Tôi cảm thấy thích con ếch trong chuyện cổ tích, người được hôn và bắt đầu trở thành một chàng hoàng tử tuấn tú. Nhưng tôi vẫn mặc quần áo ếch và chúng là quá chật và công chúa không quan tâm và chẳng lẽ điều tốt chỉ là ếch lần nữa sao? Xin giúp đỡ!
Deva Saguna, bạn dường như là người theo kiểu rất cổ. Thế giới đã thay đổi nhiều từ khi những loại chuyện này được viết ra. Bây giờ chính điều ngược lại tồn tại. Chạm vào hoàng tử và anh ta trở thành ếch, hôn hoàng tử và ngay lập tức có ếch.
Chuyện ngụ ngôn này không còn áp dụng được nữa. Nhưng sẽ là tốt để đi sâu hơn chút ít vào nó. Tại sao những loại chuyện như vậy đã được bịa ra? – tại sao ngay chỗ đầu tiên? Tâm lí học của họ là gì? Tâm lí học là để che đậy cái gì đó xấu về con người. Thực tại là ở chỗ khoảnh khắc bạn hôn người đàn bà hay người đàn ông, khoảnh khắc bạn rơi vào yêu người đàn ông hay người đàn bà, ngay lập tức quá trình này bắt đầu rằng người đàn ông bắt đầu trở thành ếch, người đàn bà bắt đầu trở thành ếch.
Bây giờ, đây là sự kiện, và tất cả các bạn đều biết nó. Và những chuyện ngụ ngôn này đã được tạo ra để che đậy thực tại này. Những chuyện ngụ ngôn này đã được tạo ra để lừa bạn, rằng điều này không phải vậy, rằng trong thực tại bạn có thể hôn ếch và nó trở thành hoàng tử. Để lừa bạn về thực tại cuộc sống, những câu chuyện này đã được bịa ra. Trẻ nhỏ đọc những chuyện này và tin chúng, và về sau họ bị vỡ mộng rất nhiều.
Những chuyện này là tưởng tượng, thoả ước. Đó là cách con người muốn mọi sự là vậy. Hôn ếch và ếch được biến thành hoàng tử tuấn tú. Đây là việc thoả ước; nó không xảy ra, điều xảy ra chính là điều ngược lại. Nhưng làm sao che giấu điều đó được? Làm sao không nhìn vào nó? Tạo ra chuyện ngụ ngôn hay quanh nó.
Chín mươi chín phần trăm tôn giáo của chúng ta và một trăm phần trăm văn học của chúng ta bao gồm các lừa dối. Nó liên tục nói về những thứ mà chúng không là vậy, không bao giờ là vậy, và sẽ không bao giờ là vậy.
Nhưng con người là con vật sống qua ảo tưởng. Con người không thể sống với thực tại; thực tại là quá nhiều, nó gây tổn thương. Bạn không thấy điều đó trong cuộc sống riêng của bạn sao? Rơi vào yêu với người đàn bà; cô ấy đẹp thế khi cô ấy không sẵn có; khi cô ấy ở bên ngoài việc nắm giữ của bạn, cô ấy giống như một Cleopatra. Và một khi bạn lấy cô ấy, bạn phát chán với cô ấy, chán tới chết. Bây giờ bạn không thể tin được làm sao bạn đã xoay xở thấy Cleopatra trong người đàn bà này; cô ấy có vẻ hoàn toàn xấu theo mọi cách có thể.
Và cùng điều này là trường hợp từ phía của cô ấy. Cô ấy đã tưởng bạn là hoàng tử duyên dáng, như các hoàng tử trong chuyện ngụ ngôn, người tới trên những con ngựa đẹp. Cô ấy tưởng cô ấy đã tìm ra hoàng tử duyên dáng của mình. Và khi cô ấy sống cùng với thực tại, anh ta ngáy cả đêm, anh ta hôi hám, và anh ta có những thói quen bẩn thế – anh ta hút thuốc, cô ấy thậm chí không thể hôn được anh ta vì anh ta bốc mùi khói thuốc nhiều thế. Và đột nhiên cô ấy trở nên nhận biết rằng hoàng tử duyên dáng kia đã không bao giờ có trong thực tại; anh ta đã là phóng chiếu, cô ấy đã phóng chiếu anh ta.
Mọi ngày người này càng trở nên bình thường hơn. Thực tại là: hôn hoàng tử và anh ta trở thành ếch. Nhưng thế thì làm sao sống được?
Nếu mọi thực tại này được làm cho biết tới, thế thì cuộc sống sẽ trở thành không thể được. Cho nên chúng ta tạo ra tưởng tượng, ngụ ngôn, hư cấu, để tạo ra an ủi nào đó, để tạo ra chút ít bầu không khí ấm cúng. Nếu nó không là thực, ít nhất bạn có thể mơ, bạn có thể tưởng tượng, bạn có thể tin rằng nếu nó là không thực hôm nay, ngày mai nó sẽ là thực. Liên tục hôn ếch, và sớm hay muộn nó sẽ trở thành hoàng tử. Đây là việc tạo niềm tin.
Mọi người tin vào tính bất tử của hồn vì họ ý thức tới chết – không phải là họ biết hồn là bất tử, nhưng chỉ vì họ thấy mọi người chết, họ biết sự chắc chắn của chết. Bây giờ, làm sao thoát khỏi sự chắc chắn? Tạo ra hư cấu.
Nhớ, tôi không nói rằng hồn là không vĩnh hằng, tôi đơn giản nói rằng niềm tin của mọi người rằng hồn là vĩnh hằng là hư cấu. Niềm tin là hư cấu.
Mọi người tin vào Thượng đế chăm nom, vì họ cảm thấy không được chăm nom thế. Không ai chăm nom họ, họ cảm thấy bị bỏ lại một mình, không ai dường như quan tâm tới họ; liệu họ sống hay chết sẽ không thành vấn đề. Họ phải tạo ra hình ảnh người bố ở cao trên cõi trời, người chăm nom cho họ. Cho dù không ai chăm nom, Thượng đế chăm nom. Đó là an ủi lớn.
Nhân danh tôn giáo, nhân danh văn học, nhân danh thơ ca, âm nhạc, chúng ta đã từng tạo ra các hư cấu – chúng ta tạo ra vài bộ đệm quanh bản thân chúng ta, để cho các cú sốc của thực tại không đạt tới chúng ta.
Bạn phải đã thấy các bộ đệm trong tầu hoả. Giữa hai toa xe lửa có bộ đệm, để cho nếu bằng cách nào đó tai nạn nào đó xảy ra, các toa không xô vào nhau và cú sốc của tai nạn có thể được hấp thu bởi bộ đệm. Xe hơi có nhíp xe để cho bạn không cảm thấy sự va chạm trên đường gồ ghề. Những cái nhíp đó liên tục hấp thu va chạm, cú sốc; chúng là bộ giảm chấn.
Con người đã tạo ra nhiều bộ giảm chấn quanh bản thân mình. Và điều tôi muốn nói với bạn là thế này: rằng chừng nào bạn chưa bỏ mọi bộ giảm chấn bạn không bao giờ đi tới là tự do.
Duy nhất chân lí giải thoát. Và lúc ban đầu, chân lí gây sốc rất nhiều – nhưng đó là cách nó là vậy, đó là cách mọi sự là vậy, đó là cách tự nhiên vận hành. Bạn phải mở bản thân bạn ra, bạn phải mong manh với mọi sốc của sự sống. Nó sẽ gây tổn thương, nó sẽ làm bị thương, bạn sẽ khóc, bạn sẽ than, bạn sẽ phát rồ chống lại sự sống. Nhưng dần dần, dần dần bạn sẽ bắt đầu thấy rằng chân lí là chân lí, và thật vô ích mà phát rồ chống lại chân lí. Và một khi cơn rồ đã ngớt đi, chân lí có cái đẹp của riêng nó. Chân lí giải thoát.
Công việc thực của thầy là phá huỷ các cái giảm chấn của đệ tử. Và đó là công việc thực sự rất khó – khó theo nghĩa các đệ tử chống lại theo mọi cách. Họ bảo vệ các cái giảm chấn của họ, và nếu họ cảm thấy rằng có nguy hiểm nào đó, họ tạo ra nhiều cái giảm chấn hơn quanh bản thân họ. Nếu họ thấy rằng ai đó đang theo họ để giằng lấy cái giảm chấn của họ, họ trở nên rất đề phòng, rất bảo vệ và họ tạo ra nhiều áo giáp hơn quanh bản thân họ.
Thầy thực không thể cho bạn an ủi, thầy chỉ có thể cho bạn tự do. Thầy có thể cho bạn phúc lạc, nhưng thầy không thể cho bạn sự vỗ về an ủi. Và thầy sẽ phải phá huỷ nhiều thứ trong bạn điều bạn đã từng ấp ủ từ lâu, được nuôi dưỡng từ lâu. Thầy sẽ phải lấy đi mọi quần áo bảo vệ bạn, thầy sẽ phải bỏ bạn trần trụi trong thực tại.
Điều đó gây kinh hoàng, điều đó gây sợ hãi, nhưng điều đó là cách duy nhất bạn có thể trưởng thành. Trưởng thành phải là cùng với thực tại, không chống lại thực tại. Và một khi bạn đã nếm trải cái gì đó của thực tại như nó vậy, bạn sẽ không bao giờ thu thập bất kì bộ đệm nào, bất kì bộ giảm chấn nào quanh bạn lần nữa.
Saguna, bạn nói, “Tôi cảm thấy thích ếch trong chuyện cổ tích người được hôn và bắt đầu lớn lên thành chàng hoàng tử tuấn tú.”
Bạn phải đang mơ. Mọi sự không được thực hiện theo cách đó ở đây. Bạn đã tới đây, Saguna, như một hoàng tử duyên dáng. Bạn đã được hôn, và bây giờ bạn là ếch. Nhưng không có gì sai với việc là ếch – ếch là những người đẹp.
Bạn nói, “Nhưng tôi vẫn mặc quần áo ếch….” Tất nhiên – bạn vẫn là ếch!
“Và chúng quá chật” – bạn đang tưởng tượng – “và công chúa không quan tâm và sẽ không hay nếu chỉ là ếch lần nữa?”
Bạn đang nói gì vậy? Bạn không cần bất kì sự giúp đỡ nào, bạn đã là người rồi! Chấp nhận việc là ếch của bạn đi và quên mọi điều về công chúa. Thực ra tôi chưa bao giờ thấy việc quan tâm tới công chúa – ý tưởng ngu! Trở nên quan tâm tới ếch khác đi! Và theo cách đó tôi có thể giúp bạn. Tôi có nhiều ếch ở đây.
Từ “Sách về Trí huệ”, T.1, Ch.12