Tối tăm của các thời đại không thể che khuất mặt trời rực sáng; vạn năm dài của luân hồi không thể che giấu được – ánh sáng chói lọi của tâm trí.
Những người đã thức tỉnh, họ đã đi tới nhận ra rằng… Tối tăm của các thời đại không thể che khuất mặt trời rực sáng.
Bạn có thể đã từng lang thang trong tối hàng triệu kiếp, nhưng điều đó không thể phá huỷ được sáng bên trong của bạn vì tối không thể có tính xâm lăng. Nó không hiện hữu. Cái gì đó không hiện hữu, làm sao nó có thể có tính xâm lăng? Tối không thể phá huỷ được sáng – làm sao tối có thể phá huỷ được sáng? Ngay cả ngọn lửa nhỏ, tối không thể phá huỷ được nó, tối không thể nhảy lên nó, không thể hiện hữu trong xung đột với nó – làm sao tối có thể phá huỷ được ngọn lửa? Làm sao tối có thể bao phủ ngọn lửa? Điều đó là không thể được, điều đó không bao giờ xảy ra vì nó không thể xảy ra.
Nhưng mọi người liên tục nghĩ dưới dạng xung đột: họ nghĩ tối là ngược lại sáng. Điều này là ngớ ngẩn! Tối không thể ngược lại sáng. Làm sao việc thiếu vắng là ngược lại cái mà theo đó nó là thiếu vắng? Tối không thể ngược lại sáng: không có tranh đấu trong nó; nó đơn giản là việc thiếu vắng, thiếu vắng vô cùng, bất lực vô cùng – làm sao nó có thể tấn công được?
Bạn liên tục nói, “Tôi có thể làm được gì? – Tôi bị giận tấn công” – điều đó là không thể được; “Tôi bị tham tấn công” – điều đó là không thể được. Tham không thể tấn công, giận không thể tấn công: chúng là bản tính của tối – và con người của bạn là sáng; chính khả năng này không tồn tại. Nhưng giận tới; điều đó chỉ chỉ ra rằng ngọn lửa bên trong của bạn đã bị quên hoàn toàn, bạn đã trở nên hoàn toàn quên lãng, bạn không biết nó có đó. Việc quên này có thể che khuất nó, nhưng không che khuất tối.
Cho nên tối thực là việc quên của bạn, và việc quên của bạn có thể mời giận, tham, thèm khát, ghét, ghen tới – chúng không tấn công bạn. Nhớ, bạn gửi lời mời và chúng chấp nhận lời mời. Lời mời của bạn có đó – chúng không thể tấn công, chúng tới như khách thăm. Bạn có thể đã quên rằng bạn đã bao giờ mời chúng, bạn có thể đã quên vì bạn đã quên bản thân bạn, bạn có thể quên bất kì cái gì.
Quên lãng là tối thực. Và trong quên lãng mọi thứ xảy ra. Bạn chỉ giống như người say: quên hoàn toàn bản thân bạn, bạn là ai, bạn đang đi đâu, bạn đi để làm gì. Mọi hướng bị mất, chính cảm giác về hướng không có đó. Bạn giống như người say. Đó là lí do tại sao mọi giáo huấn tôn giáo cơ bản đều nhấn mạnh vào nhớ cái ngã. Quên là bệnh, thế thì nhớ cái ngã sẽ là thuốc giải.
Cố nhớ bản thân bạn đi – và bạn sẽ nói, “Tôi biết bản thân tôi và tôi nhớ bản thân tôi! Anh đang nói về cái gì vậy?” Thế thì thử nó đi: để đồng hồ đeo tay của bạn trước bạn, và nhìn vào kim đồng hồ chỉ giây và nhớ chỉ một điều: “Mình đang nhìn vào kim giây.” Bạn sẽ không có khả năng nhớ cho dù ba giây liên tiếp. Bạn sẽ quên nhiều lần – chỉ một điều đơn giản: “Mình đang nhìn và mình sẽ nhớ điều này, rằng mình đang nhìn.”
Bạn sẽ quên. Nhiều thứ sẽ tới trong tâm trí của bạn: bạn đã có cuộc hẹn; chỉ nhìn vào đồng hồ liên kết này sẽ tới trong tâm trí: “Mình phải đi lúc năm giờ để gặp người bạn.” Đột nhiên ý nghĩ này tới và bạn đã quên rằng bạn đang nhìn vào nó. Chỉ bằng việc nhìn vào đồng hồ bạn có thể bắt đầu nghĩ về Thuỵ Sĩ vì nó là đồng hồ Thụy Sĩ làm. Chỉ bằng việc nhìn vào đồng hồ bạn có thể bắt đầu nghĩ, “Mình ngu làm sao. Mình đang làm gì ở đây phí thời gian thế?” Nhưng bạn sẽ không có khả năng nhớ, cho dù trong ba giây liên tiếp, rằng bạn đang nhìn vào kim giây đang chạy.
Nếu bạn có thể đạt tới việc nhớ cái ngã trong một phút, tôi hứa với bạn làm cho bạn thành Phật. Ngay cả trong một phút, sáu mươi giây, điều đó sẽ có tác dụng. Bạn sẽ nghĩ, “Rẻ thế à, dễ thế à?” – nó không vậy đâu. Bạn không biết việc quên lãng của bạn sâu thế nào. Bạn sẽ không có khả năng làm điều đó trong một phút liên tục, không một ý nghĩ tới và quấy rầy việc nhớ tới cái ngã của bạn. Đây là tối thực. Nếu bạn nhớ, bạn sẽ trở thành sáng. Nếu bạn quên, bạn trở thành tối. Và trong tối, tất nhiên, mọi loại kẻ cắp tới, mọi loại kẻ cướp tấn công bạn, mọi loại rủi ro xảy ra.
Nhớ tới cái ngã là chìa khoá. Cố nhớ ngày càng nhiều hơn đi, vì bất kì khi nào bạn cố nhớ ngày càng nhiều hơn, bạn trở nên được định tâm, bạn ở trong bản thân bạn; tâm trí hành trình của bạn rơi trở lại vào cái ngã riêng của người ta. Bằng không bạn đang đi đâu đó: tâm trí liên tục tạo ra những ham muốn mới, và bạn đi theo và săn đuổi tâm trí đồng thời theo nhiều hướng. Đó là lí do tại sao bạn bị chia chẻ, bạn không là một, và ngọn lửa của bạn, ngọn lửa bên trong, liên tục chập chờn – như lá trong gió lớn.
Khi ngọn lửa bên trong trở nên không lay động, đột nhiên bạn đi qua chuyển hoá, biến đổi, người mới được sinh ra. Người đó sẽ có bản tính của sáng. Ngay bây giờ bạn có bản tính của tối, bạn đơn giản là việc thiếu vắng cái gì đó mà là có thể. Thực ra, bạn còn chưa hiện hữu, bạn còn chưa được sinh ra. Bạn đã lấy nhiều lần sinh và nhiều lần chết, nhưng bạn còn chưa được sinh ra. Việc sinh thực của bạn vẫn sẽ xảy ra, và đây sẽ là công việc: rằng bạn biến đổi bản tính bên trong của bạn từ quên lãng sang nhớ cái ngã.
Làm bất kì cái gì bạn làm. Tôi không cho bạn bất kì kỉ luật nào, và tôi không nói với bạn, “Làm cái này và không làm cái kia.” Kỉ luật của tôi là rất dễ dàng. Kỉ luật của tôi là: Làm bất kì cái gì bạn thích – nhưng làm nó với việc nhớ cái ngã; nhớ bản thân bạn rằng bạn đang làm nó. Bước đi, nhớ rằng bạn đang bước. Bạn không cần nói ra lời điều này vì việc nói ra lời sẽ không giúp gì; bản thân việc nói ra lời đó sẽ trở thành việc sao lãng. Bạn không cần bước đi và nói bên trong, “Tôi đang bước,” vì nếu bạn nói, “Tôi đang bước, tôi đang bước,” cái “Tôi đang bước” này sẽ là việc quên lãng; thế thì bạn sẽ không có khả năng nhớ. Đơn giản nhớ; không cần nói ra lời điều đó.
Tôi phải nói ra lời vì tôi đang nói cho bạn, nhưng khi bạn đang bước đi bạn đơn giản nhớ hiện tượng này, việc bước đi; từng bước đều phải lấy với nhận biết đầy đủ. Khi ăn, ăn. Tôi không nói ăn gì, và không ăn gì. Bất kì cái gì bạn thích, ăn nó, nhưng với việc nhớ tới cái ngã rằng bạn đang ăn. Và bạn sẽ sớm thấy nhiều điều đã trở thành không thể làm được.
Với việc nhớ cái ngã bạn không thể ăn thịt, không thể được. Không thể bạo hành thế nếu bạn nhớ. Không thể làm hại ai đó khi bạn nhớ, vì khi bạn nhớ bản thân bạn, đột nhiên bạn thấy rằng cùng ánh sáng đó, cùng ngọn lửa đó đang cháy ở mọi nơi, bên trong từng thân thể, từng đơn vị. Bạn càng biết nhiều về bản tính bên trong của bạn, bạn càng xuyên thấu người khác. Làm sao bạn có thể giết để ăn? Điều đó đơn giản trở thành không thể được. Không phải là bạn rèn luyện nó – nếu bạn rèn luyện nó, điều đó là giả. Nếu bạn rèn luyện không là kẻ cắp điều đó là giả; bạn sẽ là kẻ trộm, bạn sẽ tìm ra cách thức tinh vi. Nếu bạn rèn luyện bất bạo hành, bất bạo hành của bạn… sẽ có bạo hành ẩn kín đằng sau nó.
Không, tôn giáo không thể được rèn luyện. Đạo đức có thể được rèn luyện; đó là lí do tại sao đạo đức tạo ra đạo đức giả, đạo đức tạo ra mặt giả. Tôn giáo tạo ra con người đích thực, tôn giáo không thể được rèn luyện. Làm sao bạn có thể rèn luyện con người? Bạn đơn giản trở nên nhận biết hơn và mọi sự bắt đầu thay đổi. Bạn đơn giản trở nên nhiều bản tính sáng hơn, và tối biến mất.
Tối tăm của các thời đại không thể che khuất mặt trời rực sáng…
Trong hàng triệu kiếp, trong nhiều thời đại cùng nhau, bạn đã ở trong tối – nhưng không cảm thấy buồn phiền và không cảm thấy vô vọng, vì cho dù bạn đã sống trong tối hàng triệu kiếp, chính khoảnh khắc này bạn có thể đạt tới sáng.
Nhìn mà xem: nhà vẫn còn bị đóng trong một trăm năm, tối, và bạn đi vào trong nó và bạn thắp đèn lên. Tối có nói, “Ta đã một trăm tuổi rồi và sáng này chỉ là đứa bé mới sinh sao”? Tối có nói, “Ta sẽ không biến mất đâu. Ông sẽ phải thắp sáng ít nhất một trăm năm, chỉ thế thì…”? Không, ngay cả ngọn lửa bé con là đủ cho tối rất rất cổ đại. Tại sao? Trong một trăm năm tối phải đã trở nên bắt rễ sâu rộng. Nhưng không, tối không thể trở nên được bắt rễ vì nó không hiện hữu. Nó đơn giản đợi sáng – khoảnh khắc sáng bước vào, tối biến mất; nó không thể chống lại vì nó không có sự tồn tại khẳng định.
Mọi người tới tôi và họ nói, “Thầy dạy rằng chứng ngộ bất thần là có thể. Thế thì cái gì sẽ xảy ra cho các kiếp quá khứ của chúng tôi và nghiệp quá khứ của chúng tôi?” Không cái gì – chúng có bản tính của tối. Bạn có thể đã giết người, bạn có thể đã là kẻ cắp, kẻ cướp, bạn có thể là một Hitler, một Thành Cát Tư Hãn, hay ai đó, tồi tệ nhất có thể, nhưng điều đó không tạo ra bất kì khác biệt gì. Một khi bạn nhớ tới bản thân bạn, sáng có đó; toàn thể quá khứ biến mất ngay lập tức; không một khoảnh khắc nào nó có thể ở đó. Bạn đã giết người, nhưng bạn không thể trở thành kẻ giết người; bạn đã giết người vì bạn đã không nhận biết về bản thân bạn, bạn đã không nhận biết bạn đang làm gì.
Jesus tương truyền đã nói trên cây chữ thập, “Cha ơi, xin tha thứ cho những người này vì họ không biết họ đang làm gì.” Ông ấy đã đơn giản nói, “Những người này không có bản tính sáng, họ không nhớ bản thân họ. Họ đang làm trong quên lãng hoàn toàn, trong tối họ đang đi và loạng choạng. Xin tha thứ cho họ, họ không chịu trách nhiệm về bất kì cái gì họ đang làm.” Làm sao người ta có thể có trách nhiệm, khi người ta không nhớ tới bản thân người ta?
Nếu người say giết ai đó, ngay cả toà án cũng tha thứ cho người đó nếu có thể chứng minh được rằng người đó đã hành động khi người đó hoàn toàn vô ý thức. Tại sao? Vì làm sao bạn có thể làm cho một người chịu trách nhiệm. Bạn có thể làm cho người đó chịu trách nhiệm vì uống say, nhưng bạn không thể làm cho người đó chịu trách nhiệm về giết người. Nếu người điên giết ai đó, người đó phải được tha thứ vì người đó không biết bản thân người đó.
Tính trách nghiệm ngụ ý việc nhớ.
Bất kì cái gì bạn đã làm, tôi nói với bạn, đừng bị lo nghĩ bởi nó. Nó đã xảy ra cho bạn rồi vì bạn đã không nhận biết. Làm sáng lên ngọn lửa bên trong của bạn – tìm nó, kiếm nó, nó có đó – và đột nhiên toàn thể quá khứ biến mất, dường như tất cả nó đã xảy ra trong mơ. Thực ra, nó đã xảy ra trong mơ, vì bạn đã không có ý thức. Mọi nghiệp đã xảy ra trong mơ, chúng được làm từ cùng chất liệu như mơ được làm ra.
Bạn không cần đợi nghiệp của bạn được hoàn thành – thế thì bạn sẽ phải đợi tới vĩnh hằng. Và ngay cả thế bạn sẽ không ra khỏi bánh xe vì bạn không thể đơn giản đợi vĩnh hằng: bạn sẽ làm nhiều thứ trong lúc đó; thế thì cái vòng luẩn quẩn này không bao giờ có thể được hoàn thành. Bạn sẽ đi mãi và đi mãi, và bạn sẽ liên tục làm mọi thứ, và những thứ mới sẽ làm cho bạn vướng thêm trong những thứ tương lai nữa – thế thì cái kết sẽ là ở đâu? Không, không cần đâu. Bạn đơn giản trở nên nhận biết và đột nhiên mọi nghiệp rơi đi. Trong một khoảnh khắc cũng nhận biết mãnh liệt, toàn thể quá khứ biến mất, trở thành rác.
Đây là một trong những điều nền tảng nhất mà phương Đông đã khám phá ra. Người Ki tô giáo không thể hiểu được nó; họ liên tục nghĩ về phán xét, và Ngày Phán xử cuối cùng, rằng mọi người phải bị phán xét bởi hành động của người đó. Thế thì Christ là sai khi ông ấy nói, “Xin tha thứ cho những người này vì họ không biết điều họ đang làm.” Người Do Thái không thể hiểu được điều đó, người Mô ha mét giáo không thể hiểu được điều đó.
Người Hindu thực sự là một trong những giống nòi bạo dạn nhất, họ đã xuyên thấu tới chính cốt lõi của vấn đề: vấn đề không phải là hành động, vấn đề là hiện hữu. Một khi bạn nhận ra hiện hữu bên trong của bạn và ánh sáng, bạn không còn của thế giới này; bất kì cái gì đã xảy ra trong quá khứ đều đã xảy ra trong mơ. Đó là lí do tại sao người Hindu nói toàn thể thế giới này là mơ – duy nhất bạn không là mơ, duy nhất người mơ không là mơ; ngoài ra, mọi thứ là mơ.
Nhìn vào cái đẹp của chân lí này: duy nhất người mơ không phải là mơ, vì người mơ không thể là mơ được; bằng không mơ không thể tồn tại. Ít nhất ai đó, người mơ, phải là hiện tượng thực.
Ban ngày bạn thức; bạn làm nhiều thứ: bạn đi ra cửa hàng, bạn đi ra chợ, bạn làm việc ở nông trại, hay trong cơ xưởng, và bạn làm cả triệu thứ. Đến đêm khi bạn ngủ, bạn quên mọi thứ về nó; nó biến mất – một thế giới mới bắt đầu, thế giới của mơ. Và bây giờ các nhà khoa học nói rằng cùng thời gian phải được trao cho mơ như bạn trao cho thức. Cùng giờ thức phải được trao cho việc mơ. Trong thời gian sáu mươi năm, nếu hai mươi năm đã được cống hiến cho làm việc trong trạng thái thức, hai mươi năm đã được dành cho việc mơ; cùng thời gian, đích xác cùng thời gian, phải được dành cho việc mơ. Cho nên việc mơ không kém thực hơn, nó có cùng phẩm chất.
Trong đêm bạn mơ, bạn quên về thế giới thức của bạn. Trong ngủ say ban quên về thế giới thức của bạn, thế giới mơ của bạn. Đến sáng thế giới thức lại đi vào sự tồn tại, bạn quên việc mơ của bạn và bạn ngủ. Nhưng một điều liên tục còn lại – bạn. Ai nhớ mơ? Buổi sáng ai nói, “Tôi đã mơ đêm qua”? Buổi sáng ai nói, “Đêm qua tôi có giấc ngủ rất rất say không mơ”? Ai?
Phải có nhân chứng cho điều đó, người bao giờ cũng đứng bên cạnh và liên tục nhìn. Việc thức tới, việc mơ tới, ngủ tới – và ai đó đứng bên cạnh và liên tục nhìn. Chỉ cái này là cái thực, vì nó tồn tại trong mọi trạng thái. Những trạng thái khác biến mất, nhưng nó phải vẫn còn trong mọi trạng thái, nó là thứ thường hằng duy nhất trong bạn.
Đạt tới nhân chứng này ngày càng nhiều hơn đi. Ngày càng trở nên tỉnh táo hơn, và ngày càng trở thành nhân chứng hơn. Thay vì là diễn viên trên thế giới, bạn là nhân chứng, là khán giả. Mọi thứ khác là mơ, duy nhất người mơ là thật. Người đó phải là thật, bằng không mơ sẽ xảy ra ở đâu? Người đó là cơ sở; ảo tưởng chỉ có thể xảy ra vì… nếu người đó có đó.
Và một khi bạn nhớ, bạn bắt đầu cười. Kiểu sự sống nào đã tồn tại mà không có việc nhớ? Bạn là người say, đi từ trạng thái này sang trạng thái khác, không biết tại sao, trôi giạt không phương hướng.
Nhưng:
Tối tăm của các thời đại không thể che khuất mặt trời rực sáng; vạn năm dài của luân hồi …
Nhiều nhiều thời đại, hàng vạn năm, kalpas, của thế giới này,.
… không thể che giấu được – ánh sáng chói lọi của tâm trí.
Nó bao giờ cũng có đó, nó là chính con người của bạn.
Từ “Tantra hiểu biết tối cao”, Ch3. Bản tính của tối và sáng