Kĩ thuật tưởng tượng với tinh tuý càn khôn

Cảm thấy điều bản chất của ông, xương, thịt, máu, được bão hoà với tinh tuý càn khôn. Cảm thấy dường như điều Thiêng liêng đang chảy qua bạn: bạn không hiện hữu, nhưng càn khôn tồn tại trong bạn, Thượng đế tồn tại trong bạn. Khi bạn cảm thấy đói, ngài cảm thấy đói – thế thì trao thức ăn cho thân thể trở thành việc tôn thờ. Khi bạn cảm thấy khát, ngài cảm thấy khát – càn khôn trong bạn. Khi bạn cảm thấy buồn ngủ, ngài cảm thấy buồn ngủ, ngài muốn nghỉ ngơi, thảnh thơi. Khi bạn là trẻ, ngài là trẻ trong bạn. Khi bạn rơi vào yêu, ngài rơi vào yêu. Được bão hoà với ngài, và được bão hoà một cách toàn bộ với ngài. Không làm bất kì phân biệt nào. Tốt hay xấu, bất kì cái gì xảy ra đang xảy ra cho ngài. Bạn chỉ rút lui, bạn không còn đó, chỉ ngài có đó. Cho nên tốt hay xấu, địa ngục hay cõi trời, bất kì cái gì xảy ra, xảy ra cho ngài. Mọi trách nhiệm được đổ lên ngài và bạn không còn nữa. Cái ‘không còn nữa’ đó mà kĩ thuật này có thể mang tới cho bạn là điều tối thượng trong tôn giáo.

Nhưng bạn phải được bão hoà với nó. Và bạn không biết bất kì bão hoà nào, bạn không cảm thấy thân thể bạn như các lỗ xốp, bạn không cảm thấy rằng trong thân thể bạn sinh lực đang chảy. Bạn nghĩ bản thân bạn là cái gì đó chắc chắn, chết, đóng. Sống có thể xảy ra chỉ khi bạn mong manh, mở, không đóng. Sống chuyển qua bạn, và bất kì cái gì xảy ra đang xảy ra cho sinh lực, không cho bạn – bạn chỉ là một mảnh. Và mọi biên giới mà bạn đã tạo ra quanh bạn là giả, chúng không thật.

Bạn không thể tồn tại một mình. Nếu bạn một mình trên trái đất, bạn có thể tồn tại được không? Bạn không thể tồn tại một mình. Bạn không thể tồn tại mà không có sao. Ở đâu đó Eddington nói rằng toàn thể sự tồn tại là giống như mạng nhện – toàn thể sự tồn tại là lưới của nhện. Nếu bạn chạm vào cái lưới này ở bất kì chỗ nào, cái toàn thể rung động; nếu bạn chạm vào sự tồn tại ở bất kì chỗ nào, cái toàn thể rung động. Nó là một. Nếu bạn chạm vào hoa bạn đã chạm vào toàn thể càn khôn; nếu bạn nhìn vào mắt người bên cạnh bạn, bạn đã nhìn vào trong càn khôn. Vì toàn thể lưới là một. Bạn không thể chạm được vào bất kì phần nào mà không chạm vào cái toàn thể, và không bộ phận nào có thể tồn tại mà không có cái toàn thể.

Khi bạn bắt đầu cảm thấy điều này, bản ngã sẽ biến mất. Bản ngã chỉ tồn tại khi bạn coi bộ phận nào đó là cái toàn thể. Khi bạn làm bộ phận thành cái toàn thể, bản ngã tồn tại. Khi bạn đi tới biết tỉ lệ đúng, rằng bộ phận là bộ phận, và cái toàn thể là cái toàn thể, bản ngã biến mất. Bản ngã chỉ là việc hiểu lầm.

Và kĩ thuật này, để cảm thấy bản thân người ta được bão hoà cùng càn khôn, thực sự tuyệt vời!

Từ ngay sáng sớm, khi bạn cảm thấy sự sống thức dậy, khi bạn cảm thấy rằng giấc ngủ đã qua, ý nghĩ đầu tiên phải là về sự bão hoà này – bây giờ điều Thiêng liêng đang mở ra, quay lại từ giấc ngủ, không phải bạn. Cho nên người Hindu, người đã là một trong những giống nòi xuyên thấu nhất trên thế giới, sẽ bắt đầu hơi thở đầu tiên của họ cùng tên của Thượng đế. Bây giờ điều đó đã trở thành nghi lễ và cái bản chất đã bị mất, nhưng đây đã là rễ của nó – rằng vào khoảnh khắc này bạn trở nên tỉnh táo vào buổi sáng bạn phải không nhớ tới bản thân bạn, bạn phải nhớ tới điều Thiêng liêng. Điều Thiêng liêng phải trở thành việc nhớ đầu tiên – và cuối cùng, ban đêm, khi bạn rơi vào giấc ngủ nữa. Điều Thiêng liêng phải được nhớ: ngài phải là đầu tiên và cuối cùng. Và nếu ngài thực sự là người đầu tiên trong buổi sáng và và người cuối cùng trong đêm, ngài sẽ ở cùng bạn cả ngày, cả ở giữa nữa.

Bạn phải rơi vào trong giấc ngủ được bão hoà cùng ngài. Bạn sẽ ngạc nhiên, vì phẩm chất của giấc ngủ của bạn sẽ khác. Trong khi rơi vào giấc ngủ ban đêm, xin đừng rơi vào ngủ, để điều Thiêng liêng rơi vào trong ngủ. Trong khi bạn chuẩn bị giường, chuẩn bị nó cho điều Thiêng liêng – khách đang tới. Và trong khi bạn đang nằm trên giường, để điều Thiêng liêng có đó, không phải bạn – đối xử với bản thân bạn như là khách. Và trong khi rơi vào trong giấc ngủ, liên tục cảm thấy rằng Điều thiêng liêng tồn tại, ngài làm bão hoà mọi hơi thở, ngài đập rộn ràng trong máu. Ngài đập trong tim. Bây giờ ngài mệt sau cả ngày làm việc, bây giờ ngài muốn ngủ.

Và đến sáng bạn sẽ cảm thấy rằng bạn đã ngủ theo cách khác. Phẩm chất của giấc ngủ sẽ là của càn khôn, vì cuộc gặp gỡ sẽ là ở sâu tại cội nguồn.

Khi bạn cảm thấy bản thân bạn như điều Thiêng liêng, bạn rơi vào trong vực thẳm vì thế thì không có sợ. Bằng không, ngay cả trong đêm khi bạn đang ngủ bạn sợ rơi sâu vào trong nó. Nhiều người khổ từ mất ngủ – không phải bởi vì bất kì căng thẳng nào khác, nhưng bởi vì họ sợ rơi vào giấc ngủ, vì ngủ dường như giống vực thẳm, thứ không đáy. Tôi đã biết vài người sợ.

Một ông già tới tôi và nói rằng ông ấy không thể ngủ được vì ông ấy sợ. Tôi hỏi, “Tại sao ông sợ?” Ông ấy nói, “Tôi sợ vì nếu tôi thực sự ngủ, và tôi chết, tôi sẽ không ý thức, tỉnh táo. Và tôi có thể chết vì bây giờ tôi già rồi – và tôi không thích ý tưởng về chết trong ngủ. Ít nhất để tôi nhận biết và tỉnh táo về cái gì đang xảy ra.”

Bạn liên tục bám lấy cái gì đó để cho bạn không thể rơi vào trong giấc ngủ, nhưng khi bạn cảm thấy rằng điều Thiêng liêng có đó, bạn đã chấp nhận. Thế thì vực thẳm này cũng là Thiêng liêng. Thế thì bạn rơi rất sâu vào trong chính cội nguồn nguyên thuỷ của hiện hữu của bạn – và phẩm chất sẽ là khác. Và khi bạn dậy buổi sáng và bạn cảm thấy rằng giấc ngủ đã qua, nhớ rằng điều Thiêng liêng đang nảy sinh. Toàn thể ngày sẽ khác.

Và được bão hoà đi – bất kì cái gì bạn làm, hay bạn không làm, để điều Thiêng liêng làm nó – đơn giản cho phép nó được làm. Ăn, ngủ, làm việc, nhưng để điều Thiêng liêng làm nó. Chỉ thế thì bạn có thể được bão hoà, bạn có thể trở thành một với nó. Và một khi bạn cảm thấy, cho dù một khoảnh khắc – cho dù một khoảnh khắc thôi, tôi nói – rằng đỉnh đã tới, rằng bạn không hiện hữu, rằng điều Thiêng liêng đã làm bão hoà bạn hoàn toàn, bạn được chứng ngộ. Trong chỉ một khoảnh khắc đó, khoảnh khắc vô thời gian đó, bạn sẽ trở nên nhận biết về toàn thể điều huyền bí của sự sống. Thế thì không có sợ và thế thì không có chết. Bây giờ bạn đã trở thành bản thân sự sống. Nó liên tục diễn ra; nó không bao giờ kết thúc, nó không bao giờ bắt đầu. Thế thì sự sống là cực lạc.

Và quan niệm về moksha, về cõi trời và thiên đường, chỉ là trẻ con, vì chúng không thực sự là cái gì đó địa lí. Chúng là biểu tượng của trạng thái hiện hữu tối thượng: khi cá nhân đã tan biến vào trong càn khôn hay khi cá nhân đã cho phép càn khôn tan biến vào trong người đó; khi hai đã trở thành một, khi tâm trí và vật chất, cả hai việc biểu lộ, đã quay lại cội nguồn nguyên thuỷ, cái thứ ba. Toàn thể việc tìm kiếm là dành cho điều đó. Đó là việc tìm kiếm duy nhất, và bạn sẽ không được thoả mãn chừng nào điều này chưa được đạt tới. Không cái gì có thể là cái thay thế cho nó. Bạn có thể liên tục chuyển từ kiếp nọ sang kiếp kia, nhưng chừng nào điều này chưa được đạt tới, việc tìm kiếm của bạn sẽ thường xuyên ám ảnh bạn. Bạn không thể nghỉ được.

Kĩ thuật này có thể rất giúp ích và không có nguy hiểm trong nó; bạn có thể thực hành nó mà không có thầy. Nhớ điều này: mọi kĩ thuật bắt đầu với thân thể là nguy hiểm nếu không có thầy – vì thân thể là hiện tượng rất phức tạp, rất phức tạp. Nó là một cái máy, và không có ai đó biết đích xác cái gì đang diễn ra, bắt đầu là nguy hiểm – bạn có thể quấy rối cái máy này, và thế thì sẽ khó sửa lại nó. Mọi kĩ thuật bắt đầu trực tiếp từ tâm trí dựa trên tưởng tượng, và không nguy hiểm vì thân thể không bị động tới chút nào. Chúng có thể được thực hiện cho dù không có thầy – mặc dầu điều đó sẽ là khó vì bạn không có bất kì tự tin nào. Thầy không thực sự sẽ làm bất kì cái gì, nhưng thầy trở thành tác nhân xúc tác. Thầy sẽ không làm bất kì cái gì – thực sự không cái gì có thể được làm – nhưng chỉ với sự hiện diện của thầy, tin tưởng và tin cậy của bạn được động tới, và nó giúp đỡ. Chỉ với việc cảm rằng thầy có đó, bạn di chuyển một cách tự tin. Vì sự hiện diện của thầy, bạn không sợ; vì thầy đang cùng bạn, bạn có thể đi vào trong cái không biết, cái không được lập bản đồ. Nhưng với các kĩ thuật thân thể thầy là rất cần thiết, vì thân thể là cái máy và bạn có thể làm cái gì đó mà không thể dễ dàng được hoàn tác. Bạn có thể làm hại bản thân bạn.

Một người tới tôi, anh ta đang làm sirshasan – đứng trên đầu trong nhiều giờ liền. Lúc ban đầu nó rất tốt và anh ta cảm thấy rất thảnh thơi và bình thản cả ngày. Nhưng thế rồi vấn đề theo sau, và anh ta trở nên rất bối rối khi cái bình thản biến mất và anh ta trở nên nóng khắp nơi. Anh ta trở nên gần điên. Và bởi vì anh ta nghĩ rằng sirshasan đã giúp đỡ lúc ban đầu, và anh ta đã trở thành rất bình thản, và đã cảm thấy rất bình tĩnh, im lặng, thảnh thơi, anh ta đã làm nó nhiều hơn vì bây giờ anh ta cảm thấy bị rối thế. Anh ta nghĩ nhiều sirshasan sẽ giúp đỡ anh ta – và sirshasan đã thực sự là nguyên nhân.

Bộ máy tâm trí, bộ não, chỉ cần một khối lượng máu nào đó để tuần hoàn qua nó; nếu ít máu tuần hoàn, bạn sẽ trong khó khăn. Và với mọi người điều đó là khác. Nó tuỳ mỗi người. Đó là lí do tại sao bạn không thể ngủ được mà không có gối. Nếu bạn cố ngủ không gối, bạn không thể ngủ được, hay bạn sẽ ngủ ít hơn vì nhiều máu chảy vào trong đầu. Những gối đó giúp bạn. Đầu bạn là cao cho nên ít máu chảy lên, và để ngủ, ít máu là được cần. Nếu nhiều máu chảy tới, thế thì não là tỉnh táo, nó không thể thảnh thơi. Nếu bạn làm quá nhiều sirshasan, giấc ngủ của bạn có thể hoàn toàn bị mất. Bạn có thể không có khả năng ngủ chút nào. Và có nguy hiểm. Người ta đã ghi lại rằng bẩy ngày là dài nhất bạn có thể không ngủ. Chỉ bẩy ngày, sau đó bạn sẽ phát điên, vì những mô rất tinh tế của não sẽ bị hỏng, và chúng không thể được thay thế dễ dàng. Trong khi bạn đang đứng trên đầu trong sirshasan, mọi máu chảy xuống hướng tới đầu. Cho nên tôi đã không thấy bất kì người nào làm sirshasan mà thông minh theo bất kì cách nào. Nếu một người đang làm nhiều sirshasan, người đó nhất định trở thành ngu, vì các mô rất tinh tế của não sẽ bị phá huỷ. Với nhiều máu thế chảy qua, các mô tinh tế không thể tồn tại.

Cho nên điều đó phải được quyết định bởi thầy, người biết rằng làm bao lâu sẽ giúp ích cho bạn – vài giây, hay vài phút. Và đây chỉ là một ví dụ. Mọi tư thế thân thể, asanas, kĩ thuật, phải được làm cùng với thầy. Chúng không bao giờ được làm một mình vì bạn không biết thân thể bạn. Thân thể bạn là thứ lớn thế, bạn thậm chí không thể quan niệm được nó. Cái đầu nhỏ, đầu bạn, có bẩy mươi triệu tế bào trong nó. Và bẩy mươi triệu tế bào đó có quan hệ tương hỗ với nhau. Các nhà khoa học nói rằng quan hệ tương hỗ là phức tạp như toàn thể vũ trụ.

Những người thấy Hindu cổ đã nói rằng toàn thể càn khôn tồn tại trong đầu dưới dạng thu nhỏ. Toàn thể sự phức tạp của vũ trụ có đó trong dạng thu nhỏ. Nếu toàn thể mối quan hệ của mọi tế bào có thể được hiểu, bạn đã hiểu toàn thể độ phức tạp của vũ trụ. Bạn không nhận biết về bất kì tế bào nào, và về bất kì mối quan hệ nào bạn không nhận biết. Và điều tốt là bạn không nhận biết, bằng không bạn sẽ phát điên với cuộc chiến lớn thế đang diễn ra. Nó có thể diễn ra chỉ một cách vô thức. Máu tuần hoàn, nhưng bạn không nhận biết về nó.

Chỉ ba thế kỉ trước người ta đã khám phá ra rằng máu tuần hoàn trong thân thể. Trước đó người ta đã nghĩ rằng máu là tĩnh tại, không tuần hoàn. Tuần hoàn là khái niệm rất gần đây. Và con người đã ở trong sự tồn tại trong hàng triệu năm nhưng không người nào có thể cảm thấy rằng máu đã tuần hoàn. Bạn không thể cảm được nó. Nhiều tốc độ, nhiều công việc đang diễn ra ở đó. Nó là cơ xưởng lớn, thân thể bạn, và là một trong những thứ tinh tế nhất. Nó thường xuyên sửa chữa bản thân nó, thường xuyên làm mới bản thân nó. Trong bẩy năm, nếu bạn không gây bất kì rắc rối nào cho nó, nó sẽ chạy trôi chảy. Chúng ta đã không tạo ra được bất kì cái máy nào mãi cho tới giờ mà có thể chăm nom cho bản thân nó trong bẩy mươi năm. Cho nên khi bạn bắt đầu bất kì công việc nào trên thân thể bạn, nhớ ở gần thầy người biết về cái gì mà thầy bảo bạn làm. Bằng không đừng làm nó.

Nhưng với tưởng tượng không có vấn đề gì. Nó là hiện tượng đơn giản. Bạn có thể bắt đầu nó.

 

Từ “Vigyan Bhairav Mật tông – tập 4, Ch.67”