Làm sao triệt tiêu giận, tham, dục, ảo tưởng, bản ngã?

Bhagwan Sri, như thầy đã giải thích quá trình triệt tiêu giận hôm qua, có phương pháp để triệt tiêu dục, tham, ảo tưởng và bản ngã nữa không? Xin thầy liệt kê những điều này nữa.

 

Bhagwan Sri: Dục, giận, tham, ảo tưởng, bản ngã! Dường như con người bị bao quanh bởi nhiều ốm bệnh! Điều này là không đúng. Đây không phải là nhiều bệnh thế. Ốm chỉ có một. Cùng năng lượng này biểu hiện trong tất cả những điều này. Nếu bạn kìm nén dục nó biến thành giận. Tất cả chúng ta đã kìm nén dục do đó giận ở bên trong tất cả chúng ta ít hay nhiều. Bây giờ nếu bạn muốn thoát khỏi giận, bạn sẽ phải cho nó hình thể khác nếu không nó sẽ không để bạn sống. Cho nên nếu bạn có thể biến đổi giận của bạn thành tham, bạn sẽ trở thành người ít giận hơn, vì giận của bạn giờ sẽ chảy vào trong tham. Bây giờ bạn sẽ không bóp nghẹt trực tiếp người ta nhưng bạn bây giờ sẽ siết chặt người đó gián tiếp qua tiền.

Một sự kiện phải được nhớ – rằng chỉ có một năng lượng trong người. Chúng ta có thể để nó vào sử dụng theo nhiều cách. Nếu chúng ta trở nên ốm về tâm trí, năng lượng này chảy theo cả nghìn hướng và nếu bạn cố tranh đấu với từng hướng trong những hướng này, bạn sẽ trở nên phát rồ. Thế thì bạn sẽ tranh đấu với cành nhưng rễ sẽ vẫn còn không bị ảnh hưởng. Cho nên điều đầu tiên cần hiểu là năng lượng nền tảng chỉ là một. Nếu bất kì biến đổi nào được mang tới, điều cần thiết là thiết lập tiếp xúc trực tiếp với nó thay vì vật lộn với những biểu hiện của nó.

Phương pháp dễ nhất là bắt đầu với bệnh mạnh nhất trong những bệnh này. Nếu bạn nghĩ rằng giận là phiền phức lớn nhất của bạn thế thì đó là đặc trưng chính của bạn. Khi bất kì ai đó tới Gurdjieff, đầu tiên ông ấy thử tìm ra ốm bệnh chính của người đó, đặc trưng chính của người đó.

Mọi người đều có đặc trưng chính. Nó là tham ở một số người và là giận ở những người khác; nó là dục ở một số người và sợ ở những người khác, trong khi với những người khác nữa nó là kiêu căng. Cho nên bắt giữ nét quan trọng hơn cả, vì nó là dòng chảy mạnh nhất từ năng lượng nền tảng. Nếu nó là giận thế thì bắt giữ giận của bạn; nếu nó là dục thì bắt đầu khắc phục dục của bạn. Bắt đầu bằng việc thực hành phương pháp cảnh giác này trên nét đặc thù của bạn và cũng làm tẩy rửa như tôi đã nói cho bạn hôm qua về giận. Tôi đã kể cho bạn cách một người bạn, đang tiến hành tẩy rửa giận bằng việc đánh gối và nó đã chứng tỏ hiệu quả làm sao.

Bạn phải làm hai việc cho nét đặc biệt bên trong bạn. Việc thứ nhất cần được làm là trở nên nhận biết đầy đủ về nó vì khó khăn bao giờ cũng là ở chỗ chúng ta cố hết sức để che giấu thiếu sót của chúng ta. Người đầy tức giận bao giờ cũng bị bận tâm trong việc che giấu tức giận của mình cho khỏi rò rỉ ra từ đâu đó. Người đó bịa ra cả nghìn dối trá để che đậy giận của người đó để cho người khác có thể không biết về nó – ít hơn nhiều bản thân người đó. Bây giờ nếu một thứ không được biết tới, nó không thể được thay đổi. Bỏ mọi màn che đi, mọi tầng và biết nét đặc trưng của bạn trong sự trần trụi đầy đủ của nó.

Việc thứ hai cần làm là phải tuyệt đối tỉnh táo khi bạn quan sát các nét đặc trưng phân biệt của bạn. Chẳng hạn khi giận tới, chúng ta lập tức nghĩ về người làm chúng ta giận và không bao giờ nghĩ về người đang nổi giận. Nếu bạn là nguyên nhân của giận của tôi, tôi lập tức bắt đầu nghĩ về bạn và quên mất bản thân tôi hoàn toàn, trong khi phần thực tại là tôi, người đã trở nên giận. Người đã gây ra giận đã là nguyên nhân duy nhất, cái cớ. Người đó không thành vấn đề nữa. Người đó đã ném que diêm và đã thổi tung thuốc súng bên trong tôi. Tia lửa của người đó chắc đã là vô dụng nếu như không có đạn dược bên trong tôi. Điều tôi thấy không phải là đống đạn dược bên trong tôi mà là tia lửa của kẻ địch. Thế thì tôi cảm thấy rằng chính người đó đã gây ra mọi sự bùng cháy bên trong tôi. Sự thực là, người đó chỉ ném một que diêm, chính sự bùng nổ bên trong tôi loé lên. Và điều cũng là có thể là người đó có thể đã không ném diêm một cách có chủ ý. Người đó thậm chí có thể không nhận biết về đám cháy lớn bên trong bạn!

Bạn đổ lỗi hoàn toàn về thất bại này lên người khác. Do đó, nhiều lần người đáng thương này không thể hiểu được tại sao chuyện nhỏ như vậy đã làm bạn khó chịu nhiều thế! Điều này bao giờ cũng là khó khăn. Vấn đề đang xảy ra bao giờ cũng là quá không đáng kể nhưng giận bốc lên phừng phừng. Cho nên người gây ra giận bao giờ cũng lúng túng không hiểu làm sao một phát biểu bình thường có thể mang tới phẫn nộ thế! Bản thân bạn phải đã tự hỏi nhiều lần khi phát biểu của bạn gây giận cho người khác. Nhưng đây là ảo tưởng tự nhiên. Mọi lửa đều cháy bên trong tôi. Tôi cảm thấy bạn đã tạo ra. Bạn ném tia lửa và thuốc súng bên trong tôi bùng nổ. Nó lan rộng thế nào, khó mà nói được.

Bất kì khi nào giận chộp bắt chúng ta, chú ý của chúng ta bị hội tụ vào người đã gây ra nó. Trong trường hợp đó, khó bước ra khỏi giận. Khi bất kì người nào mang giận vào trong bạn, quên người đó ngay lập tức và tập trung vào người mà giận đang xảy ra. Nhớ, việc tập trung không mang tới bất kì thay đổi nào trong đối phương. Nếu bất kì thay đổi nào được mang tới, nó chỉ có thể là trong người đang giận.

Bất kì khi nào giận hay tham hay dục hay bất kì cái gì bắt giữ bạn, bỏ đối thể của việc xảy ra của chúng ngay lập tức. Người đàn ông hay đàn bà gây cho tâm trí trở nên có tính dục. Nhớ, anh ấy hay cô ấy đơn thuần ném diêm – có lẽ không chủ định gì. Trong vấn đề giận, có nỗ lực nào đó từ người khác, trong vấn đề dục gần như không có nỗ lực từ phía bên kia. Người đàn bà đi ngang qua đường. Bạn nhìn cô ấy và dục của bạn bị kích thích. Thế nữa, chú ý của bạn dồn toàn bộ vào cô ấy. Bạn không ném thoáng nhìn vào bên trong bạn để xem năng lượng này là gì mà trong đó nó bị bắt lửa bởi dục. Đây là cách chúng ta không quan sát bản thân chúng ta và không có việc tự quan sát này thì không biến đổi nào xảy ra trong cuộc sống. Cho nên khi dục lấn át bạn, quên đối thể đi, quên cái bắt giữ dục của bạn đi, cái bắt giữ giận của bạn, tham của bạn v.v.

Và bắt đầu nhìn vào bên trong – điều đang xảy ra bên trong! Không kìm nén. Cho phép tự do đầy đủ với bất kì cái gì đang xảy ra. Khép bản thân bạn trong phòng, và lao mình một cách toàn tâm vào việc xảy ra.

Tốt hơn cả là thấy cái đang xảy ra rõ ràng nhất có thể được.

Nếu giận phát rồ bên trong, kêu thét, khóc lóc, nhảy nhót, nói, nói lảm nhảm, làm bất kì cái gì theo ý bạn. Đóng cửa lại và quan sát cái điên riêng của bạn trong tính toàn bộ của nó, vì người khác đã chứng kiến nó nhiều lần rồi. Chính là duy nhất bạn đã không nhìn thấy nó; người khác đã quan sát trò vui này với chi phí của bạn. Bạn trở nên nhận biết về nó chỉ khi mọi thứ đã qua rồi; khi lửa đã tắt và chỉ tro còn lại.

Nhớ, tro không cho tin tức về lửa. Không thành vấn đề đống tro cao thế nào, nó không cho ý niệm mơ hồ nào về ngay cả tia lửa. Và nếu một người chưa bao giờ thấy lửa, người đó không thể rút ra kết luận gì từ tro. Không logic nào có thể đưa từ tro tới lửa. Không suy diễn nào có thể được rút ra về bản chất và hình dạng của lửa từ tro. Bất kì khi nào bạn nhìn vào giận riêng của bạn, nó giống như nhìn vào tro – khi mọi thứ đã mất đi rồi. Thế thì bạn ngồi than vãn trên đống tro tàn – và điều đó không có tác dụng gì. Quan sát khi lửa cháy trong sức mạnh đầy đủ đi.

Sẽ dễ hơn để quan sát nếu nó được phép tự do diễn đạt. Nhớ, khi bạn trưng ra cho người khác, nó không trong dạng đầy đủ của nó. Nếu bạn giận chồng bạn hay vợ bạn hay con trai hay con gái, giận này là không đầy đủ. Có những giới hạn của sự không hài lòng. Vì không người vợ hay chồng nào là giận tới mức mọi giận có thể được diễn đạt ra. Cho nên tôi sẽ cho hiện ra giận nào đó và giữ phần còn lại ở bên trong bản thân tôi. Không ai đã bao giờ cho lối thoát đầy đủ cho giận của mình. Khi bố nổi giận với con nhỏ, ngay cả thế anh ta là không giận đầy đủ cho dù đứa trẻ là bất lực thế anh ta thậm chí có thể vặn cổ nó! Hàng trăm giới hạn chắn đường. Giận được diễn đạt chỉ tới mức độ nào đó, không thêm phần vui thú trong hành động này. Đau cũng không được đầy đủ. Do đó chúng ta chìm đắm trong nó nhiều lần và lặp lại.

Nếu bạn muốn quan sát giận trong tính toàn thể của nó, bạn sẽ phải quan sát nó một mình, ở chỗ riêng tư trong phòng của bạn. Thế thì một mình bạn có thể thấy nó trong sự đầy đủ của nó, vì thế thì không có giới hạn. Đây là lí do tại sao tôi khuyên dùng thiền gối với những người nào đó, để cho họ có thể quan sát giận của họ một cách đầy đủ.

Hôm nay tôi mới đi tới biết, qua đối tác của người bạn đã tiến hành thiền gối lúc muộn, rằng anh ta đã rút ra một con dao và xé chiếc gối thành từng mảnh! Tôi đã không bảo anh ta làm điều này! Nó có vẻ buồn cười – điên thế! Nhưng chúng ta không cười khi người sống bị đâm dao trong giận mặc dù đam mê được hài lòng là hệt như khi bạn xé toạc chiếc gối! Dù đó là gối hay con người – điều đó không quan trọng. Tuy nhiên việc xé gối làm hài lòng nhiều hơn, vì không có giới hạn.

Đóng bản thân bạn trong phòng của bạn và khi đặc điểm quan trọng hơn cả của bạn bắt giữ bạn, cho phép nó biểu lộ bản thân nó tới mức đầy đủ. Coi nó như thiền. Cho nó việc diễn đạt đầy đủ. Cho phép nó đi ra mọi lỗ chân lông của thân thể bạn. Thế rồi suy ngẫm về nó – bạn sẽ cười! Bạn thậm chí sẽ ngạc nhiên với mọi điều bạn có thể làm! Tâm trí bạn cũng sẽ tự hỏi làm sao bạn đã bao giờ có thể làm mọi điều đó – và điều đó nữa khi bạn là một mình! Nếu như có ai đó hiện diện, thế thì nó đã là có thể tha thứ được!

Bạn sẽ cảm thấy bồn chồn lần thứ nhất hay lần thứ hai. Lần thứ ba bạn sẽ ở trong dạng đầy đủ. Và khi bạn mê đắm trong nó một cách toàn tâm, bạn sẽ có được trải nghiệm kì lạ. Bạn sẽ thấy rằng bên ngoài bạn đang làm mọi điều này nhưng bên trong, ý thức đứng đó và quan sát. Điều này là không thể được khi có liên quan tới người khác nhưng với bản thân bạn, điều đó trở thành dễ dàng. Khắp xung quanh ngọn lửa của giận sẽ bao quanh bạn, bạn sẽ đứng ở trung tâm – một mình và tách rời. Và một khi người ta quan sát giận của mình xa khỏi bản thân mình, một khi ai đó quan sát dục của người đó hay tham của người đó hay sợ của người đó, tia sáng hiểu biết bắt đầu toả ra trong cuộc sống của người đó.

Người đó đã đạt tới một trải nghiệm.

Người đó đã nhận ra một trong những quyền năng của mình và bây giờ người đó không thể bị lừa qua năng lượng đặc thù này. Chúng ta trở thành người chủ của quyền năng đó, cái chúng ta nhận ra. Năng lượng này mà chúng ta cảm nhận rõ, không còn buộc chúng ta làm nô lệ; nhưng ngược lại năng lượng chúng ta không nhận ra, giữ chúng ta bị làm nô lệ.

Cho nên bạn có thể coi gối là người yêu của bạn hay bạn có thể coi nó là viên kim cương Kohinoor. Bạn có thể coi nó như kẻ thù của bạn, kẻ mà trước nó bạn run lên. Không có gì khác biệt bạn là ai hay bạn là gì. Không khó cho bạn nhận ra đặc trưng đặc thù của bạn vì nó đi theo bạn cả hai mươi bốn giờ. Bạn biết rất rõ đặc trưng chính của bạn là gì.

Từng người chỉ có một đặc trưng chính. Mọi thứ khác được gắn vào đặc trưng này. Nếu dục là đặc điểm nền tảng, tham sẽ là phụ. Nếu người như vậy là tham, điều đó chỉ để thoả mãn dục của người đó. Nếu người đó giận, đó sẽ là vì lợi ích riêng về dục của người đó. Nếu người đó sợ đó sẽ chỉ là sợ về cản trở nào đó trong dục. Nhược điểm chính sẽ là về dục. Mọi nhược điểm khác là phụ.

Nếu giận là đặc trưng chính của bạn, bạn sẽ yêu chỉ nếu bạn có thể đem giận của bạn trút lên người yêu của bạn. Dục của bạn sẽ là phụ. Người như vậy có năng lực yêu duy nhất những người mà người đó có thể tức giận. Nhược điểm cơ bản của người đó là giận. Thế thì nếu người đó chất đống của cải điều đó sẽ chỉ để có sức mạnh của tiền để trút giận của người đó. Người đó có thể có ý thức về sự kiện này hay không, nhưng điều thực là khi của cải của người này tăng lên, năng lực của người này để là giận tăng lên theo cùng tỉ lệ. Tất cả những người bị người đó khống chế với sức mạnh của của cải của người đó sẽ bị nghiền nát hoàn toàn. Nếu người như vậy mong muốn đạt tới địa vị cao, điều đó sẽ chỉ là để thoả mãn sự phẫn nộ của người đó. Nhiều lần, không thể nào dõi vết được sự hiện diện của giận, nguỵ trang là đầy đủ thế.

Con gái của Winston Churchill lấy một thanh niên mà ông ấy không thích. Ông ấy chống lại cuộc hôn nhân này và trong lòng tràn đầy giận với viễn cảnh có anh ta làm con rể. Ông ấy đã phải nuốt giận. Đám cưới xảy ra. Ông ấy không bao giờ nói cho anh thanh niên này điều ông ấy cảm thấy về anh ta và do vậy anh ta chẳng biết gì về cảm giác của Churchill về anh ta. Anh ta sẽ gọi ông ấy là ‘bố’ nhưng bất kì khi nào anh ta gọi ông ấy là ‘bố’, Churchill thường bùng cháy với cơn thịnh nộ bên trong. Ông ấy chỉ không thể chịu đượng ý tưởng về việc anh ta gọi ông ấy như vậy. Nhưng ông ấy không bao giờ nói cho anh ta bất kì cái gì về điều này.

Ngay sau thế chiến thứ hai, một hôm anh thanh niên hỏi Churchill. Anh ta hỏi ông ấy, “Bố coi ai là chính khách vĩ đại nhất ngày nay?” Từ ‘bố’ lại làm rối Churchill. Lập tức ông ấy đáp, “Mussolini.” Con rể ông ấy rất ngạc nhiên. Làm sao ông ấy có thể gọi Mussolini là kẻ thù của ông ấy, và điều đó nữa, là chính khách vĩ đại nhất? Có những người vĩ đại khác – Roosevelt, Stalin và ngay cả Hitler. Bên cạnh đó, Churchill không cách nào kém hơn những người này! Ông ấy dứt khoát vĩ đại hơn nhiều so với Mussolini!

Anh thanh niên hỏi ông ấy cái gì đã làm cho ông ấy coi Mussolini là người vĩ đại nhất. Churchill cố lảng tránh anh ta nhưng anh thanh niên cứ kiên trì. “Nếu anh phải biết, ta coi ông ta là chính khách vĩ đại nhất vì ông ta đã có can đảm bắn con rể của ông ta. Khi anh gọi ta là ‘bố’, ta cảm thấy muốn làm cùng điều này, chỉ mỗi việc, ta không có can đảm để làm nó.”

Có nhiều nhóm việc trong não chúng ta. Chúng ta che giấu chúng, kìm nén chúng, vậy mà chúng trồi lên bề mặt vào mọi lúc. Chúng trồi lên và làm lộ bản thân chúng. Đôi khi chúng ta xoay xở che giấu chúng trong cả đời! Do đó chuyện xảy ra là một người nghĩ có một điều bên trong người đó, mà thực tại không có chút nào! Và cái có bên trong người đó, người đó không ý thức tới. Cố tìm ra cái gì ở bên trong bạn bằng biện pháp lớn hơn là giữ nhật kí và viết vào nó một cách trung thực, điều bạn làm nhiều nhất mọi ngày.

Cố biết ba điều: Xu hướng nào là nhiều hơn? Tham, hay, dục hay sợ hay giận – cái gì? Thế rồi cố và tìm ra, xu hướng nào được lặp lại với số lần lớn nhất? Thế rồi cũng cố nhận diện liệu việc lặp lại này có cho mối quan tâm và vui thú lớn nhất không. Cũng lưu ý rằng hơi hướng có thể có hai loại: Có thể có thích thú trong nó hoặc hối hận. Trong cả hai trường hợp, hứng thú sẽ có đó. Điều thứ ba để quan sát là ở chỗ nếu xu hướng đặc biệt này được lấy đi khỏi bạn hoàn toàn, vậy nhân cách của bạn sẽ vẫn còn như cũ hay nó sẽ thay đổi. Nếu nét đặc biệt chính của nhân cách của bạn bị loại bỏ, nhân cách của bạn trở thành khác hoàn toàn. Bạn không thể tưởng tượng được bản thân bạn mà không có đặc trưng chính này.

Giữ cuốn sổ nhật kí trong mười lăm ngày. Giữ bản miêu tả về cả hai mươi bốn giờ một ngày và thế rồi rút ra kết luận. Thế thì bạn sẽ có khả năng phát hiện ra nét đặc biệt chính ở bên trong bạn. Thế rồi trở nên nhận biết về nét đặc biệt nền tảng này. Thế thì bất kì khi nào xu hướng này nảy sinh bên trong, đi vào chỗ hẻo lánh và chứng kiến các biểu hiện của nó. Là nhân chứng. Việc tẩy rửa sẽ xảy ra và bạn cũng sẽ có khả năng quen biết rõ nó. Thế thì bạn sẽ bắt đầu cảm thấy việc làm chủ bản thân bạn nhiều hơn.

Nếu bạn nhớ điều Lão Tử nói khi bạn trải qua quá trình này, nó sẽ trở nên dễ hơn và đơn giản hơn cho bạn. Nếu bạn muốn biết giận chỉ để gạt bỏ nó, điều đó là rất khó, vì thái độ gạt bỏ giận tạo ra phân biệt. Thế thì bạn đã bắt đầu với giả định giận đó là xấu, ‘không giận’, là tốt; dục đó là xấu và ‘không dục’ là tốt; tham đó là xấu và ‘không tham’ là tốt. Nếu bạn nêu ra những phân biệt như vậy, bạn sẽ thấy nhiều khó khăn để biết nét đặc biệt đó trong thực tại. Thế thì cho dù bạn siêu việt trên chúng, điều đó sẽ chỉ là kìm nén.

Nếu trong việc này, chúng ta nhớ tới lời của Lão Tử, không cần kết nối giận với ‘không giận’. Không cần chút nào để nghĩ rằng giận là xấu. Khởi đầu, chúng ta thậm chí không biết giận là gì. Thế thì làm sao chúng ta có thể quyết định được nó là xấu? Đây là quyết định được vay mượn. Bạn đã nghe người khác nói rằng giận là xấu, cho nên bạn nói, giận là xấu nhưng bạn vẫn cứ giữ việc là giận! Bỏ phán xét của bạn đi và cố biết giận là gì! Không vội vàng trong phán xét của bạn. Ai biết liệu nó là tốt hay xấu? Là tuyệt đối vô tư đi. Chỉ thế thì giận sẽ mở mọi chỗ mở ẩn kín của nó trước bạn. Nếu bạn bắt đầu với giả định rằng giận là xấu, các tầng nằm sâu sẽ vẫn còn bị ẩn kín và không được biết tới.

Để có khải lộ toàn bộ về toàn thể xu hướng này, tâm trí tuyệt đối vô tư được cần tới. Mọi kìm nén đều là vì sự kiện rằng xu hướng này đã bị qui là xấu. Cho nên nếu bạn vẫn coi nó là xấu, bạn sẽ vẫn kìm nén nó. Chính vì điều này mà việc xảy ra không may nhất đã diễn ra: người ta càng cố gạt bỏ giận, người đó càng trở nên tức giận hơn. Để thoát ra một thứ, nó phải bị giảm bớt đi.

Cần biết một điều nếu chúng ta muốn được giải thoát khỏi nó. Với tâm trí bị kìm nén không thể nào biết được. Rời đi mà không có bất kì thành kiến nào. Như tia chớp vắt ngang qua bầu trời và chúng ta không nghĩ liệu nó là tốt hay xấu, như mây bay qua vậy – và chúng không tốt không xấu, cũng vậy với chớp nhoáng của giận, dòng chảy của tham, năng lượng của đam mê, nhoáng lên bên trong chúng ta. Điều này là đúng. Đây là những năng lượng, quan sát chúng với tâm trí vô tư – không có bất kì ác ý nào và không có bất kì kết luận rõ ràng nào. Kết luận rõ ràng sẽ ngăn cản bạn đi tới kết luận thực tại. Để kết luận này ở chỗ kết thúc.

Hay nếu ngược lại, bạn sẽ ở trong cùng trạng thái như đứa trẻ đi học, lật các trang sách và nhìn câu trả lời trước hết! Một khi câu trả lời được biết, vấn đề là khó giải. Không cần lo nghĩ về câu trả lời. Bạn phải tập trung vào quá trình. Câu trả lời sẽ tự nó tới. Nếu câu trả lời được biết trước, mối quan tâm vào quá trình không còn được quan tâm nữa trong sự năng nổ của việc tìm kiếm của chúng ta về kết luận. Tất cả chúng ta đều đầu tư rất nhiều vào câu trả lời. Cha ông chúng ta đã truyền cho chúng ta sách vở của họ, đã mở ra kết thúc sai. Đầu tiên chúng ta biết câu trả lời thế rồi chúng ta đi tới bài viết. Cho nên chúng ta không quen thuộc với phương pháp về mọi thứ vì nó vậy nhưng tự nhiên nghĩ, phương pháp hữu dụng gì khi câu trả lời được biết rồi? Chúng ta biết giận là xấu, chúng ta biết dâm dục là xấu.

Mới chỉ tám ngày trước một người bạn tới tôi và bảo tôi: “Tôi nghe thầy nói về Gita. Tôi thích nó lắm do đó tôi đã tới. Tôi nghe thầy nói về dục và tôi bị rất đau – nhiều thế, tôi thôi tới bài nói của thầy. Nhưng tôi nghe Gita từ thầy và hài lòng tới mức tôi đã tới gặp thầy.” “Phiền phức của bạn là gì?” tôi hỏi. Anh ta nói: “Phiền phức của tôi là dục. Nó làm phiền nhiễu tôi thế.” Thế là tôi bảo anh ta, “Tôi sẽ không nói cho bạn về dục đâu, vì bạn sẽ lại bị đau. Bạn đọc Gita và tìm ra con đường của bạn đi.” Mọi người kì lạ làm sao! Tôi bảo anh ta đi đi và đừng tới để hỏi tôi về dục. Nếu anh ta có bất kì cái gì để hỏi về Gita anh ta được đón chào vì bạn nên hỏi chỉ cái mà bạn thích! Dục là vấn đề và bạn sợ biết bất kì cái gì và người đề nghị giúp bạn trong vấn đề này lại dường như là kẻ thù của bạn! Không cái gì được thu lấy hay bị mất đi bởi Gita, nó không chạm tới vấn đề cuộc sống của bạn. Cho nên nghe nó xa xa một cách vui vẻ vì bạn chẳng có gì làm với nó!

Chúng ta đứng bên ngoài, luồng Gita chảy đi xa xôi – xa xôi và tách rời! Tôi hỏi anh ta, “Bạn là loại người gì?” Và đây không phải là trường hợp của một người một mình. Tôi biết nhiều người có cùng vấn đề này nhưng sợ thừa nhận nó là vấn đề của họ. Họ bao giờ cũng nhấn mạnh vào cuộc phỏng vấn riêng tư để thảo luận nó với tôi và yêu cầu rằng vấn đề của họ phải không được làm công khai. Tôi nói với họ rằng đây là vấn đề cá thể của nhiều người khác như của họ. Bây giờ mọi người nghe Gita ở chỗ công khai nhưng về dục, từng người muốn là một thính giả riêng tư. Làm sao điều đó là có thể được? Bên cạnh đó, bạn thậm chí sợ nêu ra câu hỏi về vấn đề thực tại của bạn, trong khi bạn vui mừng khi nghe điều không phải là vấn đề của bạn chút nào!

Theo cách đó hàng nghìn năm trôi qua và người vẫn là như cũ. Bắt giữ vấn đề của bạn đi, đừng chắc chắn về câu trả lời từ ban đầu. Điều nên là giả định để bắt đầu là – “Tôi không biết, tôi không biết liệu giận là tốt hay tồi, đẹp hay xấu. Cho tôi biết nó trong tính trọn vẹn của nó.” Và điều kì diệu – người biết nó trong tính toàn bộ của nó thấy bản thân người đó được giải thoát khỏi nó! Và người cố được giải thoát khỏi nó, không bao giờ biết nó trong tính đầy đủ của nó. Hiểu điều khó khăn này đi. Người muốn được giải thoát đã giả định sẵn ở lúc bắt đầu rằng nó là xấu cho nên người đó không nêu ra vấn đề về quá trình. Người đó nói “Tôi biết nó là xấu, không có nhu cầu tìm ra. Mọi điều tôi cần biết là làm sao gạt bỏ nó.” Chỉ có một phương pháp cho giải thoát – hiểu biết đầy đủ. Nhưng người này nói anh ta ‘biết’ nó là xấu! Thế thì anh ta không thể trải qua quá trình đầy đủ của việc biết. Tôi yêu cầu anh ta đi qua quá trình này, đạt tới hiểu biết đầy đủ và không phụ thuộc vào các kết luận vay mượn.

Dù đó là Phật, Christ hay tôi – điều đó không tạo ra khác biệt. Chính kết luận riêng của bạn tạo ra vấn đề. Bước vào bên trong bản thân bạn mà không có bất kì định kiến nào, không có bất kì giả định nào và nhìn giận là gì. Để cho giận của bạn làm lộ ra cho bạn giận là gì. Không áp đặt giả định của bạn lên nó. Và chính ngày bạn khám phá ra giận trong sự trần trụi đầy đủ của nó, trong tính ghê tởm của nó, trong ngọn lửa bùng cháy của nó, trong sự nham hiểm giết người của nó, bạn sẽ đột nhiên khám phá ra rằng bạn đã bước ra ngoài nó. Giận đã tan biết!

Bất kì xu hướng nào đều có thể được giải quyết theo cách này – xu hướng nào không thành vấn đề. Quá trình này là như nhau, vì bệnh là như nhau, chỉ cái tên là khác.

 

Từ “Con đường Đạo”. T.1, Ch.5 Tự do khỏi biến thiên tương tự – cái đẹp và cái thiện