Osho kính yêu, có!
Sarjano, từ “có” đơn giản này hàm chứa mọi tôn giáo của thế giới. Nó chứa tin cậy, nó chứa yêu, nó chứa buông xuôi. Nó chứa mọi lời cầu nguyện đã từng được làm, đang được làm, và bao giờ cũng sẽ được làm. Nếu bạn có thể nói có với tính toàn bộ của tim bạn, bạn đã nói mọi điều có thể được nói. Nói có với sự tồn tại là có tính tôn giáo, nói không là có tính phi tôn giáo.
Đó là định nghĩa của tôi về người vô thần và người hữu thần. Người vô thần không phải là người phủ nhận Thượng đế, và người hữu thần không phải là người tin vào Thượng đế – không nhất thiết như vậy, vì chúng ta đã thấy những người hữu thần lớn, người không bao giờ tin vào bất kì Thượng đế nào. Chúng ta đã biết Phật, Mahavira, Adinatha: chúng ta đã biết những người chứng ngộ vô cùng, người không bao giờ nói về Thượng đế. Nhưng họ cũng đã nói về có; họ phải nói về có.
Thượng đế có thể bị bỏ đi như một giả thuyết không cần thiết, nhưng có không thể bị bỏ đi. Có là chính tinh thần của Thượng đế. Và có có thể tồn tại mà không có Thượng đế, nhưng Thượng đế không thể tồn tại mà không có có. Thượng đế chỉ là thân thể, có là hồn.
Có những người tin vào Thượng đế và vậy mà tôi sẽ gọi họ là người vô thần, vì niềm tin của họ không có có đằng sau nó. Niềm tin của họ là hư huyễn, niềm tin của họ là hình thức; niềm tin của họ được người khác trao cho, nó được vay mượn. Bố mẹ họ, các tu sĩ và thầy giáo đã dạy họ rằng Thượng đế hiện hữu; những người này đã làm cho họ sợ tới mức họ thậm chí không thể truy vấn về sự tồn tại của Thượng đế. Và những người đó đã cho họ những hứa hẹn về những điều lớn lao nếu họ tin vào Thượng đế. Sẽ có thưởng lớn trên cõi trời nếu bạn tin, và có phạt lớn ở địa ngục nếu bạn không tin.
Sợ và tham đã bị khai thác. Tu sĩ đã cư xử với bạn gần như nhà tâm lí cư xử với chuột mà ông ta liên tục làm thực nghiệm. Chuột trong các thực nghiệm tâm lí bị kiểm soát bởi phạt và thưởng. Thưởng chúng, và chúng bắt đầu học điều mà vì điều đó chúng được thưởng; phạt chúng, và chúng bắt đầu dỡ bỏ điều mà vì điều đó chúng bị phạt.
Tu sĩ đã cư xử với con người dường như con người là chuột. Các nhà tâm lí không phải là người đầu tiên làm mất tính người của nhân loại; các tu sĩ đã là những người tiên phong. Đầu tiên các tu sĩ cư xử với con người dường như họ là chuột, bây giờ các nhà tâm lí đang cư xử với chuột dường như chúng là người. Nhưng quá trình là một, kĩ thuật đích xác là một.
Có những người là người hữu thần – người tin vào Thượng đế, người đi nhà thờ, người tôn thờ – và vậy mà trong tim của họ không có có; trong tim của họ có hoài nghi. Trên bề mặt họ cư xử một cách tôn giáo, sâu bên dưới họ nghi ngờ. Và chính chiều sâu xác định ra bạn. Không phải điều bạn làm có tính quyết định, chính điều bạn cảm ở thâm tâm sâu nhất của con người bạn xác định ra bạn, cái tạo ra bạn. Và có những người vô thần liên tục nói không có Thượng đế, nhưng họ không khác với những người tin theo bất kì cách nào. Không tin của họ có nhiều hoài nghi trong nó như niềm tin của người tin.
Ở nước Nga xô viết, ở Trung Quốc, và ở các nước đỏ, không tin là niềm tin duy nhất; không tin là việc là người tuân thủ, tin là việc là người cách mạng. Nhà nước liên tục dạy rằng không có Thượng đế. Nếu mọi người được dạy một cách liên tục, được ước định một cách liên tục, họ trở thành bất kì cái gì họ bị ước định. Nó là một loại thôi miên đám đông.
Người hữu thần, người vô thần, cả hai đều là nạn nhân. Người tôn giáo thực chẳng liên quan gì tới Kinh Thánh hay Koran hay Bhagavad Gita. Người tôn giáo thực có giao cảm sâu sắc với sự tồn tại. Người đó có thể nói có với hoa hồng, người đó có thể nói có với sao, người đó có thể nói có với mọi người, người đó có thể nói có với con người riêng của mình, với ham muốn riêng của mình. Người đó có thể nói có với bất kì cái gì cuộc sống đem tới cho người đó; người đó là người nói có.
Và trong việc nói có này được chứa lời cầu nguyện bản chất.
Lời cuối của Jesus trên trái đất đã là: “Vương quốc của ngài tới, ý chí của ngài sẽ được thực hiện. Amen.”
Bạn có biết từ amen này không, nó ngụ ý gì? Nó đơn giản ngụ ý “Có, thưa trời, có. Để ý chí của ngài sẽ được thực hiện. Đừng nghe theo điều tôi nói, tôi dốt nát. Đừng nghe điều tôi muốn; ham muốn của tôi là ngu xuẩn – nhất định là vậy. Cứ làm bất kì cái gì ngài cảm thấy là đúng – cứ làm nó mặc tôi.” Đó là nghĩa của từ amen.
Người Mô ha mét giáo cũng kết thúc lời cầu nguyện của họ bằng amin – nó là cùng một từ.
Sarjano, câu hỏi của bạn là cực kì có ý nghĩa. Thứ nhất, nó không phải là câu hỏi, do đó nó có ý nghĩa. Nó là lời tuyên bố, nó là sự chuyên tâm, nó là buông xuôi, nó là tin cậy.
Bạn nói: “Osho kính yêu, có!”
Đây là việc bắt đầu của tính sannyas thực. Nếu bạn có thể nói có với tính toàn bộ, không dây buộc nào được gắn vào nó, không điều kiện nào, không ham muốn nào về bất kì thưởng nào, nếu bạn có thể đơn giản tận hưởng việc nói có, nếu nó là điệu vũ của bạn, bài ca của bạn, thế thì nó là lời cầu nguyện. Và mọi lời cầu nguyện đều đạt tới Thượng đế – dù Thượng đế được nhắc tới hay không, dù bạn tin vào Thượng đế hay không. Mọi lời cầu nguyện đều đạt tới Thượng đế. Để đạt tới ngài, lời cầu nguyện chỉ phải là lời cầu nguyện đích thực.
Nhưng tôi muốn nói với bạn rằng có của bạn phải không chỉ là lời cầu nguyện. Nó phải trở thành chính phong cách sống của bạn, nó phải trở thành hương vị của bạn, hương thơm của bạn. Suốt nhiều thời đại, tôn giáo đã từng dạy mọi người phủ định sự sống, kết án sự sống. Suốt nhiều thời đại, tôn giáo đã từng bảo bạn rằng bạn là tội nhân, rằng thân thể bạn là nhà của tội lỗi, rằng bạn phải phá huỷ sự sống của bạn để ca ngợi Trời, rằng bạn phải từ bỏ thế giới để có khả năng được Trời chấp nhận. Đây toàn là điều hư huyễn, hoàn toàn vô nghĩa.
Khẳng định sự sống, không phủ định sự sống, là tôn giáo – vì Thượng đế là sự sống, và không có Thượng đế khác. Thượng đế là mầu lục của cây và mầu đỏ của cây và mầu vàng của cây. Thượng đế ở khắp chốn. Duy nhất Thượng đế hiện hữu. Phủ nhận sự sống ngụ ý phủ nhận Thượng đế, kết án sự sống ngụ ý kết án Thượng đế, từ bỏ sự sống ngụ ý bạn đang nghĩ bản thân bạn khôn hơn Thượng đế.
Thượng đế đã cho bạn sự sống này, món quà giá trị mênh mông này, và bạn thậm chí không thể ca ngợi điều đó. Bạn không thể đón chào nó, bạn không thể cảm thấy bất kì lòng biết ơn nào về điều đó. Ngược lại, bạn phàn nàn và phàn nàn và phàn nàn. Tim bạn đầy đố kị, không biết ơn.
Nhưng đây là điều bạn đã từng được dạy bởi các tu sĩ suốt nhiều thời đại. Các tu sĩ đã sống trên điều đó; điều này đã từng là chiến lược cơ bản của họ để khai thác mọi người.
Nếu sự sống được sống trong tính toàn bộ của nó, tu sĩ không được cần tới chút nào. Nếu bạn đã thấy được như bạn vậy, nếu sự sống là đẹp như nó vậy, cần gì tu sĩ? Cần gì người trung gian giữa bạn và Thượng đế? Bạn đang trực tiếp trong liên hệ với Thượng đế: bạn đang sống trong Thượng đế, thở trong Thượng đế, Thượng đế đang đập rộn ràng trong bạn. Tu sĩ sẽ hoàn toàn vô dụng, và mọi vật thờ của ông ta, tôn giáo và kinh sách của ông ta cũng vậy. Ông ta có thể có ý nghĩa chỉ nếu ông ta có thể tạo ra kẽ hở giữa bạn và Thượng đế. Đầu tiên kẽ hở phải được tạo ra, thế rồi ông ta có thể tới và có thể nói với bạn, “Bây giờ tôi ở đây, tôi có thể bắc cầu qua kẽ hở này.” Nhưng trước hết kẽ hở phải có đó, chỉ thế thì nó có thể được bắc cầu qua.
Và tất nhiên, bạn phải trả giá cho điều đó. Khi tu sĩ làm công việc lớn lao thế bắc cầu qua kẽ hở này, bạn phải trả giá cho điều đó. Và thực ra sâu bên dưới, ông ta không quan tâm tới việc bắc cầu qua nó. Ông ta sẽ chỉ giả vờ rằng ông ta đang bắc cầu qua nó; kẽ hở sẽ vẫn còn đó. Thực ra ông ta sẽ làm cho nó ngày càng không thể bắc cầu qua được; nó càng không thể được bắc cầu qua, ông ta càng quan trọng hơn. Tầm quan trọng của ông ta bao gồm trong việc phủ định sự sống, phá huỷ sự sống, làm cho bạn từ bỏ nó.
Tôi dạy bạn nói có toàn bộ vô cùng với sự sống. Tôi dạy bạn không từ bỏ mà hân hoan. Hân hoan đi! Hân hoan đi! Lặp đi lặp lại, tôi nói hân hoan! – vì trong việc hân hoan của bạn, bạn sẽ tới gần nhất với Thượng đế.
Khi vũ công biến mất trong điệu vũ của mình, người đó là thiêng liêng. Khi ca sĩ biến mất trong bài ca của người đó, người đó là thiêng liêng. Hân hoan sâu sắc, toàn bộ tới mức bạn biến mất trong việc hân hoan: có việc hân hoan, nhưng không có người đang hân hoan. Khi nó đi tới điểm tốt nhất, có biến đổi, cách mạng. Bạn không còn là cái ngã xấu xí tăm tối cũ nữa. Bạn được phúc lành trút xuống. Lần đầu tiên bạn đi tới biết sự vĩ đại của bạn, sự huy hoàng của con người bạn. Nói có với sự sống, nói có toàn bộ với sự sống. Đó là điều tính sannyas tất cả là gì. Tôi không cho bạn khái niệm, học thuyết, tín điều. Tôi chỉ cho bạn phong cách sống khẳng định sự sống nào đó, triết lí về tôn kính sự sống.
Từ “Sách về Trí huệ”, Ch.7