Bác bỏ và chấp nhận

… vì Đại thủ ấn là ở bên ngoài mọi việc chấp nhận và bác bỏ.

 

Lão Tử dạy chấp nhận. Còn Tilopa dạy cái gì đó bên ngoài cả hai bác bỏ và chấp nhận. Tilopa thực sự là một trong những thầy vĩ đại nhất.

Bạn bác bỏ cái gì đó và bạn trở thành phi tự nhiên – điều đó chúng ta có thể hiểu được. Bạn có giận bên trong và bạn bác bỏ nó vì các giáo huấn đạo đức, và vì những khó khăn mà giận mang bạn vào – xung đột, bạo hành. Và sống với giận là không dễ dàng, vì nếu bạn muốn sống với giận bạn không thể sống với bất kì người nào khác. Điều đó tạo ra phiền phức, và thế rồi các thầy giáo đạo đức có đó người bao giờ cũng sẵn sàng giúp bạn và họ nói, “Kìm nén nó, ném nó đi, đừng giận, bác bỏ nó!” Bạn bắt đầu bác bỏ.

Khoảnh khắc bạn bác bỏ bạn bắt đầu trở thành phi tự nhiên, vì bất kì cái gì bạn có, tự nhiên đã trao nó cho bạn – bạn là ai mà bác bỏ nó? Một phần của tâm trí đóng vai trò người chủ với phần phần khác của tâm trí sao? – và cả hai đều là một phần của cùng một thứ. Điều đó là không thể được. Bạn có thể liên tục chơi trò chơi này. Và phần là giận không bận tâm về phần khác của bạn, phần đang cố kìm nén nó, vì khi khoảnh khắc tới nó bùng phát. Cho nên không có phiền phức cho phần là giận, phần là dục, phần là tham. Bạn liên tục tranh đấu, tàn phá, đẩy bản thân bạn cùng lúc vào hàng triệu cách thức và bao giờ cũng vẫn còn bị phân chia, trong xung đột, phân mảnh.

Một khi bạn bác bỏ, bạn trở thành phi tự nhiên. Đừng bác bỏ. Tất nhiên, ngay lập tức chấp nhận bước vào: nếu bạn không bác bỏ thế thì chấp nhận. Điều này là tinh tế, tinh vi. Tilopa nói ngay cả trong chấp nhận vẫn có bác bỏ, vì khi bạn nói, “Vâng tôi chấp nhận,” sâu bên dưới bạn đã bác bỏ rồi; bằng không tại sao bạn nói, “Tôi chấp nhận”? Cần gì nói rằng bạn chấp nhận? Chấp nhận là có nghĩa chỉ nếu có bác bỏ; bằng không nó là vô nghĩa.

Mọi người tới tôi và họ nói, “Có, chúng tôi chấp nhận thầy.” Tôi nhìn mặt họ, điều họ đang nói; không biết điều họ đang làm, họ đã bác bỏ tôi. Họ đang ép buộc tâm trí của họ chấp nhận tôi và phần nào đó của tâm trí đang bác bỏ. Ngay cả khi họ nói có, có cả không; chính cái có đó mang cái không trong nó. Có chỉ là quần áo bề ngoài, thứ trang điểm. Bên trong tôi có thể thấy cái không của họ sống động và đang đá, và họ nói, “Chúng tôi chấp nhận” – bạn đã bác bỏ rồi.

Nếu không có bác bỏ làm sao bạn có thể chấp nhận, làm sao bạn có thể nói, “Tôi chấp nhận”? Nếu không có tranh đấu làm sao bạn có thể nói, “Tôi buông xuôi”? Nếu bạn có thể thấy điểm này thế thì việc chấp nhận xảy ra cái ở bên ngoài cả bác bỏ và chấp nhận. Thế thì buông xuôi xảy ra cái ở bên ngoài cả tranh đấu và đầu hàng – thế thì nó là toàn bộ…

 

vì Đại thủ ấn là ở bên ngoài mọi việc chấp nhận và bác bỏ.

 

Và khi bạn vẫn còn đơn giản tự nhiên, không bác bỏ không chấp nhận, không tranh đấu không đầu hàng, không nói không, không nói có, nhưng cho phép mọi điều, bất kì cái gì xảy ra thì xảy ra, bạn không có chọn lựa của riêng bạn. Bất kì cái gì xảy ra bạn đơn giản lưu ý rằng nó đã xảy ra; bạn không có thay đổi bất kì cái gì, bạn không cố sửa đổi bất kì cái gì. Bạn không quan tâm tới cải tiến bản thân bạn, bạn đơn giản vẫn còn là bất kì cái gì bạn đang là vậy. Rất, rất gian nan cho tâm trí, vì tâm trí là kẻ cải tiến lớn.

Tâm trí bao giờ cũng nói, “Mình có thể vươn lên cao hơn. Mình có thể trở thành vĩ đại. Mình có thể đánh bóng đây đó và mình có thể trở thành vàng ròng. Cải tiến, biến đổi, chuyển hoá, tôn cao bản thân mình!” Tâm trí liên tục nói đi nói lại, “Nhiều hơn là có thể, nhiều hơn vẫn là có thể, làm nó đi!” Thế rồi bác bỏ tới. Và khi bạn bác bỏ một phần của bản thân bạn, bạn sẽ trong phiền phức sâu, vì phần đó là của bạn, phần đó là của bạn một cách hữu cơ – bạn không thể vứt nó đi được. Bạn có thể cắt thân thể nhưng bạn không thể cắt sự hiện hữu, vì sự hiện hữu vẫn còn là cái toàn thể. Làm sao bạn có thể cắt sự hiện hữu được? Không kiếm nào có thể cắt được sự hiện hữu.

Nếu mắt bạn chống lại bạn, bạn có thể vứt chúng đi; nếu tay bạn phạm tội ác bạn có thể chặt nó đi; nếu chân bạn dẫn bạn phạm tội, bạn có thể chặt chúng đi – vì thân thể không phải là bạn, nó đã là tách rời, bạn có thể chặt nó – nhưng làm sao bạn sẽ chặt ý thức của bạn? Làm sao bạn sẽ chặt hiện hữu bên trong nhất của bạn? Nó không phải là chất liệu, bạn không thể chặt được nó. Nó giống như trống rỗng – làm sao bạn có thể chặt trống rỗng? Kiếm của bạn sẽ đi qua nó, nó sẽ vẫn còn không bị phân chia. Nếu bạn cố quá nhiều, kiếm của bạn có thể gẫy, nhưng trống rỗng sẽ vẫn còn không bị phân chia; bạn không thể chặt được nó. Sự hiện hữu bên trong nhất của bạn có bản tính trống rỗng. Nó là vô ngã, nó là phi chất liệu. Nó hiện hữu, nhưng nó không là vật chất. Bạn không thể chặt được nó, không có khả năng nào.

Không bác bỏ – nhưng ngay lập tức tâm trí nói, “Thế thì được, chúng ta chấp nhận.” Tâm trí không bao giờ để bạn một mình. Tâm trí đi theo bạn như cái bóng; bất kì chỗ nào bạn đi tâm trí đều nói, “Được, tớ cùng đi với cậu chỉ là sự giúp đỡ, là người giúp đỡ. Bất kì khi nào cậu cần tớ sẽ cho cậu sự giúp đỡ. Không bác bỏ – tất nhiên, đúng! Tilopa là đúng: chấp nhận!” Và nếu bạn nghe theo tâm trí này, lần nữa bạn ở trong cùng bẫy. Bác bỏ và chấp nhận cả hai là các mặt của cùng một đồng tiền.

Tilopa nói:

 

…vì Đại thủ ấn là ở bên ngoài mọi việc chấp nhận và bác bỏ.

 

Bạn không chấp nhận, bạn không bác bỏ. Thực ra không có gì để làm. Bạn không bị đòi hỏi làm bất kì cái gì. Bạn đơn giản được đòi hỏi là chùng lỏng và tự nhiên; là bản thân bạn và để mọi thứ xảy ra. Toàn thế giới đang diễn ra mà không có bạn: sông trôi ra biển, sao dời, mặt trời mọc buổi sáng, mùa vụ đi theo nhau, cây mọc và nở hoa và biến mất, và cái toàn thể đang diễn ra mà không có bạn – bạn không thể để bản thân bạn chùng lỏng và tự nhiên và đi cùng cái toàn thể được sao? Đây là tính sannyas với tôi.

Mọi người tới tôi và họ hỏi, “Cho chúng tôi kỉ luật rõ ràng. Thầy đơn giản cho chúng tôi tính sannyas và thầy không bao giờ nói về kỉ luật. Thầy mong đợi chúng tôi làm gì?”

Tôi không mong đợi bất kì cái gì. Tôi muốn bạn là chùng lỏng và tự nhiên. Bạn chỉ là bản thân bạn và để mọi thứ xảy ra – bất kì cái gì xảy ra, bất kì cái gì một cách vô điều kiện: tốt và xấu, khổ và sướng, sống và chết – bất kì cái gì xảy ra để nó xảy ra. Bạn chỉ không chen vào đường. Bạn thảnh thơi. Toàn thể sự tồn tại tiếp diễn, và tiếp diễn tốt hoàn hảo thế; tại sao bạn lo nghĩ về bản thân bạn? Không cần cải tiến, không cần thay đổi. Bạn đơn giản vẫn còn chùng lỏng và tự nhiên và việc cải tiến xảy ra theo cách riêng của nó, và thay đổi đi theo, và bạn sẽ được tôn lên một cách hoàn toàn – nhưng không bởi bạn.

Nếu bạn cố, bạn làm cùng điều dường như ai đó đang kéo bản thân người đó lên bằng dây giầy riêng của người đó… kéo lên. Ngu xuẩn! Đừng cố điều đó. Nó chỉ giống như con chó bắt đuôi riêng của nó. Vào sáng mùa đông khi mặt trời đã mọc bạn có thể thấy nhiều con chó đang làm điều đó. Chúng đang ngồi im lặng, tận hưởng, và thế rồi đột nhiên chúng thấy đuôi của chúng ở bên cạnh – có vẻ cám dỗ. Và làm sao chúng có thể biết được, con chó đáng thương, rằng đuôi thuộc về chúng? Cùng điều này là hoàn cảnh khó khăn của bạn; trên cùng con thuyền bạn cũng đang du hành: cám dỗ trở thành quá nhiều và cái đuôi có vẻ ngon, nó có thể bị ăn! Con chó cố, ban đầu rất chậm và im lặng để cho đuôi không bị quấy rối, nhưng bất kì cái gì nó làm, cái đuôi đơn giản di chuyển bản thân nó mỗi lúc một xa hơn. Thế rồi hoạt động cuồng nhiệt bắt đầu, thế rồi con chó trở nên tỉnh táo: “Cái đuôi này nghĩ gì về bản thân nó?” Điều đó trở thành thách thức. Bây giờ nó nhảy, nhưng nó càng nhảy, cái đuôi càng nhảy hơn. Con chó có thể phát rồ.

Và đây là mọi điều những người tìm kiếm tâm linh đang làm cho bản thân họ. Bắt đuôi riêng của họ vào sáng mùa đông khi mọi thứ là đẹp, bận tâm một cách không cần thiết với đuôi của họ. Để nó nghỉ ngơi đi! Là tự nhiên và chùng lỏng – và ai có thể bắt được đuôi riêng của mình? Bạn nhảy; đuôi nhảy cùng bạn và thế thì bạn cảm thấy thất vọng. Và thế rồi bạn tới tôi và nói, “Kundalini không dâng lên.” Tôi có thể làm được gì? Bạn đang săn đuôi riêng của bạn và trong khi đó bỏ lỡ buổi sáng đẹp. Bạn có thể nghỉ ngơi với đuôi riêng của bạn một cách im lặng không? Nhiều ruồi bay tới theo cách riêng của chúng và sẽ có bữa sáng ngon. Nhưng việc bắt đuôi của bạn – ruồi cũng sợ và chính khả năng về bữa sáng ngon…. Bạn đơn giản đợi! – chỉ biết rằng những điều này không thể được cải tiến; chúng đã là cái tốt nhất chúng có thể là. Bạn chỉ phải tận hưởng. Mọi thứ là sẵn sàng cho mở hội, không cái gì thiếu.

Đừng bị bắt vào trong những hoạt động ngớ ngẩn – và cải tiến tâm linh là một trong những hoạt động ngớ ngẩn nhất.

 

Từ “Tantra hiểu biết tối cao”, Ch.9 Bên ngoài và bên ngoài