Osho kính yêu,
Câu hỏi của tôi là vô tích sự thế. Chẳng có gì để hỏi thầy, nhưng xin thầy cứ nói với chúng tôi vì thầy đang cho tôi các chìa khoá. Từng điều huyền bí làm lộ ra chìa khoá mà mở điều huyền bí thậm chí còn lớn hơn, và tôi được vẫy tay ra hiệu tới một chỗ mà tôi sẽ không bao giờ bỏ lỡ thầy.
Điều đó trỏ tới một chân lí mà phải được hiểu, vì việc nói của tôi với bạn về căn bản là khác với việc nói của bất kì người nào khác.
Khi mọi người nói, họ muốn biến đổi bạn theo ý kiến của họ: cố truyền bá việc kiểm soát tinh vi. Khi mọi người nói họ muốn truyền thụ cho bạn – vì mọi người có học thuyết ở sâu bên dưới đều có nỗi sợ về liệu nó là đúng hay không. Cách duy nhất mà người đó có thể cảm thấy rằng nó là đúng là nếu người đó có thể truyền thụ cho nhiều người và có thể thấy trong mắt họ sự thuyết phục, chuyển đổi. Thế thì người đó cảm thấy thoải mái, vì số học là: “Nếu nhiều người thế đang tìm ra nhiều an ủi thế trong điều mình nói cho họ, thế thì phải có cái gì đúng trong nó.”
Mọi người nói với người khác để cho họ có thể tin vào điều họ đang nói.
Tình huống của tôi là khác toàn bộ. Tôi đang nói cho bạn không để cho bạn ý thức hệ nhưng để phá huỷ mọi ý thức hệ mà bạn có. Chức năng của tôi về căn bản có tính phủ định: nó là để làm trống rỗng tâm trí của bạn – không để rót đầy tâm trí bằng những ý tưởng mới nhưng chỉ để làm trống rỗng nó khỏi mọi rác và đồ đồng nát cũ, để cho tâm trí của bạn một không gian mà trong đó bạn có thể là bản thân bạn.
Tôi không cố cho bạn bất kì ý tưởng nào rằng bạn phải trở thành cái này hay cái nọ. Tôi đơn giản cố giúp bạn nhìn thấy rằng bạn đã là cái mà bạn cần là. Chỉ bỏ mọi khao khát, mọi ham muốn, mọi tham vọng là ai đó khác, để cho bạn có thể chỉ là bất kì cái gì bạn đang là.
Tôi không muốn làm sao lãng bạn khỏi con người của bạn.
Tôi muốn bạn đi ngày càng gần hơn con người của bạn để cho chung cuộc chỉ bạn được bỏ lại bên trong bản thân bạn.
Và việc nói của tôi với bạn cũng là phương cách thôi. Khi tôi đang nói với bạn, tâm trí của bạn bị thu hút, và khi tâm trí của bạn bị thu hút, tim của tôi có thể có giao cảm với tim của bạn. Tâm trí không thể quấy rối; nó bị thu hút quá nhiều. Cho nên việc nói của tôi là kĩ thuật, là phương cách nhiều hơn là thông điệp. Bất kì cái gì tôi nói với bạn đều có các chủ định đa chiều, nhưng không cái nào trong chúng để làm cho bạn thành nô lệ.
Mọi chủ định đều có ý nhắm tới một mục đích: cho bạn tự do toàn bộ vì tự do là việc nở hoa của bạn, hoa sen của bạn mở ra trong ánh mặt trời buổi sáng. Và chừng nào điều đó chưa xảy ra bạn không thể tìm thấy mãn nguyện, hoàn thành, an bình mà người ta cảm thấy khi người ta về nhà.
Và mọi người đang mang nhà của mình bên trong mình.
Bạn không định đi bất kì chỗ nào:
Bạn phải dừng việc đi, để cho bạn có thể vẫn còn ở chỗ bạn đang ở, để cho bạn có thể vẫn còn là điều bạn đang là.
Chỉ hiện hữu.
Và trong im lặng hoàn toàn đó của việc hiện hữu được che giấu mọi điều huyền bí của sự tồn tại.
Từ “Con đường của nhà huyền bí”, T.2, Ch.39 Lời tôi là chỉ dẫn tới im lặng