Ở trong pháp tính

…không ai có thể cản trở hay làm vấy bẩn nó; ở trong cõi không sinh mọi dáng vẻ sẽ tan biến trong pháp tính…

 

Pháp tính nghĩa là mọi thứ có bản tính cơ bản riêng của nó. Nếu bạn vẫn còn ở lại trong chỗ ở bên trong của bạn, dần dần mọi thứ sẽ tan biến trong yếu tố tự nhiên riêng của nó. Bạn là người gây rối. Nếu bạn vẫn còn bên trong con người của bạn, trong tàng kho, trong bầu trời bên trong, trong sự thuần khiết tuyệt đối đó, hệt như bầu trời, mây tới rồi đi, không dấu vết nào bỏ lại. Hành động tới và đi, ý nghĩ tới và đi, nhiều thứ xảy ra, nhưng bên trong, sâu bên dưới, không cái gì xảy ra. Ở đó bạn đơn giản hiện hữu. Duy nhất sự tồn tại có đó. Không hành động nào đạt tới, không ý nghĩ nào đạt tới.

Nếu bạn vẫn còn chùng lỏng và tự nhiên trong chỗ ở bên trong đó, dần dần, bạn sẽ thấy mọi yếu tố di chuyển trong bản tính riêng của chúng. Thân thể được làm bằng năm yếu tố. Đất, dần dần, sẽ đi vào trong đất, khí đi vào trong khí, lửa đi vào trong lửa. Đó là điều xảy ra khi bạn chết: mọi yếu tố đi vào nghỉ ngơi riêng của nó. Pháp tính ngụ ý bản tính cơ sở của mọi thứ – mọi thứ đi vào chỗ riêng của nó. Bạn đi tới chỗ riêng của bạn và thế thì mọi thứ đi tới chỗ riêng của nó; thế thì không có rối loạn.

Có hai cách sống và hai cách chết. Một cách là sống như mọi người đang sống: làm lộn xộn mọi thứ lên, quên hoàn toàn bầu trời bên trong. Thế rồi có cách sống khác: an định bên trong và cho phép các lực cơ sở có cách riêng của chúng. Khi thân thể cảm thấy đói nó sẽ đi và kiếm thức ăn.

Người được chứng ngộ vẫn còn bên trong nơi ở của mình. Thân thể cảm thấy đói, người đó quan sát. Thân thể bắt đầu đi để giải quyết cơn đói, người đó quan sát. Thân thể tìm thấy thức ăn, người đó quan sát. Thân thể bắt đầu ăn, người đó quan sát. Thân thể hấp thu, cảm thấy được thoả mãn, người đó quan sát. Người đó liên tục quan sát – người đó không còn là diễn viên. Người đó không làm bất kì cái gì; người đó không là người làm. Thân thể cảm thấy khát, người đó quan sát. Thân thể đứng và chuyển động; đây là các lực cơ sở đang làm việc theo cách riêng của chúng. Bạn nói một cách không cần thiết, “Tôi khát” – bạn không khát! Bạn làm lộn xộn lên. Thân thể khát và thân thể sẽ tìm tiến trình riêng của nó. Nó sẽ đi bất kì chỗ nào có nước.

Nếu bạn vẫn còn ở bên trong, bạn sẽ thấy mọi thứ xảy ra bởi bản thân nó. Ngay cả cây, không bản ngã và không tâm trí, vẫn tìm ra nguồn nước cho chúng; rễ sẽ lan đi và tìm nguồn, đôi khi thậm chí chúng lan ra ba trăm mét để tìm ra nguồn nước. Và đây đã là một trong những điều đáng ngạc nhiên nhất cho các nhà thực vật học vì họ không thể hiểu được làm sao điều đó xảy ra. Cây có đó. Về hướng bắc cách ba trăm mét, có nguồn nước, một dòng nước nhỏ ẩn bên dưới đất. Làm sao cây biết rằng rễ phải lan về hướng bắc, không về hướng nam? Và cách xa ba trăm mét, cho nên ngay cả việc đoán cũng là không thể được; và cây không có tâm trí của riêng nó, không bản ngã. Nhưng các lực cơ bản áp đặt bởi bản thân chúng… cây bắt đầu mọc rễ hướng tới phương bắc, và một ngày nào đó nó đạt tới nguồn nước.

Cây vươn lên trời…. Trong rừng rậm châu Phi cây mọc rất cao; chúng phải vậy vì rừng là rậm rạp tới mức nếu cây không mọc rất cao chúng sẽ không có khả năng vươn tới mặt trời và ánh sáng và không khí. Cho nên chúng tăng trưởng ngày càng cao hơn và cao hơn, chúng tìm cách của chúng. Ngay cả cây cũng có thể tìm ra nguồn nước của chúng – sao bạn bị lo nghĩ?

Đó là lí do tại sao Jesus nói, “Nhìn kia, xem những hoa loa kèn trên cánh đồng: chúng không làm việc vất vả.” Chúng không làm bất kì cái gì, nhưng mọi thứ xảy ra.

Khi bạn ngồi bên trong chỗ của bạn, các lực cơ bản sẽ bắt đầu vận hành trong sự thuần khiết pha lê của chúng. Bạn không bước vào. Thân thể cảm thấy đói, bản thân thân thể di chuyển – và xem bản thân thân thể di chuyển là hay thế. Thực sự một trong những kinh nghiệm tuyệt vời nhất là xem thân thể riêng của người ta di chuyển bản thân nó và tìm ra nguồn nước hay thức ăn. Có cơn khát về yêu và thân thể di chuyển bản thân nó. Bạn liên tục ngồi bên trong chỗ của bạn, thế rồi đột nhiên bạn thấy các hành động không thuộc về bạn: bạn không là người làm, bạn đơn giản là người quan sát.

Nhận ra điều này, bạn đã đạt tới cái không thể được đạt tới. Nhận ra điều này, bạn đã nhận ra mọi điều có thể được nhận ra.

 

…ở trong cõi không sinh mọi dáng vẻ sẽ tan biến trong pháp tính, và sự bướng bỉnh và tự cao sẽ tan biến trong số không.

 

Và khi bạn thấy rằng mọi thứ đang xảy ra bởi bản thân chúng, thế thì làm sao bạn có thể thu thập bản ngã, tự phụ về điều đó? Làm sao bạn có thể nói “tôi” khi đói có cách riêng của nó, hoàn thành cho bản thân nó, trở thành no; khi sự sống có cách riêng của nó, hoàn thành bản thân nó, đạt tới chết và nghỉ ngơi? Bạn là ai mà nói, “Tôi đây”? Tự phụ, cái ngã, bướng bỉnh, tất cả đều tan biến. Thế thì bạn không làm bất kì cái gì, thế thì bạn không quyết chí bất kì cái gì – bạn đơn giản ngồi trong con người bên trong nhất của bạn và cỏ tự nó mọc lên…. Mọi thứ tự nó xảy ra.

Khó hiểu, điều này, vì bạn đã được nuôi lớn, được ước định, rằng bạn phải làm, rằng bạn phải là người làm, thường xuyên tỉnh táo và di chuyển và tranh đấu. Bạn đã được nuôi dưỡng lớn lên trong môi trường nói rằng bạn phải tranh đấu cho sự tồn vong của bạn bằng không bạn sẽ bị thua thiệt, bằng không bạn sẽ không đạt tới bất kì cái gì. Bạn đã được nuôi lớn với chất độc của tham vọng trong bạn. Và đặt biệt ở phương Tây, một từ rất vô nghĩa “sức mạnh ý chí” tồn tại. Điều này đơn giản là ngớ ngẩn. Không có gì như sức mạnh ý chí – mơ tưởng, mơ thôi. Không cần bất kì ý chí nào. Mọi sự đang xảy ra bởi bản thân chúng, đó là bản tính của chúng.

Chuyện xảy ra: Thầy của Lâm Tế chết. Thầy đã là người nổi tiếng, nhưng Lâm Tế thậm chí còn nổi tiếng hơn thầy, vì thầy là người im lặng, và thực ra qua Lâm Tế thầy đã trở nên rất nổi tiếng. Thế rồi thầy chết – và Lâm Tế cũng được biết là đã chứng ngộ – và đám đông hàng nghìn người tụ tập để bày tỏ sự kính trọng của họ và chào vĩnh biệt ông ấy. Và họ thấy Lâm Tế than và khóc và nước mắt chảy dài như đứa trẻ nhỏ có mẹ chết. Mọi người không thể tin được điều đó vì họ nghĩ rằng ông ấy đã đạt tới – và ông ấy đã khóc như đứa trẻ nhỏ. Điều này là được khi người ta còn vô minh, nhưng khi một người đã thức tỉnh, và bản thân người đó đã từng dạy rằng bản tính bên trong nhất là bất tử, vĩnh hằng, nó không bao giờ chết… vậy tại sao bây giờ lại như vậy?

Vài người, những người rất thân cận với Lâm Tế, họ tới và bảo ông ấy, “Điều đó là không tốt, và mọi người sẽ nghĩ gì về thầy? – đã có tin đồn: mọi người đang nghĩ rằng họ đã sai trong việc nghĩ rằng thầy đã đạt tới. Toàn thể danh tiếng của thầy đang lâm nguy. Thầy thôi khóc đi! Và người như thầy không cần khóc.”

Lâm Tế nói, “Nhưng ta có thể làm được gì? Nước mắt đang tới! Đó là pháp tính của chúng. Và ta là ai để dừng chúng lại? Ta không bác bỏ không chấp nhận; ta vẫn còn bên trong bản thân ta. Bây giờ nước mắt đang chảy ra, không cái gì có thể được làm. Nếu danh tiếng lâm nguy, để nó lâm nguy đi. Nếu mọi người nghĩ ta không chứng ngộ, đó là việc riêng của họ. Nhưng ta có thể làm được gì? Ta đã bỏ người làm từ lâu rồi, không còn có người làm nữa. Nó đơn giản xảy ra. Những con mắt này đang than khóc theo cách riêng của chúng, vì chúng sẽ không có khả năng thấy thầy lần nữa – và đó đã là chất nuôi dưỡng cho chúng, chúng đã sống trên thức ăn đó. Ta biết rất rõ rằng hồn là vĩnh hằng, không ai đã bao giờ chết, nhưng làm sao dạy cho các con mắt này? Nói cho chúng cái gì? Chúng không nghe, chúng không có bất kì tai nào. Làm sao dạy những con mắt này không khóc, không than, rằng sự sống là vĩnh hằng? Và ta là ai? Đó là việc của chúng. Nếu chúng cảm thấy thích khóc, chúng khóc.”

Vẫn còn tự nhiên và chùng lỏng ngụ ý điều này: mọi sự xảy ra, bạn không là người làm. Không chấp nhận không bác bỏ, bướng bỉnh tan biến. Chính quan niệm về sức mạnh ý chí trở thành trống rỗng và bất lực; nó đơn giản khô héo đi và tự phụ tan biến vào trong hư không.

Khó hiểu người đã chứng ngộ. Không quan niệm nào sẽ giúp đỡ. Bạn sẽ nghĩ gì về Lâm Tế? Ông ấy nói, “Ta biết – nhưng mắt đang khóc; để chúng khóc, chúng sẽ cảm thấy được thảnh thơi. Và chúng sẽ không có khả năng thấy người này lần nữa; thân thể đó sẽ sớm được đem đi thiêu. Chúng đã được nuôi dưỡng bởi thầy, và chúng không biết cái đẹp nào ngoài người này, và chúng không biết duyên dáng nào khác. Chúng đã sống quá lâu được nuôi dưỡng trên hình thể và thân thể của người này. Giờ, tất nhiên, chúng cảm thấy khát, đói; giờ, tất nhiên, chúng cảm thấy rằng chính nền đất đang biến mất bên dưới chúng – chúng khóc!”

Con người tự nhiên đơn giản ngồi bên trong và cho phép mọi thứ xảy ra. Người đó không “làm.” Và Tilopa nói chỉ thế thì Đại thủ ấn xuất hiện; cực thích chung cuộc, hoàn toàn với sự tồn tại. Thế thì bạn không còn tách rời. Thế thì bầu trời bên trong của bạn đã trở thành một với bầu trời bên ngoài. Thế thì không có hai bầu trời, chỉ một bầu trời.

 

 

 

Từ “Tantra hiểu biết tối cao”, Ch.9 Bên ngoài và bên ngoài