Kundalini – năng lượng thân thể và linh hồn

Kundalini Yoga là gì và làm sao nó có thể giúp cho phương Tây? Tại sao phương pháp của thầy để đánh thức kundalini là hỗn độn thay vì như phương pháp truyền thống, có kiểm soát?

 

Sự tồn tại là năng lượng, vận động của năng lượng theo nhiều cách thức thế và nhiều hình tướng thế. Khi có liên quan tới sự tồn tại của con người, năng lượng này là năng lượng kundalini. Kundalini là năng lượng được hội tụ của thân thể con người và linh hồn con người.

Năng lượng có thể tồn tại hoặc được biểu lộ hoặc không được biểu lộ. Nó có thể vẫn còn trong hạt mầm, hay nó có thể đi vào hình tướng được biểu lộ. Mọi năng lượng hoặc là trong hạt mầm hoặc trong hình tướng được biểu lộ. Kundalini ngụ ý tiềm năng toàn bộ của bạn, khả năng toàn bộ của bạn. Nhưng nó là hạt mầm; nó là tiềm năng. Các cách thức để đánh thức kundalini là cách thức để làm cho tiềm năng của bạn thành hiện thực.

Cho nên đầu tiên, kundalini không phải là cái gì đó duy nhất. Nó là năng lượng con người duy nhất như vậy. Nhưng bình thường chỉ một phần của nó là vận hành, phần rất nhỏ. Ngay cả phần đó cũng đang không vận hành một cách hài hoà; nó đang trong xung đột. Đó là khổ, phiền não. Nếu năng lượng của bạn có thể vận hành một cách hài hoà thế thì bạn cảm thấy phúc lạc, nhưng nó đang trong xung đột – nếu nó đối kháng với bản thân nó – thế thì bạn cảm thấy khổ. Mọi khổ ngụ ý rằng năng lượng của bạn đang trong xung đột, và mọi hạnh phúc, mọi phúc lạc, ngụ ý rằng năng lượng của bạn là trong hài hoà.

Tại sao toàn thể năng lượng chỉ là tiềm năng, không là hiện thực? Nó không được cần tới khi có liên quan tới sự sống hàng ngày – nó không được yêu cầu. Duy nhất phần trở nên vận hành là được yêu cầu, được thách thức. Sự sống hàng ngày không phải là thách thức cho nó, cho nên chỉ phần rất nhỏ trở nên biểu lộ. Và ngay cả phần nhỏ bé, được biểu lộ này cũng không hài hoà vì sự sống hàng ngày của bạn không được tích hợp.

Nhu cầu của bạn là trong xung đột. Xã hội yêu cầu điều này và bản năng của bạn yêu cầu cái gì đó hoàn toàn trái ngược lại. Yêu cầu xã hội và yêu cầu cá nhân là trong xung đột. Xã hội có các yêu cầu của nó; đạo đức và tôn giáo có yêu cầu của họ. Những xung đột này đã ngăn cản con người là một toàn thể hài hoà. Họ đã làm cho con người thành mảnh mẩu.

Buổi sáng điều này được yêu cầu; buổi trưa cái gì đó khác được yêu cầu. Vợ bạn yêu cầu cái gì đó từ bạn; mẹ bạn yêu cầu cái gì đó hoàn toàn ngược lại. Thế thì cuộc sống hàng ngày trở thành việc đòi hỏi xung đột lên bạn, và phần nhỏ của toàn bộ năng lượng của bạn mà đã trở thành biểu lộ là trong xung đột với bản thân nó.

Cũng có xung đột khác. Phần đã trở nên biểu lộ bao giờ cũng sẽ trong xung đột với phần còn chưa trở nên biểu lộ; thực tại bao giờ cũng sẽ trong xung đột với tiềm năng. Tiềm năng sẽ đẩy bản thân nó được biểu lộ, và thực tại sẽ kìm nén nó.

Dùng thuật ngữ tâm lí, vô thức bao giờ cũng trong xung đột với ý thức. Ý thức sẽ cố gắng chi phối nó, vì ý thức bao giờ cũng bị lâm nguy khi vô thức biểu lộ bản thân nó. Ý thức là dưới sự kiểm soát và tiềm năng, vô thức, là không bị kiểm soát. Bạn có thể kiểm soát ý thức, nhưng với việc bùng nổ của vô thức bạn sẽ trong bất an ninh. Bạn sẽ không có khả năng kiểm soát nó. Đó là nỗi sợ của ý thức. Cho nên đây là xung đột khác, lớn hơn và sâu hơn xung đột thứ nhất: xung đột giữa ý thức và vô thức, giữa năng lượng đã trở nên biểu lộ và năng lượng muốn được biểu lộ.

Hai kiểu xung đột này là lí do tại sao bạn không trong hài hoà. Và nếu bạn không trong hài hoà, năng lượng của bạn sẽ trở thành đối kháng với bạn. Năng lượng cần vận động, và vận động bao giờ cũng từ cái không biểu lộ hướng tới cái biểu lộ, từ hạt mầm hướng tới cây, từ tối hướng tới sáng.

Vận động này là có thể chỉ nếu không có kìm nén. Bằng không vận động này, sự hài hoà, bị phá huỷ và năng lượng của bạn trở thành kẻ thù của bạn. Bạn trở thành ngôi nhà bị chia ra chống lại bản thân nó; bạn trở thành đám đông. Thế thì bạn không là một; bạn là nhiều.

 

Đây là tình huống tồn tại khi có liên quan tới con người. Nhưng điều này không nên là vậy. Đây là lí do tại sao có cái xấu và khổ. Phúc lạc và cái đẹp chỉ có thể tới khi năng lượng sống của bạn là trong vận động, trong vận động dễ dàng, vận động thảnh thơi – không bị kìm nén, không bị cấm đoán; được tích hợp, không phân mảnh; không trong xung đột với bản thân nó, mà là một và có phối hợp. Khi năng lượng của bạn đi tới sự thống nhất hài hoà này, đó là điều được ngụ ý bởi kundalini. Kundalini chỉ là thuật ngữ kĩ thuật cho năng lượng toàn thể của bạn khi nó trong sự thống nhất, trong vận động, trong hài hoà, không có bất kì xung đột nào; khi nó có tính cộng tác, bổ sung và có phối hợp. Ngay tại đó, có biến đổi – duy nhất và không biết.

Khi năng lượng ở trong xung đột, bạn muốn làm giảm nhẹ chúng. Bạn cảm thấy thoải mái chỉ khi năng lượng xung đột của bạn được xả ra, được tống ra. Nhưng bất kì khi nào bạn tống chúng ra, năng lượng sống của bạn, sức sống của bạn, đi xuống, hay ra ngoài. Chuyển động xuống là chuyển động ra ngoài, và chuyển động lên là chuyển động vào trong. Năng lượng của bạn càng đi lên, chúng càng đi vào trong; chúng càng đi xuống, chúng càng chuyển ra ngoài. Nếu bạn tống các năng lượng xung đột của bạn ra ngoài bạn sẽ cảm thấy được giảm nhẹ, nhưng điều đó cũng giống như ném cuộc sống của bạn đi theo từng miếng và từng mảnh, theo từng lần. Nó là tự tử. Chừng nào năng lượng sống của bạn chưa trở thành một và hài hoà, và việc chảy trở thành vào trong, chúng ta đang tự tử.

Khi bạn đang tống năng lượng ra bạn cảm thấy được giảm nhẹ, nhưng việc giảm nhẹ nhất định là mảnh mẩu vì bạn là nguồn năng lượng thường hằng. Năng lượng tích luỹ lại và bạn sẽ phải loại bỏ nó lần nữa. Điều thường được biết như vui thú chỉ là tống ra các năng lượng xung đột. Vui thú ngụ ý rằng bạn được giản nhẹ gánh nặng. Nó bao giờ cũng có tính phủ định, không bao giờ khẳng định. Nhưng phúc lạc có tính khẳng định. Nó chỉ tới khi năng lượng của bạn được đáp ứng.

Khi năng lượng của bạn không bị tống ra mà có việc nở hoa bên trong, khi bạn trở thành một với chúng và không trong xung đột với chúng, thế thì có chuyển động vào trong. Chuyển động đó là vô tận. Nó trở thành mỗi ngày một sâu hơn, và nó càng đi sâu, nó càng trở nên phúc lạc hơn, cực lạc hơn.

Cho nên năng lượng có thể có hai khả năng. Khả năng thứ nhất chỉ là làm giản nhẹ, tống ra năng lượng mà đã trở thành gánh nặng cho bạn, cái bạn không thể dùng được và với nó bạn đã không thể có tính sáng tạo. Trạng thái này của tâm trí là phản kundalini.

Trạng thái bình thường của con người là phản kundalini. Năng lượng chuyển từ trung tâm ra ngoại vi vì đó là hướng bạn đang đi tới. Kundalini ngụ ý chính cái đối lập. Các lực, năng lượng chuyển từ ngoại vi hướng tới trung tâm.

Chuyển động vào trong, chuyển động hướng theo trung tâm, là phúc lạc, trong khi chuyển động ra ngoài cho cả sướng và khổ. Sẽ có sướng tạm thời và khổ thường hằng. Sướng sẽ chỉ tới trong kẽ hở. Chỉ khi bạn hi vọng, chỉ khi bạn có mong đợi, kẽ hở có đó. Kết quả thực tại bao giờ cũng là khổ.

Sướng là trong mong đợi, trong hi vọng, trong ham muốn, trong mơ mộng. Nó chỉ là điều bạn được làm giảm nhẹ khỏi gánh nặng của bạn; sướng là phủ định toàn bộ. Không có sướng như vậy, nhưng chỉ có việc thiếu vắng tạm thời của khổ. Thiếu vắng đó được coi là sướng.

 

Bạn thường xuyên tạo ra năng lượng mới. Đó là điều được ngụ ý bởi sống: khả năng liên tục tạo ra lực sống. Khoảnh khắc năng lực này mất đi, bạn chết. Đây là nghịch lí: bạn liên tục tạo ra năng lượng và bạn không biết phải làm gì với nó. Khi nó được tạo ra bạn ném nó đi và khi nó không được tạo ra bạn cảm thấy khổ, ốm yếu.

Khoảnh khắc lực sống không được tạo ra, bạn cảm thấy ốm; nhưng khi nó được tạo ra, bạn lại cảm thấy ốm. Ốm thứ nhất là ốm của yếu, và ốm thứ hai là ốm của năng lượng mà đã trở thành gánh nặng cho bạn. Bạn không có khả năng làm hài hoà nó, làm nó thành có tính sáng tạo, làm nó thành phúc lạc. Bạn đã tạo ra nó và giờ bạn không biết phải làm gì với nó, cho nên bạn chỉ tống nó ra. Thế rồi bạn lại tạo ra thêm năng lượng. Điều này là ngớ ngẩn, nhưng cái ngớ ngẩn này là điều chúng ta thường ngụ ý bởi sự tồn tại con người: thường xuyên tạo ra năng lượng mà thường xuyên trở thành gánh nặng và bạn thường xuyên phải làm giảm nhẹ.

Đó là lí do tại sao dục đã trở thành quan trọng thế, ý nghĩa thế vì nó là một trong những phương tiện lớn nhất để gạt bỏ năng lượng khỏi bản thân bạn. Nếu xã hội trở nên sung túc, bạn có nhiều nguồn hơn qua đó năng lượng có thể được tạo ra. Thế thì bạn trở nên nhiều dục hơn, vì bạn có nhiều căng thẳng hơn để làm giảm nhẹ.

Có việc thường xuyên tạo ra năng lượng và tống ra năng lượng. Nếu người ta đủ thông minh, đủ nhạy cảm, thế thì người ta sẽ cảm thấy cái ngớ ngẩn của nó, toàn thể cái vô nghĩa của nó. Thế thì người ta sẽ cảm thấy tính vô mục đích của sự sống. Bạn chỉ là công cụ để tạo ra năng lượng và tống nó ra sao? Nghĩa của điều này là gì? Nhu cầu tồn tại chút nào này là gì? Chỉ là công cụ trong đó năng lượng được tạo ra và tống ra sao? Cho nên người càng nhạy cảm, người đó càng cảm thấy tính vô nghĩa của sự sống như chúng ta biết nó.

Kundalini ngụ ý đổi tình huống ngớ ngẩn này thành tình huống có nghĩa. Khoa học về kundalini là một trong những khoa học tinh tế nhất. Vật lí học cũng quan tâm tới năng lượng, nhưng với năng lượng vật chất chứ không phải là năng lượng tâm hồn. Yoga liên quan tới năng lượng tâm hồn. Nó là khoa học về siêu hình, về cái có tính siêu việt.

Cũng giống như năng lượng vật chất mà khoa học quan tâm tới, năng lượng tâm hồn này có thể có tính sáng tạo hay phá huỷ. Nếu nó không được dùng, nó trở nên có tính phá huỷ; nếu nó được dùng, nó trở thành có tính sáng tạo. Nhưng nó cũng có thể được dùng một cách không sáng tạo. Cách làm cho nó có tính sáng tạo là trước hết hiểu rằng bạn phải nhận ra không chỉ một phần tiềm năng của bạn. Nếu một phần được nhận ra và phần còn lại, phần lớn tiềm năng của bạn không được nhận ra, đó không phải là tình huống mà có thể có tính sáng tạo.

Cái toàn thể phải được nhận ra; toàn thể tiềm năng của bạn phải được hiện thực hoá. Có những phương pháp để nhận ra tiềm năng, để làm cho nó thành hiện thực, để làm cho nó thức dậy. Nó đang ngủ, giống hệt con rắn. Đó là lí do tại sao nó đã được đặt tên là kundalini: sức mạnh rắn, rắn ngủ.

Nếu bạn đã bao giờ thấy con rắn đang ngủ, nó giống điều đó. Rắn cuộn lại; không có chuyển động chút nào. Nhưng rắn có thể đứng thẳng dậy trên đuôi của nó. Nó đứng lên bởi năng lượng của nó. Đó là lí do tại sao rắn đã được dùng một cách biểu tượng. Năng lượng sống của bạn cũng cuộn lại và ngủ. Nhưng nó có thể trở nên duỗi thẳng ra; nó có thể trở thành thức tỉnh, với tiềm năng đầy đủ của nó được hiện thực hoá. Thế thì bạn sẽ được biến đổi.

Sống và chết chỉ là hai trạng thái của năng lượng. Sống ngụ ý năng lượng vận hành, và chết ngụ ý năng lượng không vận hành. Sống ngụ ý năng lượng thức tỉnh; chết ngụ ý nặng lượng lại mất vào trong ngủ. Cho nên theo kundalini yoga, bạn bình thường chỉ là sống động một phần. Phần năng lượng của bạn đã trở nên được hiện thực hoá là sống của bạn. Phần còn lại là ngủ tới mức dường như nó không có.

 

Nhưng nó có thể được đánh thức. Có nhiều phương pháp qua đó kundalini yoga cố làm cho tiềm năng này thành hiện thực. Chẳng hạn, pranayama, kiểm soát hơi thở, là một trong những phương pháp để gõ búa vào năng lượng ngủ này. Qua hơi thở, việc gõ búa là có thể vì việc thở là chiếc cầu giữa năng lượng sống của bạn – prana của bạn, cội nguồn sức sống của bạn – và sự tồn tại thực tại của bạn. Nó là chiếc cầu giữa tiềm năng và thực tại.

Khoảnh khắc bạn đổi hệ thống thở của bạn, toàn bộ hệ thống năng lượng của bạn thay đổi. Khi bạn ngủ việc thở của bạn thay đổi. Khi bạn thức việc thở của bạn thay đổi. Khi bạn giận việc thở của bạn là khác; khi bạn đang trong yêu việc thở của bạn là khác; khi bạn trong đam mê dục việc thở của bạn là khác. Trong mọi trạng thái tâm trí, phẩm chất đặc biệt của lực sống có đó, cho nên việc thở của bạn thay đổi.

Khi bạn giận bạn yêu cầu nhiều năng lượng hơn ở ngoại vi. Nếu bạn đang trong nguy hiểm – nếu bạn phải tấn công hay bạn phải phòng thủ bản thân bạn – nhiều năng lượng hơn được cần ở ngoại vi. Năng lượng sẽ đổ xô ra từ trung tâm.

Vì lượng lớn năng lượng bị tống ra khỏi thân thể bạn trong hành động dục, bạn cảm thấy bị cạn kiệt sau đó. Và sau giận nữa, bạn sẽ cảm thấy bị cạn kiệt. Nhưng sau khoảnh khắc yêu, bạn sẽ không cảm thấy bị cạn kiệt. Bạn sẽ cảm thấy tươi tắn. Sau lời cầu nguyện, bạn sẽ cảm thấy tươi tắn. Tại sao mâu thuẫn này xảy ra? Khi bạn ở trong khoảnh khắc yêu, năng lượng không được cần ở ngoại vi vì không có nguy hiểm. Bạn thoải mái, thảnh thơi, cho nên năng lượng chảy vào bên trong. Khi năng lượng chảy vào bên trong, bạn cảm thấy tươi tắn.

Sau việc thở sâu bạn sẽ cảm thấy tươi tắn, vì năng lượng chảy vào trong. Khi năng lượng chảy vào trong bạn cảm thấy được tiếp sức sống, được đáp ứng; bạn cảm thấy mạnh khoẻ hạnh phúc.

Điều nữa cần lưu ý: khi năng lượng đi vào trong, hơi thở của bạn sẽ bắt đầu có phẩm chất khác. Nó sẽ được thảnh thơi, có nhịp điệu, hài hoà. Sẽ có những khoảnh khắc mà bạn sẽ không cảm thấy nó chút nào, mà bạn cảm thấy dường như nó đã dừng lại. Nó trở thành tinh tế thế! Vì năng lượng không được cần tới, hơi thở dừng lại. Trong samadhi, trong cực lạc, người ta cảm thấy rằng hơi thở đã dừng hoàn toàn. Không dòng chảy năng lượng ra ngoài nào được cần, Cho nên hơi thở là không cần thiết.

Qua pranayama năng lượng tiềm năng này bên trong bạn được đánh thức một cách có hệ thống. Nó cũng có thể được động tới qua asanas, các tư thế yoga, vì thân thể bạn được kết nối tại mọi điểm tới nguồn của năng lượng. Cho nên mọi tư thế đều có tác động tương ứng lên nguồn năng lượng.

Tư thế mà Phật đã dùng được gọi là padmasan, tư thế hoa sen. Nó là một trong những tư thế mà trong đó năng lượng được cần tới là ít nhất. Nếu bạn ngồi thẳng, ngồi cân bằng tới mức bạn trở thành một với đất. Không có lực hút hấp dẫn. Và nếu tay và chân bạn ở trong tư thế mà mạch đóng được tạo ra, điện sống sẽ chảy vòng quanh. Tư thế của Phật là tư thế tròn. Năng lượng trở thành đi vòng tròn; nó không bị tống ra.

Năng lượng bao giờ cũng chuyển ra qua ngón tay, bàn tay hay bàn chân. Nhưng qua hình tròn, năng lượng không thể chảy ra được. Đó là lí do tại sao đàn bà nhiều sức kháng cự với ốm hơn đàn ông, và tại sao họ sống lâu hơn. Thân thể là tròn hơn, ít năng lượng chảy ra ngoài.

Đàn bà không bị cạn kiệt thế sau hành động dục vì hình dáng cơ quan dục của họ là tròn và hấp thu. Đàn ông sẽ bị cạn kiệt nhiều hơn. Vì hình dạng cơ quan dục của họ, nhiều năng lượng bị tống ra. Không chỉ năng lượng sinh học, mà cả năng lượng linh hồn nữa.

Mọi lối ra năng lượng đều được nối cùng nhau trong padmasan, cho nên không năng lượng nào có thể chuyển ra ngoài. Cả hai chân bị bắt chéo, tay chạm chân và chân chạm trung tâm dục. Và tư thế này dựng đứng tới mức không có sức hút hấp dẫn. Trong tư thế này, người ta có thể quên thân thể hoàn toàn vì năng lượng sống không chảy ra ngoài. Mắt cũng bị nhắm lại hay ti hí và tròng mắt tĩnh lặng, vì mắt cũng là lối ra lớn cho năng lượng.

Ngay cả trong mơ bạn cũng ném nhiều năng lượng ra qua chuyển động mắt. Thực ra, một cách để biết liệu một người đang mơ hay không là để ngón tay bạn lên mắt người đó. Nếu chúng chuyển động, thế thì người đó đang mơ. Đánh thức người đó, và bạn sẽ thấy người đó đang mơ. Nếu nhãn cầu không chuyển động, thế thì người đó đang trong giấc ngủ say, ngủ không mơ, sushupti. Mọi năng lượng đang đi vào bên trong và không cái gì đi ra ngoài.

Asanas, pranayama – có nhiều phương pháp thế qua đó năng lượng có thể được làm cho chảy vào trong. Khi chúng chảy vào trong chúng trở thành một, vì tại trung tâm không thể có nhiều hơn một. Cho nên càng nhiều năng lượng đi vào trong, hài hoà càng có đó. Xung đột rơi rụng đi. Ở trung tâm không có xung đột. Có sự thống nhất hữu cơ của cái toàn thể. Đó là lí do tại sao phúc lạc được cảm thấy.

 

Từ “Tâm lí của bí truyền”, ch.4