Tin cậy thầy

Những người không tin điều đó là người ngu, người bao giờ cũng đầm mình trong buồn và khổ.

Tranh đấu vì giải thoát người ta phải tin cậy vào guru. Khi tâm trí ông nhận được phúc lành, giải phóng là ở trong tay.

 

Tại sao tin vào guru? Tại sao tin vào thầy? – vì cái không biết là rất xa với bạn. Nó chỉ là mơ, nhiều nhất là hi vọng, việc thoả ước.

Bạn nghe tôi; tôi có thể nói về phúc lạc, nhưng phúc lạc đó vẫn còn là lời. Bạn có thể ham muốn nó, nhưng bạn không biết nó là gì, bạn khônh biết hương vị của nó. Nó là rất rất xa xôi với bạn. Bạn đang ở sâu trong khổ, trong phiền não. Trong khổ và phiền não bạn có thể bắt đầu hi vọng, mong đợi, ham muốn phúc lạc, nhưng điều đó sẽ không giúp gì – bạn cần hương vị thực của nó. Ai sẽ trao nó cho bạn? Chỉ người đã nếm trải nó: người đó có thể trở thành người mở. Người đó có thể hành động như tác nhân xúc tác. Người đó sẽ không làm bất kì cái gì; chỉ sự hiện diện của người đó, và từ người đó cái không biết chảy ra hướng tới bạn. Người đó chỉ giống như cửa sổ. Cửa ra vào của bạn bị đóng sao? – cửa ra vào của người đó không bị đóng. Cửa sổ của bạn bị đóng và bạn đã quên mất cách mở chúng sao? – cửa sổ của người đó không bị đóng. Qua cửa sổ của người đó bạn có thể có cái nhìn lên trời; qua người đó bạn có thể có thoáng nhìn.

Thầy, guru, không là gì ngoài cửa sổ. Người ta phải đi qua thầy, người ta phải có chút ít nếm trải – thế thì bạn cũng có thể mở cửa sổ riêng của bạn; bằng không toàn thể sự việc vẫn còn chỉ là lời nói. Bạn có thể đọc Tilopa, nhưng chừng nào bạn chưa tìm thấy Tilopa không cái gì sẽ xảy ra cho bạn. Tâm trí của bạn có thể liên tục nói, “Có thể người này là điên, đang trong ảo giác nào đó, đang mơ, có thể là triết gia, đang nghĩ, có thể là nhà thơ.” Nhưng làm sao điều này có thể xảy ra? Làm sao là phúc lạc là có thể cho bạn? Bạn đã chỉ biết khổ và đau khổ, bạn đã chỉ biết chất độc. Bạn không thể tin vào nước cam lồ; bạn đã không biết nó cho nên làm sao bạn có thể tin vào nó được?

Thầy không là gì ngoài hiện tượng được nhân cách hoá của phúc lạc toàn bộ. Trong thầy có rung động. Nếu bạn tin cậy thầy việc rung động có đó. Nếu bạn tin cậy thầy, rung động của thầy có thể đạt tới bạn. Thầy không phải là thầy giáo, thầy không dạy bạn. Thầy không liên quan tới các học thuyết và nguyên lí – thầy là sự hiện diện. Nếu bạn tin cậy thầy, thầy là sẵn có. Thầy là tính sẵn có. Qua thầy bạn sẽ có thoáng nhìn đầu tiên về điều thiêng liêng. Thế thì bạn có thể đi tiếp theo cách riêng của bạn.

 

Tranh đấu vì giải thoát người ta phải tin cậy… vào một thầy,… vào guru. Khi tâm trí ông nhận được phúc lành, giải phóng là ở trong tay.

 

Thầy không thể cho bạn sự giải phóng, nhưng thầy có thể mang bạn tới chính bờ miệng của nó. Thầy không thể trao cho bạn sự giải phóng; điều đó phải được đạt tới bởi bạn, vì một thứ được ai đó cho có thể bị lấy đi bởi ai đó khác. Chỉ cái mà là của bạn mới có thể là của bạn. Thầy không thể cho bạn, thầy chỉ có thể ban phúc lành cho bạn – nhưng phúc lành của thầy là hiện tượng sống. Qua thầy bạn có thể nhìn vào trong tương lai riêng của bạn. Qua thầy bạn có thể nhận biết về định mệnh riêng của bạn. Qua thầy những đỉnh xa nhất tới cận kề hơn, gần hơn. Qua thầy bạn bắt đầu đi tới, như hạt mầm cố đâm chồi hướng tới bầu trời. Phúc lành của thầy có thể tưới nước cho hạt mầm của bạn.

Ở phương Đông, phúc lành của thầy là rất rất có ý nghĩa. Phương Tây vẫn còn hoàn toàn vô nhận biết về hiện tượng này. Phương Tây biết thầy giáo, không biết thầy. Thầy giáo là những người dạy bạn về chân lí. Thầy là người cho bạn hương vị của nó. Thầy giáo có thể là ai đó không biết bản thân mình, ông ấy có thể đã học từ ai đó người không biết về bản thân mình, ông ấy có thể đã học từ các thầy giáo khác. Tìm thầy đi. Thầy giáo có nhiều, thầy có ít.

Và bạn sẽ tìm kiếm thầy thế nào? Cứ đi. Bất kì khi nào bạn nghe tin đồn rằng ai đó đã trở nên chứng ngộ, đi và vẫn còn sẵn có. Đừng mấy là nhà tư tưởng, nhiều phần là người yêu đi – vì thầy được tìm thấy qua việc cảm. Thầy giáo được tìm thấy qua việc nghĩ: nghe theo thầy giáo, sự hấp dẫn logic của thầy giáo sẽ có đó, luận cứ của thầy giáo. Ăn thầy, uống thầy. Việc nghe sẽ không giúp gì vì thầy là hiện tượng sống; năng lượng có đó. Nếu bạn uống và ăn thầy, chỉ thế thì bạn sẽ trở nên nhận biết về phẩm chất hiện hữu khác.

Tính cảm nhận lớn được cần, tính cảm nhận nữ tính được cần để tìm ra thầy. Và nếu bạn là sẵn có và thầy sống có đó, đột nhiên cái gì đó nhoáng lên. Không có gì để làm về phần bạn – bạn đơn giản có đó. Nó là hiện tượng năng lượng sống tới mức nếu bạn sẵn có, cái gì đó đơn giản nhoáng lên, bạn bị bắt. Nó là hiện tượng yêu. Bạn không thể chứng minh được cho bất kì người nào khác, “Tôi đã tìm ra thầy.” Không có bằng chứng. Đừng cố điều đó vì bất kì người nào có thể mang bằng chứng đều là ngược lại nó. Bạn đã tìm ra nó và bạn biết nó; bạn đã nếm trải và bạn biết nó. Tri thức này là tim, của việc cảm.

Tilopa nói:

 

Tranh đấu vì giải thoát người ta phải tin cậy vào guru. Khi tâm trí ông nhận được phúc lành, giải phóng là ở trong tay.

 

Chính từ “guru” là có nghĩa. “Thầy” không mang ý nghĩa đó. Thầy dường như là ai đó đã làm chủ một thứ, đã đi dưới việc huấn luyện lâu dài, đã trở nên có kỉ luật, đã trở thành thầy. “Guru” là khác toàn bộ.

Từ “guru” ngụ ý người là đám mây rất rất trĩu nặng, đám mây trĩu nặng chỉ đang chờ đợi cơn khát của bạn để trút xuống; là hoa trĩu nặng với hương thơm chỉ đợi mũi của bạn có đó và nó sẽ xâm nhập vào. Từ “guru” ngụ ý trĩu nặng, rất trĩu nặng – trĩu nặng với năng lượng và cái không biết, trĩu nặng với điều thiêng liêng, như người đàn bà đang mang thai.

Thầy đang mang thai cùng Thượng đế. Đó là lí do tại sao ở phương Đông chúng ta gọi guru là bản thân Thượng đế. Phương Tây không thể hiểu được điều đó vì họ nghĩ “Thượng đế” ngụ ý đấng sáng tạo thế giới. Chúng ta không bận tâm mấy về đấng sáng tạo ở đây. Chúng ta gọi guru là Thượng đế. Tại sao? – vì ông ấy mang thai với điều thiêng liêng; ông ấy trĩu nặng với điều thiêng liêng. Ông ấy sẵn sàng trút xuống; duy nhất cơn khát của bạn, đất khát là được cần.

Thực ra ông ấy đã không làm thầy về bất kì cái gì; ông ấy đã không trải qua bất kì huấn luyện nào, ông ấy đã không tạo kỉ luật cho bản thân ông ấy. Ông ấy đã không trở thành thầy về bất kì nghệ thuật nào – không. Ông ấy đã sống cuộc sống trong tính toàn bộ của nó; không như kỉ luật, nhưng tự nhiên và chùng lỏng. Ông ấy đã không ép buộc bản thân ông ấy. Ông ấy đã đi cùng gió; ông ấy đã cho phép tự nhiên có tiến trình riêng của nó. Và qua hàng triệu kinh nghiệm về khổ và đau và phúc lạc và hạnh phúc ông ấy đã trở nên chín chắn, ông ấy đã trở nên chín muồi. Guru là quả chín chỉ chực rơi xuống, trĩu nặng. Nếu bạn sẵn sàng tiếp nhận, ông ấy có thể rơi vào trong bạn.

Guru là hiện tượng phương Đông toàn bộ. Phương Tây còn chưa nhận biết về điều đó. Ở phương Tây khó mà cảm thấy được. Tại sao phải đi và cúi lạy guru? Tại sao để đầu bạn dưới chân ông ấy? Có vẻ bẽ mặt quá. Nhưng nếu bạn muốn nhận, bạn phải cúi xuống. Ông ấy trĩu nặng, ông ấy có thể trút xuống, nhưng thế thì bạn phải cúi mình xuống, bằng không bạn sẽ không nhận nó.

Khi đệ tử với tin cậy toàn bộ cúi mình ở chân thầy, cái gì đó đang xảy ra mà không thấy được bằng mắt. Năng lượng đang rơi xuống từ thầy, đi vào trong đệ tử. Cái gì đó vô hình với mắt đang xảy ra ở đó. Nếu bạn trở nên nhận biết bạn cũng có thể thấy nó – hào quang của thầy, mầu cầu vồng của thầy, đang rót bản thân nó xuống vào trong đệ tử. Bạn sẽ thấy điều đó thực ra đang xảy ra.

Thầy nặng trĩu với năng lượng thiêng liêng. Và thầy có năng lượng vô hạn bây giờ, thầy có thể rót nó xuống vào vô hạn đệ tử. Một mình thầy có thể làm việc với hàng triệu đệ tử. Thầy không bao giờ bị cạn kiệt vì bây giờ thầy được nối với cái toàn thể; thầy đã tìm thấy cội nguồn của tất cả. Qua thầy bạn cũng có thể lấy cú nhảy vào trong vực thẳm đó. Buông xuông hướng tới Thượng đế là khó vì bạn không biết Thượng đế ở đâu. Ngài không bao giờ trao địa chỉ của ngài cho bất kì ai. Nhưng guru có thể được tìm thấy. Nếu bạn hỏi tôi guru là gì, tôi sẽ bảo bạn: guru là địa chỉ của Thượng đế.

 

Khi tâm trí ông nhận được phúc lành, giải phóng là ở trong tay.

 

Thế thì bạn có thể chắc chắn rằng bạn đã được chấp nhận. Khi bạn có thể cảm thấy phúc lành của thầy đang rót lên bạn, đang trút lên bạn như hoa, bạn có thể chắc chắn sự giải phóng ở trong tay.

Chuyện xảy ra: Một trong các đệ tử của Phật, Xá Lợi Phất, một hôm cúi mình dưới chân Phật. Đột nhiên ông ấy cảm thấy năng lượng đang rơi lên ông ấy. Ông ấy cảm thấy sự biến đổi bất thần, sự chuyển hoá của toàn thể tâm trí ông ấy, dường như ông ấy đã bị phá huỷ và được tạo ra lần nữa. Ông ấy kêu lên, “Đừng! Đợi một chút.” Toàn thể hội chúng các đệ tử của Phật không thể hiểu được điều gì đã xảy ra. Và ông ấy nói, “Đợi chút ít đi – không sớm thế!”

Phật nói, “Nhưng tại sao?”

Ông ấy nói, “Thế thì đôi chân này sẽ bị mất với tôi. Đợi chút ít đi. Giải phóng là trong tay và tôi muốn ở cùng thầy lâu hơn một chút. Đừng đẩy tôi đi sớm thế” – vì một khi thầy đã ban phúc lành và giải thoát ở trong tay, đây là điều cuối cùng: người ta phải nói lời tạm biệt thầy. Xá Lợi Phất nói, “Xin đợi!”

Xá Lợi Phất đã trở nên chứng ngộ về sau. Phật bảo ông ấy, “Giờ ông đi đi. Ta đợi đủ rồi. Giờ ông đi và lan toả bất kì cái gì ta đã trao cho ông, đi và trao nó cho những người khác.”

Xá Lợi Phất phải đi, vừa kêu khóc. Ai đó hỏi, “Ông đã trở nên chứng ngộ và ông vẫn kêu và khóc sao?”

Ông ấy nói, “Vâng, tôi đã trở nên chứng ngộ – nhưng tôi có thể vứt phúc lạc của chứng ngộ nếu Phật cho phép tôi sống dưới chân thầy.”

Biết ơn sâu sắc thế – và thế rồi ở bất kì chỗ nào Xá Lợi Phất sống, mọi ngày vào buổi sáng ông ấy sẽ cúi lạy theo hướng mà ông ấy biết Phật đang đi. Và mọi người hỏi đi hỏi lại ông ấy, “Sao ông làm điều này? Ông cúi lạy ai vậy?” Ông ấy nói, “Phật đang đi về miền Nam.”

Khi những ngày cuối cùng của Xá Lợi Phất tới, ông ấy hỏi, “Ngay bây giờ Phật ở đâu? – vì tôi muốn chết vẫn đang cúi lạy theo hướng đó.” Và ông ấy đã chết khi đang cúi lạy theo hướng Phật đang ở. Khi năng lượng này được nhận, khi phúc lành cuối cùng tới từ thầy – việc giải phóng ở trong tay – người ta phải nói lời tạm biệt.

Trong Thiền, khi đệ tử tới với thầy ở Nhật Bản, người đó mang theo chiếc chiếu của mình. Người đó trải chiếu ra trước thầy, ngồi lên chiếu, nghe theo thầy; mọi ngày đều tới, tuân theo bất kì cái gì thầy nói, để chiếu ở đó – trong nhiều năm liền. Thế rồi một hôm người đó nhận được phúc lành cuối cùng, người đó cuộn chiếu lại, lấy lại chiếu, cúi lạy, rời khỏi thầy. Cái chiếu đó là biểu tượng. Bất kì khi nào đệ tử cuộn lại chiếu, những người khác đều biết anh ta đã nhận được phúc lành. Bây giờ đây là lời tạm biệt cuối cùng.

 

Hỡi ôi, mọi sự trong thế giới này là vô nghĩa, chúng chỉ là hạt mầm của buồn. Những giáo huấn nhỏ dẫn tới hành động – người ta chỉ phải đi theo các giáo huấn vĩ đại.

 

Tantra là giáo huấn lớn. Những giáo huấn nhỏ nói cho bạn làm cái gì, không làm cái gì. Chúng cho bạn mười lời răn: “Làm cái này, không làm cái kia” – những giáo huấn nhỏ. Giáo huấn lớn không cho bạn bất kì lời răn nào. Nó không liên quan tới điều bạn làm, nó liên quan tới điều bạn hiện hữu. Con người của bạn, trung tâm của bạn, ý thức của bạn – cái đó là điều có ý nghĩa duy nhất.

Tilopa nói:

 

Hỡi ôi, mọi sự trong thế giới này là vô nghĩa, chúng chỉ là hạt mầm của buồn. Những giáo huấn nhỏ dẫn tới hành động – người ta chỉ phải đi theo các giáo huấn vĩ đại.

 

Trong thế giới này, mọi thứ đều là hạt mầm của buồn. Nhưng một tia sáng đi vào trong thế giới bất kì khi nào một người trở nên được chứng ngộ. Trong thế giới này mọi thứ đều là hạt mầm của buồn, nhưng một tia sáng tới từ bên trên bất kì khi nào một người trở nên được chứng ngộ. Đi theo tia sáng đó và bạn có thể đạt tới chính cội nguồn của ánh sáng, mặt trời.

“Và nhớ,” Tilopa nói, “đừng trở thành nạn nhân của những giáo huấn nhỏ.” Nhiều người là nạn nhân. Mọi người tới tôi, họ nói, “Chúng tôi là người ăn chay. Điều đó có dẫn chúng tôi tới chứng ngộ không?” – một giáo huấn rất nhỏ. Họ nói, “Chúng tôi không ăn ban đêm. Điều đó có dẫn chúng tôi tới chứng ngộ không?” – một giáo huấn rất nhỏ. Họ nói, “Chúng tôi tin vào vô dục” – một giáo huấn rất nhỏ. Họ làm nhiều thứ, nhưng một thứ họ không bao giờ động tới – đó là con người của họ. Họ kiểm soát tính cách của họ, họ cố có tính hiền nhân nhất có thể, nhưng toàn thể sự việc vẫn còn là việc trang điểm. Kỉ luật từ bên ngoài là việc trang điểm. Nó phải tới từ bên trong, nó phải lan toả hướng tới ngoại vi từ trung tâm. Nó phải không bị ép buộc từ ngoại vi vào trung tâm.

Giáo huấn lớn là: Bạn đã là cái bạn có thể là – nhận ra điều này đi. Bạn đã là mục đích – nhận biết về điều này đi. Chính khoảnh khắc này định mệnh của bạn có thể được hoàn thành. Bạn đang chờ đợi cái gì? Đừng tin vào các bước dần dần – lấy cú nhảy đi, dũng cảm đi. Duy nhất người dũng cảm có thể đi theo giáo huấn lớn của tantra.

Sợ sệt, kinh hãi – sợ chết, kinh hoàng về mất bản thân bạn, sợ buông xuôi – bạn sẽ trở thành nạn nhân của những giáo huấn nhỏ, vì bạn có thể kiểm soát được các giáo huấn nhỏ. Không ăn cái này, không làm cái này, bạn có thể kiểm soát được; bạn vẫn còn trong kiểm soát. Giáo huấn lớn là buông xuôi, buông xuôi kiểm soát của bạn và để cái toàn thể đem bạn đi tới bất kì chỗ nào nó muốn đưa đi. Đừng bơi ngược dòng. Để bản thân bạn trong sông, trở thành sông – và sông đã đi tới biển. Đây là giáo huấn lớn.

 

Từ “Tantra hiểu biết tối cao”, Ch.6 Giáo huấn vĩ đại