Hôm qua thầy đã nói rằng không có mục đích, không con đường, không ai dẫn đường và không ai đi theo. Phát biểu này có phải lại là lời dối trá không? Thầy đã chơi khăm chúng tôi hôm qua sao?
Đó là điều tôi đang làm mọi ngày đấy. Đó là điều duy nhất có thể làm được. Mọi phát biểu đều là dối trá. Chân lí vẫn còn không được nói ra. Chân lí không thể bị thu lại thành phát biểu, nó không thể bị thu lại thành công thức. Nó là bao la! Làm sao bạn có thể thu nó lại thành một phát biểu được? Khoảnh khắc bạn bắt đầu nói ra bất kì cái gì về chân lí, chính việc diễn đạt đó trở thành rào chắn. Lời bám quanh chân lí như xiềng xích.
Chân lí có thể được truyền chỉ trong im lặng. Cho nên những người thực sự lắng nghe tôi, họ không lắng nghe điều tôi nói – họ lắng nghe điều tôi hiện hữu. Họ lắng nghe các kẽ hở, họ lắng nghe các khoảng hở. Lời là không quan trọng, nhưng có những kẽ hở nhỏ giữa các lời và việc gặp gỡ giữa bạn và tôi xảy ra trong các kẽ hở đó.
Những kẽ hở đó là thiền. Dần dần, dần dần lời đi trên ngoại vi và việc gặp gỡ của tôi, giao cảm của tôi với bạn trở thành hiện tượng trung tâm. Lời có đó, chỉ xa xôi, ở ngoại vi. Im lặng bắt đầu xảy ra.
Nếu bạn rơi vào im lặng khi lắng nghe tôi, thế thì bạn đã lắng nghe tôi rồi. Nếu lắng nghe tôi tâm trí bạn dừng lại và có những khoảnh khắc mà không có ý nghĩ, mọi thứ đều tĩnh lặng và yên tĩnh, thế thì bạn đã lắng nghe tôi.
Nghe tôi là một điều; lắng nghe tôi là điều khác hoàn toàn. Những người tới gần tôi lần đầu tiên, họ nghe. Còn những người ở cùng tôi trong thời gian dài, dần dần, dần dần biến đổi xảy ra. Việc nghe bắt đầu đổi thành lắng nghe.
Lắng nghe là không qua lời. Thế thì sự hiện diện của tôi được lắng nghe – thế thì cái gì đó được bắc cầu giữa tôi và bạn. Thế thì tim tôi và tim bạn bắt đầu đập cùng nhau theo một nhịp điệu. Thế thì nó là bài ca, điệu vũ của năng lượng.
Đây là điều ở phương Đông được gọi là satsang – ở trong sự hiện diện của thầy. Nó không phải là trao đổi qua lời chút nào. Thế thì tại sao tôi liên tục nói? Tại sao tôi không thể ngồi im lặng ở đây? Im lặng chừng nấy bạn sẽ không có khả năng hấp thu. Bạn có thể hấp thu nó chỉ theo liều vi lượng, chỉ thỉnh thoảng thôi.
Và lời của tôi giúp ích. Chúng không nói lên chân lí, nhưng chúng giúp ích, chúng chỉ dẫn; chúng là ngón tay chỉ trăng. Bản thân chúng không phải là trăng, chỉ các ngón tay trỏ tới trăng, các mũi tên. Đừng bị ám ảnh bởi ngón tay, đừng bắt đầu bám vào ngón tay, đừng bắt đầu tôn thờ ngón tay – vì đó là cách bạn sẽ bỏ lỡ trăng. Quên ngón tay đi và nhìn lên trăng.
Trăng đó là im lặng, hoàn toàn im lặng, nơi thậm chí không một lời đã từng được thốt ra.
Bạn có không gian đó bên trong bạn. Tôi đã trở thành một với nó; bạn không là một với nó. Nhưng thỉnh thoảng, di chuyển cùng tôi, tuôn chảy cùng tôi, nghe lời tôi, lắng nghe im lặng của tôi, thỉnh thoảng điều đó xảy ra. Và những khoảnh khắc đó là của ân huệ. Trong những khoảnh khắc đó bạn có nếm trải đầu tiên về Thượng đế. Dần dần, dần dần, bạn sẽ trở nên ngày càng có khả năng hơn. Đó là lí do tại sao tôi liên tục nói.
Và thế rồi người mới bao giờ cũng tới. Với họ tôi phải nói. Với người cũ hơn, dần dần, dần dần họ sẽ không bận tâm với lời của tôi. Việc nghe sẽ biến mất hoàn toàn. Họ sẽ lắng nghe lời tôi chỉ như họ lắng nghe âm thanh của thác đổ. Họ sẽ không tìm bất kì nghĩa nào trong chúng. Họ sẽ không tìm bất kì chân lí nào trong chúng. Họ sẽ không tìm thậm chí bất kì nhất quán nào trong chúng. Họ sẽ không thường xuyên nhìn vào sự nhất quán, mâu thuẫn, logic, phi logic – không, mọi điều này từ từ biến mất. Họ sẽ lắng nghe lời tôi như họ lắng nghe tiếng chim hót, hay tiếng gió thoảng qua rặng thông. Bạn không hỏi nghĩa của nó là gì. Bạn đơn giản lắng nghe… và trong việc lắng nghe đó bạn trở thành tiếng gió thoảng qua rặng thông, bạn trở thành cơn gió đó.
Bất kì cái gì tôi nói đều là phương cách cho nên nó là dối trá. Chân lí không bao giờ được nói ra, không thể được nói ra. Chân lí là không thể thốt ra được. Nhưng bạn có thể lắng nghe nó. Nó là không thể thốt ra được, nó không thể được nói ra, nhưng nó có thể được lắng nghe.
Để tôi nhắc lại: nó không thể được thốt ra, nhưng nó có thể được lắng nghe. Bạn có thể bắt giữ được nó – trong im lặng, trong yêu, trong giao cảm. Tôi không thể nói được nó, nhưng bạn có khả năng lắng nghe nó. Do đó mới có phương cách nói này với bạn mọi sáng, hết năm nọ tới năm kia. Đây chỉ là thác đổ… lắng nghe nó đi, đừng vẫn còn chỉ nghe.
Và tôi mâu thuẫn thế với việc thu xếp. Tôi quản lí việc đó, bởi vì nếu tôi rất nhất quán, bạn sẽ không bao giờ có khả năng lắng nghe tôi, bạn sẽ liên tục nghe tôi. Tôi mâu thuẫn thế – sớm hay muộn bạn phát mệt. Bạn nói, “Phỏng có ích gì? Vì người này sẽ nói điều này sáng nay và ngày mai ông ta sẽ lại mâu thuẫn với nó.” Thấy việc đó xảy đi xảy lại mãi…. Bạn sẽ bám lấy phát biểu của tôi và thế rồi ngày mai tôi mâu thuẫn lại nó, tôi phải mâu thuẫn nó chứ. Bất kì khi nào tôi thấy ai đó đang bám ở đâu đó vào với bất kì phát biểu nào của tôi, tôi phải mâu thuẫn lại nó ngay lập tức – để làm nhẹ gánh nặng của người đó, để làm nhẹ người đó khỏi bám víu, để làm nhẹ người đó khỏi những lời mà người đó đã tích luỹ bên trong bản thân người đó.
Cho nên tôi sẽ cứ làm thế mãi, đi dich dắc, cứ tự mâu thuẫn với bản thân tôi cả nghìn lẻ một lần. Dần dần, dần dần, hiểu biết bừng lên trong bạn rằng chẳng ích gì mà bám vào bất kì lời nào của người này, không có nhu cầu bận tâm về điều người đó nói. Nhưng đến lúc đó bạn đã rơi vào yêu tôi rồi. Đến lúc đó bạn đã trong một loại quan hệ khác toàn bộ với tôi so với bạn đã từng có quan hệ với bất kì ai khác. Đến lúc đó, bạn đã bắt đầu tận hưởng sự hiện diện của tôi. Đến lúc đó bạn đã bắt đầu thấm đẫm tôi. Đến lúc đó bạn đã bắt đầu cảm thấy việc nuôi dưỡng. Bây giờ bạn không bận tâm điều tôi nói: bây giờ bạn chăm nom nhiều rằng tôi hiện hữu. Thế thì việc lắng nghe đã bắt đầu.
Và bạn sẽ hiểu tôi chỉ bởi việc lắng nghe. Bạn sẽ hiểu tôi chỉ khi bạn đã quên mọi thứ về hiểu điều tôi đang nói. Mọi phát biểu đều là dối trá. Lão Tử là đúng. Ông ấy nói: Đạo không thể được nói ra, và khoảnh khắc ông nói nó ông đã phản bội nó. Ông ấy là tuyệt đối đúng.
Chân lí là vô hạn thế và lời là hữu hạn thế. Chỉ khi bạn có cái gì đó vô hạn trong bạn… im lặng là vô hạn, không bị chặn – nó có thể chứa chân lí. Yêu là vô hạn, không bị chặn – nó có thể chứa chân lí. Tin cậy là vô hạn, không bị chặn – nó có thể chứa chân lí.
Hiện hữu tự nhiên, tự phát ở đây cùng tôi đi. Hiện hữu trong khoảnh khắc này, dường như mọi thời gian và không gian đã biến mất, dường như toàn thế giới đã dừng lại. Tâm trí đã dừng lại… và đột nhiên có chân lí trong mọi sự rạng ngời, vĩ đại, huy hoàng của nó.
Nó là ở đây, ngay khoảnh khắc này. Nếu bạn có tai, nghe nó đi. Nếu bạn có mắt, nhìn nó đi. Và nếu bạn không thể nhìn thấy nó, và nếu bạn không thể nghe thấy nó, thế thì đừng liên tục bám một cách không cần thiết ở đây. Tôi đang vội – tôi không muốn có bất kì cỏ dại nào ở đây. Tôi sẽ tìm mọi phương tiện và cách thức có thể để loại bỏ những người chỉ ngồi đó như tảng đá. Hoặc đập rộn ràng cùng tôi, hoặc xéo đi. Hoặc hiện hữu cùng tôi, hoặc đừng ở đây. Vì tôi ngụ ý làm kinh doanh mà!
Từ “Coi nó là dễ”, T.1, Ch.6 Tính tự phát càn khôn của tất cả