Nghĩ rằng mọi hiện tượng là như mơ….
Bây giờ công việc bắt đầu. Atisha rất cô đọng, như hạt mầm. Đó là nghĩa của lời kinh: nó chỉ là dòng mạch, nó chỉ là hướng dẫn, và thế rồi bạn phải giải mã nó.
Nghĩ rằng mọi hiện tượng là như mơ….
“Hiện tượng” ngụ ý mọi thứ bạn thấy, mọi điều bạn trải nghiệm. Mọi điều bao giờ cũng có thể được trải nghiệm đều là hiện tượng. Nhớ, không chỉ các đối thể của thế giới hiện tượng và mơ, mà cả các đối thể của tâm thức. Chúng có thể là đối thể của thế giới, chúng có thể chỉ là đối thể của tâm trí. Chúng có thể là những trải nghiệm tâm linh lớn. Bạn có thể thấy kundalini dâng lên trong bạn: điều đó nữa cũng là hiện tượng – mơ đẹp, mơ rất êm đềm, nhưng tất cả nó đều là mơ như nhau. Bạn có thể thấy ánh sáng lớn tràn ngập con người bạn, nhưng ánh sáng đó cũng là hiện tượng. Bạn có thể thấy hoa sen nở bên trong bạn và hương thơm lớn nảy sinh bên trong con người bạn: những điều đó nữa cũng là hiện tượng, vì bạn bao giờ cũng là người thấy và không bao giờ là cái được thấy, bao giờ cũng là người trải nghiệm và không bao giờ là điều được trải nghiệm, bao giờ cũng là nhân chứng và không bao giờ là cái được chứng kiến.
Mọi thứ có thể được chứng kiến, được thấy, được quan sát, đều là hiện tượng. Hiện tượng vật chất, hiện tượng tâm lí, hiện tượng tâm linh – tất cả chúng là như nhau. Không cần tạo ra bất kì phân biệt nào. Điều cơ bản cần nhớ là: cái có thể được thấy đều là mơ.
Nghĩ rằng mọi hiện tượng là như mơ.
Đây là kĩ thuật mạnh vô cùng. Bắt đầu suy tư theo cách này: nếu bạn đang bước đi trên phố, suy tư rằng mọi người đi qua đều toàn là mơ. Cửa hàng và người chủ cửa hàng và khách hàng và mọi người tới và đi, tất cả đều là mơ. Nhà, xe bus, máy bay, tất cả đều là mơ.
Bạn sẽ lập tức bị ngạc nhiên bởi cái gì đó cực kì có ý nghĩa đang xảy ra bên trong bạn. Khoảnh khắc bạn nghĩ “Tất cả là mơ” đột nhiên, như một tia chớp, một điều tới trong cái nhìn của bạn: “Mình là mơ nữa.” Vì nếu cái được thấy là mơ, thế thì cái ‘tôi’ này là ai? Nếu đối thể là mơ, thế thì chủ thể cũng là mơ. Nếu đối thể là giả, làm sao chủ thể có thể là thực? Không thể được.
Nếu bạn quan sát mọi thứ là mơ, đột nhiên bạn sẽ thấy cái gì đó trượt ra từ con người bạn: ý tưởng về bản ngã. Đây là cách duy nhất để bỏ bản ngã, và là cách đơn giản nhất. Cứ thử nó đi – suy ngẫm theo cách này. Suy ngẫm theo cách này lặp đi lặp lại, một ngày nào đó phép màu xảy ra: bạn nhìn vào trong, và bản ngã không được tìm thấy ở đó.
Bản ngã là sản phẩm phụ, sản phẩm phụ của ảo tưởng rằng bất kì cái gì bạn đang thấy đều là thực. Nếu bạn nghĩ rằng các đối thể là thực, thế thì bản ngã có thể tồn tại; nó là sản phẩm phụ. Nếu bạn nghĩ rằng các đối thể là mơ, bản ngã biến mất. Và nếu bạn liên tục nghĩ rằng mọi thứ là mơ, thế thì một ngày nào đó, trong mơ trong đêm, bạn sẽ ngạc nhiên: đột nhiên trong mơ bạn sẽ nhớ rằng đây là mơ nữa! Và ngay lập tức, khi việc nhớ xảy ra, mơ sẽ biến mất. Và lần đầu tiên bạn sẽ trải nghiệm bản thân bạn ngủ say, vậy mà thức tỉnh – một trải nghiệm rất nghịch lí, nhưng có ích lợi lớn.
Một khi bạn đã thấy mơ của bạn biến mất vì bạn đã trở nên nhận biết về mơ, phẩm chất tâm thức của bạn sẽ có hương vị mới cho nó. Sáng hôm sau bạn sẽ thức dậy với phẩm chất khác toàn bộ mà bạn chưa bao giờ biết trước đây. Bạn sẽ thức dậy lần đầu tiên. Bây giờ bạn sẽ biết rằng mọi buổi sáng khác đó đã là giả; bạn đã không thực sự thức tỉnh. Mơ tiếp tục – khác biệt duy nhất là ở chỗ trong đêm bạn đã mơ bằng mắt nhắm, ban ngày bạn đã mơ bằng mắt mở.
Nhưng nếu mơ đã biến mất vì nhận biết đã xảy ra, đột nhiên bạn trở nên nhận biết trong mơ…. Và nhớ, nhận biết và mơ không thể tồn tại cùng nhau. Ở đây, nhận biết nảy sinh, và ở kia, mơ biến mất. Khi bạn trở nên thức tỉnh trong giấc ngủ của mình, sáng hôm sau sẽ là cái gì đó quan trọng tới mức nó là vô song. Không cái gì giống điều đó đã bao giờ xảy ra. Mắt bạn sẽ rõ ràng thế, trong suốt thế, và mọi thứ sẽ có vẻ phiêu diêu thế, mầu sắc thế, sống động thế. Ngay cả đá sẽ được cảm thấy là đang thở, đập; ngay cả đá sẽ có nhịp tim đập. Khi bạn thức tỉnh, toàn thể sự tồn tại thay đổi phẩm chất của nó.
Chúng ta đang sống trong mơ. Chúng ta đang ngủ, ngay cả khi chúng ta nghĩ chúng ta đang thức.
Nghĩ rằng mọi hiện tượng là như mơ.
Thứ nhất, các đối thể sẽ mất tính đối thể của chúng. Và thứ hai, chủ thể sẽ mất tính chủ thể của nó. Và điều đó mang bạn tới siêu việt. Đối thể không còn quan trọng, chủ thể không còn quan trọng, thế thì cái gì còn lại? Tâm thức siêu việt: bồ đề tâm – chỉ việc chứng kiến, không có ý tưởng gì về ‘tôi’ và ‘người’; chỉ chiếc gương thuần khiết phản ánh cái đang hiện hữu.
Và Thượng đế không là gì ngoài cái đang hiện hữu.
Từ “Sách về Trí huệ – tập 1”, Ch.1