Tôi muốn đạt tới brahmacharya và sự thuần khiết của sự sống nhưng bất kì khi nào tôi ngồi im lặng các mơ tưởng dục bắt đầu chen chúc lên tôi. Nó là xấu. Tôi muốn gạt bỏ ám ảnh dục này nhưng chẳng cái gì dường như giúp đỡ. Tôi phải làm gì?
Nó không phải là ám ảnh dục đâu, thưa ngài, nó là ám ảnh brahmacharya.
Và ai bảo bạn rằng dục là bẩn? Mọi sự sống tồn tại qua dục, mọi sự sống phát triển ra từ nó. Mọi cái là đẹp đều có tính dục. Con chim cúc cu không nói lời cầu nguyện, nó là tiếng gọi dục. Và hoa đang nở không phải là nở cho cái gọi là Thượng đế chết của bạn trong đền chùa của bạn, nó là việc nở hoa của dục. Mọi cái là đẹp trong sự tồn tại đều là có tính dục.
Và dường như bạn thậm chí đã không nghe tên tôi. Bạn đang hỏi câu hỏi như thế đấy! điều dường như bạn phải là người tuyệt đối xa lạ ở đây. Bạn đã bao giờ nghe thấy tên tôi hay không?
Bạn nói: tôi muốn đạt tới brahmacharya. Nhưng tại sao bạn phải muốn đạt tới brahmacharya? Bạn phải cố hiểu bản năng dục của bạn. Brahmacharya tới như hậu quả. Nó không phải là cái gì đó mà bạn đạt tới hay cái mà bạn có thể đạt tới. Ám ảnh dục được tạo ra bởi bạn vì bạn muốn đạt tới brahmacharya. Cho nên bạn liên tục đè nén dục của bạn.
Hiển nhiên bạn sẽ đè nén dục – vì bạn gọi nó là bẩn thỉu, bạn gọi nó là không thuần khiết. Bạn nghĩ rằng khi bạn đã đi ra ngoài nó thế thì bạn sẽ là thuần khiết. Bạn là thuần khiết. Tôi tuyên bố bạn thuần khiết. Như bạn vậy, bạn là hoàn hảo. Từ hoàn hảo tới hoàn hảo hơn… cuộc hành trình này không phải là từ không hoàn hảo tới hoàn hảo, cuộc hành trình này là từ hoàn hảo tới hoàn hảo hơn. Cuộc hành trình này không là từ Quỉ tới Thượng đế, cuộc hành trình này là từ Thượng đế tới Thượng đế hơn. Bạn là hoàn hảo, bạn là thiêng liêng, bạn là thuần khiết.
Thực ra không có gì thuần khiết hơn dục. Dục là một trong những kinh nghiệm thuần khiết nhất. Nếu nó có vẻ không thuần khiết đó là diễn giải của bạn. Bạn làm cho nó thành bẩn bởi việc diễn giải nó. Chính các mahatma của bạn đang treo quanh bạn, người tạo ra rắc rối này, không phải là dục đang tạo ra rắc rối cho bạn. Và khi bạn đè nén nó, một cách tự nhiên nó đợi đó, đợi cho đúng khoảnh khắc để sôi sùng sục lên. Và bất kì khi nào bạn bắt đầu thiền, cảm thấy rằng bây giờ bạn được thảnh thơi, bạn ở trong tâm trạng tốt, nó bắt đầu tới trong mơ tưởng của bạn. Thấy rằng thiền nhân sẽ hiểu biết hơn nó khẳng định bản thân nó trước bạn. Cảm thấy rằng bây giờ bạn sẽ là tốt hơn và từ bi hơn một chút, mơ tưởng nảy sinh.
Đó chỉ là vô thức của bạn kêu lên trước bạn – ‘Đừng cố phá huỷ tôi, đừng cố đầu độc tôi. Tôi không phải là kẻ thù của bạn, tôi là bạn của bạn. Thân thiện với tôi đi. Và tôi sẽ dẫn bạn tới điều tối thượng.’
Bằng việc hiểu dục người ta đạt tới brahmacharya, không phải bằng phủ nhận nó. Cho nên lắng nghe nó đi. Nhưng mơ tưởng đó là rất, rất có nghĩa. Lắng nghe thông điệp này đi bằng không bạn sẽ vẫn còn bị ám ảnh.
Mọi người bị ám ảnh. Họ bị ám ảnh vì nhiều ước định thế bởi những người tôn giáo, bởi các tu sĩ. Các tu sĩ đã tìm ra một trong những kĩ thuật mạnh nhất để đè nén mọi người – đó là làm cho họ cảm thấy mặc cảm về dục. Một khi bạn cảm thấy mặc cảm về dục của bạn, bạn bao giờ cũng sẽ vẫn còn mặc cảm về mọi thứ. Một khi bạn bắt đầu cảm thấy mặc cảm về dục – rằng cái gì đó là sai – bạn sẽ không bao giờ là chủ, bạn bao giờ cũng sẽ vẫn còn là nô lệ. Người mặc cảm có xu hướng trở thành nô lệ; người mặc cảm bao giờ cũng cảm thấy lung lay, bao giờ cũng cảm thấy rằng người đó là sai.
Và khi bạn là sai làm sao bạn có thể yêu bản thân bạn được? Khi bạn là sai làm sao bạn có thể khẳng định bản thân bạn được? Khi bạn là sai làm sao bạn có thể trao tự do cho bản thân bạn? Làm sao bạn có thể đối xử với bản thân bạn bằng tự do. Không thể được. Bạn sợ. Nếu bạn cho tự do…. Nhìn mà xem. Bạn ngồi trong thiền – có chút ít tự do – và dục bắt đầu kéo tới. Làm sao bạn có thể trở nên tự do được? Đè nén tạo ra sợ, sợ tạo ra sự nô lệ.
Và khi sợ tới và mơ tưởng dục bắt đầu trồi lên bề mặt, bạn sẽ đi đâu? Bạn sẽ đi tới tu sĩ để hỏi xem phải làm gì. Ngay chỗ đầu tiên ông ta tạo ra bệnh này; ở chỗ thứ hai bạn đi tới ông ta để được chẩn đoán và được giúp đỡ. Và bất kì giúp đỡ nào ông ta cung cấp đều sẽ tạo ra bệnh này nhiều hơn. Cho nên bạn ở trong cầm tù; rất sâu bên dưới bạn đã bị cầm tù.
Một người và vợ anh ta đang nằm trên giường. ‘Mọi điều anh bao giờ cũng muốn làm là nói về dục,’ vợ phàn nàn. ‘Trời đất, anh không thể nói về bất kì cái gì khác được sao? Và anh là tu sĩ!’
‘Giống cái gì, nói thử xem’ ông tu sĩ, người chồng, hỏi.
‘Sao anh không nói về chính trị để thay đổi!’
Cô ấy phải đã mệt mỏi về tôn giáo nữa. Tôn giáo, chính trị và dục là ba thứ duy nhất để nói tới – hay, nếu bạn là người Anh, thời tiết!
‘Sao anh không nói về chính trí để thay đổi?’
‘Thôi được,’ anh ta đáp. ‘Em nghĩ tổng thống có giao hợp thường xuyên không?’
Bây giờ anh ta đang nói về chính trị!
Nếu bạn đè nén, nó sẽ khẳng định. Nó không thể đi được. Không bản năng bị đè nén nào đã bao giờ đi. Nó trở nên ngày càng hư hỏng hơn, nó trở nên ngày càng nguy hiểm hơn, nó trở nên ngày càng điên hơn. Bạn đang ngồi trên núi lửa – cho nên khi bạn thảnh thơi trong thiền, núi lửa bắt đầu bốc khói.
Giáo sư hỏi một cô gái trong lớp học sinh lí, ‘Phần nào của thân thể nở rộng gấp mười lần kích cỡ tự nhiên dưới tác động xúc cảm?’
Đỏ mặt, cô gái nói, ‘Em thà không trả lời điều đó.’
Giáo sư gọi cậu học sinh ngồi cạnh cô ấy, cậu ta trả lời ngay, ‘Con ngươi của mắt ạ.’
Giáo sư quay sang cô gái và nói, ‘Lẫn lộn của em chỉ ra: một, rằng em đã không học bài; hai, rằng em có tâm trí bẩn; và ba, rằng em sẽ gây thất vọng tồi tệ và đáng buồn.’
Xin bỏ ám ảnh này với brahmacharya đi. Bằng việc bỏ ám ảnh với brahmacharya án ảnh với dục sẽ biến mất. Nó là sản phẩm phụ.
Bằng việc nghĩ dục là bẩn bạn đang làm cho nó thành bẩn; bằng việc nghĩ dục là bẩn bạn đang làm nó thậm chí đáng quan tâm hơn nữa. Và tâm trí bạn sẽ tìm ra cách thức vì tâm trí về căn bản dành cho hạnh phúc của bạn. Nó cố giúp bạn. Thấy rằng bạn đang phá huỷ năng lượng tự nhiên của bạn, nó mang vào mơ tưởng, thông điệp từ vô thức.
Những người mới lập gia đình đã chịu khổ từ việc cạn kiệt và sau khi khám bác sĩ của họ khuyên, ‘Điều đó không phải là bất thường cho những đôi trẻ để làm quá nhiều thứ trong tuần đầu của hôn nhân. Điều cả hai bạn cần là nghỉ ngơi. Trong tháng sau tôi muốn các bạn giới hạn chuyện tình dục vào những ngày trong tuần có chữ ‘a’ trong đó. Tức là thứ năm, thứ sáu, thứ bẩy.’
Vì cuối tuần đang tới, đôi mới cưới chẳng có khó khăn tức khắc nào để tuân theo lệnh của bác sĩ. Nhưng vào đêm đầu tiên của việc nghỉ ngơi theo lịch cô dâu trẻ thấy bản thân mình hăm hở hơn như một con hải li. Ông xã ngủ thiếp đi, nhưng cô ấy xoay trở mình và chung cuộc huých vào ông chồng đang trong nửa thức nửa ngủ.
Mong đợi ánh sáng ban ngày, và bị lẫn lộn với bóng tối, anh ta hỏi, ‘Hôm nay là ngày nào vậy’
‘Thứ haaai,’ cô ấy nói, lại ôm ấp anh ta.
Thứ hai trở thành thứ haaai – cảnh giác! Chữ ‘a’ sẽ đi vào từ đâu đó. Thiền của bạn trở thành mơ tưởng dục – chữ ‘a’ đi vào. Cái bị phủ nhận khẳng định với việc trả thù. Đừng bao giờ phủ nhận bất kì cái gì với bản thân bạn. Đừng không tốt với bản thân bạn.
Mọi thứ là đẹp, mọi thứ là thiêng liêng. Và tôi nói điều đó một cách vô điều kiện. Không cái gì có thể đi sai, không cái gì đã bao giờ đi sai. Sai là ở mọi mahatma những người liên tục bảo bạn rằng cái này sẽ đi sai, cái này là sai, cái kia là sai. Không cái gì đã bao giờ đi sai. Không cái gì đã bao giờ có thể đi sai. Thế giới này là thế giới hoàn hảo – bạn không thể hình dung được thế giới tốt hơn, tốt hơn là không thể được. Thế giới này không thể được cải tiến. Điều này tôi có thể tin cậy, điều này tôi gọi là shraddha trong sự sống – tin cậy sự tống, tin cậy Thượng đế.
Bạn không tin cậy. Bạn không tin cậy vào giận, bạn không tin cậy vào dục, bạn không tin cật và cái này và cái nọ, và bất kì khi nào bạn không tin cậy bạn tạo ra thù địch. Và thù địch tạo ra vấn đề.
Dục được sống, được hiểu đúng trở thành brahmacharya, trở thành vô dục. Nó tới một cách tự nhiên thế, im lặng thế, không có bất kì tiếng ồn nào. Nó nở hoa như đoá hoa. Nó tới trong trời như ngôi sao, không tiếng động, không tiếng sấm, không tia sét. Chỉ một khoảnh khắc trước nó đã không có đó, chỉ một khoảnh khắc sau đột nhiên nó có đó chói sáng trên trời như ngôi sao.
Brahmacharya không là từ nỗ lực, nó là từ hiểu biết. Nếu bạn hiểu giận và đi vào trong nó với nhận biết, giận xả ra năng lượng mà trở thành từ bi. Nếu bạn phủ nhận giận bạn sẽ không bao giờ trở nên từ bi và nếu bạn phủ nhận dục bạn sẽ không bao giờ đạt tới brahmacharya.
Cho nên xin đừng nói dưới dạng đạt tới brahmacharya. Quên về brahmacharya đi, ngay bây giờ bạn chưa chín cho nó – đó là điều việc thiền của bạn đang biểu lộ ra. Việc thiền của bạn đang chỉ ra cho bạn con đường đúng. Bạn đi theo dục của bạn, bạn đi vào trong nó một cách toàn tâm. Bạn sẽ sớm đi ra ngoài nó nữa. Nhưng cái bên ngoài đó không chống lại nó, cái bên ngoài đó là bờ xa hơn của nó. Nó là sự trưởng thành của cùng một hiện tượng.
Bạn sẽ ngạc nhiên với phát biểu của tôi: brahmacharya là sự trưởng thành của tính dục của bạn, sự trưởng thành tối thượng. Brahmacharya không chống lại dục, nó là hương thơm của dục – khi hoa đã nở và biến mất và chỉ hương thơm còn lại.
Đó là lí do tại sao người bất lực không thể trở thành brahmacharyas. Người bất lực đáng ra phải trở thành brahmacharyas ngay lập tức – họ là vậy – nhưng họ không thể trở thành được vì họ không thể nở hoa. Bất kì khi nào tôi bắt gặp một người bất lực…. Điều đó rất hiếm khi, nó rất hiếm khi xảy ra. Có nhiều người nghĩ họ là bất lực nhưng rất hiếm khi có người bất lực. Với người đó tôi thực sự cảm thấy từ bi – vì người đó không có năng lượng để được biến đổi. Cái gì đó đang thiếu. Người đó sẽ không bao giờ trở thành hương thơm đó mà tôi gọi là brahmacharyas. Người đó sẽ bỏ lỡ niềm vui đó. Người đó sẽ bỏ lỡ niềm vui đó mà tới qua dục và người đó sẽ bỏ lỡ niềm vui đó mà tới bởi việc đi ra ngoài nó. Người đó thực sự đáng thương.
Nhưng điều đó là rất hiếm. Trong một trăm người bất lực chín mươi chín phần trăm tin rằng họ là bất lực. Những điều nào đó có thể đã gây ra niềm tin của họ. Có thể họ quá chống lại dục, quá đè nén. Đè nén đã đi sâu trong hệ thống tới mức nó không cho phép hệ thống cảm thấy tính dục. Thân thể họ đã trở nên bị ngắt kết nối với năng lượng của họ. Thế thì họ trở thành bất lực. Hay, họ có thể bất lực vì họ liên tục sống cùng với đàn bà hay đàn ông mà ở đó không có tình yêu. Thế thì dần dần họ bắt đầu cảm thấy không quan tâm, nó chỉ toàn là chán. Thân thể không đáp ứng thêm nữa. Nhiều người có gia đình trở thành bất lực. Chính hôn nhân tạo ra bất lực. Và nhiều người bị đè nén trở thành bất lực. Nhưng những người này là bất lực giả, họ có thể được biến đổi, thay đổi một cách dễ dàng. Và họ nên được thay đổi trước khi thời gian bị mất. Người ta nên sống cuộc sống trong mọi chiều của nó.
Hôm nọ tôi đã nói về ba chiều: trí tuệ, xúc cảm, tính dục. Đây là ba chiều của con người bên trong của bạn. Và có chiều thứ tư – đó là brahmacharya. Từ ‘brahmacharya‘ là sâu sắc tới mức không có cách nào để dịch nó. Nó không ngụ ý chỉ là vô dục; vô dục là từ rất nghèo nàn. Vô dục có tính phủ định, nó đơn giản nói: không dục. Brahmacharya là có tính khẳng định. Nó nói: sự sống thiêng liêng. Nghĩa của brahmacharya là hành xử như Thượng đế, sống như Thượng đế. Brahma nghĩa là Thượng đế và charya nghĩa là sống – sống như Thượng đế, hiện hữu như Thượng đế, hành xử như Thượng đế. Có tính Thượng đế là brahmacharya.
Brahmacharya là chiều thứ tư của con người bạn. Ba chiều là sẵn có cho mọi người. Khi tất cả các chiều này vận hành trong hoà điệu, trong cùng bước, trong điệu vũ, thế thì nảy sinh cái thứ tư, như hương thơm. Cái thứ tư là bài ca nảy sinh từ ba cái kia nhảy múa cùng nhau, ôm choàng lẫn nhau, tan chảy, hội nhập vào trong nhau. Thế thì nảy sinh cái thứ tư – cái thứ tư là cõi bên kia, cái siêu việt.
Từ “Thiền: con đường của nghịch lí”, T.1, Ch.8