Tại sao những người phi sannyasin phải ngồi đằng sau đường mầu lục? Điều đó là rất khó cho tôi thấy thầy, và điều này với ai đó người chỉ biết về thầy là không giúp ích cho việc cảm thầy. Thực tại tôi cảm thấy hơi chút giống như công dân hạng hai.
Elaine Santoz, sự thực là bạn là công dân hạng hai đấy. Tôi không thể giúp được điều đó, tôi không thể nói dối bạn được. Các sannyasin ở trong mối quan hệ khác toàn bộ với tôi; họ được đặc quyền theo mọi cách có thể. Người phi sannyasin phải cảm thấy biết ơn rằng ít nhất họ được phép vào, cho tới đường mầu lục.
Nếu bạn muốn trở thành công dân hạng nhất, trở thành sannyasin đi. Bạn không thể trở thành công dân hạng nhất mà không trả giá cho nó. Trong cuộc sống bạn không thể có được bất kì cái gì chừng nào bạn chưa trả giá cho nó. Cho dù bạn có thể có được cái gì đó mà không phải trả tiền, nó sẽ không có bất kì giá trị nào cho bạn. Giá trị nảy sinh chỉ khi bạn trả giá cho nó – bạn càng trả nhiều, nó càng trở nên có giá trị hơn. Để tới gần tôi, bạn sẽ phải làm cái gì đó.
Và thu xếp này – sannyasin ngồi gần tôi và người phi sannyasin ngồi xa hơn chút ít – có cái gì đó khác trong nó nữa. Nếu người phi sannyasin ở trước tôi, tôi không thể nói theo cách tôi đang nói, vì việc nói của tôi không phải là cái gì đó được làm sẵn, nó là việc đáp ứng. Nếu tôi thấy người của tôi ngồn im lặng, chăm chú, uống mọi lời, được tập trung, có tính thiền, tôi có thể nói những điều cao hơn nhiều; những điều phức tạp hơn nhiều có thể được giải thích cho họ.
Nhưng nếu người phi sannyasins ngồi ở trước tôi, tôi bao giờ cũng phải bắt đầu từ abc. Thế thì bình diện này không bao giờ có thể cất cánh; thế thì máy bay phải vận hành như xe bus. Bạn có thể dùng máy bay như xe bus. Nó có thể cất cánh chỉ khi nó thu được tốc độ; tình huống nào đó được cần cho nó thu được tốc độ.
Tôi thường nói chuyện cho hàng triệu người ở đất nước này; thế rồi tôi đã phải dừng lại. Tôi đã nói cho hàng nghìn người – trong chỉ một cuộc họp, năm mươi nghìn người. Tôi đã du hành khắp nước này trong mười lăm năm, từ góc này sang góc khác. Tôi đơn giản trở nên mệt mỏi về toàn thể sự việc này, vì từng ngày tôi đều phải bắt đầu từ abc. Nó bao giờ cũng là abc, abc, abc, và điều đã trở thành tuyệt đối rõ ràng là tôi sẽ không bao giờ có khả năng đạt tới xyz. Tôi đã phải dừng du hành.
Bây giờ tôi thậm chí không đi ra ngoài cổng của đạo tràng này, vì ở đó tôi lại gặp những người sống trong abc. Tôi không còn quan tâm tới họ. Nếu họ quan tâm, thế thì họ sẽ phải tới, và họ sẽ phải đi qua các rào chắn, và dần dần, dần dần họ sẽ phải trở thành người tham gia. Họ sẽ phải trở thành sannyasin.
Tôi không nói cho học trò mà chỉ nói cho đệ tử. Học trò vẫn được phép, nhưng sẽ không lâu mấy đâu trước khi họ bị dừng lại hoàn toàn. Cho nên trước khi quá muộn, Santoz, đi qua đường mầu lục đi! Vì tôi chỉ muốn nói cho người của tôi, để cho tôi có thể có quan hệ với bất kì cái gì tôi muốn có quan hệ; để cho tôi có thể phụ thuộc và tin cậy rằng bất kì cái gì được nói đều sẽ được tiếp đón trong đức tin tốt, trong yêu; để cho tôi biết từ chính lúc ban đầu rằng mọi thứ có thể được tiết lộ cho họ và không cái gì sẽ bị hiểu lầm.
Mới hôm nọ, tôi đã đọc một bài viết trên Indian Express. Phóng viên của họ đã tới đây chỉ trong hai hay ba ngày. Anh ta viết trong bài tường thuật của mình rằng hàng nghìn người ngồi im lặng tới mức bạn có thể nghe thấy chim líu lo trên cây. Họ im lặng thế, dường như không có người nào ở đó.
Và kết luận của anh ta là gì? Anh ta nghĩ điều đó đã toàn bị quản lí, rằng nó đã là việc biểu diễn. Anh ta nghĩ đó là việc biểu diễn để gây ấn tượng cho các phóng viên tội nghiệp từ Indian Express! Anh ta không thể tin được điều đó, vì anh ta biết người Ấn Độ, và anh ta biết các cuộc họp Ấn Độ.
Tôi cũng biết các cuộc họp này. Một lần tôi đã nói về Krishna trong một cuộc họp, và mọi người đã ngồi quay lưng về phía tôi, nói chuyện lẫn với nhau – lưng của họ quay về tôi! Đó là ngày cuối cùng, cọng rơm cuối cùng trên con lừa. Nửa chừng tôi bỏ nói. Ông chủ tịch cuộc họp nói, “Ông đi đâu vậy?” Tôi nói, “Tôi đi mãi mãi đây! Tôi được kết thúc với những người ngu này. Tôi đang nói về Krishna, họ đã mời tôi nói cho họ, và không ai dường như nghe.”
Phóng viên Ấn Độ đó phải đã thấy nhiều nhiều cuộc họp như vậy. Cho nên, khi thấy ba nghìn người ngồi im lặng ở đây, không ai nhúc nhích, không ai nói chuyện với nhau, điều đó là tự nhiên để kết luận rằng điều đó chỉ để gây ấn tượng cho anh ta.
Khi tôi ra về hôm đó, tôi đã thấy hai người ngồi đây, người có vẻ tuyệt đối lạc chỗ. Và khi tôi cúi chào các bạn, họ đã không đáp ứng. Bây giờ, nếu nhiều người thế ở đây quanh tôi, không đáp ứng, tôi sẽ không có khả năng rót ra từ tim tôi; điều đó sẽ là không thể được.
Do đó, Elaine Santoz, đường mầu lục đó. Nếu bạn muốn đi qua nó, cửa không bị đóng đâu. Nhưng đừng hỏi về bất kì cái gì mà không thực sự sẵn sàng để trả giá cho nó. Và khi nhiều, nhiều sannyasin nữa sẽ tới, chỉ những người thực sự chuyên tâm và cam kết, chỉ họ sẽ có khả năng ngồi gần.
Và tôi hiểu vấn đề của bạn. Ngồi gần, ở gần tôi, có phúc lành riêng của điều đó. Liên hệ đi sâu hơn, rung động xuyên vào bạn một cách toàn bộ hơn, vì vấn đề không chỉ là tôi trả lời hay lời tôi đang dùng. Về căn bản đó là sự hiện diện của tôi; bạn phải uống nó và bạn phải tiêu hoá nó.
Nhưng tôi lấy làm tiếc, tôi không thể làm được bất kì cái gì về điều đó. Người phi sannyasin nhất định vẫn còn là công dân hạng hai ở đây.
Từ “Sách về Trí huệ – tập 1”, Ch.6