Điều cần thiết là một số vấn đề cần được hiểu. Thứ nhất, cần biết rằng từ quan điểm khoa học toàn thể họ mặt trời đều được sinh ra từ mặt trời. Mặt trăng, sao Hoả, sao Mộc, và các hành tinh còn lại, bao gồm cả trái đất này, tất cả đều là các bộ phận cơ bản của mặt trời. Dần dần, sự sống trên trái đất đi vào hiện hữu – từ thực vật tới con người. Con người là một phần cơ bản của trái đất; trái đất là một phần cơ bản của mặt trời. Nó giống như người mẹ có cô con gái, cô này lại có con gái, và trong cả ba người này cùng một dòng máu chảy. Thân thể họ được tạo ra từ các tế bào tương tự. Các nhà khoa học dùng một từ, đồng cảm, có nghĩa là có chung sự nhạy cảm. Những thứ được sinh ra từ cùng một nguồn có chung một loại kinh nghiệm bên trong.
Từ mặt trời trái đất được sinh ra, và từ trái đất thân thể chúng ta được sinh ra, và ở xa xôi kia mặt trời là ông cha lớn của chúng ta. Bất kì cái gì xảy ra trên mặt trời đều tạo ra rung động trong mọi tế bào của thân thể chúng ta. Nó phải là theo cách đó vì các tế bào của chúng ta tất cả đều được sinh ra từ mặt trời. Mặt trời dường như là ở xa với khoảng cách lớn nhưng nó không xa thế. Trong mọi yếu tố của máu chúng ta và trong mọi hạt của xương chúng ta, các nguyên tử của mặt trời đang sống. Chúng ta là một phần của mặt trời, cho nên không có gì ngạc nhiên rằng trong các kiếp sống của mình chúng ta bị ảnh hưởng bởi mặt trời. Có một loại đồng cảm giữa mặt trời và bản thân chúng ta. Nếu chúng ta hiểu đúng đồng cảm này, chúng ta sẽ đi vào một chiều của chiêm tinh học.
Một số thực nghiệm về đồng cảm có thể được tiến hành khi hai đứa trẻ được sinh ra từ cùng một trứng được đặt ở các phòng tách biệt. Trong năm mươi năm qua nhiều thực nghiệm thuộc loại này đã được tiến hành. Cặp sinh đôi được đặt trong các phòng tách biệt, chuông được ngân lên, và đứa trẻ được bảo viết ra hay lôi ra bất kì cái gì chúng nghĩ đầu tiên khi chuông được ngân lên. Điều này được lặp lại hai mươi lần, và người ta đã quan sát với sự ngạc nhiên lớn là chín mươi phần trăm những hình được vẽ ra bởi cặp sinh đôi là tương tự. Luồng ý nghĩ đã tạo ra trong đứa trẻ này khi bấm chuông, và từ hay tranh được đưa tới bởi ý nghĩ đó, sẽ là như nhau như trong đứa trẻ sinh đôi kia.
Sự tương tự này của kinh nghiệm được các nhà khoa học mô tả là đồng cảm. Có nhiều điều tương tự giữa cặp sinh đôi tới mức chúng thậm chí nói giống nhau. Bên trong thân thể của hai đứa trẻ như vậy có liên lạc hay đối thoại bên trong, điều chảy qua các kênh không biết nào đó.
Giữa mặt trời và trái đất cũng có những chiếc cầu liên lạc kiểu thế này, và mọi khoảnh khắc thông báo được truyền qua những chiếc cầu này. Và tương tự, những chiếc cầu liên lạc tồn tại giữa trái đất và con người. Cho nên có liên lạc liên tục giữa con người, trái đất và mặt trời. Nhưng liên lạc đó là rất huyền bí; nó là bên trong và tinh tế. Chúng ta hãy hiểu cái gì đó về điều này nữa.
Có một trung tâm nghiên cứu ở Mĩ có tên là Trung tâm nghiên cứu vòng cây – Tree Ring Research Center. Nếu bạn chặt hạ một cây bạn sẽ thấy một số vòng hay hình tròn ngang qua mặt cắt. Cách sắp xếp trang hoàng đẹp trong thớ gỗ của đồ đạc bằng gỗ là do những vòng tròn này. Trung tâm nghiên cứu này đã làm việc trong năm mươi năm qua về việc hình thành những vòng này.
Giáo sư Douglas, giám đốc trung tâm này, người đã dành phần lớn cuộc đời mình nghiên cứu chúng, đã khám phá ra một số sự kiện. Bình thường, tất cả chúng ta đều biết rằng tuổi của cây có thể được tính từ số những vòng này. Mọi năm một vòng mới được sinh ra; một tầng mới được tạo ra bên trong cây mọi năm. Nếu cây năm mươi tuổi, nếu nó đã thấy năm mươi mùa thu, thế thì có năm mươi vòng được hình thành bên trong cây. Nhưng điều đáng ngạc nhiên khi biết rằng những vòng này cũng chỉ ra loại mùa nào có đó trong một năm đặc biệt. Nếu các mùa nóng hơn hay ướt hơn thông thường, việc hình thành vòng là rộng hơn. Nếu các mùa là lạnh và khô, vòng không rộng thế. Có thể biết khi nào có mưa to, khi nào có hạn hán và khi nào các mùa là rất lạnh. Nếu Phật nói rằng đã có mưa rào lớn trong một năm đặc biệt, cây bồ đề mà ông ấy ngồi dưới sẽ xác nhận sự đúng đắn của điều đó. Phật có thể sai, nhưng cây không thể sai. Vòng cây sẽ rộng hơn hay mỏng hơn, chỉ ra kiểu mùa của năm đặc biệt đó.
Khi tiến hành nghiên cứu của mình, giáo sư Douglas còn đạt tới kết luận khác, ở xa bên ngoài bất kì cái gì ông ấy có thể đã dự báo. Ông ấy đã quan sát rằng các vòng là rộng hơn cứ mỗi mười một năm – và cứ mỗi mười một năm lại có hoạt động hạt nhân tối đa trên mặt trời, mặt trời trở nên hoạt động nhiều hơn. Dường như nó có nhịp chu kì và phóng xạ của nó là ở cực đại. Trong năm như vậy cây tạo ra vòng rộng hơn – không chỉ trong một rừng hay ở một chỗ hay một nước, mà ở khắp trái đất mọi cây đều hành xử tương tự để bảo vệ bản thân chúng khỏi hoạt động phóng xạ mãnh liệt. Để bảo vệ bản thân nó khỏi sức mạnh quá mức toả ra bởi mặt trời, cây phát triển bộ da dầy hơn cứ mười một năm.
Do hiện tượng này, một cụm từ mới, “khí hậu của trái đất,” đã được các nhà khoa học đặt ra. Các mùa là khác ở các chỗ khác nhau: đâu đó trời mưa, đâu đó trời cực kì lạnh và đâu đó trời rất nóng. Nhưng đối với năm thứ mười một này, thuật ngữ mới này, “khí hậu của trái đất” đã được đặt ra bởi giáo sư Douglas. Do hoạt động phóng xạ của mặt trời vào năm thứ mười một, có sự tương tự của kinh nghiệm này trên khắp trái đất. Chúng ta có thể không để ý tới nó, nhưng cây thì có. Có việc giảm dần về chiều rộng của vòng cây mà được hình thành sau năm thứ mười một, và sau năm năm lại có việc tăng dần về chiều rộng cho tới năm thứ mười một.
Nếu cây là nhạy cảm tới mức chúng có thể ghi lại cẩn thận biến cố xảy ra trên mặt trời, thế thì chẳng lẽ không thể có chuyện là trong tâm trí con người cũng có thể có tầng nào đó chỉ ra hoạt động của mặt trời sao? Chẳng phải là có thể rằng thân thể con người có thể có nhạy cảm tinh tế với hoạt động của mặt trời sao? Chẳng phải là có thể là theo cách nào đó các vòng hình thành sâu bên trong nhân cách con người sao? Mãi cho tới giờ các nhà khoa học vẫn không có khả năng tìm ra việc ghi lại như vậy trong thân thể con người, nhưng điều dường như không thể được là thân thể con người sẽ không ghi lại hoạt động như vậy.
Chiêm tinh học là việc điều tra nghiên cứu về khả năng mà những thay đổi trong vũ trụ cũng đã được ghi lại trong con người. Nhưng không dễ dàng nghiên cứu thân thể con người vì không thể chặt nó ra như chặt cây. Cắt mở một người là chuyện rất tinh tế và nguy hiểm. Và bởi vì con người có tâm trí, không phải thân thể ghi lại các biến cố theo cách này, mà là tâm trí. Cây không có tâm trí, và do vậy thân thể của nó phải ghi lại các biến cố.
Thêm một điểm nữa cũng đáng chú ý…. Cũng như có các cơn bão phóng xạ trên mặt trời vào mọi năm thứ mười một, tương tự, có nhịp điệu chu kì khác của chín mươi năm trên mặt trời. Điều này chỉ mới đi ra ánh sáng gần đây, nhưng nó là sự kiện khoa học và nó gây ngạc nhiên như nhịp điệu thường kì xuất hiện cứ mỗi mười một năm. Các nhà chiêm tinh không nhắc bất kì cái gì về điều này, nhưng tôi đang nói cho bạn để làm cho bạn dễ hiểu hơn về chiêm tinh học theo cách thức khoa học. Có chu kì chín mươi năm mà đã được trải nghiệm, và câu chuyện của nó là rất gây ngạc nhiên.
Bốn nghìn năm trước đây, một pharaoh Ai cập đã bảo các nhà khoa học của ông ấy giữ lại bản ghi chép về nước sông Nile tăng hay giảm thường xuyên thế nào và bao nhiêu. Sông Nile là con sông duy nhất trên thế giới có tiểu sử cổ bốn nghìn năm. Bản ghi chép đã được giữ về khi nào mực nước trên sông tăng lên hay giảm đi thậm chí tới từng li. Bản ghi chép này đi theo thời gian của các pharaoh, bốn nghìn năm trước, cho tới nay.
“Pharaoh” là tên được đặt cho các hoàng đế Ai Cập và ngụ ý mặt trời trong ngôn ngữ Ai Cập. Đã có niềm tin ở Ai Cập rằng đối thoại liên tục tồn tại giữa mặt trời và Sông Nile. Các pharaohs, người sùng kính mặt trời, đã tuyên bố rằng ghi chép đầy đủ về sông Nile phải được giữ lại. Họ nói, “Hiện tại chúng ta không biết gì về mặt trời, nhưng một ngày nào đó chúng ta sẽ biết, và bản ghi chép này sẽ hữu dụng.”
Cho nên mọi thứ về Sông Nile trong bốn nghìn năm đã được ghi lại: việc tăng về mực nước, khi có lụt và khi không có gì…. Và một học giả Ai Cập, Tasman, đã biên soạn lịch sử của nó. Một số điều đã không được biết vào thời của các pharaoh bây giờ được biết và mọi thứ đã xảy ra ở sông Nile đã được so sánh với các biến cố trên mặt trời. Một nhịp điệu chín mươi năm đã được chỉ ra rõ ràng để kể lại những điều xảy ra trên mặt trời. Những biến cố này là hoàn toàn tương tự với điều chúng ta gọi là sinh và và tử.
Hiểu điều đó theo cách này: mặt trời lớn lên trong bốn mươi nhăm năm và thế rồi bắt đầu sút giảm trong tuổi tác trong bốn mươi nhăm năm. Trong bốn mươi nhăm năm năng lượng chảy bên trong mặt trời tăng lên hướng tới đỉnh thanh xuân. Sau bốn mươi nhăm năm có dòng năng lượng rút xuống, như bên trong con người. Sau chín mươi năm mặt trời trở nên rất già. Trong bốn mươi nhăm năm sau, trái đất bị điểm bởi động đất. Động đất có liên quan tới chu kì chín mươi năm này. Đến cuối của năm thứ chín mươi, mặt trời lại trở thành thanh niên.
Đây là sự xuất hiện tuần hoàn rất quan trọng. Có những thay đổi lớn xảy ra trên mặt trời tới mức điều tự nhiên cho trái đất là bị rung chuyển. Khi một thân thể khổng lồ như trái đất trở nên rối tung bởi động đất vì thay đổi trên mặt trời, làm sao thân thể nhỏ bé của con người có thể vẫn còn không bị ảnh hưởng? Đây là vấn đề nhà chiêm tinh học đã từng hỏi. Họ nói không thể có chuyện thân thể con người vẫn còn không bị ảnh hưởng. Những đứa trẻ được sinh ra trong bốn mươi nhăm năm này, khi mặt trời lớn lên trong tuổi thanh xuân, là mạnh khoẻ một cách kì diệu. Nhưng những đứa trẻ được sinh ra trong bốn mươi nhăm năm khi mặt trời trở nên già đi, không thể ở trong khoẻ mạnh.
Hoàn cảnh của những đứa trẻ được sinh ra trong thời kì mà mặt trời trên con đường đi xuống là giống như hoàn cảnh của con thuyền phải đi sang đông khi gió đang thổi sang tây – nhiều nỗ lực thể chất lớn được cần để chuyển động mái chèo. Buồm không làm việc cho nên người lái thuyền phải làm việc vất vả. Điều đó giống như bơi ngược dòng. Mặt trời là nguồn sinh lực cho toàn thể họ mặt trời. Khi đến tuổi già, bất kì ai tình cờ là trẻ cũng phải bơi ngược dòng. Người đó phải trải qua căng thẳng lớn.
Khi mặt trời đang trong thời kì thanh xuân, toàn thể họ mặt trời được rót đầy bằng năng lượng và đi lên tới đỉnh của nó. Thế thì bất kì ai được sinh ra đều ở trong con thuyền đang giương buồm theo hướng gió. Không nỗ lực nào cần được làm. Không mái chèo không bánh lái phải được chuyển động: buồm chỉ phải được mở ra và thuyền di chuyển bởi gió. Trong thời kì này có tối thiểu bệnh dịch tràn lan trên trái đất. Khi mặt trời đang già đi có tối đa số bệnh tật.
Bản ghi lịch sử của Sông Nile trong bốn nghìn năm chỉ ra rằng có việc tăng nước chảy trong nó trong bốn mươi nhăm năm khi mặt trời đang trong tuổi thanh xuân của nó. Khi mặt trời trở nên già, mức nước trong sông Nile sụt giảm. Nó cũng trở nên yếu hơn và già hơn.
Con người không tách rời khỏi thế giới này, con người là một toàn thể thống nhất với nó.
Ngay cả đồng hồ tốt nhất cũng không thể nói thời gian một cách chính xác. Phải mất hai mươi ba giờ và năm mươi sáu phút cho trái đất quay một vòng quanh trục của nó. Trên cơ sở thời kì thời gian này chúng ta đã phát minh ra một ngày hai mươi tư giờ. Đồng hồ do người làm của chúng ta có thể dao động, nhưng trái đất đã không được biết là đã tính thêm hay bớt một giây trong việc hoàn thành vòng quay. Chúng ta đã không có bất kì phương tiện chính xác toàn bộ nào để nghiên cứu hiện tượng này, cho nên chúng ta chỉ làm các ước lượng đại thể. Nhưng khi chu kì chín mươi năm của mặt trời được hoàn thành, và khi mặt trời điều chỉnh lại cho chu kì mới, việc tính thời gian của đồng hồ trên trái đất bị nhiễu loạn.
Và lúc mà mặt trời trải nghiệm việc phóng xạ tăng lên, trong chu kì mười một năm của nó, đồng hồ của chúng ta dao động. Bất kì khi nào trái đất đi tới dưới ảnh hưởng của các lực bên ngoài như vậy, nhịp bên trong của nó bị nhiễu loạn. Những ảnh hưởng càn khôn mới như sao, sao băng, hay sao chổi đi qua gần trái đất cũng làm nhiễu loạn nó. Trên qui mô càn khôn, mọi thứ rất xa xôi trên bầu trời thực sự là rất gần, vì mọi thứ được liên nối theo cách vô hình. Tuy nhiên, khả năng của ngôn ngữ của chúng ta để diễn đạt hiện tượng này là rất yếu, vì khi chúng ta nói rằng một ngôi sao đã tới gần hơn chút ít với mặt trời của chúng ta, chúng ta nghĩ về điều này theo nghĩa thông thường của một người đang tới gần người khác hơn. Tuy nhiên, khoảng cách là rất lớn. Nhưng ngay cả một thay đổi hơi chút về khoảng cách giữa các vật thể càn khôn và trục của trái đất sẽ bị làm nhiễu loạn – mặc dầu chúng ta thậm chí có thể không nhận biết về điều này. Để làm nhiễu loạn trái đất, một lực lớn được yêu cầu có. Ngay cả để làm lệch một li trên trái đất, các vật thể càn khôn mạnh được yêu cầu đi qua gần quĩ đạo của nó.
Khi những vật thể càn khôn lớn này đi qua gần trái đất, chúng cũng đi qua gần chúng ta. Khi trái đất bị rung chuyển, không thể có chuyện cây mọc trên nó không bị rung chuyển. Không thể có chuyện con người sống và bước đi trên nó không bị rung chuyển. Nhưng việc rung chuyển là rất nhỏ, và chừng đó chúng ta đã không có bất kì dụng cụ nào để đo điều đó. Nhưng bây giờ chúng ta có các dụng cụ điện tử nhạy cảm tới mức rung động của một phần nghìn của thời gian một giây cũng có thể được đo. Nhưng rung động của con người vẫn không thể được đo. Cho nên chúng ta còn chưa làm ra được bất kì dụng cụ nào để đo việc đó.
Con người là sinh vật rất giới hạn – và điều cần thiết cho con người là hiện hữu theo cách đó, bằng không sẽ khó cho con người sống trên trái đất. Nếu bạn có khả năng trải nghiệm và biết ảnh hưởng của mọi lực bao quanh mà tác động lên bạn hai mươi bốn giờ một ngày, bạn sẽ không có khả năng sống. Chúng ta có khả năng sống vì chúng ta không biết mọi thứ đang xảy ra quanh chúng ta.
Cũng có một luật khác. Luật đó là ở chỗ chúng ta đi tới không biết hoặc các ảnh hưởng dưới một giới hạn nào đó hoặc các ảnh hưởng trên một giới hạn nào đó. Miền trải nghiệm của chúng ta bị giới hạn. Chẳng hạn, giả sử rằng chúng ta đo nhiệt độ thân thể là giữa ba mươi sáu độ ở điểm thấp nhất và bốn mươi ba độ ở điểm cao nhất; thế thì điều đó chỉ ra rằng chúng ta đang sống bên trong bẩy độ này.
Nếu nhiệt độ tụt xuống dưới ba mươi sáu độ chúng ta sẽ chết, và nếu nó lên trên bốn mươi ba độ chúng ta cũng sẽ chết. Nhưng bạn có nghĩ điều đó bị giới hạn vào biến thiên nhiệt bẩy độ không, rằng bên ngoài điều này chúng ta sẽ chết? Con người sống trong miền bị giới hạn của bẩy độ, và bên ngoài miền này, con người sẽ chết. Con người sống trong một loại cân bằng. Con người phải thăng giáng giữa ba mươi sáu và bốn mươi ba độ. Tương tự, có cân bằng cho mọi thứ.
Tôi đang nói với bạn và bạn có thể nghe thấy. Nếu tôi nó bằng giọng rất thấp, một điểm sẽ tới mà bạn sẽ không có khả năng nghe thấy tôi. Điều này bạn có thể hiểu, nhưng bạn sẽ không có khả năng tưởng tượng rằng có một điểm cao hơn của khả năng nghe thấy mà bên ngoài nó bạn không thể nghe thấy được. Sẽ khó mà tưởng tượng được rằng tiếng động to hơn cũng có thể là không thể nghe được.
Các nhà khoa học nói rằng chúng ta có miền nghe thấy nào đó, và rằng chúng ta không thể nghe thấy gì ở dưới hay ở trên nó. Khắp xung quanh chúng ta tiếng vang như sấm lớn đang xuất hiện, nhưng chúng ta không thể nghe được chúng. Nếu một ngôi sao tan rã hay một hành tinh mới được sinh ra, những tiếng động vang như sấm vô cùng được tạo ra quanh trái đất. Nếu như chúng ta mà nghe thấy chúng, thế thì vào chính khoảnh khắc đó chúng ta sẽ trở nên điếc. Nhưng vì tai chúng ta không thể nghe được chúng, chúng ta được bảo vệ. Chúng ta không thể nghe thấy dưới decibel (độ ồn) nào đó và chúng ta không thể nghe thấy trên decibel nào đó – chúng ta chỉ có thể nghe thấy bên trong miền nào đó.
Thậm chí có những giới hạn cho việc thấy. Các giác quan của mọi người vận hành trong miền đặc biệt. Chẳng hạn, chó có khả năng ngửi tốt hơn bạn có thể ngửi nhiều. Miền ngửi của nó là rộng hơn, và điều chúng ta không có khả năng ngửi, chó có thể ngửi. Điều chúng ta không có khả năng nghe, ngựa có thể nghe. Giác quan nghe và ngửi của ngựa là sắc bén hơn nhiều. Từ một khoảng cách một dặm rưỡi ngựa có thể ngửi thấy việc tiến tới của sư tử. Nó sẽ đột nhiên dừng lại, và chúng ta sẽ không hiểu tại sao nó đã làm vậy. Giác quan ngửi của nó là rất mạnh. Nhưng nếu bạn có giác quan ngửi mạnh tới mức bạn có thể trải nghiệm mọi mùi lan khắp xung quanh bạn, bạn chắc sẽ phát điên. Con người bị khép kín bên trong một loại bao đóng – con người có các biên giới.
Khi bạn bật radio, bạn có thể nghe nhiều đài phát. Bạn có nghĩ rằng âm nhạc bắt đầu chỉ khi radio được bật lên không? Sóng âm nhạc và tiếng nói của radio liên tục chảy trong không trung dù bạn có bật máy thu lên hay không. Nhưng chỉ khi radio được bật lên bạn mới có khả năng nghe thấy chúng. Trong chính căn phòng này, sóng radio của mọi đài phát thanh của thế giới liên tục tuôn chảy, nhưng chỉ khi bạn bật radio lên bạn mới có thể nghe thấy chúng. Những sóng radio đó có đó ngay cả khi radio của bạn không được bật lên, nhưng bạn không thể nghe thấy chúng.
Trên thế giới này nhiều âm thanh đang đi qua khắp xung quanh chúng ta. Có náo động lớn. Chúng ta không có khả năng nghe thấy chúng, nhưng chúng ta không thể thoát khỏi bị ảnh hưởng bởi nó. Chúng ta bị ảnh hưởng bởi mọi tiếng ồn này – trong mọi thần kinh, trong mọi nhịp tim đập, trong mọi cơ bắp. Những tiếng ồn này đang làm việc trong chúng ta mà không được để ý tới. Những mùi chúng ta không có khả năng nhận ra cũng ảnh hưởng tới chúng ta. Nếu những mùi đó mang cùng chứng bệnh nào đó, bạn sẽ nhiễm bệnh. Nhận biết hay việc nhận ra nó của bạn là không cần thiết cho cái gì đó tồn tại.
Từ “Điều huyền bí ẩn kín”, Ch.6