Làm sao chúng tôi có thể biết khác biệt giữa buông xuôi và phụ thuộc, không chỉ với thầy mà với mọi cái tới trong cuộc sống của chúng tôi?
Veereshwar, khác biệt này là tuyệt đối rõ ràng tới mức một khi bạn đã trải nghiệm buông xuôi bạn sẽ không bao giờ bỏ lỡ việc hiểu buông xuôi là gì và phụ thuộc là gì.
Buông xuôi là từ yêu, phụ thuộc là từ sợ. Phụ thuộc là mối quan hệ trong đó bạn khao khát cái gì đó, ham muốn cái gì đó; có động cơ. Bạn sẵn sàng trở nên phụ thuộc – đó là điều bạn sẵn sàng trả giá cho cái gì đó. Buông xuôi không có ham muốn trong nó. Nó là vui vô cùng, nó là tin cậy, nó là vô động cơ.
Nó giống như rơi vào yêu. Thực ra nó đích xác là rơi vào yêu – yêu không biết tới giới hạn, yêu này là khác toàn bộ với điều bạn bình thường vẫn gọi là yêu. Yêu của bạn lại là một loại phụ thuộc. Bạn trở nên phụ thuộc vào người bạn yêu, vì thực ra bạn không yêu, bạn đơn giản tìm ai đó để bám vào; bằng không bạn cảm thấy rất cô đơn. Bạn muốn tránh sự cô đơn của bạn, bạn muốn ai đó rót đầy lỗ đen bên trong của bạn, cái trống rỗng của bạn.
Nhưng yêu thực không phải là trốn chạy khỏi sự cô đơn, yêu thực là sự một mình tràn ngập. Người ta hạnh phúc trong việc là một mình tới mức người ta muốn chia sẻ – hạnh phúc bao giờ cũng muốn chia sẻ. Nó là quá nhiều, nó không thể bị kìm lại; giống như hoa không thể kìm lại hương thơm của nó, hương thơm phải được thoảng ra.
Buông xuôi là hình thể cao nhất của yêu, hình thể thuần khiết nhất của yêu. Bạn sẽ không cảm thấy phụ thuộc, vì sẽ không có bám víu trong nó. Bạn sẽ không cảm thấy phụ thuộc, vì nó không bắt nguồn từ cô đơn mà bạn đã buông xuôi. Nếu bạn đã buông xuôi từ sự cô đơn thế thì nó không phải là buông xuôi chút nào, thế thì nó là cái gì đó khác.
Điều khác: buông xuôi bao giờ cũng xảy ra, nó không phải là việc làm. Bạn không thể làm được nó – làm sao bạn có thể làm buông xuôi được? Nếu bạn làm nó, nó không phải là buông xuôi. Bạn là người làm – và nếu người làm có đó thế thì nó có thể bị rút lại vào bất kì khoảnh khắc nào.
Buông xuôi xảy ra; người làm không được tìm thấy. Bạn đơn giản thấy bản thân bạn tan chảy trong ai đó, trong cái gì đó. Bạn có thể thấy bản thân bạn tan chảy trong mặt trời lặn, và nó là buông xuôi. Bạn có thể thấy bản thân bạn tan chảy trong đêm đầy sao, và nó là buông xuôi. Bạn có thể thấy bản thân bạn tan chảy trong người đàn bà hay đàn ông, và nó là buông xuôi. Bạn có thể thấy bản thân bạn tan chảy vào trong âm nhạc, và đó là buông xuôi. Buông xuôi có nhiều chiều, nhưng hương vị là như nhau: bạn đơn giản thấy bản thân bạn tan chảy. Bạn đơn giản thấy bản thân bạn không còn nữa; một loại vô ngã được cảm thấy.
Bạn hiện hữu… thực ra bạn hiện hữu rất nhiều, và vậy mà bạn không hiện hữu. Hiện diện và vắng mặt cả hai cùng có – buông xuôi là nghịch lí. Hiện diện, vì bản ngã không có đó, cho nên bạn chỉ là nhận biết; và vắng mặt vì bản ngã không có đó, cho nên bạn không thể nói “Tôi đây.”
Veereshwar, phụ thuộc là xấu, buông xuôi là đẹp. Phụ thuộc sẽ làm cho bạn cảm thấy bị thu lại, buông xuôi sẽ làm cho bạn cảm thấy được tôn lên, được mở rộng. Phụ thuộc sẽ tạo ra phản ứng trong bạn để nổi dậy. Buông xuôi sẽ mang tới ngày càng nhiều tin cậy hơn.
Nhưng phân biệt này là tinh tế. Một khi được biết tới nó là không khó, nhưng nếu bạn chưa trải nghiệm nó thế thì buông xuôi sẽ có vẻ giống như phụ thuộc, vì phụ thuộc là điều bạn biết.
Tôi không thể giải thích nó cho bạn, tôi có thể chỉ ra vài chiều hướng. Buổi sáng khi mặt trời mọc, chỉ ngồi im lặng trên bờ sông. Quan sát nó. Không làm gì, chỉ ngồi im lặng, quan sát nó. Và đôi khi trong khoảnh khắc phúc lạc nào đó nó sẽ xảy ra: sẽ không có người quan sát, và không cái gì được quan sát. Người quan sát trở thành cái được quan sát. Không phải là bạn là tách rời khỏi mặt trời mọc – bạn là nó.
Ngồi cạnh cây, nhắm mắt lại, cảm cây. Ôm cây, chỉ là một với nó, dường như bạn ở cùng với người yêu của bạn. Và đôi khi… và điều đó là không thể dự đoán được; tôi không thể nói rằng nó sẽ xảy ra từng lúc. Chỉ thỉnh thoảng nó sẽ xảy ra – vì nó phải xảy ra mặc bạn, đó là lí do tại sao chỉ thỉnh thoảng mới có.
Hay, khi yêu người đàn bà của bạn, tan chảy trong hơi ấm của cô ấy. Trong một khoảnh khắc quên tính dục đi, trong một khoảnh khắc quên mọi thứ diễn ra trong đầu bạn, trong mơ tưởng của bạn. Trong một khoảnh khắc chỉ tan chảy vào trong người đàn bà thực. Không mang bất kì khiêu dâm nào trong đầu bạn, không làm tính dục thành cái gì đó có tính não bộ. Để tính dục của bạn là việc thích dục, nhạy cảm, cảm giác chính. Tan chảy vào trong người đàn bà, dường như bạn lại là đứa trẻ trong bụng mẹ. Chừng nào bạn chưa biết tới điều này với người yêu của bạn, bạn đã không biết người yêu của bạn. Đứa trẻ lại trong bụng mẹ, tuyệt đối cùng nhau, mọi khoảng cách mất đi – và trong khoảnh khắc đó bạn sẽ biết buông xuôi là gì.
Nhưng bản ngã nam tạo ra phiền phức ở mọi nơi. Ngay cả ở cùng với người đàn bà của bạn, bạn đang cố kiểm soát tình huống. Ngay cả trong ngôn ngữ của chúng ta, cách diễn đạt xấu xí đã đi vào: chúng ta gọi nó là làm tình. Làm sao bạn có thể làm tình được? Không ai có thể làm tình. Nhưng nó đã đi vào trong ngôn ngữ mà không có bất kì lí do nào. Mọi người đang cố làm tình; ngay cả trong yêu họ là những người làm. Cho nên cơ hội lớn nhất để biết buông xuôi bị bỏ lỡ.
Và bây giờ bạn có tài liệu sử dụng: Cách làm tình, Cách đạt tới cực thích toàn bộ. Và mọi người đang đọc những tài liệu sử dụng này và làm theo các chỉ dẫn. Tôi biết một số người ngu làm tình với người đàn bà của họ, và bên cạnh giường ngủ là tài liệu sử dụng này và họ liên tục nhìn vào trong nó: cách làm ra cực thích toàn bộ.
Một số khoảnh khắc trong cuộc sống khi bạn không là người làm, không là người biết, khi bạn đơn giản hiện hữu, bạn sẽ có hương vị này. Nó có thể tới qua cái đẹp, nó có thể tới qua thơ ca, nó có thể tới qua âm nhạc, nó có thể tới qua nhiều cánh cửa thế. Thượng đế có nhiều cánh cửa đi vào ngôi đền của ngài.
Nhưng, Veereshwar, việc cảm của tôi là ở chỗ bạn chỉ biết phụ thuộc, do đó câu hỏi này đã nảy sinh. Người đã biết buông xuôi không thể hỏi câu hỏi này. Ở trong thảnh thơi vài khoảnh khắc đi. Nó có thể là bất kì tình huống nào – bơi trong sông, thảnh thơi cùng sông, hay tắm nắng trên bãi biển, thảnh thơi cùng mặt trời – bất kì cái gì. Sự sống đầy các cơ hội. Nhớ tới Atisha. Ông ấy nói sự sống là đầy các cơ hội, sự sống là cơ hội. Đừng đợi cơ hội, cơ hội đã ở đây rồi.
Nhưng bạn sẽ phải học một loại ý thức khác toàn bộ – không phải là ý thức của người làm, mà là loại ý thức đơn giản đang tồn tại… cái là đơn giản, hồn nhiên.
Và cái đó xảy ra nhiều lần thế với bạn ở đây khi đang nghe tôi. Trong những chỗ dừng, đôi khi tôi dừng lại… nó có đó.
Uống nó đi.
Từ “Sách về Trí huệ”, T.2, Ch.18