Osho kính yêu,
Lần đầu tiên tôi gặp thầy là khi tôi nhận tính sannyas, và tôi đã có việc cảm hay về “ở nhà” lần đầu tiên trong đời tôi. Bất kì khi nào tôi xa khỏi thầy, tôi cảm thấy sự bồn chồn nào đó giữ cho tôi đi từ chỗ này sang chỗ khác, không bao giờ cảm thấy đúng dù tôi ở bất kì chỗ nào. Khoảnh khắc tôi ở gần thầy việc cảm này lại quay lại: Mình lại ở nhà.
Việc cảm đẹp này là gì vậy? Thầy bao giờ cũng nói không có nhà chừng nào chúng ta chưa tìm thấy nó trong bản thân chúng ta. Nhưng việc cảm ở nhà này là gì vậy?
Không có nhà, chừng nào chúng ta còn chưa tìm ra nó trong bản thân chúng ta. Nhưng nếu bạn ở gần một người đã tìm thấy nhà và bạn mở với người đó, sẵn có, cảm nhận, thế thì bạn cũng sẽ chia sẻ việc cảm rằng bạn ở nhà. Sau rốt, nhà của thầy của bạn là nhà của bạn nữa.
Cho nên điều đã từng xảy ra này là hoàn toàn đúng. Bạn đi xa xôi; bạn nhớ việc cảm thấy ở nhà và bạn cảm thấy rằng cái gì đó không đúng. Điều đó là hoàn hảo như nó phải vậy. Nhưng điều đó chỉ là bắt đầu của cuộc hành trình.
Bạn cảm thấy ở nhà khi bạn ở gần tôi. Để việc cảm này tăng trưởng sâu hơn đi; đừng để nó là ở bề mặt. Cho phép nó chìm vào chính con người của bạn; thế thì dù bạn ở bất kì chỗ nào, tôi sẽ ở cùng bạn. Ngay bây giờ bạn phải ở cùng với tôi để làm cho tôi có thể ở cùng bạn bất kì chỗ nào bạn ở. Thế thì bạn sẽ không thấy thiếu; thế thì mọi nơi sẽ là nhà. Toàn thể vấn đề là về sự gần gũi, về tin cậy, về yêu… nhiều tới mức nó gần như việc tan chảy, việc hội nhập.
Câu chuyện Sufi là ở chỗ Bayazid, một trong những thầy Sufi quan trọng nhất, thường nói với các đệ tử của ông ấy, “Các ông rất không kiên nhẫn. Các ông không biết cái gì đã xảy ra cho ta khi ta đã ở cùng thầy của ta. Trong ba năm thầy thậm chí đã không nhìn ta – dường như ta đã không có đó. Và thầy là đúng. Giờ ta biết ta đã không có đó. Về mặt vật lí ta đã ngồi ở đó, nhưng tâm trí của ta đã lang thanh khắp thế giới. Và ta đã cảm thấy rất bị tổn thương. Với thầy không có chuyện hỏi bất kì cái gì về ta; thầy đã không nhìn ta. Sau ba năm, một sáng thầy đã nhìn ta lần đầu tiên. Và ta biết rằng đó đã là lần đầu tiên ta có đó.
“Thế rồi ba năm lại đã trôi qua; thầy đã không nói bất kì cái gì với ta. Ta đã hi vọng, ham muốn – vì thầy đã nhìn và đã nhận ra rằng ta đang ở đây, thầy sẽ nói cái gì đó với ta. Nhưng dần dần ham muốn đó và hi vọng đã biến mất: người kia dường như là lạ thường; thầy sẽ nói với những người khác, ngay cả người lạ, những người thường tới cả ngày, còn ta ngồi đây cả ngày, từ sáng tới tối. Sau ba năm nữa thầy đã nhìn ta và mỉm cười.
“Giờ ta biết tại sao thầy đã không nhìn ta hay mỉm cười với ta – đó là vì ham muốn của ta. Điều đó đã là rào chắn. Điều đó đã xảy ra trong khoảnh khắc đầu tiên ta bỏ hi vọng này: thầy là người lạ thường; chẳng có ích gì. Ta đã hoàn toàn quên ham muốn, hi vọng; nó đã trở thành chỉ là thói quen để hiện hữu ở đó vì ta tận hưởng nó. Sự hiện diện của thầy là đủ.
“Ba năm lại trôi qua. Và lần đầu tiên thầy nhìn ta và nói, `Bayazid, ông khoẻ không?’
“Và giờ ta biết tại sao thầy đã hỏi điều đó sau mười hai năm. Mọi người hỏi lẫn nhau, `Anh khoẻ không?’ khi họ gặp gỡ – nhưng không sau mười hai năm! Nhưng thầy là đúng, vì chỉ tối hôm đó khi thầy gọi ta bằng tên của ta `Bayazid’ và đã hỏi, `Ông khoẻ không?’ – đó đã là lần đầu tiên mà ta không hiện hữu, chỉ thầy hiện hữu.
“Mười hai năm này đã là việc tan chảy, biến mất thường xuyên. Và người kì lạ làm sao: khi ta hiện hữu, thầy không bao giờ hỏi, và khi ta không hiện hữu, thầy hỏi ta, `Ông khoẻ không?’
“Cùng ngày đó thầy của ta đã nói, `Giờ ông sẵn sàng rồi. Ông có thể đi bất kì chỗ nào, ông có thể lan toản khắp thế giới. Và vì ông không còn nữa, ta sẽ ở cùng ông; ông đã làm trống chỗ cho ta.’ Kể từ đó thầy nói qua ta. Kể từ đó thầy làm qua ta. Kể từ đó ta không có trách nhiệm trên thế giới, không vấn đề trên thế giới; thầy đã nhận mọi thứ về phần bản thân thầy.”
Cho nên điều đang xảy ra cho bạn là hoàn toàn tốt. Cứ tan chảy thêm chút nữa đi, biến mất thêm chút nữa đi. Là thiếu vắng thêm chút nữa đi, chỉ thế thì tôi có thể hiện diện trong bạn. Thế thì bạn sẽ không thiếu tôi ở bất kì chỗ nào, và bạn sẽ không cảm thấy rằng bạn không ở nhà. Dù bạn ở bất kì chỗ nào, bạn sẽ thấy nó là nhà của bạn.
Từ “Con đường của nhà huyền bí”, T.1, Ch.10 Bạn không cần là ai đó