Mọi bộ mặt bạn đang có đều là giả. Đừng cố tìm ra mặt thực trong các mặt hiện tại của bạn. Chúng toàn là giả, giả tương tự nhau. Chúng là hữu dụng – đó là lí do tại sao chúng đã được chấp nhận – tiện dụng, nhưng không thực. Và lừa dối sâu nhất là ở chỗ bất kì khi nào bạn trở nên nhận biết rằng mặt của bạn là giả, bạn sẽ tạo ra mặt khác mà bạn nghĩ là mặt thực.
Chẳng hạn, một người sống cuộc sống bình thường, trong một thế giới bình thường, với công việc, gia đình, đi tới nhận ra toàn thể cái giả của mình, toàn thể cái không đích thực của cuộc đời mình, cho nên người đó từ bỏ nó. Người đó trở thành một sannyasin và bỏ thế giới, và người đó có thể nghĩ rằng bây giờ mặt là thực. Nó lại là mặt giả. Nó đã từng được chấp nhận như phản ứng với các mặt khác, và với phản ứng bạn không bao giờ có thể có được cái thực. Bằng việc phản ứng với mặt giả bạn sẽ tạo ra mặt giả khác. Cho nên cái gì cần được làm?
Cái thực không phải là cái gì đó phải được đạt tới. Cái giả là thành tựu của bạn. Cái thực không phải là cái gì đó để được đạt tới, nó không phải là cái gì đó để được trau dồi. Nó là cái gì đó để được khám phá! Nó đã có đó rồi. Bạn không cần cố đạt tới nó, vì bất kì nỗ lực nào đều sẽ chỉ dẫn tới mặt giả khác nào đó. Với mặt giả nỗ lực là được cần; nó phải được trau dồi. Với mặt thực bạn không phải làm bất kì cái gì, nó đã có đó rồi. Nếu bạn đơn giản bỏ việc bám vào mặt giả, cái giả sẽ rơi rụng đi và cái là thực sẽ còn lại. Khi bạn không có gì để bỏ, và chỉ cái không thể bị bỏ mới có đó, bạn sẽ đi tới nhận ra cái gì là thực.
Thiền là cách bỏ các mặt giả. Đó là lí do tại sao có nhiều nhấn mạnh thế vào việc là vô ý nghĩ – vì không có ý nghĩ bạn không thể tạo ra được mặt giả. Trong trạng thái vô ý nghĩ của nhận biết, bạn sẽ là thực – vì về căn bản chính ý nghĩ tạo ra mặt giả và mặt nạ. Khi không có ý nghĩ không thể có mặt được. Bạn sẽ là vô mặt, hay có mặt thực – và cả hai ngụ ý cùng điều.
Cho nên nhận biết về quá trình ý nghĩ của bạn đi. Đừng tranh đấu với nó, đừng kìm nén nó. Đơn giản có nhận biết: ý nghĩ có đó hệt như mây trên trời, và bạn đang nhìn vào chúng mà không có bất kì định kiến nào, dù là ủng hộ hay chống đối. Nếu bạn chống đối, bạn sẽ tranh đấu – và chính tranh đấu đó sẽ tạo ra quá trình ý nghĩ mới. Nếu bạn ủng hộ chúng, bạn sẽ quên mất bản thân bạn và bạn sẽ nổi trong dòng chảy của quá trình ý nghĩ. Bạn sẽ không có đó như một nhân chứng ý thức. Nếu bạn ủng hộ, bạn sẽ ở trong quá trình này. Nếu bạn chống đối, bạn sẽ tạo ra quá trình khác trong phản ứng.
Cho nên đừng ủng hộ và đừng chống đối. Cho phép các ý nghĩ di chuyển, để chúng đi bất kì chỗ nào chúng đi, ở trong buông bỏ sâu, và đơn giản chứng kiến. Bất kì cái gì đi qua, chứng kiến. Không phán xét; không nói, “Cái này tốt, cái này xấu.” Nếu ý nghĩ về điều thiêng liêng tới, không nói, “Hay!” Khoảnh khắc bạn nói điều này bạn bị đồng nhất với nó, và bạn đang hợp tác với quá trình ý nghĩ này. Bạn đang giúp nó, bạn đang trao năng lượng cho nó, bạn đang nuôi dưỡng nó. Và nếu bạn đang nuôi dưỡng nó, nó không bao giờ có thể bị rơi rụng đi.
Hay nếu có một ý nghĩ, ý nghĩ dục, đừng nói, “Điều này là xấu; điều này là tội lỗi.” Vì khi bạn nói, “Điều này là tội lỗi,” bạn đã tạo ra chuỗi ý nghĩ khác. Dục là ý nghĩ, tội lỗi là ý nghĩ, Thượng đế là ý nghĩ. Không ủng hộ không chống đối. Đơn giản nhìn với con mắt không định kiến, chỉ quan sát một cách dửng dưng.
Điều này sẽ mất thời gian. Vì tâm trí bạn bận rộn thế với những khái niệm, điều đó là rất khó. Khoảnh khắc chúng ta thấy cái gì đó chúng ta đã phán xét nó. Chúng ta không đợi; thậm chí không có kẽ hở một khoảnh khắc. Bạn nhìn thấy đoá hoa, và bạn đã nói, “Nó đẹp.” Trong chính việc nhìn diễn giải bước vào.
Bạn sẽ phải thường xuyên nhận biết để bỏ thói quen máy móc này về phán xét đi. Bạn thấy một bộ mặt và bạn đã phán xét – xấu, tốt, tệ, hay bất kì cái gì khác. Phán xét này đã trở nên được bắt rễ sâu tới mức chúng ta không thể thấy được bất kì cái gì một cách đơn giản. Tâm trí đi vào ngay lập tức. Nó trở thành diễn giải; nó không là cái nhìn đơn giản. Đừng diễn giải. Đơn giản thấy.
Ngồi xuống trong tư thế thảnh thơi hay nằm ra. Nhắm mắt lại và cho phép các ý nghĩ của bạn di chuyển. Nếu bạn nói, “Xấu!” nếu bạn kết án, thế thì bạn bắt đều kìm nén chúng. Thế thì bạn không cho phép chúng di chuyển một cách độc lập. Đó là lí do tại sao có nhu cầu mơ nhiều thế, vì bất kì cái gì bạn đang kìm nén trong ngày bạn sẽ phải xả ra trong đêm. Cái bị kìm nén liên tục áp đặt việc diễn đạt nó, nó cần việc diễn đạt. Cho nên bất kì cái gì bạn kìm nén, bạn mơ. Giấc mơ có tính tẩy rửa.
Từ “Vigyan Bhairav Mật tông – tập 2”