Kĩ thuật cảm thấy tâm đầy an bình

Trong bất kì tư thế dễ dàng nào dần dần lan toả khắp khu vực giữa các nách vào trong an bình lớn.

 

Đây là phương pháp rất đơn giản nhưng nó có tác dụng kì diệu – thử nó đi. Và bất kì người nào cũng có thể thử nó, không có nguy hiểm. Điều thứ nhất là ở trong tư thế thả lỏng dễ dàng – được thả lỏng trong tư thế mà là dễ dàng cho bạn. Đừng thử một tư thế đặc biệt hay asana. Phật ngồi trong một tư thế đặc biệt. Nó là dễ dàng cho ông ấy. Nó cũng có thể trở thành dễ dàng cho bạn nếu bạn thực hành nó trong một thời gian, nhưng lúc ban đầu nó sẽ không dễ dàng cho bạn. Và không có nhu cầu thực hành nó: bắt đầu từ bất kì tư thế nào dễ dàng cho bạn ngay bây giờ. Đừng gắng sức với tư thế. Bạn có thể ngồi trong ghế dễ dàng và thả lỏng. Điều duy nhất là thân thể bạn phải ở trong trạng thái thả lỏng.

Cho nên chỉ nhắm mắt lại và cảm khắp thân thể bạn. Bắt đầu từ chân – cảm thấy liệu có căng cơ nào đó hay không. Nếu bạn cảm thấy có căng nào đó, làm một điều: làm cho nó căng hơn. Nếu bạn cảm thấy có căng thẳng nào đó trong chân phải, thế thì làm cho căng thẳng đó thành mạnh nhất có thể được. Đem nó tới đỉnh – thế rồi đột nhiên thả lỏng để cho bạn có thể cảm thấy cách việc thả lỏng lắng đọng ở đó. Thế rồi đi khắp thân thể chỉ nhìn mọi nơi xem có căng thẳng nào đó không. Bất kì chỗ nào bạn cảm thấy căng thẳng, làm cho nó nhiều hơn thế, vì dễ làm thả lỏng khi nó đang mãnh liệt. Ở trong trạng thái nửa chừng điều đó là rất khó vì bạn không thể cảm thấy nó. Dễ chuyển từ cực đoan này sang cực đoan khác, rất dễ dàng, vì chính cực đoan tạo ra tình huống để chuyển sang cực đoan khác. Cho nên nếu bạn cảm thấy căng thẳng nào đó trên mặt thế thì làm căng mọi cơ mặt nhiều nhất có thể được, tạo ra căng thẳng và đem nó lên đỉnh. Đem nó tới điểm mà bạn cảm thấy rằng hơn nữa là không thể được – thế rồi đột nhiên thả lỏng. Theo cách này thấy rằng mọi phần của thân thể, mọi chi đều được thả lỏng.

Và đặc biệt là về các cơ mặt, vì chúng mang chín mươi phần trăm các căng thẳng – phần còn lại của thân thể chỉ mang mười phần trăm. Mọi căng thẳng của bạn là trong tâm trí cho nên mặt trở thành chỗ chứa. Cho nên làm căng mặt bạn nhiều nhất có thể được, đừng xấu hổ vì điều đó. Làm nó thành đau khổ, lo âu thật mãnh liệt – và thế rồi đột nhiên thả lỏng. Làm điều đó trong năm phút để cho bạn có thể cảm thấy rằng mọi chi trong toàn thân được thả lỏng. Đây là tư thế dễ dàng cho bạn.

Bạn có thể làm nó khi ngồi, nằm trong giường hay bằng bất kì cách nào bạn cảm thấy dễ dàng cho bạn. Trong bất kì tư thế dễ dàng nào dần dần lan toả khắp khu vực giữa các nách vào trong an bình lớn.

Điều thứ hai: khi bạn cảm thấy rằng thân thể đã đạt tới một tư thế dễ dàng, đừng làm ồn ào nhiều về nó. Chỉ cảm thấy rằng thân thể được thả lỏng, thế rồi quên thân thể đi. Vì thực sự, việc nhớ tới thân thể là một loại căng thẳng. Đó là lí do tại sao tôi nói đừng làm ồn ào nhiều về nó. Thả lỏng nó và quên nó đi. Việc quên là thả lỏng. Bất kì khi nào bạn nhớ quá nhiều, chính việc nhớ đó đem căng thẳng tới cho thân thể.

Bạn có thể đã không quan sát điều này, nhưng có một thực nghiệm rất dễ dàng để thử. Đặt tay bạn vào mạch của bạn và đếm nó. Thế rồi nhắm mắt lại, đem chú ý của bạn tới mạch của bạn trong năm phút, và thế rồi đếm. Mạch bây giờ sẽ đập nhanh hơn vì sự chú ý trong năm phút gây ra căng thẳng cho nó. Cho nên thực sự, bất kì khi nào bác sĩ đếm mạch của bạn, nó không bao giờ là đếm thực – nó bao giờ cũng nhiều hơn nó đã vậy trước khi bác sĩ bắt đầu đếm nó. Bất kì khi nào bác sĩ cầm tay bạn trong tay ông ấy, bạn đã trở nên tỉnh táo. Và nếu bác sĩ là nữ bác sĩ, bạn sẽ còn tỉnh táo hơn, và nó sẽ đập nhanh hơn. Cho nên bất kì khi nào nữ bác sĩ đếm mạch của bạn, giảm nó đi mười. Thế thì điều đó sẽ là đích xác số đếm mạch của bạn – bằng không sẽ có số đếm nhiều hơn mười trong từng phút.

Bất kì khi nào bạn mang ý thức của bạn tới bất kì phần nào của thân thể, phần đó trở thành căng thẳng. Bạn trở nên căng thẳng khi ai đó quan sát bạn; toàn thân trở nên căng thẳng. Khi bạn một mình bạn là khác. Khi ai đó vào phòng bạn không là cùng người cũ. Toàn thân vận hành với tốc độ nhanh hơn. Bạn đã trở nên căng thẳng. Cho nên đừng làm ồn ào nhiều về việc thả lỏng nếu không bạn sẽ bị ám ảnh với nó. Trong năm phút đơn giản thả lỏng và quên. Việc quên của bạn sẽ giúp ích và nó sẽ đem tới thảnh thơi sâu cho thân thể.

…. Dần dần lan toả khắp khu vực giữa các nách vào trong an bình lớn. Nhắm mắt lại và chỉ cảm thấy khu vực giữa hai nách: khu vực tâm, ngực của bạn. Đầu tiên cảm thấy ngay ở giữa hai nách với toàn bộ chú ý của bạn, toàn bộ nhận biết. Quên toàn thân, chỉ nhớ khu vực tâm giữa hai nách, ngực, và cảm thấy nó được trút đầy với an bình lớn. Khoảnh khắc thân thể được thả lỏng, an bình tự động xảy ra trong tâm bạn. Tâm trở thành im lặng, thả lỏng, hài hoà. Và khi bạn quên toàn thân và đem chú ý của bạn chỉ tới ngực và cảm một cách có ý thức nó được trút đầy với an bình, nhiều an bình sẽ lập tức xảy ra.

Có những khu vực trong thân thể, đặc biệt các trung tâm, nơi những cảm giác đặc biệt có thể được tạo ra một cách có ý thức. Giữa hai nách là trung tâm tâm, và trung tâm tâm là cội nguồn của mọi an bình xảy ra cho bạn, bất kì khi nào nó xảy ra. Bất kì khi nào bạn an bình, an bình đang tới từ tâm. Tâm toả ra an bình. Đó là lí do tại sao mọi người trên khắp thế giới, mọi giống nòi, không có bất kì phân biệt nào về phân loại, tôn giáo, đất nước, có văn hoá hay vô văn hoá, đều đã cảm thấy điều này: rằng yêu nảy sinh từ đâu đó gần tâm. Không giải thích khoa học nào tồn tại. Bất kì khi nào bạn nghĩ tới yêu, bạn nghĩ về tâm. Thực sự, bất kì khi nào bạn ở trong yêu bạn được thảnh thơi, và vì bạn được thảnh thơi bạn được trút đầy với an bình nào đó. An bình đó nảy sinh từ tâm. Cho nên an bình và yêu đã trở nên được nối, được liên kết. Bất kì khi nào bạn không trong yêu bạn bị rối loạn. Vì an bình mà tâm đã trở nên được liên kết với yêu.

Cho nên bạn có thể làm hai điều. Bạn có thể tìm yêu, thế thì đôi khi bạn sẽ cảm thấy an bình. Nhưng con đường này là nguy hiểm, vì người khác, người mà bạn yêu đã trở thành quan trọng hơn bạn. Và người khác là người khác, và bạn đang trở thành phụ thuộc trên đường. Cho nên yêu sẽ cho bạn an bình nào đó nhưng không phải bao giờ cũng vậy. Sẽ có nhiều rối loạn, nhiều khoảnh khắc của phiền não và lo âu, vì người khác đã bước vào. Bất kì khi nào người khác bước vào nhất định có rối loạn nào đó, vì bạn có thể gặp gỡ người khác chỉ trên bề mặt của bạn. Bề mặt sẽ bị quấy rối. Chỉ đôi khi hai người các bạn sẽ ở sâu trong yêu mà không có xung đột, chỉ thế thì bạn đôi khi được thảnh thơi và tâm sẽ bừng sáng với an bình.

Cho nên yêu chỉ có thể cho bạn những thoáng nhìn về an bình nhưng không cái gì thực sự được thiết lập, được bắt rễ. Không an bình vĩnh hằng nào là có thể qua nó, chỉ những thoáng nhìn. Và ở giữa hai thoáng nhìn sẽ có thung lũng sâu của xung đột, bạo hành, hận thù và giận dữ.

Cách khác là tìm an bình không qua yêu mà trực tiếp. Nếu bạn có thể tìm an bình một cách trực tiếp – và đây là phương pháp cho nó – cuộc sống của bạn sẽ trở nên được trút đầy bằng yêu. Nhưng bây giờ phẩm chất của yêu sẽ khác. Nó sẽ không có tính sở hữu; nó sẽ không được định tâm quanh người ta. Nó sẽ không phụ thuộc và nó sẽ không làm cho bất kì người nào phụ thuộc vào bạn. Yêu của bạn sẽ trở thành chỉ là yêu thương, từ bi, thông cảm sâu. Và bây giờ không người nào, ngay cả người yêu, có thể quấy rối bạn, vì an bình của bạn đã được bắt rễ và yêu của bạn tới như cái bóng của an bình bên trong của bạn. Toàn thể sự việc đã trở thành được đảo ngược. Cho nên Phật cũng yêu nhưng yêu của ông ấy không phải là phiền não. Nếu bạn yêu bạn sẽ khổ, nếu bạn không yêu bạn sẽ khổ. Nếu bạn không yêu bạn sẽ khổ vì thiếu vắng yêu; nếu bạn yêu bạn sẽ khổ vì sự hiện diện của yêu. Vì bạn ở trên bề mặt và bất kì cái gì bạn có thể làm chỉ có thể cho bạn sự thoả mãn nhất thời – thế rồi lại là thung lũng tối.

Đầu tiên được thiết lập trong an bình theo cách riêng của bạn đi, thế thì bạn là độc lập, thế thì yêu không phải là nhu cầu của bạn. Thế thì bạn sẽ không bao giờ cảm thấy bị cầm tù khi bạn ở trong yêu; bạn sẽ không bao giờ cảm thấy rằng yêu đã trở thành một loại phụ thuộc, cảnh nô lệ, sự bó buộc. Thế thì yêu sẽ chỉ là việc cho: bạn có quá nhiều an bình cho nên bạn muốn chia sẻ nó. Thế thì nó sẽ chỉ là việc cho mà không có ý tưởng về đền đáp lại; nó sẽ là vô điều kiện. Và chính một trong những bí mật là bạn càng cho nhiều, nó càng xảy ra nhiều với bạn. Bạn càng cho và chia sẻ nhiều, nó càng trở thành của riêng bạn nhiều hơn. Bạn càng đi vào sâu trong kho báu này, cái là vô hạn, bạn càng có thể liên tục cho mọi người nhiều hơn. Nó là không thể vét cạn.

Nhưng yêu phải xảy ra cho bạn như cái bóng của an bình bên trong. Bình thường điều ngược lại là hiện tượng: an bình xảy ra cho bạn chỉ như cái bóng của yêu. Yêu phải xảy ra cho bạn như cái bóng của an bình, thế thì yêu là đẹp. Bằng không yêu cũng tạo ra xấu, nó trở thành bệnh, thành sốt.

…. lan toả khắp khu vực giữa các nách vào trong an bình lớn.

Trở nên nhận biết về khu vực giữa hai nách và cảm thấy rằng nó được trút đầy bởi an bình lớn. Chỉ cảm thấy an bình ở đó và bạn sẽ cảm thấy nó được trút đầy. Nó bao giờ cũng được trút đầy nhưng bạn chưa bao giờ tỉnh táo về nó. Đây duy nhất là việc làm tăng tỉnh táo của bạn, đem bạn tới gần nhà hơn. Và khi bạn cảm thấy an bình này bạn ở xa khỏi bề mặt hơn. Không phải là mọi sự sẽ không xảy ra ở đó – nhưng khi bạn thử thực nghiệm này và khi bạn được trút đầy với an bình bạn sẽ cảm thấy khoảnh cách; tiếng ồn đang tới từ trên phố nhưng có khoảnh cách lớn bây giờ, không gian lớn. Nó xảy ra, nhưng nó không mang tới rối loạn; thay vì thế, nó mang tới cho bạn im lặng sâu sắc hơn. Đây là phép màu. Trẻ con sẽ chơi đùa, ai đó sẽ nghe radio, ai đó sẽ cãi nhau và toàn thế giới sẽ diễn ra xung quanh, nhưng bạn cảm thấy rằng khoảng cách lớn đã tới giữa bạn và mọi thứ. Khoảng cách đó tới vì bạn đã rút khỏi ngoại vi. Mọi sự đang xảy ra trên ngoại vi và chúng sẽ xuất hiện với bạn dường như chúng đang xảy ra cho ai đó khác. Bạn không bị mắc mứu. Không cái gì quấy rối bạn cho nên bạn không bị mắc mứu – bạn đã siêu việt. Đây là sự siêu việt.

Và tâm một cách tự nhiên là nguồn của an bình. Bạn không tạo ra bất kì cái gì. Bạn đơn giản đi tới nguồn mà bao giờ cũng có đó. Việc tưởng tượng này sẽ giúp bạn trở nên nhận biết rằng tâm được trút đầy bởi an bình – không phải là tưởng tượng sẽ tạo ra an bình. Đây là khác biệt giữa thái độ Mật tông và thôi miên phương Tây. Các nhà thôi miên nghĩ rằng bạn tạo ra nó bằng tưởng tượng nhưng Mật tông nghĩ rằng bạn không tạo ra nó bằng tưởng tượng, bạn đơn giản trở thành được hoà điệu với cái gì đó đã có đó. Vì bất kì cái gì bạn có thể tạo ra bằng tưởng tượng không thể là thường hằng: nếu nó không là thực tại, thế thì nó là giả, không thực, và bạn đang tạo ra ảo giác. Cho nên bị rối loạn và thực là tốt hơn ở trong ảo giác về an bình, vì điều đó không phải là trưởng thành, bạn đơn giản bị say bởi nó. Sớm hay muộn bạn sẽ phải đi ra vì sớm hay muộn thực tại sẽ làm tan tành ảo vọng. Thực tại phải làm tan tành mọi ảo vọng; chỉ thực tại lớn hơn không thể bị làm tan tành.

Thực tại lớn hơn sẽ làm tan tành thực tại ở trên ngoại vi, do đó Shankara và những người khác nói rằng thế giới là ảo vọng. Không phải là thế giới là ảo vọng, nhưng họ đã đi tới biết thực tại cao hơn và từ thái độ đó thế giới này có vẻ như mơ. Nó xa xôi thế, khoảng cách là vô hạn tới mức nó không thể được cảm thấy là thực. Tiếng ồn trên phố sẽ dường như bạn đang mơ về nó – nó không là thực. Nó không thể làm được bất kì cái gì. Nó chỉ xảy ra và trôi qua và bạn vẫn còn không bị động tới. Và khi bạn không bị động tới bởi thực tại, làm sao bạn có thể cảm thấy rằng nó là thực? Thực tại được cảm thấy chỉ khi nó xuyên thấu vào bạn thật sâu. Việc xuyên thấu càng sâu, bạn càng cảm thấy nó là thực.

Shankara nói toàn thế giới là không thực. Ông ấy phải đã đi tới điểm từ đó khoảng cách là bao la, bao la vô cùng tới mức mọi cái xảy ra ở đó trở thành chỉ như mơ. Nó tới nhưng không thực tại nào tới cùng nó vì nó không thể xuyên thấu. Việc xuyên thấu là tỉ lệ với thực tại. Nếu tôi ném hòn đá vào bạn, nó đập vào bạn. Cú đập xuyên thấu bạn và việc xuyên thấu đó làm cho hòn đá thành thực. Nếu tôi ném hòn đá và nó chạm vào bạn nhưng không xuyên thấu bạn, sâu bên dưới bạn sẽ nghe thấy tiếng chạm thịch của hòn đá lên bạn, nhưng sẽ không có rối loạn. Bạn sẽ cảm thấy nó như là giả, không thực, maya, ảo vọng. Nhưng bạn ở gần ngoại vi tới mức nếu tôi ném hòn đá vào bạn, bạn sẽ đau. Không phải thân thể – thân thể sẽ bị đau trong mọi trường hợp. Nếu tôi ném hòn đá vào vị phật, thân thể sẽ đau như thân thể bạn sẽ đau, nhưng phật không ở trên ngoại vi, ông ấy được bắt rễ trong trung tâm. Và khoảnh cách là lớn tới mức ông ấy sẽ nghe tiếng chạm thịch của hòn đá mà không bị đau. Sự hiện hữu sẽ vẫn còn không bị động tới, không vết sẹo. Sự hiện hữu không vết sẹo này sẽ cảm thấy hòn đá dường như nó là cái gì đó bị ném vào trong mơ. Nó là ảo vọng. Cho nên Phật nói rằng không cái gì có chất liệu cho nó, mọi thứ đều là ‘phi chất liệu’, không có bất kì chất liệu nào. Thế giới là trống rỗng chất liệu – điều là cùng thứ như Shankara nói rằng thế giới là ảo vọng.

Thử điều này đi. Bất kì khi nào bạn có khả năng cảm thấy an bình giữa hai nách, trút đầy bạn, làm tràn ngập trung tâm tâm của bạn, thế giới sẽ có vẻ ảo tưởng. Đây là dấu hiệu rằng bạn đã đi vào thiền – khi thế giới cho cảm giác và xuất hiện như là ảo vọng. Đừng nghĩ rằng thế giới là ảo vọng, không có nhu cầu nghĩ điều đó – bạn sẽ cảm nó thôi. Nó sẽ đột nhiên xuất hiện cho tâm trí bạn, “Cái gì đã xảy ra cho thế giới nhỉ?” Thế giới đã đột nhiên đi vào mơ. Nó có đó, sự tồn tại tựa mơ, mà không có bất kì chất liệu nào. Nó có vẻ thực thế, cũng giống như phim trên màn ảnh. Nó thậm chí có thể là ba chiều. Nó có vẻ giống cái gì đó, nhưng nó là thứ được chiếu lên. Không phải là thế giới là thứ được phóng chiếu, không phải là nó thực sự là không thực – không. Thế giới là thực nhưng bạn tạo ra khoảng cách, và khoảng cách cứ ngày một nhiều hơn. Và bạn có thể hiểu liệu khoảng cách này đang ngày càng nhiều hơn hay không bằng việc biết bạn đang cảm thấy thế giới thế nào. Đó là tiêu chí. Đó là tiêu chí có tính thiền. Không phải chân lí là thế giới là không thực – nếu thế giới đã trở thành không thực, bạn đã trở nên được định tâm trong sự hiện hữu. Bây giờ bề mặt và bạn là xa xôi tới mức bạn có thể nhìn vào bề mặt như là cái gì đó đối thể, cái gì đó khác bạn. Bạn không bị đồng nhất.

Kĩ thuật này là rất dễ dàng và sẽ không tốn nhiều thời gian nếu bạn thử nó. Với kĩ thuật này đôi khi thậm chí chuyện xảy ra là với nỗ lực đầu tiên bạn sẽ cảm thấy cái đẹp và phép màu của nó. Cho nên thử nó đi. Nhưng nếu bạn không cảm thấy bất kì cái gì với nỗ lực đầu tiên, đừng thất vọng. Đợi đã. Và liên tục làm nó. Và nó là dễ tới mức bạn có thể liên tục làm nó bất kì lúc nào. Chỉ nằm trên giường ban đêm bạn có thể làm nó; trong buổi sáng khi bạn cảm thấy rằng bạn bây giờ thức dậy bạn có thể làm nó. Làm trước và thế rồi dậy. Ngay cả mười phút sẽ là đủ. Mười phút ban đêm ngay trước khi rơi vào giấc ngủ, làm nó. Làm thế giới thành không thực, và giấc ngủ của bạn sẽ say tới mức bạn có thể đã không ngủ được như điều đó trước đây. Nếu thế giới trở thành không thực ngay trước khi rơi vào giấc ngủ, việc mơ sẽ ít đi. Vì nếu thế giới đã trở thành mơ thế thì mơ không thể tiếp tục được. Và nếu thế giới là không thực, bạn được thảnh thơi toàn bộ vì thực tại của thế giới bản thân nó sẽ không tác động lên bạn, không gõ búa lên bạn.

Tôi đã gợi ý kĩ thuật này cho những người bị mất ngủ. Nó giúp đỡ vô cùng. Nếu thế giới là không thực, căng thẳng tan biến. Và nếu bạn có thể đi từ ngoại vi, bạn đã đi tới trạng thái sâu của ngủ – trước khi giấc ngủ tới bạn đã ở sâu trong nó. Và thế thì đến sáng nó sẽ là đẹp vì bạn tươi tắn thế, trẻ trung thế; toàn thể năng lượng của bạn đang rung động. Đó là vì bạn đang quay lại ngoại vi từ trung tâm.

Và khoảnh khắc bạn trở nên tỉnh táo rằng bây giờ ngủ không còn nữa, đừng mở mắt ra vội. Đầu tiên làm thực nghiệm này trong mười phút, thế rồi mở mắt ra. Thân thể được thảnh thơi sau cả đêm và cảm thấy tươi tắn và sống động. Bạn đã được thảnh thơi; cho nên sẽ không mất mấy thời gian. Chỉ thảnh thơi. Đem ý thức của bạn tới tâm ở ngay giữa hai nách: cảm thấy nó được trút đầy bởi an bình sâu. Trong mười phút vẫn còn trong an bình đó, thế rồi mở mắt ra. Thế giới sẽ có vẻ khác toàn bộ vì an bình đó cũng sẽ được toả ra từ mắt bạn. Và cả ngày bạn sẽ cảm thấy khác – không chỉ bạn sẽ cảm thấy khác mà bạn sẽ cảm thấy rằng mọi người đang cư xử khác với bạn. Với mọi quan hệ bạn đóng góp cái gì đó. Nếu đóng góp của bạn không có đó, mọi người cư xử khác vì họ cảm thấy bạn là người khác. Họ có thể không nhận biết về điều đó. Nhưng khi bạn được trút đầy với an bình, mọi người sẽ cư xử khác với bạn. Họ sẽ yêu thương hơn và tốt hơn, ít kháng cự, mở hơn, gần hơn. Sức hấp dẫn có đó. An bình là sức hấp dẫn. Khi bạn an bình mọi người tới gần bạn hơn; khi bạn bị rối loạn mọi người bị đẩy ra. Và điều này là hiện tượng vật lí tới mức bạn có thể quan sát nó dễ dàng. Bất kì khi nào bạn an bình bạn sẽ cảm thấy mọi người muốn ở gần bạn hơn vì an bình đó toả ra, nó trở thành rung động quanh bạn. Vòng tròn an bình chuyển động quanh bạn và bất kì người nào tới gần đều muốn ở gần bạn hơn – như bạn muốn đi tới dưới bóng râm của cây và thảnh thơi ở đó.

Người an bình bên trong có bóng râm quanh người đó. Bất kì chỗ nào người đó đi, mọi người sẽ muốn lại gần người đó hơn, mở, tin cậy. Người có rối loạn bên trong, xung đột, phiền não, lo âu, căng thẳng, đẩy mọi người ra. Bất kì ai tới gần đều trở nên sợ. Bạn là nguy hiểm. Ở gần bạn là nguy hiểm. Vì bạn sẽ cho bất kì cái gì bạn có, bạn thường xuyên cho nó. Cho nên bạn có thể muốn yêu ai đó nhưng nếu bạn rất rối loạn bên trong, ngay cả người yêu của bạn sẽ bị đẩy ra và người đó sẽ muốn thoát khỏi bạn vì bạn sẽ bòn rút năng lượng của người đó và người đó sẽ không cảm thấy hạnh phúc với bạn. Và bất kì khi nào bạn rời khỏi người đó, bạn sẽ rời khỏi người đó mà bị mệt mỏi, kiệt sức, vì bạn không có nguồn cho sự sống, bạn có năng lượng phá huỷ bên trong bạn.

Cho nên không chỉ bạn sẽ cảm thấy bạn là khác, người khác cũng sẽ cảm thấy rằng bạn là khác.

Toàn thể phong cách sống của bạn có thể thay đổi nếu bạn chuyển gần thêm một chút tới trung tâm – và toàn thể cái nhìn và toàn thể kết quả cũng thay đổi. Nếu bạn an bình, toàn thể thế giới trở nên an bình với bạn. Nó chỉ là việc phản xạ. Bất kì cái gì bạn là vậy đều được phản xạ khắp mọi nơi. Mọi người trở thành gương.

Từ “Vigyan Bhairav Mật tông – tập 4, Ch.71”