Đêm trước thầy đã nói rằng tính một mình toàn bộ là tự nhiên bản chất, là thực tại tối thượng của con người. Hôm nọ thầy đã giải thích rằng tính cá nhân là giả và con người là sóng trong cái toàn thể hữu cơ của sự tồn tại. Làm sao sự hoà hợp là có thể giữa tính một mình và tính toàn thể?
~
Không có nhu cầu làm hoà hợp. Tính một mình là tính toàn thể. Nhưng tính một mình không ngụ ý tính cá nhân. Bạn là cá nhân vì xã hội. Khi bạn là một mình toàn bộ, bạn sẽ không là cá nhân.
Cá nhân ngụ ý một phần của xã hội, một đơn vị của xã hội. Khi bạn ở trong đám đông bạn là một cá nhân; khi bạn chuyển ra khỏi đám đông, không chỉ đám đông tụt lại sau, cá nhân cũng tụt lại sau. Tính cá nhân đó đã được trao cho bạn. Cá nhân và xã hội là hai cực của một hiện tượng. Một mình bạn không là cá nhân; cá nhân phải tồn tại theo hình mẫu của xã hội. Điều đó cũng giống như khi tôi nói rằng một mình bạn không tốt không xấu, một mình bạn không hiền nhân không tội nhân, một mình bạn không đẹp không xấu, một mình bạn không khôn không ngu. Cả hai nhị nguyên mất đi. Phân loại mất đi.
Cá nhân tồn tại trong xã hội; cá nhân là đơn vị của xã hội. Một mình bạn không là cá nhân, cho nên đừng nghĩ rằng bạn sẽ trở thành cá nhân khi một mình. Không, bạn sẽ không là cá nhân đâu. Nếu không có xã hội làm sao bạn có thể là cá nhân được? Bạn sẽ có đó, và tính một mình đó sẽ là tính toàn thể. Bản ngã sẽ mất đi, và chính bản ngã cho bạn cảm giác về tính cá nhân.
Một mình không có nghĩa rằng bạn là cá nhân, một mình ngụ ý rằng bây giờ phân loại về xã hội và cá nhân không còn đó nữa. Điều này sẽ cho bạn tính toàn thể. Bạn không là một phần của bất kì cái gì bây giờ. Bạn đã trở thành cái toàn thể.
Điều này là khó diễn đạt vì trong ngôn ngữ nó có vẻ ngớ ngẩn. Bạn không thể hình dung được làm sao bạn sẽ không là cá nhân nếu bạn một mình, vì nếu bạn nghĩ và tưởng tượng bản thân bạn trên đỉnh núi, ngồi một mình ở đâu đó trong hang động Himalaya, bạn sẽ nghĩ về bản thân bạn như một cá nhân – vì bạn không biết tính một mình là gì. Tính một mình ngụ ý rằng mọi ý nghĩ, mọi tâm trí, mọi tính cá nhân đã được xã hội trao cho, đã bị bỏ lại đằng sau. Bạn sẽ trở thành chỉ là không gian, cái trống rỗng, không ai cả. Ngồi trong hang động Himalaya sẽ không có ai đang ngồi, chỉ có không gian.
Phật đã thiền dưới cây. Lúc đó là đêm trăng tròn và những thanh niên nào đó đã tới khu rừng này. Họ đã mang nhiều rượu đi cùng và một gái mãi dâm trẻ. Nhưng họ uống nhiều rượu thế và họ trở nên say tới mức cô gái mãi dâm trốn mất. Khi họ trở nên nhận biết rằng cô gái đã bỏ họ, họ bắt đầu đi tìm cô ấy. Cô ấy đi đâu rồi?
Trong khi đi tìm họ tới Phật đang ngồi dưới cây thiền. Cho nên họ nói với ông ấy, “Ông phải đã thấy một cô gái khoả thân, trẻ đẹp đi qua đây vì đây là lối đi duy nhất và lúc đó là đêm trăng tròn. Cho nên ông phải đã thấy cô gái trẻ đẹp này, đi qua. Ông có thấy cô ấy không?”
Phật mở mắt ra và nói, “Ai đó đã đi qua, nhưng ta không thể nói được liệu người đi qua đó là đàn bà hay đàn ông. Ta không thể nói được liệu người đi qua đó là đẹp hay xấu. Và ta không thể nói được liệu người đi qua đó có mặc quần áo hay khoả thân. Ai đó đã đi qua – ta nghe thấy tiếng bước chân.”
Họ chưng hửng và họ nói, “Điều này là không thể được!” Phật nói, “Bản thân ta chắc đã không tin điều này trước đây. Khi ta còn là một phần của xã hội điều đó chắc đã là không thể được, nhưng bây giờ ta đã rời bỏ xã hội, ta đã bỏ mọi quan niệm của xã hội nữa. Bây giờ duy nhất tự nhiên xảy ra quanh ta. Cho nên ta nghe thấy âm thanh của ai đó đi qua; đã chỉ có âm thanh đạt tới trong không gian bên trong của ta, có vậy thôi. Ai đó đã đi qua.”
Bạn trở thành không gian im lặng bên trong. Bạn không là một cá nhân vì bạn không là tâm trí. Để bỏ tâm trí, sự đơn độc được gợi ý. Và cùng với tâm trí mọi thứ mất đi. Một khoảnh khắc tới khi bạn không biết bạn là ai – và đó là khoảnh khắc từ đó tri thức thực sẽ bắt đầu.
Một khoảnh khắc tới khi bạn quên mất hoàn toàn bạn là ai, và mọi điều bạn đã biết trước đây không còn đó, mọi lá cũ đã rụng. Bây giờ đây là khoảnh khắc, và bây giờ sẽ có một khoảng hở cho thời gian hiện nay. Khoảng hở này sẽ có nhiều phiền não vì cái cũ đã bỏ đi và cái mới còn chưa tới. Khi lá cũ rụng khỏi cây, cây sẽ bị trần trụi trong vài ngày, chỉ đợi lá mới nhú ra. Lá mới đang tới, chúng đang trên đường, lá cũ đã bỏ chỗ. Bây giờ chỗ đó bị bỏ trống, lá mới đang chảy hướng tới chỗ này và sớm hay muộn chúng sẽ nhú ra. Nhưng bạn sẽ phải đợi. Trong khi thiền trong tính một mình, xã hội sẽ mất đi, tâm trí sẽ mất đi, bản ngã sẽ mất đi và sẽ có kẽ hở. Bạn sẽ phải đi qua kẽ hở đó nữa. Bây giờ cây đang chờ đợi lá mới tới, nhưng người ta không thể làm được bất kì cái gì. Cây có thể làm cái gì? Không cái gì có thể được làm để đem chúng tới sớm hơn, chúng sẽ lấy tiến trình riêng của chúng.
Điều tốt là cái cũ đã mất đi – vì bây giờ chỗ có đó. Không gian có đó cho cái mới nhú ra. Bây giờ sẽ không có rào chắn.
Cho nên có mùa thu của tâm trí bên trong. Lá sẽ rụng đi. Điều đó sẽ là đau đớn. Bạn đã sống với những lá cũ đó lâu tới mức bạn sẽ cảm thấy rằng bạn đang mất đi cái gì đó. Và thế rồi sẽ có mùa đông của chờ đợi, và mùa đông bên trong, khi bạn sẽ trần trụi – không lá, cây trần trụi nổi trên bầu trời. Và bạn không biết cái gì sắp xảy ra. Bây giờ mọi thứ đã dừng lại. Bây giờ không chim nào tới hót trên cành của bạn; bây giờ không ai tới ngồi dưới bạn, dưới bóng của bạn để chờ đợi, để thảnh thơi. Bây giờ bạn không trong bất kì nhận biết nào về liệu bạn chết hay liệu sự sống mới sẽ xảy ra cho bạn. Đây là kẽ hở, khoảng hở.
Các nhà huyền bí Ki tô giáo đã gọi nó là đêm tối của hồn – trước khi mặt trời mọc. Mọi ánh sáng nhân tạo đã bị tắt đi. Đêm đã trở thành rất tối. Và khoảnh khắc gần nhất với mặt trời mọc sẽ là tối nhất.
Cho nên có mùa đông của hồn bên trong khi không có lá, không có chim hót, và không ai tới đợi dưới bạn và thảnh thơi. Bạn cảm thấy chết. Mọi thứ đã dừng lại. Mọi chuyển động bị mất đi. Điều này phải được đi qua – vì thế thì sẽ có mùa xuân, lá mới sẽ tới, sự sống mới, hoa mới. Chiều hướng mới toàn bộ sẽ xuất hiện bên trong bạn.
Nhưng nhớ mùa thu, nhớ mùa đông – chỉ thế thì mùa xuân là có thể. Mùa thu cũng là một phần của mùa xuân – nếu bạn có thể hiểu – nó làm ra con đường cho mùa xuân xảy ra. Cho nên mùa thu không chống lại mùa xuân, nó chỉ là bắt đầu của mùa xuân. Và kẽ hở cũng là cần thiết, vì trong kẽ hở bạn trở nên sẵn sàng. Cái cũ đã ra đi. Bạn không đau khổ bởi nó bây giờ, không bị nặng gánh bởi nó. Bạn đang mang thai – nhưng việc mang thai là chờ đợi, đứa con mới đang lớn lên. Trước khi nó nổi ra, biểu lộ bản thân nó trong thế giới, nó sẽ phải ẩn kín sâu trong vô thức, vì mọi hạt mầm đều phải đi sâu vào trong tối, dưới đất, ẩn kín. Chỉ thế thì sự sống xảy ra cho nó. Nếu bạn để hạt mầm trong ánh mặt trời, không cái gì sẽ xảy ra cho nó. Nó cần tối sâu, bụng mẹ. Cho nên sẽ có mùa đông trong khi bạn mang thai: mọi chuyển động dừng lại, bạn chỉ phải mang gánh nặng, một cách có ý thức, hiểu biết, yêu thương, hi vọng, cầu nguyện, chờ đợi.
Và thế rồi sẽ có mùa xuân. Nó bao giờ cũng vậy. Con người cũng là cây.
Và nhớ, tính một mình là tính toàn thể, chúng không mâu thuẫn. Bản ngã là bộ phận, bản ngã là bị phân mảnh, bản ngã không thể là toàn thể, bản ngã chống lại cái toàn thể. Trong tính một mình bản ngã biến mất. Bạn trở thành một với cái toàn thể và ranh giới biến mất. Khi bạn thực sự một mình bạn là càn khôn, bạn là Brahma.
~
Từ “Vigyan Bhairav Mật tông – tập 4, Ch.70”