Hiểu về khái niệm dục của Mật tông

Chúng tôi bao giờ cũng nghe nói rằng Mật tông về căn bản quan tâm tới các kĩ thuật về năng lượng dục và các trung tâm dục, nhưng thầy nói rằng Mật tông là bao hàm tất cả. Nếu có bất kì chân lí nào trong quan điểm vừa nói, đa số các kĩ thuật trong Vigyana Bhairava dường như là phi mật tông. Điều này có đúng không?

 

Điều thứ nhất là hiểu năng lượng dục. Khi bạn hiểu nó, nó chỉ là một phần, một bộ phận, một mảnh của sinh lực, nhưng như Mật tông hiểu nó, nó chỉ là đồng nghĩa với sống. Nó không là một phần, không là một mảnh – nó là bản thân sự sống. Cho nên khi Mật tông nói năng lượng ‘dục” nó ngụ ý năng lượng “sống”.

Cùng điều này là đúng về quan niện của Freud về năng lượng dục. Freud cũng đã bị hiểu lầm rất nhiều ở phương Tây. Với mọi người dường như là ông ấy đã thu sự sống về dục, nhưng ông ấy đã làm cùng điều mà Mật tông đã từng làm lâu thế. Sống là dục. Từ “dục” không bị giới hạn vào sinh sản, toàn thể năng lượng của chơi đùa sống là dục. Sinh sản chỉ là một phần của chơi đùa đó. Bất kì khi nào hai năng lượng gặp gỡ – âm và dương – dục đã đi vào.

Điều đó là khó hiểu. Chẳng hạn: bạn đang nghe tôi. Nếu bạn hỏi Freud, hay nếu bạn hỏi thầy Mật tông, họ sẽ nói rằng việc nghe là thụ động, nữ tính, và việc nói là nam tính. Việc nói là việc xuyên thấu vào bạn và bạn cảm nhận nó. Giữa người nói và người nghe hành động dục đang xảy ra vì người nói đang cố xuyên thấu vào bạn và người nghe đang nhận. Năng lượng trong người nghe đã trở thành nữ tính, và nếu người nghe đã không trở thành nữ tính, sẽ không có hiện tượng nghe. Đó là lí do tại sao người nghe phải thụ động toàn bộ. Người đó phải không nghĩ trong khi nghe vì suy nghĩ sẽ làm cho người đó thành chủ động. Người đó phải không liên tục tranh cãi bên trong ở giữa, luận cứ sẽ làm cho người đó thành chủ động. Khi nghe, người đó phải đơn giản nghe, không làm bất kì cái gì khác. Chỉ thế thì thông điệp có thể xuyên thấu và trở nên được chói sáng. Nhưng thế thì người nghe đã trở thành nữ tính.

Trao đổi chỉ xảy ra khi một bên đã trở thành nam và bên kia đã trở thành nữ, bằng không thì không thể có trao đổi. Bất kì chỗ nào âm và dương gặp gỡ, dục đã xảy ra. Nó có thể trên bình diện vật lí – điện dương và âm gặp gỡ và dục đã xảy ra. Bất kì chỗ nào các cực gặp gỡ, các đối lập gặp gỡ, nó là dục. Cho nên dục là rất rộng, thuật ngữ rất có tính không gian, nó không chỉ quan tâm tới sinh sản. Sinh sản chỉ là một kiểu hiện tượng được chứa trong dục. Mật tông nói rằng khi phúc lạc và cực lạc tối thượng tới bên trong bạn, nó ngụ ý cực dương và âm riêng của bạn đã đi tới gặp gỡ – vì mọi đàn ông đều là cả đàn ông và đàn bà, và mọi đàn bà là cả đàn ông và đàn bà. Bạn được sinh ra không chỉ từ đàn bà hay từ đàn ông, bạn được sinh ra từ việc gặp gỡ của các cái đối lập. Bố bạn đã đóng góp, mẹ bạn đã đóng góp. Bạn là mẹ bạn một nửa và bố bạn một nửa và họ cả hai cùng tồn tại bên trong bạn. Khi họ gặp gỡ bên trong, cực lạc xảy ra.

Phật ngồi dưới cây Bồ đề trong cực lạc bên trong sâu sắc. Các lực bên trong đã gặp gỡ, chúng đã tan chảy vào trong nhau. Bây giờ sẽ không có nhu cầu tìm kiếm người đàn bà bên ngoài vì sự gặp gỡ đã xảy ra với người đàn bà bên trong. Và Phật là không gắn bó, hay không tách rời, với người đàn bà bên ngoài, không phải vì ông ấy chống lại đàn bà, nhưng vì hiện tượng tối thượng đã xảy ra bên trong. Bây giờ không có nhu cầu. Vòng tròn bên trong đã trở thành toàn thể, bây giờ nó là đầy đủ. Đó là lí do tại sao duyên dáng thế tới trên mặt Phật. Nó là duyên dáng của việc là đầy đủ. Bây giờ không cái gì bị thiếu, sự hoàn thành sâu sắc đã xảy ra, bây giờ không có hành trình thêm nữa. Ông ấy đã đạt tới định mệnh tối thượng. Các lực bên trong đã đi tới gặp gỡ và bây giờ không có xung đột. Nhưng nó là hiện tượng dục. Thiền là hiện tượng dục, đó là lí do tại sao Mật tông được nói là dựa trên dục, hướng theo dục – và tất cả một trăm mười hai kĩ thuật này đều có tính dục.

Thực sự, không kĩ thuật thiền nào có thể là phi dục. Nhưng bạn phải hiểu bề rộng của thuật ngữ “dục”. Nếu bạn không hiểu, bạn sẽ bị lẫn lộn, và hiểu lầm sẽ theo sau.

Cho nên bất kì khi nào Mật tông nói “năng lượng dục” nó ngụ ý “đà sống (elan-vital)”, bản thân năng lượng sống. Chúng là đồng nghĩa. Bất kì cái gì chúng ta gọi là dục chỉ là một chiều của năng lượng sống. Có các chiều khác. Và thực sự nó phải là như vậy. Bạn thấy hạt mầm nảy chồi, đâu đó hoa đang tới trên cây, chim đang hót – toàn thể hiện tượng này là có tính dục. Nó là sự sống biểu hiện bản thân nó theo nhiều cách. Khi chim hót đó là tiếng gọi của dục, lời mời. Khi hoa hấp dẫn bướm và ong đó là lời mời, vì ong và bướm sẽ mang hạt mầm của sinh sản. Sao chuyển dời trong không gian…. Không ai đã từng làm việc về nó nhưng nó là một trong những quan niệm Mật tông cổ nhất rằng có những hành tinh đực và hành tinh cái – bằng không chắc đã không có chuyển động. Nó phải là vậy vì tính cực được cần, cái đối lập được cần để tạo ra từ tính, để tạo ra hấp dẫn. Các hành tinh phải là đực và cái. Mọi thứ phải được phân chia vào hai cực này. Và sống là nhịp điệu giữa hai cái đối lập. Đẩy ra và hút vào, tới gần và đi xa… đây là các nhịp điệu.

Mật tông dùng từ “dục” bất kì chỗ nào các đối lập gặp gỡ. Nó là hiện tượng dục. Và làm sao làm cho các đối lập bên trong của bạn gặp gỡ, là toàn thể chủ định của thiền. Cho nên tất cả một trăm mười hai phương pháp này là có tính dục. Không thể có bất kì cái gì khác, không có khả năng nào. Nhưng cố hiểu độ rộng của thuật ngữ “dục” này.

 

Từ “Vigyan Bhairav Mật tông, tập 4, Ch.76”