Buông xuôi

Osho kính yêu,

Trong các bài nói thầy đã cho ở Poona, thầy đã thường nói về buông xuôi. Khi thầy trong im lặng, Sheela đã lạm dụng nghĩa của buông xuôi để làm cho mọi người vâng lời, và thế rồi, ngay cả khi nghe thấy lời “chỉ buông xuôi” đã làm cho tôi cảm thấy bị đóng. Bây giờ, ở đây cùng thầy, lời “buông xuôi” không chỉ đạt tới tâm trí của tôi mà tới con người tôi, và tôi cảm thấy thoải mái với nghĩa đúng của nó. Xin thầy nói về buông xuôi?

 

Đó không chỉ là từ “buông xuôi”… có nhiều từ. Khi được nghe, chúng có một nghĩa; khi được trải nghiệm, chúng có nghĩa khác toàn bộ. Và vấn đề là làm sao làm cho bạn hiểu nghĩa được trải nghiệm qua lời. Nó có thể là buông xuôi, nó có thể là yêu, nó có thể là tin cậy.

Bạn nghe tôi nói về buông xuôi. Thế thì chắc chắn nó dường như là “buông xuôi” đó ngụ ý phục tùng, “buông xuôi” đó ngụ ý một loại nô lệ tâm linh, “buông xuôi” đó ngụ ý bạn không có bất kì việc nói nào ngay cả về cuộc sống riêng của bạn; ai đó khác chỉ huy nó. Thế thì “buông xuôi” đơn giản ngụ ý đi theo, tin, không bao giờ hoài nghi, không bao giờ truy vấn. Điều đó làm tổn thương. Mọi nghĩa này đều làm tổn thương. Chúng làm tổn thương tính cá nhân của bạn, chúng làm tổn thương lòng tự trọng của bạn, chúng làm tổn thương tự do của bạn. Đó là lí do tại sao điều có thể xảy ra trong tâm xã khi tôi đã im lặng là lời “buông xuôi” có thể bị lạm dụng.

Nhưng khi bạn ở gần tôi – và tôi không nói về buông xuôi chút nào – chỉ việc ở gần của bạn, sự hiện diện của tôi và sự hiện diện của bạn, rơi vào trong sự đồng bộ…

Có hai bóng đèn sáng, tách rời, cá nhân – nhưng ánh sáng của chúng đang gặp gỡ ở mọi nơi trong phòng, ánh sáng của chúng đang trút đầy căn phòng như một.

Sự hiện diện là cái gì đó giống điều đó. Nó không có tính vật chất; nếu như nó có tính vật chất chắc sẽ có xung đột. Ánh sáng của hai bóng đèn này đã không vẽ ra một đường giữa chúng: “Cho tới chỗ này là lãnh thổ của tôi và chớ dám can thiệp vào lãnh thổ của tôi.” Chúng không có lãnh thổ. Bạn có thể có hàng trăm ánh sáng và chúng sẽ không xung đột, không cãi nhau, vì ánh sáng là phẩm chất. Cho nên không có xung đột.

Bất kì cái gì vật chất đều chiếm không gian nào đó; thế thì không cái gì khác có thể chiếm cùng không gian này. Nếu ghế này ở đây, thế thì không ghế nào khác có thể chiếm cùng không gian. Nhưng về ánh sáng đó là khác – không gian là cùng một. Có thể có hàng trăm chiếc nến đang chiếm cùng không gian – không phải nến, mà ánh sáng; không phải thân thể của bạn mà sự hiện diện của bạn.

Tôi không nói về buông xuôi, nhưng bạn đang trải nghiệm nó. Nó không còn có tính phá huỷ lòng tự trọng của bạn, không còn phá huỷ tính cá nhân của bạn. Nó không liên quan gì tới việc vâng lời; nó không liên quan gì tới bất kì việc qui phục nào.

Từ ‘buông xuôi’ bắt nguồn từ từ điển có liên kết với chiến tranh. Khi hai nước đánh nhau, nước bị thua chung cuộc phải buông xuôi đầu hàng. Nó không phải là từ hay. Liên kết của nó là xấu. Một nước trở nên thắng, nước kia bị thua và bị xoá tên.

Alexander Đại đế đã chinh phục mảnh đất biên giới của Ấn Độ. Người đã chiến đấu với ông ta đã là một người có sức mạnh mênh mông và sáng suốt – nhưng không là sức mạnh vật lí. Alexander có quân đội lớn hơn, nhiều kĩ thuật phá huỷ hơn.

Poras – đó là tên của người đã cai trị biên giới của Ấn Độ – đã thực sự là người bạo dạn. Chính tên của ông ấy “Poras” nghĩa là người thực, người đích thực. Và Alexander, lần đầu tiên, đã sợ; mặc dầu ông ta có nhiều quân đội hơn, ông ta đã không có phẩm chất tâm linh mà Poras có, tính thiền đó, sự hiện diện đó.

Alexander đã nghe nói nhiều câu chuyện về Poras: không ai đã bao giờ có khả năng chinh phục đất của ông ấy mặc dùng nhiều quân đội lớn hơn đã tấn công nó. Người này có cái gì đó trong ông ấy, cho nên chính sự hiện diện của ông ấy làm cho quân đội của ông ấy mười lần lớn hơn. Người của ông ấy cảm thấy rằng thắng lợi của họ là chắc chắn vì Poras đang lãnh đạo họ, và Poras không biết tới thất bại.

Lần đầu tiên Alexander đã run bên trong, và lần đầu tiên ông ta đã hành xử như một chính khách – xấu. Mãi tới điểm đó ông ta đã đơn giản là một chiến binh lớn, nhưng nghe nói về Poras, ông ta nghĩ, “Ông này là một chiến binh vĩ đại hơn nhiều, không chỉ về vật lí mà còn về tâm linh; và chỉ quân đội sẽ không có tác dụng.” Cho nên Alexander giở một chiến lược tinh ranh.

Ở Ấn Độ, trong tháng Shravan trong mùa mưa, có một ngày, ngày của anh và chị. Chị buộc một sợi dây vào cổ tay của anh. Nó được gọi là rakshabandhan, một ước hẹn rằng “Anh sẽ bảo vệ em.” Người anh hứa với cô ấy rằng cho dù anh ta mất mạng, anh ta sẽ bảo vệ cô ấy.

Và Alexander phái vợ ông ta vào ngày đó tới cung điện của Poras. Tất nhiên cô ấy được đón nhận với sự kính trọng lớn. Mọi người đã ngạc nhiên rằng cô ấy đã tới, vì ở phía bên kia sông Sindhu, Alexander đã đơi cho đúng thời điểm để tấn công. Và vợ ông ta tới một mình. Cô ta nói, “Tôi muốn gặp Poras.”

Poras không có chị em. Cô ấy đi tới Poras và cô ấy nói, “Ông không có chị em; tôi không có anh em nào. Tôi muốn trở thành em của ông.” Và cô ấy đã mang sợi dây truyền thống.

Cô ấy đeo sợi chỉ vào cổ tay của Poras, và Poras đã chạm chân của người đàn bà này và nói, “Cô không cần sợ bất kì cái gì. Chừng nào ta còn sống ta sẽ bảo vệ cô. Nếu cô muốn hỏi xin bất kì cái gì mà ta có thể cho cô, ta sẽ vinh dự làm.” Và cô ấy nói, “Trong chiến tranh điều đó sẽ xảy ra, xin đừng giết chồng tôi; anh ấy là chồng của em ông. Ông sẽ tiêu diệt người yêu của em. Nhớ sợi chỉ này. Ông đã hứa bảo vệ em.”

Poras có thể thấy chiến lược này, nhưng ông ấy là con người giữ lời. Ông ấy nói, “Đừng lo nghĩ.” Và cô ấy được cho về có bảo đảm an ninh để cho cô ấy có thể về tới trại của mình ở phía bên kia.

Và đây đã là lí do mà Poras bị thua. Sách sử được người phương Tây viết đơn giản không nhắc tới sự kiện này; đó không phải là thắng lợi cho Alexander, đó đã là thắng lợi cho Poras.

Đến lúc Poras tấn công Alexander, và Alexander ngã ngựa. Poras đang trên voi – quân đội Ấn Độ chiến đấu trên voi – và ông ấy vừa định giết Alexander thì ông ấy nhìn thấy sợi chỉ trên cổ tay của mình. Chiếc giáo sắp giết quay đầu lại trong một giây, và Poras nói với Alexander, “Ta không thể giết ông. Ta đã hứa với vợ ông rằng ta sẽ không làm hại bất kì cái gì làm hại cô ấy, rằng ta sẽ bảo vệ cô ấy.”

Đây đã là lí do mà Poras thua cuộc chiến. Nhưng Alexander vẫn không thể hiểu được, vì ông ta đã không thể hiểu được cách thức của phương Đông, rằng người phương Đông đã từng nghĩ dưới dạng khác toàn bộ. Nó đã thực sự là chiến thắng tâm linh, chiến thắng lớn cho Poras.

Poras được mang tới trong xiềng xích, bị cùm, vào triều đình của Alexander, nhưng ông ấy tới như sư tử – tất nhiên bị nhốt cũi.

Và đây là câu mà tôi muốn bạn hiểu. Alexander đã nói với ông ấy… Nhớ rằng người này Poras chắc chắn là hiếm hoi: giáo của ông ấy đã tới gần ngay tim của Alexander; thêm một giây nữa và ông ta chắc đã chết, và ông ấy đã kéo giáo lại vì lời hứa được trao cho người đàn bà không biết.

Alexander hỏi Poras, “Ông muốn được đối xử thế nào?”

Poras cười, và ông ấy nói, “Ta phải được đối xử như hoàng đế được đối xử bởi hoàng đế khác.”

Đã có im lặng trong phòng. Trong triều đình của Alexander họ chưa bao giờ nghe thấy điều như vậy – rằng nhà vua đã bị bắt làm nô lệ lại cười và nói, “Không có vấn đề gì. Ông phải có cách xử sự của người có học. Hoàng đế phải được đối xử như hoàng đế.”

Trong một khoảnh khắc Alexander đã không có tính quyết định, nhưng thế rồi cái ngã tốt hơn của ông ấy trùm lên ông ấy. Ông ta nhớ, vì thấy trên cổ tay của Poras cùng sợi chỉ… Nó vẫn ở đó; nó không bị bỏ ra chừng nào nó chưa tự nó rơi ra.

Ông ta nói với mọi người, “Cho ông ấy tự do. Trả lại vương quốc của ông ấy cho ông ấy. Và chúng ta không thể đi sâu hơn vào Ấn Độ. Điều đó là nguy hiểm. Nếu trên đường biên giới chương này đã mở ra, cái gì sẽ xảy ra trong phần bên trong chúng ta không biết. Chúng ta quay về. Thế là đủ rằng chúng ta đã chinh phục.”

“Đầu hàng” tới từ việc đánh bại ai đó trong tranh đấu. Nó vẫn giữ bạo hành trong nó. Nó là bẩn thỉu. Nhưng không có từ khác để diễn đạt kinh nghiệm bạn đang cảm thấy bây giờ – đặc biệt trong tiếng Anh không có từ nào.

Kinh nghiệm này là cực kì quan trọng. Không ai chinh phục bạn, không ai đánh bại bạn. Bạn không qui phục bất kì ai. Không cái gì bị mất. Lòng tự trọng của bạn không bị chạm tới. Thực ra, mọi thứ trở nên được tôn cao, được làm mạnh hơn. Bạn là tốt hơn vì nó so với bạn đã vậy trước đây. Nó là việc gặp gỡ và hội nhập tinh tế của những sự hiện diện phi vật chất.

Cho nên điều bạn đang cảm ở đây thực sự là nghĩa của điều tôi đã nói về “buông xuôi.” Tôi đã cố gắng giải thích cho bạn kinh nghiệm này, qua lời đó, về kinh nghiệm này, và bây giờ bạn biết rằng lời đó là không thích hợp – không chỉ không thích hợp, nó là cái gì đó xấu.

Và cùng điều này sẽ xảy ra ở nhiều mức. Bạn sẽ đi tới biết về yêu mà không phải là yêu bạn đã nghe nói trước đây, yêu bạn đã từng ở trong trước đây. Nó không thể được nói nhưng bạn sẽ cảm thấy nó. Nó gần như là chạm vào được – không phải lời, nhưng là thực tại vô lời. Cùng điều này sẽ là với tin cậy.

Và bên ngoài cả yêu và tin cậy, có cái gì đó mà không có tên. Nó chỉ có thể được trải nghiệm trong việc cảm gần gũi về tính một, trong im lặng, không có bất kì nỗ lực nào và không có bất kì điều kiện nào. Không phải là bạn đang làm nó – nếu bạn làm nó, bạn sẽ bỏ lỡ nó. Nó là cái gì đó đang xảy ra. Bạn chỉ là người quan sát. Bất kì cái gì xảy ra và bạn vẫn còn chỉ là nhân chứng, đều là một phần của sự trưởng thành tâm linh.

Nhưng khi chúng ta mang những kinh nghiệm này vào lời chúng ta phải đi xuống từ những ngôi sao xa xôi tới đất bùn, và nhiều thứ bị mất trên đường. Và đến lúc bạn đã đạt tới thế giới của ngôn ngữ, nếu bạn biết kinh nghiệm này bạn ngạc nhiên rằng lời này thậm chí đã không là tiếng vọng xa xôi của thực tại trong nó.

Nhưng đây là vấn đề của ngôn ngữ trên khắp thế giới vì ngôn ngữ đã được phát triển bởi người cho các chủ định thông thường, cho các chủ định trần tục. Nó đã không được phát triển bởi người thức tỉnh, và người thức tỉnh sẽ không phát triển nó bởi lẽ đơn giản rằng họ không cần nói với nhau. Im lặng của họ đủ là bài ca, sự hiện diện của họ đủ là thông điệp. Chỉ nhìn vào trong mắt nhau là đủ, hay cầm tay nhau là đủ.

Cho nên không bao giờ có ngôn ngữ của người đã thức tỉnh. Họ không cần nó. Và người cần nó thì không có kinh nghiệm. Và nếu bạn dùng lời của họ, một cách tự nhiên những lời này bị quá tải bởi liên kết sai. Cho nên điều này là tốt, rằng bạn cảm thấy điều bản chất của buông xuôi, mặc dầu chúng ta đã không nói về nó. Tôi thậm chí đã không nhắc tới lời này.

Và đây là cách bạn sẽ đi tới trải nghiệm nhiều thứ mà tôi không nhắc tới. Tôi muốn bạn thực sự sống nó, cảm nó, là nó. Tôi muốn bạn nhắc nhở tôi – “Có lẽ đây là điều mà thầy đã nói tới trước đây, nhưng chúng tôi chưa bao giờ hiểu nó.”

 

Từ “Con đường của nhà huyền bí”, T.2, Ch.26 Tôi không trả lời câu hỏi, tôi trả lời tim bạn