Tiến bộ tâm linh có dựa trên kiếp trước không?

Osho kính yêu,

Từng kiếp sống thành công mà chúng ta sống có là tiến bộ tâm linh dựa trên kiếp sống trước không?

 

Không nhất thiết. Nó có thể vậy, nó có thể không vậy; mọi điều đó phụ thuộc vào người ta. Không có luật trong sự tồn tại rằng bạn bao giờ cũng đi lên cao hơn; bạn có thể đi xuống thấp hơn, bạn có thể rơi xuống dưới giai đoạn trước. Con đường tiến hoá trở nên chắc chắn chỉ khi bạn đang trở nên ý thức nhiều hơn; thế thì từng kiếp sống thành công là ở trên bình diện cao hơn.

Nhưng bao nhiêu người đang cố gắng có ý thức? Ngược lại, phần lớn mọi người trên thế giới đang cố là vô thức nhiều nhất có thể được, vì chút ý thức họ biết không là gì ngoài lo âu, phiền não, lo nghĩ. Đó là hành hạ, căng thẳng. Và không chắc rằng điều bạn đang quyết định là điều đúng, cho nên có sợ lớn, do dự. Trong ý thức nhỏ mà người ta có, người ta bao giờ cũng ở vị trí hoặc/hay – bị phân chia, chia chẻ, bị giằng xé rời ra – phần này kéo theo hướng này, phần khác kéo theo hướng khác. Người đó đơn giản là khổ.

Không phải ngẫu nhiên mà rượu và các chất ma tuý khác, điều có thể nhận chìm ý thức của bạn trong vô thức bao la, là cổ như con người. Hàng nghìn lần điều đã từng được ghi sâu vào con người là con người phải bỏ những thứ này. Con người đã bị trừng phạt vì chúng – con người đã chịu tù đầy, trừng phạt – nhưng những ma tuý này cho con người cái gì đó lớn hơn nỗi sợ trừng phạt.

Mọi tôn giáo về căn bản là chống lại ma tuý, mọi chính phủ về căn bản là chống lại ma tuý, mọi hệ thống giáo dục là chống lại ma tuý. Điều rất kì lạ: mọi người chống lại ma tuý; thế thì tại sao ma tuý cứ tiếp tục? Và không có một cá nhân nào đứng lên và hỏi tại sao.

Ma tuý là cổ như con người và nỗ lực bỏ chúng cũng là cổ như con người, và mọi nỗ lực đã thất bại – và nỗ lực được thực hiện bởi người có quyền lực chống lại các cá nhân không có quyền lực. Nhưng dầu vậy họ đã không có khả năng trừ diệt ma tuý khỏi cuộc sống con người. Và tôi nghĩ họ sẽ không bao giờ có khả năng trừ diệt chúng, vì họ không tính tới nguyên nhân cơ bản – tại sao con người muốn là vô thức. Họ chỉ liên tục tranh đấu với triệu chứng, điều đơn giản là ngu xuẩn.

Không một tôn giáo nào, không một chính phủ nào, đưa ra lí do đích xác tại sao con người muốn trở thành vô thức. Thực ra họ không thể nói điều đó cho dù họ biết điều đó, vì điều đó là việc kết án toàn thể xã hội của họ. Cách thức họ đã tạo ra thế giới là xấu tới mức mọi người không muốn trở nên có ý thức. Mọi người muốn trở nên vô thức, mọi người muốn quên tất cả về nó. Họ sẵn sàng nhận trừng phạt, họ sẵn sàng vào tù, nhưng họ không sẵn sàng bỏ ma tuý, vì trong thế giới mà cái gọi là người có quyền lực này và cái gọi là tôn giáo này đã tạo ra, nó không xứng là có ý thức; nó đơn giản là khủng khiếp.

Và chừng nào chúng ta chưa thay đổi tình huống này… hoặc chúng ta làm cuộc sống có ý thức của con người thành đẹp đẽ, yêu thương, phúc lạc tới mức người đó sẽ không muốn trở thành vô thức – người đó sẽ muốn trở nên ý thức hơn – hoặc chúng ta phải làm cho bản thân người đó hoàn toàn tự do khỏi mọi thứ này mà có thể làm cho người đó khổ. Thế thì người đó sẽ không muốn là vô thức. Thế thì người đó sẽ muốn ngày càng ý thức hơn, vì người đó càng ý thức hơn, cuộc sống càng trở nên rôm rả hơn, cuộc sống càng trở thành cuộc phiêu lưu, người đó càng đi tới biết về những điều huyền bí của sự tồn tại.

Người đó muốn trở nên ngày càng ý thức hơn, và khao khát này về ý thức nhiều hơn sẽ không dừng lại chừng nào người đó chưa đạt tới ý thức tuyệt đối – chừng nào người đó chưa là ý thức thuần khiết và thậm chí không có một góc tối nhỏ nào trong người đó, chừng nào người đó chưa là đầy ánh sáng, chỉ là ánh sáng.

Toàn thể lịch sử của người là lịch sử làm cho con người ngày càng vô thức hơn, và ma tuý không phải là cách duy nhất. Có những thứ khác làm cho người thành vô thức. Cho nên có thể rằng thỉnh thoảng có người có thể không quan tâm tới ma tuý nhưng điều đó không có nghĩa rằng người đó quan tâm tới việc vẫn còn ý thức; người đó đã tìm ra loại ma tuý nào đó mà không được biết là ma tuý – chẳng hạn người đầy khao khát quyền lực. Cái đó cũng là ma tuý, nhưng người đó không thể đảm đương được việc là vô thức toàn bộ; người đó phải tranh đấu vì quyền lực, và người đó phải vẫn còn ý thức.

Chính trị là ma tuý thuộc cùng hạng như cần sa, LSD, có lẽ còn nguy hiểm hơn vì những người đã từng dùng cần sa hay LSD hay nhựa cần sa đã không làm hại cho thế giới. Họ có thể làm hại cho bản thân họ nhưng họ đã không làm hại bất kì người nào. Nhưng các chính khách thì sao? Họ đã chẳng làm cái gì ngoài điều hại. Toàn thể lịch sử là đẫm máu. Bây giờ, những người đã từng dùng cần sa và những thứ như vậy, họ không tạo ra lịch sử, họ không tạo ra Thành Cát Tư Hãn, Thiếp Mộc Nhi, Nadir Shah, Alexander Đại đế, Napoleon Bonaparte, Adolf Hitler. Họ không tạo ra những loại quỉ đó. Ma tuý của họ là rất hồn nhiên khi so sánh với chính trị.

Ai đó có thể theo đuổi tiền… tiền trở thành gần như ma tuý với người đó. Tôi có biết một người… Tôi chưa bao giờ thấy bất kì người nào bị nghiện tiền thế. Nếu anh ta thấy tờ một trăm ru pi trong tay bạn, anh ta không thể cưỡng được việc chạm vào nó. Và cách anh ta chạm vào nó, cứ dường như anh ta chạm vào người yêu của anh ta. Anh ta sẽ nhìn vào nó từ mọi phía và anh ta sẽ chạm vào nó. Và nó không phải là tờ tiền của anh ta. Anh ta phải trả lại nó.

Anh ta không bao giờ trả lại tiền cho bất kì người nào anh ta đã vay; anh ta đơn giản không thể làm được điều đó. Tôi sẽ không gọi điều đó là tội lỗi; điều đơn giản không thể được với anh ta là lìa xa tiền. Anh ta có đủ tiền. Anh ta có bẩy nhà mà anh ta đã cho thuê và bản thân anh ta sống trong nhà nghỉ, dharmashala, nhà trọ nơi bạn có thể ở trong ba ngày không mất tiền. Nhưng thành phố là lớn và nó có nhiều nhà trọ, cho nên anh ta sẽ ở ba ngày trong nhà trọ này và thế rồi anh ta sẽ chuyển sang nhà trọ khác. Và mọi tiền của anh ta được gửi ở các ngân hàng khác nhau. Anh ta sợ thế rằng ngân hàng nào đó có thể phá sản – tốt hơn cả là để tiền ở các chỗ khác nhau.

Tôi thường hỏi anh ta, “Anh sẽ làm gì với nó? Anh không có vợ.” Anh ta không bao giờ lấy vợ bởi lẽ đơn giản rằng đàn bà quan tâm quá nhiều tới việc tiêu tiền. Điều đó sẽ là phiền phức, và anh ta sợ rằng điều đó sẽ tạo ra hỗn độn trong cuộc sống an bình của anh ta – tốt hơn cả là tránh đàn bà. Anh ta không có con. “Anh thu thập tiền cho ai?”

Anh ta nói, “Tôi yêu tiền.”

“Nhưng,” tôi nói, “tiền là có nghĩa chỉ khi anh dùng nó; anh không dùng nó! Dù anh có một triệu ru pi hay hai triệu rupi hay năm mươi triệu… điều đó không tạo ra khác biệt dù anh có bất kì cái gì trong tài khoản ngân hàng hay không có gì – nó là như nhau. Anh không bao giờ lấy bất kì cái gì ra.”

Anh ta nói, “Ông không hiểu. Nó cho sự an ủi trong lòng chứ. Chỉ đếm tiền là việc nuôi dưỡng thế.”

Mọi ngày vào buổi tối anh ta thường tới gặp tôi. Không ai thích anh ta vì mọi người nghĩ rằng anh ta bần tiện, đơn giản bủn xỉn. Nhưng tôi hay hỏi về… tôi muốn hiểu anh ta có loại tâm trí gì – anh ta đã là người độc nhất! Và anh ta sẽ mang sổ tay của anh ta tới và chỉ cho tôi xem, “Bây giờ trong ngân hàng này có chừng này, trong ngân hàng này có chừng này, và đây là tổng tiền. Ông thấy không? Tổng số đang tăng lên!” Và bạn có thể thấy chớp loé trong mắt anh ta. Giờ người này là nghiện tuyệt đối; anh ta không còn ý thức.

Anh ta không có lo nghĩ khác; anh ta là người chỉ theo một hướng. Khi anh ta chết tôi đã hiện diện. Các bác sĩ biết rằng tôi là người duy nhất anh ta thường tới thăm mọi ngày, cho nên họ thông báo cho tôi rằng anh ta sắp chết. Tôi đã hỏi anh ta ở phường nào. Họ nói, “Ông biết anh ta, anh ta ở phường tự do! Anh ta thậm chí không thể chết ở một phường mà anh ta phải trả tiền. Anh ta không thể rút tiền ra từ ngân hàng dù bất kì cái gì xảy ra. Và anh giữ mọi tài khoản ngân hàng của mình trong tay anh ta.” Đó là sự sống của anh ta.

Khi tôi tới đó anh ta đã rất sung sướng. Để mọi tài khoản của mình lên tim và giữ chúng bằng cả hai tay, anh ta chết. Tôi đã thấy nhiều người chết, nhưng anh ta đã chết đẹp thế. Anh ta có hàng triệu ru pi và tài sản trị giá hàng triệu và anh ta chết như kẻ đi xin trong phường tự do. Nhưng anh ta tuyệt đối hạnh phúc.

Có những người có thể bị nghiện tiền, có những người có thể bị nghiện quyền, nhưng họ đang làm cùng điều, theo cách phức tạp hơn chút ít, như người bình thường đang làm bằng việc dùng cần sa. Không người nào dùng cần sa có thể trở thành Adolf Hitler – không thể được. Người đó sẽ thấy điều đó chẳng thú vị gì. Không người dùng thuốc phiện nào sẽ bận tâm trở thành thủ tướng; thế thì ai sẽ dùng thuốc phiện?

Tôi đã kể cho các bạn về ông thợ cạo nghiện thuốc phiện, một người bạn của ông tôi. Tôi đã bảo ông ấy, “Ông được kính trọng nhiều thế” – điều đó là nói dối, nhưng ông ấy thích thú nó cho nên tôi nghĩ chắc cũng chả hại gì. Nếu ai đó thích thú nó và cảm thấy sung sướng, và cũng chẳng tốn gì… Tôi nói, “Ông được kính trọng nhiều tới mức ông ra tranh cử đi ông có thể có vị trí mà ông muốn.”

Ông ấy nói, “Điều đó ông biết, nhưng nó là chuyện chán thế; điều đó gần như là đi xin phiếu bầu. Hơn nữa khi ông dùng thuốc phiện ông là hoàng đế của cả thế giới. Ai quan tâm trở thành bộ trưởng chính phủ hay thủ tướng? Với thuốc phiện ông đã là vậy rồi.”

Những người này đã không làm hại gì, và những người đã làm hại, chúng ta không nghĩ về họ như người nghiện loại ma tuý nào đó. Ma tuý của họ là rất phức tạp. Và cuộc vật lộn đã là ở chỗ những người nghiện ma tuý phức tạp này đã từng quấy nhiễu những người nghiện ma tuý nghèo trong toàn bộ lịch sử. Họ vẫn đang làm cùng điều này, và họ sẽ tiếp tục làm cùng điều này. Nhưng họ không thể thay đổi được tình huống bởi một lẽ đơn giản: tại sao người ta phải có ý thức? Không có gì cả.

Vô thức có hấp dẫn. Nó giúp bạn quên đi mọi lo nghĩ, trách nhiệm của bạn. Nó giúp bạn thảnh thơi. Toàn thế giới biến mất, với vũ khí hạt nhân của nó và Ronald Reagans. Đó là lí do tại sao mọi người đã không cố là ý thức nhiều hơn vì vì ý thức nhỏ bé đã không cho họ hương vị để ham muốn hơn. Nó đã là kinh nghiệm thực sự cay đắng; họ không muốn nó.

Đây là hai cách: hoặc thế giới trở nên đẹp tới mức vị đắng của tâm thức đổi thành kinh nghiệm ngọt ngào – điều sẽ không xảy ra, điều gần như là hi vọng hão huyền… Khả năng kia là ở chỗ các cá nhân có thể làm tăng ý thức của họ, và khi họ tăng ý thức của họ, vị đắng biến mất. Họ đi tới mảnh đất tươi tắn nơi thế giới còn chưa bị nhiễm bẩn. Họ càng đi sâu vào trong ý thức, mảnh đất này càng tươi tắn hơn, nước càng tươi trong hơn, trực tiếp tới từ các sông băng – và thế thì có khao khát lớn để có tất cả nó. Thế thì từng kiếp sống họ sẽ làm tăng ý thức của họ.

Bằng không từng kiếp sống đã là kinh nghiệm cay đắng: bạn đã không thu được bất kì cái gì có giá trị, bạn đã đơn giản đánh mất toàn thể sự sống. Bạn đã chịu đựng trong khổ và bằng cách nào đó đã sống – gần như mang xác riêng của bạn trên vai bạn – và chết.

Kinh nghiệm này sẽ không cho bạn phẩm chất cao trong kiếp sắp tới… có lẽ phẩm chất thấp hơn để cho bạn ít ý thức hơn và bạn khổ ít hơn. Nó có thể cho bạn trạng thái mà trong đó bạn gần như vô thức để cho bạn không khổ. Nếu khổ của bạn đã là không thể thể chịu được nữa, thế thì kiếp sau sẽ bảo vệ bạn, nhưng điều đó sẽ là việc đi xuống. Nó có thể ngụ ý bất kì cái gì.

Chẳng hạn, một thánh nhân Ấn Độ, Surdas… Những bài thơ của ông ấy là hay. Ông ấy là nhà thơ lớn, nhưng cuộc sống của ông ấy không như vậy. Vì những bài thơ sùng kính của ông ấy và vì sự hi sinh của ông ấy, hi sinh lớn vô cùng… Ông ấy đã là một sannyasin và ông ấy thường đi xin, và một người đàn bà, một thanh nữ, đã hỏi ông ấy, “Nhu cầu gì cho anh đi sang nhà khác? Em sẽ chuẩn bị mọi ngày… Em thích cho anh đồ ăn. Anh không thể tốt thế với em sao?”

Ông ấy không thể nói không, vì trong Hindu giáo không có hạn chế nào… Sư Phật giáo không thể đi tới cùng nhà mọi ngày, ông ấy phải đổi nhà. Sư Jaina không thể đi tới cùng nhà mọi ngày, ông ấy phải đổi nhà. Nhưng trong Hindu giáo không có hạn chế nào, cho nên ông ấy bắt đầu đi tới cô ấy. Cô ấy chuẩn bị thức ăn ngon cho ông ấy, và ông ấy ăn thức ăn với lòng biết ơn.

Nhưng một hôm ông ấy nghĩ, “Tại sao người đàn bà này nhận nhiều phiền phức vậy? Mọi ngày cô ấy đều chuẩn bị nhiều thức ăn ngon thế cho mình. Mình phải hỏi cô ấy.” Và ông ấy đã hỏi cô ấy, “Sao cô nhận nhiều phiền phức thế?”

Cô ấy nói, “Em yêu mắt anh, và em muốn nhìn mắt anh mọi ngày. Chuẩn bị thức ăn không phiền hà gì cho em, nhưng nếu em không gặp anh thế thì em bỏ lỡ cái gì đó suốt cả ngày. Điều đó làm đau lòng.”

Surdas nghĩ, “Đây là gắn bó.” Đó là cách người khổ hạnh nghĩ. “Đây là gắn bó… người đàn bà kia bị gắn bó; cô ấy bị hấp dẫn tới mắt mình, và điều này là không tốt. Đôi mắt này có thể tạo ra gắn bó trong tâm trí của người khác – và mình sẽ là nguyên nhân cho mọi người này đi lạc lối.”

Thế là ông ấy móc cả hai mắt của mình ra, với sự giúp đỡ của người bạn, đi tới người đàn bà này. Ông ấy đưa đôi mắt ra và nói, “Vì cô yêu đôi mắt này, cô giữ lấy chúng. Tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa vì bây giờ điều cô muốn và điều cô yêu là ở cùng với cô. Và hơn nữa sẽ là khó cho tôi tìm ra nhà này. Hôm nay một người bạn đã giúp đỡ, nhưng không ai sẽ giúp tôi mọi ngày. Và không có nhu cầu.”

Người đàn bà này không thể tin được vào điều ông ấy đã làm. Có máu trên khắp mặt ông ấy. Cô ấy nói, “Nhưng em chưa bao giờ nói rằng anh phải móc mắt ra và đưa chúng cho em. Chúng là đẹp như một phần của anh nhưng giờ chúng chết rồi.”

Người Hindu đã làm ông ấy thành thánh nhân vì ông ấy đã làm sự hi sinh lớn để giữ cho mọi người khỏi bị gắn bó. Tôi không nghĩ vậy. Tôi nghĩ điều đó là cực kì vô nghĩa. Giờ ngày mai nếu ai đó thích mũi của bạn, bạn cắt mũi đi. Nếu ai đó thích tai của bạn, bạn cắt tai đi. Nếu ai đó thích đầu của bạn, bạn cắt đầu của bạn và được kết thúc!

Tôi nghĩ rằng chẳng có bất kì giá trị gì trong điều này. Và cái gì đã sai? Người đàn bà thích mắt bạn. Cô ấy đã không hỏi xin bất kì cái gì ở bạn, và tại sao ngay chỗ đầu tiên bạn phải nghĩ rằng đôi mắt đó là của bạn? Đó là tính sở hữu; đó là gắn bó thực. Đôi mắt đó thuộc về sự tồn tại. Như ai đó có thể thích sao hay hoa, ai đó có thể thích mắt của người khác. Và người đàn bà này chưa bao giờ hỏi xin bất kì cái gì. Đó đã là hành động độc ác, hành động bạo hành.

Tôi đã kết án Surdas rất nghiêm khắc. Người Hindu đã từng rất giận vì họ nghĩ về ông ấy như một trong những thánh nhân vĩ đại nhất. Tôi nói, “Ông ta không phải là thánh nhân, ông ta đơn giản là một con chim cưu. Ông ta đã thực sự làm tổn thương người đàn bà này rất tệ. Ông ta đã bạo hành với bản thân ông ta và còn nhiều hơn với người đàn bà này. Bây giờ người đàn bà này sẽ vẫn còn khổ cả đời cô ấy về tại sao cô ấy đã nói rằng cô ấy thích mắt ông ta. Cô ấy sẽ không bao giờ có khả năng tha thứ cho bản thân cô ấy.”

Có khả năng là người đàn bà đó có thể đã đạt tới trạng thái tiến hoá tốt hơn trong kiếp sau, và có khả năng rằng Surdas có thể đã rơi xuống – vì điều ông ấy đã làm là tuyệt đối vô nhân.

Rơi xuống có thể xảy ra theo nhiều cách. Chẳng hạn, Surdas có thể được sinh ra bị mù trong kiếp sau. Thế thì tám mươi phần trăm kinh nghiệm của kiếp sống sẽ bị bỏ lỡ. Và đã không có một người mù nào đã trở nên chứng ngộ. Không có gì ngăn cản điều đó, nhưng điều đó dường như không thể được.

Chính mắt của bạn cho bạn tám mươi phần trăm kinh nghiệm của bạn. Và kinh nghiệm đó làm cho bạn nhận biết rằng cuộc sống của bạn không chạy trên rãnh đúng, rằng cái gì đó bị sai, rằng bạn phải thay đổi. Người mù đã bỏ lỡ tất cả tám mươi phần trăm đó. Người đó sống ở mức tối thiểu, chỉ với hai mươi phần trăm kinh nghiệm; người đó gần giống như con vật. Cho nên người đó có thể được sinh ra là người, nhưng người đó đã được sinh ra ở bậc thang thấp hơn của chiếc thang tiến hoá.

Điều đó có thể xảy ra theo nhiều cách rằng bạn có thể là thấp hơn hay bạn có thể là cao hơn. Người điếc và người câm là người, nhưng không ai đã bao giờ nghe thấy… Người đó hoàn toàn im lặng – người đó chưa bao giờ nghe bất kì âm thanh nào – cho nên người đó đáng phải trở thành phật ngay lập tức. Người đó chưa bao giờ nghe âm thanh, người đó chưa bao giờ thốt ra một âm thanh – bạn còn muốn gì hơn? Người đó đã hoàn thành mọi điều kiện tiên quyết – nhiều hơn bạn muốn. Nhưng không anh chàng điếc và câm nào đã bao giờ trở nên chứng ngộ vì điều phải được hiểu là: nếu bạn điếc và câm, bạn không biết im lặng là gì.

Điều ảo tưởng với mọi người là tưởng rằng người này là tuyệt đối trong im lặng. Điều đó chỉ là từ bên ngoài. Người đó không biết gì về im lặng, vì để biết im lặng người ta phải biết âm thanh, và để là im lặng người ta phải có khả năng nói. Người đó không thể nói được, người đó không thể nghe được: người đó đã bỏ lỡ cả âm thanh và im lặng. Người đó ở trong tình huống rất kì lạ – trưởng thành từ đâu được? Rất khó, gần như không thể được.

Cho nên bạn sẽ không nhất thiết trưởng thành bởi việc được sinh ra lặp đi lặp lại. Bạn có thể liên tục đi trong cùng vòng tròn, không bao giờ đạt tới bất kì sức mạnh tâm linh nào, bất kì tâm thức tiến hoá nào.

Nhưng nếu bạn cố trong kiếp này để trở nên ý thức hơn, bất kì cái gì bạn thu được sẽ còn lại với bạn trong kiếp sau; nó không bao giờ bị mất. Cho nên trong kiếp sau bạn có thể bắt đầu đích xác từ chỗ bạn đã bỏ lại trong kiếp quá khứ, vì bạn đã chỉ thay đổi thân thể; bạn vẫn là cùng người. Cho nên nếu cái gì đó đã trở thành ý thức trong bạn, nó sẽ vẫn còn là ý thức trong bạn trong kiếp sống mới. Mọi thứ có sự bắt đầu tươi tắn; không cái gì treo trên bạn, bạn sẽ có nhiều tự do hơn để trưởng thành trong tâm thức. Trong mọi kiếp sống bạn sẽ có nhiều may mắn hơn, nhiều cơ hội hơn để trưởng thành. Mọi điều đó tuỳ ở bạn.

Vì tôi chưa bao giờ bắt gặp một trường hợp nào, tôi nghĩ rằng bạn không thể rơi xuống thấp nhiều thế rằng từ người bạn được sinh vào thân thể con vật. Nhưng cả Jaina giáo và Phật giáo đều đồng ý bạn có thể rơi được, và tôi không thể phủ nhận sự kiện này – nó có thể là khả năng – vì họ đã làm việc trong hàng nghìn năm trên hàng triệu người. Họ có thể đã bắt gặp vài trường hợp mà người đã thực sự rơi vào vô thức tới mức người đó đã được sinh ra như con vật. Nhưng tôi chưa bao giờ bắt gặp điều đó, cho nên tôi không thể nói được.

Và tôi không thấy mấy hợp lí trong điều đó. Người có thể rơi xuống, nhưng người đó sẽ vẫn còn là người; người đó không thể làm bất kì cái gì mà có thể làm người đó thành con vật. Tôi chưa bao giờ bắt gặp bất kì cá nhân nào mà với người đó tôi đã thử đi vào các kiếp sống quá khứ của họ… Về điều này tôi có bất đồng với Phật giáo và Jaina giáo, nhưng tôi cho họ mọi ích lợi của việc hoài nghi. Họ có thể đúng vì kinh nghiệm của họ là lâu dài và với họ không cần bịa ra điều đó, trừ phi họ đã đi tới… Có lẽ điều đó là rất hãn hữu. Có lẽ người như Adolf Hitler kẻ đã giết hàng triệu người chẳng vì lí do chút nào có thể đã mất tính người của ông ta. Điều đó có thể là khả năng trong trường hợp duy nhất nào đó.

Nhưng tôi cũng có bất đồng trên nền tảng khác trong đó tôi cảm thấy rằng tôi đúng và rằng Jaina giáo và Phật giáo, hai tôn giáo đã từng làm việc trên các kiếp quá khứ, đang nói dối. Với họ không thể đi tới sự kiện mà tôi sẽ nói cho các bạn. Họ phải đã bắt gặp nó, nhưng vì học thuyết của họ – nó đã mâu thuẫn với học thuyết của họ, với quan điểm triết lí của họ – họ đã đơn giản không nhắc tới nó. Họ đã không nói dối một cách trực tiếp, nhưng cho dù không nhắc tới, đó vẫn là dối trá. Sự kiện mà tôi đã thấy là, nếu bạn được sinh ra là đàn ông trong kiếp này thế thì trong kiếp quá khứ bạn đã là đàn bà. Và nếu bạn là đàn bà trong kiếp này, thế thì trong kiếp quá khứ bạn đã là đàn ông.

Không tôn giáo nào nhắc tới điều đó, và điều đó là kì lạ. Tôi đã thấy điều đó mà không có ngoại lệ, trong mọi trường hợp. Và tôi cảm thấy điều đó là hợp lệ về mặt tâm lí, vì đàn bà phát mệt mỏi với việc là đàn bà và bắt đầu cảm thấy rằng đàn ông có mọi thứ – tự do, quyền lực, danh vọng – còn cô ấy chẳng có gì. Một cách tự nhiên, khi chết, phải có ham muốn được sinh ra trong thân thể đàn ông.

Cùng điều này là tình huống với đàn ông. Mặc dầu anh ta có quyền lực, mặc dầu anh ta có nhiều tự do hơn, sâu bên dưới anh ta cảm thấy kém cỏi với đàn bà vì cô ấy có quyền năng tạo ra sự sống, điều anh ta không có. Cô ấy đẹp hơn. Cô ấy dường như là người được bắt rễ, được tiếp đất hơn.

Ngay cả trong bụng mẹ… Những người mẹ có kinh nghiệm, người đã cho sinh ra một hay hai đứa con đều biết hoàn toàn rõ sau vài tháng liệu đứa bé là con trai hay con gái, vì bé gái vẫn còn rất im lặng trong bụng mẹ còn con trai bắt đầu đá trong bụng mẹ – nó bắt đầu chơi đá bóng. Người mẹ có thể biết liệu đó là con trai hay con gái.

Trong cuộc sống nữa đàn bà được bắt rễ nhiều hơn, an bình hơn. Thỉnh thoảng cô ấy sẽ nổi cơn tam bành; đàn ông không bao giờ nổi cơn tam bành, anh ta tích luỹ chúng. Ném chúng theo kiểu bán lẻ là tốt hơn kiểu bán sỉ, vì bán sỉ là nguy hiểm. Nó ngụ ý tự tử hay giết người hay phát điên. Kinh doanh bán sỉ theo kiểu cơn tam bành là rất nguy hiểm. Nhưng chỉ sốc chút ít và trong vài phút hay vài giờ người đàn bà quay lại. Cô ấy im lặng và cô ấy gần như quên…

Đàn bà có phẩm chất của đứa trẻ mà cô ấy vẫn giữ. Đàn ông liên tục đánh mất phẩm chất đó. Anh ta trở nên tinh ranh hơn vì anh ta ở trong thế giới với đủ loại người tinh ranh. Cho nên bản thân anh ta trở nên tinh ranh; bằng không sống sót là khó khăn. Cho nên dần dần, dần dần anh ta cảm thấy rằng đàn bà đang tận hưởng nhiều hơn. Ngay cả về dục anh ta cảm thấy rằng đàn bà tận hưởng nhiều hơn anh ta tận hưởng. Và khi họ già đi anh ta bắt đầu cảm thấy rằng anh ta không tận hưởng được gì còn đàn bà đang tận hưởng nhiều tới mức anh ta bắt đầu cảm thấy ghen.

Cho nên đàn ông chết đi sẽ nghĩ về việc được sinh là đàn bà. Đây là quá trình bình thường. Có thể có ngoại lệ – có đấy. Nếu bạn chết một cách có ý thức, thế thì đó sẽ là điều khác.

Nhưng cả Jaina giáo và Phật giáo đã từng im lặng về sự kiện này bởi lẽ đơn giản rằng họ nghĩ đàn ông ở giai đoạn cao hơn và đàn bà ở giai đoạn thấp hơn. Và đây là chỗ bạn có thể thấy rằng ngay cả những người rất chân thành cũng có thể trở thành phi logic. Họ sẵn sàng cho đàn ông rơi xuống và trở thành con vật, nhưng họ không sẵn sàng cho đàn ông rơi xuống và trở thành đàn bà! Và điều đó là gần hơn; đó không phải là việc rơi lớn, có lẽ chỉ là một bước. Nếu họ là đúng rằng đàn bà là thấp hơn, thế thì tại sao đàn ông không thể trở thành đàn bà? Nếu điều đó là chấp nhận được rằng anh ta có thể trở thành chó hay anh ta có thể trở thành lừa…

Nhưng với tôi vẫn còn im lặng về sự kiện này là rất không trung thực. Điều đầu tiên là ở chỗ họ không muốn cho đàn bà ý tưởng rằng rất dễ cho cô ấy được sinh ra là đàn ông. Điều đó là dễ dàng tới mức chỉ bằng việc ham muốn nó trong khi cô ấy chết, cô ấy sẽ được sinh ra là đàn ông.

Cả hai tôn giáo này đều muốn điều được hiểu rõ ràng là đạt tới trạng thái của đàn ông là cuộc hành trình gian nan; nó không thể xảy ra chỉ bằng việc ham muốn nó. Đàn bà phải làm mọi tập luyện khổ hạnh và kỉ luật mà đàn ông cũng làm, nhưng đàn ông sẽ đạt tới chứng ngộ; với cùng tập luyện đó đàn bà sẽ đạt tới tính đàn ông. Dường như khoảnh cách giữa đàn bà và đàn ông là đích xác cùng khoảng cách như giữa đàn ông và chứng ngộ! – cho nên cùng loại tập luyện là được cần. Điều này là tuyệt đối vô nghĩa.

Thứ hai, nó đi ngược lại bản ngã của đàn ông rằng trong kiếp tới anh ta có thể là đàn bà. Anh ta sẵn sàng trở thành ngựa, anh ta sẵn sàng trở thành voi, anh ta sẵn sàng trở thành bất kì cái gì – nhưng không là đàn bà! Vì với voi không có vấn đề gì, không phiền phức, không tranh đấu, không cái gì; nhưng với đàn bà có xung đột thường xuyên.

Nhưng kinh nghiệm của tôi là ở chỗ nó gần giống như bánh xe: đàn ông và đàn bà chỉ giống như bánh xe âm và dương Trung Quốc. Lúc này bạn là đàn ông, lúc khác bạn là đàn bà, và bánh xe chuyển động – chừng nào bạn chưa trở nên chứng ngộ. Thế thì bánh xe dừng lại. Và đàn ông và đàn bà là một phần của một bánh xe, một toàn thể, một vòng tròn.

Và bây giờ, qua phẫu thuật tạo hình, chúng ta biết rằng Mahavira và Phật cả hai đều sai. Tôi đúng… vì phẫu thuật tạo hình không thể thay đổi bạn thành lừa, nhưng phẫu thuật tạo hình có thể đổi đàn ông thành đàn bà và đàn bà thành đàn ông. Tuy nhiên dù bác sĩ phẫu thuật tạo hình có là thiên tài tới đâu, ông ta không thể đổi bạn thành ngựa hay voi được. Điều đó dường như tuyệt đối không thể được; làm sao ông ta sẽ xoay xở được? Ông ta có thể đổi đàn ông thành đàn bà vì họ là gần thế, bù lẫn nhau thế; khác biệt chỉ ở chỗ họ có thể dễ dàng được cấy ghép.

Kinh nghiệm của phẫu thuật tạo hình sẽ hỗ trợ cho kinh nghiệm của tôi, và tôi không thấy rằng… Tôi chưa bao giờ bắt gặp điều đó, cho nên tôi không thể nói rằng bất kì đàn ông nào có thể rơi xuống thấp tới mức anh ta sẽ trở thành con vật hay con chim. Tôi không thấy khả năng đó. Anh ta có thể rơi xuống thấp hơn, nhưng anh ta vẫn còn trong thân thể người.

Cho nên đừng coi là đương nhiên rằng từng kiếp sống thành công sẽ tự độ ở cao hơn. Điều đó là nguy hiểm. Bạn phải làm việc vì nó, bạn phải thu được nó. Bạn phải xứng đáng với nó.

 

Từ “Con đường của nhà huyền bí”, T.1, Ch.11 Bản ngã là lệ thuộc lớn nhất