Osho kính yêu,
Khi tôi nhìn để xem câu hỏi của tôi là gì, tôi nhớ tới câu ngạn ngữ, “Khi có yêu, mọi thứ là đẹp. Và khi không có yêu, mọi thứ là xấu.” Mọi câu hỏi của tôi và những vấn đề rõ ràng đó có nảy sinh như kết quả của việc không chạm tới tim của tôi không?
Phần thứ hai của câu hỏi của bạn là đúng. Mọi câu hỏi, không chỉ câu hỏi của bạn mà của mọi người, nảy sinh vì bạn không chạm tới tim. Tâm trí là cái máy tạo ra câu hỏi. Nó không thể tìm ra bất kì câu trả lời nào, nhưng nó có thể tạo ra cả triệu câu hỏi.
Tim có câu trả lời.
Câu hỏi có thể có cả triệu, nhưng câu trả lời là một. Cho nên nếu bạn đang chạm tới tim bạn, câu hỏi của bạn biến mất. Đây là phần thứ hai của câu hỏi của bạn.
Nhưng phần thứ nhất là điều khác toàn bộ. Bạn nói, “Khi có yêu, mọi thứ có vẻ đẹp. Và khi không có yêu, mọi thứ có vẻ xấu.” Đó là ảo giác.
Yêu tạo ra một loại ảo giác. Bạn sung sướng, bạn vui vẻ, bạn được che phủ bởi niềm vui mơ hồ, và bạn phóng chiếu lên mọi người cùng niềm vui, cùng cái đẹp bạn đang cảm thấy – nhưng nó là phóng chiếu, nó không phải là thực tại. Và khi yêu biến mất khỏi tim bạn và biến thành chua cay hay trở thành ghét, cùng người đó bắt đầu có vẻ xấu. Điều đó nữa cũng là phóng chiếu. Cả điều thứ nhất lẫn điều thứ hai chẳng liên quan gì tới thực tại của người và vật bao quanh bạn.
Nếu bạn muốn thực sự biết chân lí về mọi người, bạn phải đi ra ngoài mọi nhị nguyên. Yêu và ghét, ngày và đêm, sống và chết – mọi loại nhị nguyên phải bị bỏ đi. Và điều đó là có thể chỉ bằng việc là nhân chứng. Thế thì bạn là gương. Thế thì bạn đơn giản soi gương, bạn không phát biểu bất kì cái gì.
Dù một người đang đứng trước bạn là đẹp hay không, gương không nói gì; nó đơn giản phản xạ người này. Nếu người này là xấu, gương không nói gì; nó đơn giản phản xạ người xấu này. Tâm thức chứng kiến đơn giản phản xạ. Nó không phát biểu, nhưng nó hiểu. Vấn đề là gì khi nói với bất kì người nào, “Bạn xấu vậy”? Vấn đề là gì khi nói với ai đó, “Bạn đẹp đấy”? – vì bất kì cái gì bạn nói với mọi người, ý kiến của bạn trở thành việc gây rối trong cuộc sống của họ.
Tâm thức chứng kiến là người quan sát rất im lặng. Nó biết nhưng nó không nói. Không có nhu cầu. A là A, B là B. Vấn đề là gì khi nói điều đó? Tại sao tạo ra rối loạn trong tâm trí của người khác?
Yêu không phải là trạng thái của thức tỉnh. Nó là một loại ma tuý, nó là hooc môn.
Tôi đã nghe nói về một thẩm phán chính của một toà thượng thẩm ở Mĩ. Khi ông ấy về hưu từ toà thượng thẩm đó, ông ấy chỉ có một ước muốn. Sáo mươi năm trước ông ấy và vợ ông ấy đã lấy nhau và đã đi Paris trong tuần trăng mật. Tên ông ấy là Parry, và ông ấy chỉ có một ước muốn: trước khi họ chết họ phải đi tới Paris.
Thế là sau khi về hưu điều đầu tiên ông ấy làm là đưa bà vợ già tới Paris. Họ ở trong cùng khách sạn, trong cùng phòng. Họ đi thăm cùng các chỗ – nhưng cái gì đó bị thiếu. Chung cuộc Parry nói với vợ ông ấy, “Paris đã thay đổi nhiều thế – không còn cái vị vẫn thường có ở đây, không còn cái đẹp đó, không còn mầu sắc đó. Mọi thứ dường như cũ rích, tẻ nhạt. Tôi tưởng rằng trong sáu mươi năm Paris chắc đã trở nên thậm chí vui tươi hơn. Tôi đã không tới đây vì việc vỡ mộng này.”
Vợ ông ấy nói, “Nếu ông không bận tâm, tôi muốn nói rằng Paris vẫn là cùng Paris đó thôi; chính ông Parry đã thay đổi. Chúng ta bây giờ già rồi, chúng ta đã mất sự thú vị của chúng ta. Đó đã là tuần trăng mật của chúng ta; đây không phải là tuần trăng mật của chúng ta. Chúng ta đã một nửa trong mồ rồi! Sáu mươi năm trước điều chúng ta đã thấy đã là không thực: nó đã là phóng chiếu của một đôi đang trong tuần trăng mật, trong yêu lớn lao. Điều này cũng không thực: điều này là ảo tưởng của một đôi già, người chẳng có gì trong tương lai ngoài chết và bóng tối. Điều này cũng là phóng chiếu.” Bà vợ chắc chắn đúng.
Cho nên yêu của bạn có thể có vẻ dường như nó đang cho cái đẹp cho mọi thứ, và ghét của bạn, cho cái xấu cho mọi thứ – nhưng chúng chỉ là phóng chiếu. Đừng phụ thuộc vào các phóng chiếu. Nếu bạn muốn biết thực tại, thế thì chỉ là nhân chứng. Và nhân chứng không bao giờ trẻ, không bao giờ già; nó là vô thời gian. Cho nên không có vấn đề về tuổi trẻ, tuổi già, tuần trăng mật và nghĩa địa. Chúng không tới trên con đường của nó.
Bất kì cái gì nhân chứng thấy đều là hoàn cảnh.
Nó chỉ là gương.
Từ “Con đường của nhà huyền bí”, T.1, Ch.18 Thông minh là kho báu duy nhất của chúng ta