Chiêm tinh học – tương lai và quá khứ

Một số người đã nghĩ, và ngay cả bây giờ vẫn nghĩ, rằng chiêm tinh học là mê tín, đức tin mù quáng. Ở phạm vi lớn điều này dường như là đúng. Những điều khó tìm được cách giải thích khoa học cho chúng, với chúng ta dường như đã dựa trên chỉ đức tin mù quáng. Nhưng chiêm tinh học là rất khoa học. Nghĩa của khoa học là điều tra về mối quan hệ giữa nguyên nhân và hậu quả. Chiêm tinh học nói rằng bất kì cái gì xảy ra trên trái đất này đều không phải là không có nguyên nhân. Tuy nhiên, chúng ta có thể không nhận biết về các nguyên nhân. Chiêm tinh học nói rằng hình dáng mà tương lai sẽ lấy không thể bị cô lập với quá khứ mà phải được nối với nó: điều bạn sẽ là trong tương lai sẽ được nối với điều bạn đang là hôm nay; điều bạn đã là mãi cho tới hôm nay được nối với điều bạn sẽ là vào ngày mai.

Chiêm tinh học là cách tư duy rất khoa học. Nó nói rằng tương lai sẽ nổi lên chỉ từ quá khứ: hôm nay của bạn đã nổi lên từ hôm qua của bạn; ngày mai của bạn sẽ nổi lên từ hôm nay của bạn. Chiêm tinh học cũng nói rằng bất kì cái gì sẽ xảy ra ngày mai theo cách tinh tế nào đó là hiện diện ngay cả ở hôm nay. Bây giờ cố hiểu một chút về điều này.

Ba ngày trước khi bị ám sát, Abraham Lincoln đã mơ rằng ông ấy đã bị sát hại và rằng xác của ông ấy đã nằm trong một phòng đặc biệt trong Nhà Trắng. Ông ấy thậm chí còn chú ý tới số phòng của ông ấy. Tại điểm đó giấc ngủ của ông ấy bị phá vỡ, và khi ông ấy thức dậy, ông ấy đã cười. Ông ấy nói với vợ mình, “Tôi đã mơ rằng tôi bị sát hại và rằng thân thể tôi đang nằm trong phòng với số như thế như thế, và ở chái như thế như thế của Nhà Trắng” – ông ấy đã ngủ trong chái đó của Nhà Trắng. “Em đứng ở phía đầu anh, và những người như thế như thế đứng khắp xung quanh.”

Nó đã là chuyện đùa, chuyện cười với ông ấy. Lincoln và vợ trở lại ngủ. Ba ngày sau việc ám sát Lincoln đã xảy ra. Ba ngày sau xác của ông ấy đã nằm trong căn phòng với số đó, trong chính chỗ đó, và trong trình tự đó mọi người đã đứng quanh xác ông ấy.

Nếu như điều đã xuất hiện ba ngày sau mà không theo kiểu cách nào đó đã xuất hiện, thế thì làm sao giấc mơ như vậy có thể đã xảy ra được? Làm sao giấc mơ có thể giống, theo chi tiết thế, với điều thực tại đã xảy ra? Một thoáng nhìn như vậy được cho trong mơ chỉ nếu theo một cách nào đó nó đã được gợi ý trong khoảnh khắc hiện tại. Chỉ thế thì chúng ta có thể có thoáng nhìn về điều sẽ xảy ra trong tương lai.

Nếu chúng ta mở cửa sổ của hiện tại, thế thì chúng ta sẽ có khả năng thấy rằng tương lai ở ngay bên ngoài cửa sổ này. Chính luận đề của chiêm tinh học là tương lai đơn giản là dốt nát của chúng ta – cho nên, nó là “tương lai.” Nếu chúng ta mà nhìn, thế thì tương lai chắc sẽ không là “việc xảy ra” cho chúng ta – chúng ta chắc sẽ biết nó đã là hiện tại ở đây và bây giờ.

Có bàn tán tới một biến cố trong đời của Mahavira, qua đó đã có nhiều tranh cãi. Vì tranh cãi này, một nhóm đệ tử của ông ấy đã rời bỏ ông ấy, trong chính sự hiện diện của ông ấy. Vì tranh cãi này, năm trăm muni của Mahavira đã tạo ra một nội qui tách rời. Mahavira thường nói rằng bất kì cái gì đang xảy ra theo một nghĩa nào đó đã xảy ra rồi: nếu bạn đang bước đi, thế thì theo một nghĩa nào đó bạn đã đi tới đích đến rồi; nếu bạn đang trở nên già, thế thì theo một nghĩa nào đó bạn đã trở nên già rồi. Mahavira hay nói rằng bất kì cái gì đang xảy ra, bất kì cái gì đang diễn ra, đã xuất hiện rồi.

Một đại đệ tử của Mahavira sống xa khỏi ông ấy trong mùa gió mùa. Ông ta bị ốm, cho nên ông ta đề nghị một đệ tử cấp dưới, người đang có mặt, trải chiếu cho ông ta. Đệ tử cấp dưới bắt đầu trải chiếu ra. Anh ta vừa mới mở chiếc chiếu bị cuộn lại, lăn nó ra một chút thì đại đệ tử này nhớ tới lời nói của Mahavira. Ông ta nói, “Dừng lại! Mahavira nói rằng cái đang xảy ra đã xảy ra rồi.” Chiếu đang trong quá trình được lăn ra nhưng nó còn chưa được mở hẳn ra. Điều đột nhiên xuất hiện cho ông ta là Mahavira đã nói một điều rất sai. Chiếu đã được mở một nửa, nhưng theo nghĩa nào nó đã được mở?

Ông ta để cái chiếu ở đó. Sau mùa gió ông ta tới Mahavira và nói, “Thầy sai lầm khi thầy nói rằng cái đang xảy ra đã xảy ra rồi, vì ngay bây giờ, chiếc chiếu đang nằm nửa mở ra. Nó đã trong quá trình mở, nhưng nó đã chưa được mở. Cho nên tôi phải tới để chứng minh rằng thầy là sai.” Mahavira bảo ông ta rằng ông ta đã không hiểu lời này. Đệ tử này phải đã có tâm trí rất ngây thơ; bằng không anh ta chắc đã không tới với câu chuyện như vậy. Mahavira nói, “Ông đã dừng quá trình này rồi. Nó đã xảy ra nhưng ông đã ngắt nó lại. Cái chiếu mà ông đã ngăn cản việc trải nó ra đã thực tại hoá bản thân nó trong chính quá trình trải ra. Thực ra, nó đã được thực tại hoá. Ông chỉ thấy cái chiếu trong quá trình trải ra, nhưng một quá trình nữa cũng đang diễn ra, và đó là điều đã xảy ra. Cho nên, chiếu của ông sẽ còn được cuộn lại trong bao lâu? Nó đang trở nên được mở ra, và sẽ mở ra. Ông quay về đi.”

Khi đệ tử này trở về ông ta đã thấy rằng một người đã mở chiếu ra và đã nằm trên nó, nghỉ ngơi. Người này đã làm đảo lộn mọi thứ; người này đã phá huỷ toàn thể luận đề của đệ tử này!

Khi Mahavira thường nói rằng bất kì cái gì đang xảy ra đã xảy ra rồi, ông ấy nói rằng bất kì cái gì đang xảy ra đều là hiện tại, bất kì cái gì có thể hiện hữu đều là tương lai. Chiếc nụ đang đi tới nở hoa ở đây đó đã nở rồi, cho nên nó sẽ nở ra, nó sẽ trở thành đoá hoa. Ngay bây giờ chiếc nụ đang trong quá trình nở hoa, thế thì nó sẽ nở hoa. Việc đã nở ra của nó theo một nghĩa nào đó cũng đã xuất hiện ở đâu đó.

Bây giờ chúng ta phải nhìn vào điều này từ góc độ khác. Sẽ khó chút ít đấy. Chúng ta bao giờ cũng nhìn từ quan điểm của quá khứ. Nụ đang nở ra, nhưng suy nghĩ của chúng ta nói chung hướng quá khứ – bị gắn với quá khứ. Chúng ta nói rằng chiếc nụ đang nở hoa, rằng nó đang trở thành đoá hoa, rằng nụ sẽ trở thành đoá hoa. Nhưng điều đảo lại có thể là hoàn cảnh. Chẳng hạn, nếu tôi đẩy bạn từ đằng sau, tôi đang làm cho bạn tiến lên trước. Nhưng cũng có thể là ai đó đang kéo bạn từ phía trước. Chuyển động có thể ở cả hai hướng. Tôi đẩy bạn từ đằng sau và bạn đi lên trước. Có thể là ai đó đang kéo bạn từ đằng trước, nhưng không ai đang đẩy bạn từ đằng sau. Trong trường hợp này nữa bạn sẽ đi lên trước.

Chiêm tinh học nhận ra sự không đầy đủ của cách nhìn rằng quá khứ cho đà và rằng tương lai xảy ra như kết quả. Nếu người ta nhìn một hiện tượng trong tính toàn bộ của nó, người ta thấy rằng quá khứ đang cung cấp đà, nhưng cũng thấy rằng tương lai đang sử dụng việc kéo, việc hút. Nụ trở thành hoa không phải là mọi điều đang xảy ra. Hoa đang gọi nụ trở thành hoa; nó đang sử dụng việc kéo. Quá khứ ở đằng sau; tương lai ở phía trước. Bây giờ, trong khoảnh khắc hiện tại, có nụ. Toàn thể quá khứ đang đẩy nụ trở thành hoa và toàn thể tương lai đang gọi nụ trở thành hoa.

Dưới sức ép từ cả hai hướng, quá khứ và tương lai, nụ sẽ trở thành hoa. Nếu như không có tương lai, thế thì quá khứ bởi bản thân nó chắc đã không có khả năng tạo ra hoa, vì tương lai phải cung cấp không gian cho nụ trở thành hoa. Trong tương lai một chỗ, một không gian là cần thiết. Nếu tương lai cung cấp chỗ, chỉ thế thì nụ sẽ có khả năng thành hoa. Nếu như không có tương lai, thế thì không thành vấn đề quá khứ có cố gắng nhiều thế nào, không thành vấn đề nó đẩy bạn nhiều thế nào, nó sẽ trong vô vọng. Không thành vấn đề tôi đẩy bạn từ đằng sau nhiều thế nào, nếu có bức tường phía trước tôi không thể làm cho bạn tiến lên trước được. Không gian được cần để đi lên trước. Nếu tôi đẩy bạn và không gian phía trước chấp nhận bạn với lời mời, “Tới đi! Là khách của tôi,” chỉ thế thì việc đẩy của tôi có ý nghĩa. Với việc đẩy của tôi, không gian trong tương lai được cần tới. Quá khứ làm công việc; tương lai cho không gian.

Đó là cách nhìn của chiêm tinh học mà nhìn từ quan điểm của một mình quá khứ là không đủ và chỉ có tính khoa học bộ phận.

Tương lai đang vẫy gọi mọi lúc, kéo chúng ta mọi lúc. Chúng ta không biết, chúng ta không nhận biết. Đây là điểm yếu của mắt của chúng ta, đây là chứng cận thị của chúng ta – chúng ta không thể thấy được rất xa. Về ngày mai không cái gì được lộ ra cho chúng ta.

Đôi khi nếu bạn nhìn vào kundali của Krishnamurti, bạn sẽ ngạc nhiên. Nếu Annie Besant hay Leadbeater mà đã chăm nom tới việc nhìn vào sơ đồ sinh của Krishnamurti thế thì họ chắc đã thấy rằng làm việc với Krishnamurti là sai vì sơ đồ sinh của ông ấy rõ ràng chỉ ra rằng với bất kì tổ chức nào mà Krishnamurti thuộc về, ông ấy sẽ là kẻ phá huỷ nó. Sơ đồ sinh chỉ ra rằng với bất kì tổ chức nào ông ấy thuộc vào, ông ấy sẽ mang tới việc giải tán nó; với bất kì tổ chức nào ông ấy tham gia, nó sẽ chết. Nhưng Annie Besant đã không sẵn sàng chấp nhận điều này. Không ai có thể nghĩ được điều như vậy – nhưng đây là cách nó đã xảy ra.

Phong trào Thông thiên học đã cố gắng chuẩn bị cho Krishnamurti làm người lãnh đạo của nó. Thông thiên học đã làm nỗ lực nhân danh Krishnamurti tới mức phong trào này đã chết mãi mãi. Annie Besant đã tạo ra một tổ chức lớn có tên là Ngôi sao phương Đông, chỉ dành cho Krishnamurti. Thế rồi một ngày nào đó, sau khi đã gây hứng khởi cho tổ chức này, Krishnamurti tự tách bản thân mình ra khỏi nó. Annie Besant đã bỏ cả đời bà ấy để đặt tổ chức này trên chân của nó, và đã phá huỷ bản thân bà ấy với nó. Nhưng với điều này Krishnamurti không thể bị trách cứ. Ngôi sao mà dưới ảnh hưởng của nó ông ấy đã được sinh ra rõ ràng đã công bố rằng ông ấy sẽ là lực phá huỷ và đập phá bên trong bất kì tổ chức nào.

Tương lai không phải là không chắc chắn hoàn toàn. Tri thức của chúng ta là không chắc chắn; dốt nát của chúng ta là nặng. Không cái gì của tương lai dường như được để lộ cho chúng ta. Chúng ta mù; không cái gì của tương lai được để lộ cho chúng ta. Vì không cái gì dường như được để lộ cho chúng ta, chúng ta nói nó là không chắc chắn. Nhưng cái gì đó của tương lai được để lộ cho chúng ta – và chiêm tinh học không đơn thuần là nghiên cứu về điều các ngôi sao và hành tinh nói hay về tính toán ý nghĩa của chúng. Đây chỉ là một hướng của chiêm tinh học.

Thế rồi có các hướng khác của việc biết về tương lai nữa. Mọi người có các đường trên lòng bàn tay của họ, mọi người có các đường trên trán của họ, mọi người có các đường trên lòng bàn chân của họ – nhưng điều này nữa cũng là bề mặt.

Trong thân thể con người có các luân xa ẩn kín. Mọi luân xa đều có cảm giác duy nhất riêng của nó. Mọi luân xa rung động theo cách duy nhất riêng của nó, với tần số riêng của nó, mọi lúc. Có những cách để kiểm đây là cái gì. Con người đã giấu bên trong chúng những dấu vết tinh thần hay hạt mầm của quá khứ.

Ron Hubbard đã mang tới một từ mới, một khoa học mới, cho phương Tây. Với phương Đông nó là cổ đại. Cái tên của khoa học này là vết thời gian. Hubbard nghĩ rằng trong bất kì hình thể nào con người đã sống – dù như con người hay con vật, dù như thực vật hay đá… trong bất kì hình thể nào con người đã sống trong suốt các khoảng sống vô hạn của mình, toàn thể luồng kí ức vẫn được chứa bên trong người đó. Luồng này có thể được phơi ra, và con người thậm chí có thể được làm cho trải nghiệm lại những kí ức đó.

Trong mọi nghiên cứu của Hubbard, đây là khám phá có giá trị nhất. Về vết thời gian Hubbard đã nói rằng bên trong con người có các vết tích. Một mặt, chúng ta có kí ức theo đó chúng ta nhớ lại điều đã xảy ra hôm qua và điều đã xảy ra ngày hôm trước. Đây là kí ức “làm việc” của chúng ta, đây là kí ức mọi ngày của chúng ta. Cũng như mọi người chủ cửa hàng hay công nhân văn phòng ghi chép bản ghi hàng ngày, đây là kí ức làm việc của chúng ta. Nó trở thành vô dụng mọi ngày. Thực ra, nó không tồn tại – nó không thường hằng chút nào. Đây là kí ức làm việc qua đó chúng ta làm công việc của mình mọi ngày, và thế rồi mọi ngày chúng ta vứt nó đi.

Nhưng thậm chí sâu hơn điều này là kí ức mà không đơn thuần dành cho việc làm cho công việc được thực hiện – cái là cuộc sống của chúng ta, cái là tổng toàn thể kinh nghiệm của chúng ta, điều bản chất được tích luỹ về kinh nghiệm của chúng ta trong suốt vô hạn kiếp sống trên con đường này. Điều này, Hubbard đã gọi là engram (vết tích) – nó đã trở nên được ăn sâu bên trong chúng ta. Nó nằm trong tính toàn vẹn của nó, được khoá sâu bên trong, dường như một băng từ được giữ khoá lại trong túi của bạn. Nó có thể được mở ra, và khi nó được mở ra, nó trở thành điều Mahavira thường gọi là kí ức loài. Hubbard gọi nó là vết thời gian – nó làm cho bạn có thể đi lui lại theo thời gian. Khi nó được mở ra, kinh nghiệm này không phải là bạn nhớ lại; nó không phải dường như bạn nhớ lại, bạn sống lại kinh nghiệm này.

Bây giờ nó không được mở khoá. Khi vết thời gian được mở khoá, bạn không cảm thấy “Mình đang nhớ” – không. Bạn sống lại nó. Cố hiểu đi. Nếu vết thời gian của bạn được mở khoá, điều đó sẽ không khó. Thực ra, không có nó chiêm tinh học là không đầy đủ. Việc nhận ra sâu nhất của chiêm tinh học là ở chỗ quá khứ của bạn phải được mở khoá – vì nếu bạn trở nên nhận biết về toàn thể quá khứ của bạn, thế thì bạn sẽ nhận biết về toàn thể tương lai của bạn, vì tương lai của bạn sẽ nổi ra từ quá khứ của bạn.

Không biết quá khứ của bạn, bạn không thể biết tương lai của bạn, vì tương lai của bạn sẽ là con của quá khứ của bạn, tương lai của bạn sẽ được sinh ra từ quá khứ của bạn. Cho nên đầu tiên điều cần thiết là toàn thể vết kí ức của bạn phải được phơi ra để xem. Nếu vết kí ức của bạn được mở khoá – và với điều này có các kĩ thuật và phương pháp – thế thì nếu bạn nghĩ rằng bạn sẽ nhớ cách bạn đã là đứa trẻ sáu tuổi và bố bạn đã tát bạn, bạn không đúng. Bạn sẽ không nhớ cách bạn đã vậy khi bạn mới sáu tuổi, bạn sẽ sống lại điều đó.

Bạn sẽ sống lại biến cố này. Cũng vậy, vào lúc bạn đang sống lại nó, nếu tôi hỏi, “Tên bạn là gì?” bạn sẽ đáp “Junior,” không phải “William Smith Junior.” Đứa bé sáu tuổi sẽ đáp lại. Bạn sẽ sống lại biến cố này vào thời gian này; bạn sẽ không nhớ. William Smith Junior không nhớ khi anh ta là sáu tuổi, không, William Smith Junior đã trở thành sáu tuổi. Bây giờ nó sẽ trả lời “Junior”; bất kì câu đáp lại nào nó đưa ra sẽ là lời đáp của đứa trẻ sáu tuổi.

Nếu bạn được mang trở lại với kiếp quá khứ và bạn nhớ rằng bạn đã là sư tử, thế thì nếu bạn được phép vẫn còn lại tại điểm này bạn sẽ bắt đầu gầm lên như sư tử. Bạn sẽ không nói như người. Có thể bạn thậm chí sẽ tấn công ai đó bằng ngón tay và móng. Nếu bạn nhớ rằng bạn đã là đá và ai đó hỏi bạn một câu hỏi thế thì bạn sẽ vẫn còn hoàn toàn im lặng. Bạn sẽ không có khả năng nói; bạn sẽ vẫn còn như tảng đá.

Hubbard đã giúp cho hàng nghìn người. Chẳng hạn một người không thể nói được – Hubbard sẽ nói rằng người này đã bị chắn lại bởi kí ức thơ ấu nào đó và không thể tiến lên trước được. Thế rồi ông ấy sẽ đưa anh ta trở lại cùng với vết thời gian của anh ta và phá mở vết tích của anh ta về thời gian khi anh ta mới sáu tuổi, hay điểm mà tại đó sự trưởng thành của anh ta trở nên bị chắn lại và anh ta đã không thể tiến lên được. Khi anh ta quay lại điểm nảy, ảnh hưởng của kí ức thời thơ ấu này sẽ tản mác đi. Thế rồi người này sẽ quay về lại là ba mươi tuổi. Khác biệt của hai mươi bốn năm sẽ bị đẩy sang bên. Điều đáng ngạc nhiên là ở chỗ hàng nghìn thuốc có thể không giúp được cho người này nói, nhưng bằng việc đi trở lại theo vết thời gian và thế rồi trở lại, người đó trở nên có khả năng nói.

Nhiều bệnh tới với bạn chỉ vì vết thời gian này. Nhiều bệnh khớp vào trong phân loại này – chẳng hạn, bệnh sốt mùa cỏ khô hay bệnh hen. Với bệnh nhân bị sốt mùa cỏ khô, tồn tại một ngày tháng cố định: mọi năm vào cùng ngày, vào cùng thời gian, bệnh sốt mùa cỏ khô của anh ta quay lại. Cho nên không thể có phương thuốc cho bệnh sốt mùa cỏ khô. Tại sao? – vì sốt mùa cỏ khô thực tại không phải là bệnh thân thể, nó là bệnh vết thời gian. Đâu đó kí ức đã bị cố định, đâu đó kí ức đã bị chắn lại.

Chẳng hạn, một người có thể nhớ ngày thứ mười hai của tháng trong mùa mưa. Khi ngày thứ mười hai tới, người này trở nên sẵn sàng; người này đã sợ điều sẽ xảy ra. Bạn sẽ ngạc nhiên rằng sốt mùa cỏ khô bây giờ sẽ tấn công anh ta chỉ là cái gì đó anh ta đang sống lại – nó không thực là sốt mùa cỏ khô chút nào. Anh ta chỉ sống lại điều đã xuất hiện vào ngày thứ mười hai, năm trước. Nếu bạn cho anh ta bất kì việc điều trị nào bây giờ, bạn sẽ chỉ để anh ta vào rối loạn. Điều trị là vô dụng vì anh ta không phải là cùng người đã tồn tại một năm trước và người vào thời gian đó thì có thể được điều trị. Bạn đang vứt thuốc đi một cách không cần thiết – vì nó đi vào người đang tồn tại bây giờ, không phải là người đã bị ốm một năm trước. Không có kết nối giữa hai người, không có quan hệ. Mọi thuốc sẽ thất bại, mọi thuốc sẽ chỉ làm tăng cơn sốt mùa cỏ khô của anh ta, cho nên anh ta sẽ nói rằng chẳng cái gì xảy ra. Anh ta lại đang sẵn sàng để lặp lại điều đã xảy ra năm trước.

Bẩy mươi phần trăm các bệnh của chúng ta đã xảy ra qua vết thời gian – chúng đã bị mắc và giữ chặt tới mức lặp đi lặp lại chúng ta sống lại chúng.

 

Từ “Điều huyền bí ẩn kín”, Ch.5