sánh biến mất; và khi không có so sánh, không có khả năng của bản ngã.
Bạn hỏi tôi: Xin giúp cho tôi là hạnh phúc…
Tôi chỉ có thể giúp bạn không khổ, tôi không thể giúp bạn là hạnh phúc được. Nhưng nếu bạn không khổ, bạn sẽ hạnh phúc. Nhưng không cách trực tiếp nào là có thể để làm cho bạn hạnh phúc. Nếu như có thể, tôi chắc đã làm cho bạn hạnh phúc từ lâu trước bây giờ. Tôi không là người keo kiệt, tôi chắc đã trao nó cho bạn nếu việc trao cho mọi người là có thể – nhưng không có khả năng nào.
Hạnh phúc không phải là cái gì đó sẽ xảy ra cho bạn từ bên ngoài. Một khi bạn dừng việc là khổ, hạnh phúc hiện hữu, hạnh phúc trào lên bên trong con người bạn. Nó đơn giản nảy sinh ra từ bạn; bạn bắt đầu nở hoa – chướng ngại đã bị loại bỏ.
Và điều này dường như là chướng ngại lớn nhất của bạn: bạn muốn là phi thường. Tôi tuyên bố điều đó, Sudha, bạn là vậy. Nhưng nhớ, mọi người khác cũng là vậy. Cho nên bây giờ không có nhu cầu để lo nghĩ, tôi chứng nhận cho bạn; bạn không cần chứng minh điều đó. Để chướng ngại này biến mất đi. Chấp nhận tính phi thường của bạn đi, hân hoan trong nó, mở hội nó. Walt Whitman nói ‘Tôi mở hội bản thân tôi, tôi hát bản thân tôi…’ Mở hội và hát đi. Bạn là phi thường, Thượng đế đã không làm ra người khác như bạn, sẽ không bao giờ làm người khác như bạn. Chỉ duy nhất một lần mà Thượng đế tồn tại như bạn, trong bạn, trong hình tướng này. Hình tướng này là không lặp lại được.
Bây giờ, cái gì thiếu? Mọi khổ của bạn đang nảy sinh vì bạn đang cố trở thành cái đó. Cái đó là sự hiện hữu của bạn; việc trở thành là không liên quan. Và thế thì đột nhiên bạn sẽ thấy… Nếu bạn có thể thấy ra vấn đề… Đừng nghĩ về nó, Sudha, chỉ thấy ra vấn đề – nó trong như pha lê thế – và gánh nặng lớn từ ngực bạn sẽ biến mất. Cho nên bạn là phi thường đấy! Bạn sẽ lấy hơi thở sâu, bạn sẽ thảnh thơi, và đột nhiên có hạnh phúc.
Hạnh phúc không phải là cái gì đó mà chúng ta phải tạo ra hay làm bất kì cái gì cho nó; nó là tự nhiên, nó là tự phát. Tôi có thể giúp bạn không trong khổ. Khổ là bịa đặt của bạn, hạnh phúc là sáng tạo của Thượng đế. Khổ là món quà mà bạn đã trao cho bản thân bạn, hạnh phúc là món quà Thượng đế đã trao cho bạn. Nhưng bạn bám lấy khổ, và khi bạn bám, bạn cảm thấy nó bởi việc bám của bạn. Bỏ nó đi. Bắt đầu múa và hát và mở hội. Kết thúc nó ngay bây giờ. Và đừng nói ‘Ngày mai’, vì ngày mai không bao giờ tới. Và đừng nói ‘Tôi sẽ nghĩ về nó’; hoặc bạn đã hiểu hoặc bạn đã bỏ lỡ. Suy nghĩ sẽ không giúp đỡ. Đó là sự kiện đơn giản.
Để tôi lặp lại nó lần nữa: mọi người là phi thường, cho nên không ai cần cố. Đừng khổ với cảm giác thua kém không cần thiết này. Và nếu bạn khổ từ nó, bạn có thể tiếp tục khổ trong nhiều thời đại; bạn có thể liên tục tạo ra, và bạn có thể liên tục tìm thấy những cách thức và phương tiện mới. Ai đó có mũi dài hơn bạn – bạn thua kém. Ai đó có tóc hoe – bạn thua kém. Ai đó có đôi mắt đẹp – và bạn thua kém. Ai đó thông minh hơn – và bạn thua kém. Ai đó cao hơn chút ít – và bạn thua kém. Nếu bạn liên tục nhìn và tìm khổ, nó là sẵn có; bạn có thể thấy nó trong mọi người đi ngang qua, bạn sẽ thấy cái gì đó hay cái khác đang thiếu trong bạn. Nhưng đây là cách thức của bạn nhìn vào mọi thứ tạo ra khổ.
Quên mọi người đi, chỉ nhìn vào trong món quà mà Thượng đế đã trao cho bạn, và lòng biết ơn nảy sinh. Thực ra, không có lí do, không có raison d’etre cho sự tồn tại này hiện hữu, không có lí do cho mưa này sáng nay, cho giai điệu này, bài ca hay này, cho mây đang hát quanh bạn. Nếu như nó không có đó chúng ta có thể đã không phàn nàn. Nếu như nó không có đó, chúng ta có thể đã không hỏi rằng nó đáng phải có. Nó đơn giản có đó mà không có việc hỏi của chúng ta. Nó có đó. Chúng ta thậm chí đã không gõ cửa, và cửa là mở. Và hàng triệu món quà đang trút lên bạn; chỉ nhìn vào những món quà này, và bạn sẽ ngạc nhiên. Bạn sẽ ngạc nhiên bạn đã từng bỏ lỡ chúng thế nào. Chỉ niềm vui của việc thở là đủ để biết ơn rồi, chỉ niềm vui của gặp người bạn là đủ để biết ơn rồi, chỉ niềm vui của việc ngồi im lặng không làm gì… Niềm vui của buổi sáng hay buổi tối, niềm vui của ban đêm… Cứ liên tục tìm những niềm vui, và bạn sẽ thấy nó.
Bạn chỉ tìm thấy cái bạn đi tìm.
Bạn đã từng tìm khổ; bây giờ, bạn có thể tạo ra khổ. Hôm nay trời mưa và ngày mai trời sẽ không mưa, thế thì ngày mai bạn có thể khổ – ‘Tại sao trời không mưa hôm nay?’ Và khi trời mưa bạn không biết ơn.
Bắt đầu cảm thấy biết ơn đi. Hạnh phúc tới càng gần hơn bạn càng trở nên biết ơn hơn. Lòng biết ơn vận hành như sức hấp dẫn; tâm trí phàn nàn đẩy hạnh phúc ra – nó đóng cửa. Điều đó tất cả phụ thuộc vào bạn. Tôi có thể chỉ cho bạn con đường, nhưng bạn sẽ phải bước đi trên nó. Phật đã nói ‘Chư phật chỉ có thể chỉ ra con đường; họ không thể bước hộ bạn.’ Bạn sẽ phải bước đi. Tôi đang chỉ cho bạn con đường, nhưng bạn đã trở nên rất láu lỉnh, hiệu quả, trong việc tạo ra khổ cho bản thân bạn. Thay đổi chiều hướng của năng lượng của bạn đi; đổi kênh chúng hướng tới niềm vui, cái đẹp… con chim cúc cu này đang hót từ xa xa. Và, dần dần, dần dần, bạn sẽ thấy rằng nhiều thứ thế đã có đó nhưng bạn đã không nhìn chúng. Mắt bạn đầy khổ do đó bạn đã bỏ lỡ chúng. Mắt bạn đã bị che mờ, chúng đã lờ mờ, mơ hồ, đó là lí do tại sao bạn đã bỏ lỡ.
Và người ta có thể bỏ lỡ bằng một lề nhỏ, người ta có thể bỏ lỡ chỉ bởi một ý nghĩ nhỏ. Một ý nghĩ nhỏ có thể trở thành rào chắn và bạn có thể bỏ lỡ toàn thể cái đẹp của Himalayas bao la. Bạn có thể ở đó, ngắm nhìn những đỉnh núi đẹp của Himalayas, và mặt trời chiếu lên tuyết Himalayan, chiếu sáng vàng khắp xung quanh, và một ý nghĩ tới trong tâm trí bạn, và Himalayas đã biến mất, ý nghĩ này che mờ bạn. Bạn nhớ cái gì đó: hôm nọ ai đó đã xúc phạm bạn, và thế là đủ. Hay bạn bắt đầu lập kế hoạch cho tương lai, ‘Ngày mai mình phải đi’, và Himalayas đã biến mất. Và ý nghĩ này nhỏ thế, và Himalayas lớn thế… Nhưng ngay cả một ý nghĩ nhỏ có thể cản trở. Ý nghĩ là gần bạn thế, và nó có thể chen vào giữa. Chỉ một hạt bụi nhỏ có thể rơi vào mắt bạn, và chỉ một hạt nhỏ – gần như vô hình – có thể làm bạn mù, và bạn không thể mở được mắt ra, và bạn không thể thấy được mặt trời chiếu sáng.
Sudha, làm chỉ một điều: bắt đầu bỏ chính khái niệm về thua kém, chính khái niệm mà bạn có là phi thường. Bây giờ, ngay câu hỏi này chứa nó; cô ấy đã kí vào câu hỏi này… Phật bình thường, Sudha của bạn. Ngay cả trong điều đó, bản ngã đang tuyên bố rằng ‘Tôi không là phật thường đâu. Tôi là Phật thường.’ Bạn có hiểu tôi không? ‘Chư phật là người phi thường; Tôi không giống họ – tôi là Phật thường thôi.’ Đây là tuyên bố tính phi thường.
Xin giúp tôi là bình thường.
Bạn muốn là bình thường một cách phi thường chứ gì? Bản ngã có thể liên tục chơi các trò chơi, trò chơi tinh vi. Bạn sẽ phải nhìn thấu suốt. Chỉ nhớ hai điều. Một, bạn đã là cái bạn muốn là, do đó không có nhu cầu làm bất kì cái gì cho nó. Bạn có thể gọi nó là bình thường, bạn có thể gọi nó là phi thường – điều đó không tạo ra khác biệt nào – bạn đã là cái đó, bạn không bao giờ có thể là bất kì cái gì khác hơn cái đó. Điều bạn gọi nó không thành vấn đề. Nếu bạn đang yêu thích từ ‘bình thường’ thế thì mọi người là bình thường. Nếu bạn yêu thích từ ‘phi thường’ thế thì mọi người là phi thường. Chỉ nhớ một điều, rằng dù bạn tuyên bố bất kì cái gì cho bản thân bạn, bạn đã tuyên bố cho cái toàn thể. Và điều đó là rắc rối, bạn sẽ muốn là đặc biệt, không giống mọi người khác.
Chuyện xảy ra…
Có một chuyện ngụ ngôn hay…
Một người đã tôn thờ Thượng đế trong nhiều năm và bao giờ cũng đòi hỏi ‘Xin hoàn thành chỉ một trong những ham muốn của tôi.’ Thượng đế phải phát mệt, chán. Một hôm ngài xuất hiện và ngài nói ‘Thôi được, ông sẽ không để cho ta một mình. Sáng, tối, ông liên tục lải nhải cùng nốt “Xin hoàn thành một ham muốn của tôi.” Thôi được, ta đang ở đây, ham muốn của ông là gì?’
Và người này nói ‘Bất kì cái gì tôi hỏi xin sẽ được cho tôi ngay lập tức, đó là ham muốn của tôi.’ Người rất tinh ranh! Thượng đế phải đã nghĩ – từ sự hồn nhiên của ngài – rằng người đó sẽ hỏi xin một thứ; người này đã hỏi xin tất cả! Người đó đã nói rằng người đó chỉ có một ham muốn là ‘Bất kì cái gì tôi hỏi xin phải được trao cho tôi ngay lập tức.’ Nhưng bạn không thể đánh bại được Thượng đế, vì tinh ranh không bao giờ đánh bại được hồn nhiên. Thượng đế nói ‘Hoàn toàn được, điều này sẽ là như vậy, nhưng nhớ một điều: bất kì cái gì ông hỏi xin, các hàng xóm của ông sẽ được gấp đôi.’
Bây giờ, người này bị kết thúc. Nhiều tháng trôi qua, và Thượng đế tới đi tới lại. ‘Ông đã không hỏi xin cái gì à…?’ Anh ta thôi cầu nguyện, và Thượng đế sẽ tới đi tới lại, sáng, tối, và ngài sẽ nói ‘Cái gì nào! Ông vẫn chưa hỏi xin sao?’ Và người này trở nên rất chán với Thượng đế. Anh ta nghĩ đi nghĩ lại, nhưng bất kì cái gì anh ta có được, các hàng xóm sẽ được gấp đôi. ‘Điều đó là vô nghĩa!’ Anh ta bao giờ cũng muốn có lâu đài đẹp, ‘Nhưng phỏng có ích gì bây giờ? Các hàng xóm sẽ có hai lâu đài lớn.’ Chính ý tưởng này nghiền nát anh ta, giết chết anh ta; anh ta mất mọi niềm vui sự sống. Bây giờ không có khả năng nào cho việc là hạnh phúc, và Thượng đế này sẽ tới sáng rồi tối và hành hạ anh ta. Cho nên một hôm anh ta nói ‘Thôi được, cho tôi một lâu đài vàng đẹp.’ Ngay lập tức chiếc lều của anh ta trở thành lâu đài vàng, và anh ta thấy rằng toàn thể trị trấn đã có các lâu đài vàng – lâu đài lớn hơn, lớn gấp đôi, toàn vàng – chỉ lâu đài của anh ta là cái nghèo nhất.
Anh ta đi tới luật sư – vì bạn có thể đi đâu khác khi những vấn đế pháp lí như vậy nảy sinh? Luật sư nói ‘Ông đừng lo nghĩ’ – và tất nhiên Thượng đế không thể thắng được luật sư – luật sư nói ‘Ông xin “Bây giờ, làm một cái giếng lớn trước nhà tôi mà không có thành giếng”.’ Thế là một cái giếng lớn xuất hiện trước lâu đài của anh ta và hai giếng xuất hiện trước nhà của mọi người khác. Luật sư nói ‘Bây giờ hỏi xin “Làm cho tôi thành một mắt, để một mắt biến mất”.’ Người này nói ‘Ông nói gì vậy?’và luật sư nói ‘Đợi đã. Luật là luật.’ Một mắt của anh ta biến mất và cả hai mắt của các hàng xóm cũng biến mất. Bây giờ, toàn thể thị trấn mù… hai giếng trong từng vườn lâu đài… Mọi người bắt đầu rơi vào giếng, mọi người bắt đầu chết. Và người này hoàn toàn sung sướng. Anh ta nói ‘Bây giờ, ham muốn của tôi được hoàn thành!’
Cho nên, tôi biết, Sudha, bạn sẽ trong khó khăn đấy. Tôi tuyên bố bạn là phi thường, nhưng mọi người khác, mọi hàng xóm của bạn – ngay cả Pramod – là phi thường gấp đôi.
Và xin đừng đi tới luật sư!
Từ “Mặt trời mọc buổi tối”, Ch.8