Nguyên nhân của việc đi vòng quanh của chúng ta qua sáu cõi
là ở chỗ chúng ta đang trên đường tối của dốt nát.
Đường tối tiếp đường tối dẫn đi,
khi nào chúng ta sẽ thoát khỏi sinh và tử?
Sinh nghĩa là bị gắn bó với thân vật lí. Chết nghĩa là thất vọng của gắn bó đó với thân thể. Được tự do khỏi sinh và chết nghĩa là được tự do khỏi thân vật lí. Nhưng làm sao bạn có thể tự do khỏi thân vật lí? Chừng nào bạn chưa biết tới thân thứ hai bạn sẽ không tự do khỏi thân vật lí. Cho nên đó không phải là vấn đề tự do khỏi thân vật lí; vấn đề cơ bản là làm sao đi vào trong thân thứ hai. Một khi bạn ở trong thân thứ hai bạn tự do với thân thứ nhất. Và một khi bạn ở trong thân thứ ba, bạn tự do khỏi thân thứ hai nữa.
Đó là lí do tại sao bạn không thấy Phật cười. Không phải là ông ấy không cười, nhưng ông ấy đã không biểu lộ ra như cười. Vì trong thân thứ ba, thân chân lí, ngay cả phúc lạc cũng là vô nghĩa. Thứ nhất, thân thể, thân vật lí, là thân của khổ. Bị gắn bó với thân vật lí bạn vẫn còn khổ. Thân thứ hai là thân phúc lạc. Một khi bạn đạt tới nó, mọi khổ biến mất, bạn là phúc lạc. Nhưng phúc lạc là cái đối lập của khổ – một phần của nhị nguyên. Thân chân lí đi ra ngoài cả hai, nó là siêu việt. Khổ đã biến mất, cho nên phỏng có ích gì mà giữ phúc lạc? Khi không có khổ, không ích gì mà trong phúc lạc. Khi nghèo đã biến mất phỏng có ích gì mà giữ giầu? Ngay cả cái đó cũng có thể bị phế truất.
Khi mọi nhị nguyên biến mất – vui thú và đau đớn, hạnh phúc, bất hạnh, ngày và đêm, sống và chết – thế thì lần đầu tiên bạn ở trong Thượng đế.
Thiền của Đại thừa
ở bên ngoài mọi lời ca ngợi của chúng ta.
Việc cho và đạo đức và những hoàn hảo khác,
việc nhận tên, ăn năn, kỉ luật,
và nhiều hành động đúng khác,
tất cả quay lại thực hành thiền.
Bạch Ẩn nói: Mọi điều đã được làm nhân danh tôn giáo suốt nhiều thời đại, có thể được thu lại chỉ một điều, và đó là thiền – dhyana. Và dhyana là gì? Trở nên nhận biết về thân thể vật lí của bạn – dhyana thứ nhất, bước thứ nhất của thiền. Trở nên có tính quan sát thân thể vật lí của bạn. Quan sát bản thân bạn bước đi, quan sát bản thân bạn ăn, quan sát bản thân bạn chạy, nói, nghe. Quan sát. Và qua việc quan sát bạn sẽ thấy bạn là khác với thân thể vật lí. Vì người xem không thể là cái được xem, người quan sát không thể là cái được quan sát, người thấy không thể là cái được thấy, người biết không thể là cái được biết.
Quan sát thân thể vật lí, và thân thứ hai sẽ nảy sinh. Nó có đó – nhưng bạn sẽ bắt đầu cảm. Bạn sẽ bắt đầu nhận ra nó, nó sẽ bắt đầu xuyên thấu vào bạn. Đây là bước đầu tiên của thiền: quan sát thân thể vật lí. Thế rồi bước thứ hai, và là bước cuối cùng, là: quan sát thân phúc lạc. Quan sát cực lạc của bạn. Và thế rồi bạn sẽ đột nhiên thấy, người quan sát không thể là cái được quan sát. ‘Cực lạc có đó, nhưng mình ở xa xôi khỏi nó. Phúc lạc có đó, nhưng mình là người biết nó.’
Thế thì bạn bắt đầu đi vào thân thứ ba, thân chân lí. Thế thì bạn trở thành nhân chứng thuần khiết – sakshin. Và đó là giải thoát. Bạch Ẩn nói điều đó xảy ra qua thiền rằng bạn khám phá, hay khám phá lại, Phật tính của bạn.
Bởi phẩm chất của riêng việc ngồi
ông ấy phá huỷ vô số tội tích luỹ.
Làm sao có con đường sai cho ông ấy?
Và chỉ trong mỗi việc ngồi điều đó xảy ra. Bạch Ẩn không thuyết giảng con đường dần dần, Bạch Ẩn thuyết giảng con đường bất thần. Nó có thể xảy ra trong một khoảnh khắc. Nó có thể xảy ra bây giờ. Bạn không cần trì hoãn nó tới ngày mai. Ai biết? Ngày mai có thể không bao giờ tới. Nó không bao giờ tới, thực sự. Nó có thể xảy ra chính khoảnh khắc này. Nếu nhận biết của bạn là rõ ràng, nếu nhận biết của bạn có đó, rõ ràng trong như pha lê, nó có thể xảy ra ngay khoảnh khắc này. Chính việc ngồi này, và bạn có thể trở thành Phật. Và không ai cản trở con đường này ngoại trừ bản thân bạn. Không người nào là kẻ thù ngoại trừ bản thân bạn, và không ai là người bạn nữa.
Bởi phẩm chất của riêng việc ngồi
ông ấy phá huỷ vô số tội tích luỹ.
Bạch Ẩn nói: Đừng lo nghĩ về tội và nghiệp quá khứ của ông. Trong mỗi việc ngồi thiền, mọi thứ có thể bị thiêu cháy. Lửa thiền là tiềm năng thế, nó có thể thiêu cháy toàn thể quá khứ của bạn trong một khoảnh khắc. Không cần lo nghĩ về nghiệp quá khứ – ‘Tôi đã làm điều xấu nào đó, cho nên tôi phải khổ. Tôi đã làm cái gì đó, cho nên tôi phải xuống địa ngục.’ Nếu bạn muốn đi, bạn sẽ phải đi! Nhưng đây toàn là hợp lí hoá mà bạn đang cố tìm ra. Nếu bạn ước mong, nó là ước ao của bạn – nó sẽ được hoàn thành. Sự tồn tại này là rất gia ơn – nếu bạn muốn đi xuống địa ngục, nó hỗ trợ. Nó nói, ‘Đi đi! Tôi tất cả cùng với bạn.’
Nhưng nếu bạn quyết định rằng ‘Thế là đủ rồi, và mình đã khổ đủ rồi,’ một khoảnh khắc có tính thiền là đủ thiêu cháy cả triệu kiếp quá khứ và cả triệu kiếp tương lai nữa. Bạn được giải thoát.
Bắt đầu thiền đi. Đầu tiên trên thân thể. Thế rồi trên cảm giác bên trong của bạn về phúc lạc, niềm vui. Và đi vào bên trong. Và một ngày nào đó bài ca của Bạch Ẩn sẽ bùng ra trong bạn nữa. Bạn sẽ nở hoa. Và chừng nào bạn chưa nở hoa bạn đã không sống, hay đã sống vô ích. Bạn ở đây để nở hoa. Và chừng nào bạn chưa mang tới nhiều quả và nhiều hoa, bạn sẽ liên tục bỏ lỡ nghĩa của sự sống.
Mọi người tới tôi và họ hỏi, ‘Nghĩa của sự sống là gì?’ Dường như nghĩa có đó ở đâu đó được bán trong chợ. Dường như nghĩa là món hàng hoá. Nghĩa phải được tạo ra. Không có nghĩa trong sự sống. Nghĩa không phải là thứ được cho, nó phải được tạo ra. Nó phải trở thành công việc bên trong của bạn. Thế thì có nghĩa – và có nghĩa lớn.
Yêu và thiền và bạn sẽ đạt tới nghĩa. Và bạn sẽ đạt tới sự sống, và sự sống dư thừa.
Từ “Chính thân thể này là Phật”, Ch.1