Cảm thấy điều bản chất của ông, xương, thịt, máu, được bão hoà với tinh tuý càn khôn.
Thử với những thực nghiệm đơn giản. Trong bẩy ngày thử một thực nghiệm đơn giản: cảm bộ máy của bạn, xương bạn, thịt bạn, thân thể bạn, được trút đầy với buồn – mọi tế bào của thân thể đều buồn; đêm tối bao quanh bạn; rất nặng, chán nản; không một tia sáng; không hi vọng, tăm tối, cứ dường như bạn sắp chết. Sống không đập rộn ràng trong bạn; bạn chỉ đợi chết. Dường như chết đã lắng đọng, hay đang lắng đọng. Trong bẩy ngày suy tư về việc cảm rằng chết đã đi vào toàn thể thân thể; nó đã xuyên thấu sâu tới xương, tới chính tuỷ. Liên tục nghĩ theo cách này, không làm rối tâm trạng này. Và thế rồi, sau bẩy ngày, xem bạn cảm thấy thế nào.
Bạn sẽ chỉ như trọng lượng chết. Mọi cảm giác sẽ biến mất, thân thể sẽ không được cảm thấy như sống. Và bạn đã làm gì? Bạn đã từng ăn, bạn đã từng làm mọi thứ giống như bạn bao giờ cũng đã làm; thay đổi duy nhất đã là trong tưởng tượng – có hình mẫu tưởng tượng mới quanh bạn.
Nếu bạn thành công trong nó…. Bạn sẽ thành công. Thực sự, bạn đã thành công trong nó rồi; bạn đang làm nó, bạn là chuyên gia trong việc làm điều này, một cách không chủ ý. Đó là lí do tại sao tôi nói bắt đầu bằng buồn. Nếu tôi nói được trút đầy với phúc lạc, điều đó sẽ rất khó. Bạn không thể quan niệm được về nó. Nhưng nếu bạn có thể làm điều đó với buồn, thế thì bạn sẽ trở nên nhận biết rằng nếu buồn có thể xảy ra cho bạn, tại sao không hạnh phúc? Nếu bạn có thể tạo ra môi trường buồn quanh bạn và trở thành thứ chết trong nó, thế thì tại sao bạn không thể tạo ra môi trường sống quanh bạn và sống động, nhảy múa? Điều kia trở thành quan niệm được.
Thứ hai, bạn sẽ trở nên nhận biết rằng bất kì buồn nào bạn đã từng chịu đựng đều là không thực. Bạn đã là người tạo ra nó, bạn đã là tác giả; một cách không chủ ý bạn đã làm điều này. Dường như khó tin được rằng buồn của bạn là tưởng tượng của bạn, vì thế thì toàn thể trách nhiệm đổ vào bạn. Thế thì không người nào khác chịu trách nhiệm, thế thì bạn không thể đổ nó lên Thượng đế, lên số mệnh, lên xã hội, lên vợ, lên chồng – bạn không thể đổ nó vào bất kì chỗ nào. Bạn là người tạo ra, và bất kì cái gì đang xảy ra cho bạn, bạn đang tạo ra nó.
Thử nó trong bẩy ngày, một cách có ý thức. Và thế rồi, tôi nói, bạn sẽ không bao giờ buồn nữa – vì bạn sẽ biết chìa khoá.
Thế rồi trong bẩy ngày chỉ thử ở trong luồng phúc lạc – nổi trong nó, mọi hơi thở đang cho bạn cực lạc: chỉ cảm điều đó. Bắt đầu với buồn trong bẩy ngày và thế rồi trong bẩy ngày chuyển sang cái đối lập. Và khi bạn chuyển sang cái đối lập trực tiếp, bạn sẽ cảm thấy nó tốt hơn vì tương phải sẽ có đó.
Chỉ thế rồi bạn có thể thử thực nghiệm này – vì nó sâu hơn hạnh phúc. Buồn là bề mặt, hạnh phúc là ở giữa, và đây là cốt lõi cuối cùng, cốt lõi bên trong nhất, tinh tuý càn khôn. Cảm thấy điều bản chất của ông, xương, thịt, máu, được bão hoà với tinh tuý càn khôn, với sự sống vĩnh hằng, với năng lượng Thiêng liêng, với tinh tuý càn khôn. Nhưng đừng bắt đầu nó một cách trực tiếp vì thế thì bạn sẽ không có khả năng chạm vào nó. Bắt đầu từ buồn, thế rồi chuyển sang hạnh phúc, và thế rồi thử cái nguyên thuỷ, chính nguyên thuỷ của sự sống – tinh tuý càn khôn. Và cảm thấy bản thân bạn được trút đầy bởi nó.
Lúc ban đầu bạn sẽ trở nên nhận biết lặp đi lặp lại rằng bạn đơn giản tưởng tượng nó, nhưng đừng dừng lại. Ngay cả tưởng tượng cũng là tốt. Ngay cả cái bạn có thể tưởng tượng cũng là cái gì đó xứng đáng là tốt. Bạn đang tưởng tượng, và trong chính việc tưởng tượng bạn đang thay đổi. Nó là bạn người đang tưởng tượng. Liên tục tưởng tượng, và dần dần bạn sẽ quên hoàn toàn rằng bạn đang tưởng tượng nó – nó sẽ trở thành thực tại.
Một trong những cuốn sách vĩ đại nhất đã từng được viết là kinh sách Phật giáo, ‘Kinh Lăng già’. Phật nói đi nói lại cho đệ tử của ông ấy Mahamati, ông ấy liên tục nói đi nói lại, “Mahamati, đây là tâm trí duy nhất. Địa ngục là tâm trí. Cõi trời là tâm trí. Thế giới là tâm trí. Chứng ngộ là tâm trí.” Mahamati hỏi đi hỏi lại, “Chỉ tâm trí à? Chỉ tâm trí sao? Ngay cả niết bàn, chứng ngộ, cũng chỉ là tâm trí sao?” Và Phật nói, “Chỉ tâm trí, Mahamati.”
Khi bạn hiểu rằng mọi thứ chỉ là tâm trí, bạn được tự do. Thế thì… Thế thì không có lệ thuộc, thế thì không có ham muốn. Trong ‘Kinh Lăng già’, Phật nói rằng toàn thế giới chỉ giống như thế giới ảo thuật, một thành phố của Gandharwa – các thiên sứ, dường như thiên sứ đã tạo ra thế giới. Mọi thứ dường như hiện hữu ở đó, nhưng nó có đó chỉ bởi vì dạng ý nghĩ.
Nhưng đừng bắt đầu với thực tại bên ngoài, điều đó là quá xa. Điều đó nữa là tâm trí, nhưng nó rất xa xôi với bạn. Bắt đầu từ rất gần đi, từ tâm trạng riêng của bạn; và bạn sẽ là người chủ nếu bạn có thể cảm và biết rằng chúng là sáng tạo riêng của bạn.
Bất kì khi nào bạn bắt đầu nghĩ dưới dạng buồn, bạn trở nên buồn, và bạn trở nên lặp lại cho mọi buồn quanh bạn. Thế rồi mọi người giúp bạn buồn. Mọi người giúp đỡ, toàn thế giới bao giờ cũng sẵn sàng giúp bạn, dù bạn làm bất kì cái gì. Khi bạn muốn buồn, toàn thế giới sẽ giúp đỡ, hợp tác. Bạn đã trở thành việc cảm nhận. Thực sự, bạn rơi vào bước sóng nào đó nơi chỉ buồn có thể được nhận. Cho nên cho dù ai đó tới làm cho bạn vui lên, người đó sẽ làm cho bạn buồn hơn. Người đó sẽ không có vẻ thân thiện, người đó sẽ không có vẻ hiểu biết; bạn sẽ cảm thấy rằng người đó đang xúc phạm bạn vì bạn buồn thế còn người đó đang cố làm bạn vui lên. Người đó nghĩ buồn của bạn là hời hợt. Người đó không nhận bạn một cách nghiêm chỉnh.
Và khi bạn sẵn sàng hạnh phúc, bạn ở trên bước sóng khác. Bây giờ bạn được hoà điệu với mọi hạnh phúc mà thế giới có thể cho, bây giờ mọi nơi hoa bắt đầu nở, bây giờ mọi âm thanh và tiếng ồn trở thành âm nhạc – và không cái gì đã xảy ra. Toàn thế giới vẫn còn như vậy, nhưng bạn là khác. Bạn có hình mẫu nhìn khác, thái đội khác, cảnh quan khác; qua cảnh quan đó một thế giới khác tới với bạn.
Nhưng bắt đầu với buồn đi vì bạn là chuyên gia trong điều đó. Tôi đã đọc một câu của nhà huyền bí Hassid nào đó – tôi thích nó lắm. Ông ấy nói có những người nào đó, người mà nếu cả đời họ trở thành luống hoa hồng, sẽ không hạnh phúc chừng nào họ chưa phát triển dị ứng nào đó hướng tới hoa hồng. Hoa hồng không thể làm cho họ hạnh phúc… chỉ khi họ trở nên dị ứng họ sẽ bắt đầu cảm thấy sống động. Họ có thể được hoà điệu chỉ với buồn, với ốm, với bệnh, họ không thể nhận biết về bất kì cái gì khác. Họ liên tục tìm thấy buồn. Họ là người đi tìm cái sai – cái gì đó sai, cái gì đó buồn, chán nản, tối tăm. Họ là hướng theo chết.
Tôi đã từng gặp hàng trăm và hàng trăm người một cách sâu sắc, thân thiết, gần gũi. Khi họ bắt đầu nói về nỗi buồn của họ tôi phải là nghiêm chỉnh – bằng không họ sẽ không cảm thấy rằng tôi thông cảm, họ sẽ không cảm thấy thoải mái về điều đó. Thế thì họ sẽ không bao giờ quay sang tôi nữa. Tôi phải buồn cùng với buồn của họ và nghiêm chỉnh với nghiêm chỉnh của họ để giúp đem họ ra khỏi nó… và đây là sáng tạo riêng của họ, và họ đang làm mọi nỗ lực để tạo ra nó. Và nếu tôi cố đem họ ra, họ tạo ra mọi kiểu rào chắn – tất nhiên không chủ ý, vì không ai sẽ làm điều đó một cách chủ ý.
Đây là điều Upanishads gọi là dốt nát. Một cách không chủ định bạn liên tục làm rối cuộc sống riêng của bạn, bạn liên tục tạo ra nhiều vấn đề và lo âu hơn, và bất kì cái gì xảy ra sẽ không làm ra bất kì khác biệt gì vì bạn có hình mẫu – bất kì cái gì xảy ra. Có những người tới tôi và nói, “Chúng tôi đơn độc.” Cho nên họ bất hạnh. Và khoảnh khắc tiếp ai đó tới và nói người đó không thể tìm được chỗ mà người đó có thể đơn độc. Cho nên người đó bất hạnh. Thế rồi có những người có quá nhiều công việc trên tâm trí họ, cho nên họ bất hạnh, và có những người chẳng có việc, cho nên họ bất hạnh. Người đã xây dựng gia đình là bất hạnh, người không xây dựng gia đình, người đó bất hạnh. Dường như với con người không thể nào hạnh phúc được. Đó là điều tôi ngụ ý khi tôi nói bạn là chuyên gia – bạn rất hiệu quả trong việc tìm ra cách thức và phương tiện để là bất hạnh. Và bạn bao giờ cũng thành công.
Bắt đầu từ buồn đi, và trong bẩy ngày là hoàn toàn bất hạnh lần đầu tiên. Điều đó sẽ biến đổi bạn một cách toàn bộ. Vì một khi bạn biết rằng bạn có thể bất hạnh một cách có ý thức, bạn sẽ trở nên ý thức bất kì khi nào bạn trở nên bất hạnh. Thế thì bạn sẽ biết bạn đang làm gì: nó là việc làm riêng của bạn. Và nếu bạn có thể bất hạnh bởi tâm trí riêng của bạn, thế thì tại sao bạn không thể hạnh phúc? Không có khác biệt, hình mẫu là như nhau. Và thế thì bạn có thể thử điều này.
Từ “Vigyan Bhairav Mật tông – tập 4, Ch.67”