Xem xét mọi khu vực của hình dạng hiện tại của ông như không gian vô giới hạn.
Đây là cùng điều, qua cánh cửa khác. Điều bản chất cơ bản là cùng một, tức là, phá huỷ các giới hạn. Tâm trí tạo ra các giới hạn. Nếu bạn không nghĩ, bạn chuyển vào trong cái vô giới hạn. Hay, từ cánh cửa khác, bạn có thể thử với cái vô giới hạn và bạn sẽ rơi ra từ tâm trí. Tâm trí không thể cùng tồn tại với cái vô giới hạn, với cái không xác định, cái không biên giới, cái vô hạn. Tâm trí không thể tồn tại với cái không biên giới, cho nên nếu bạn có thể thử cái gì đó vô giới hạn, tâm trí sẽ biến mất.
Kĩ thuật này nói, Xem xét mọi khu vực của hình dạng hiện tại của ông như không gian vô giới hạn. Bất kì khu vực nào. Bạn có thể chỉ nhắm mắt lại và tưởng tượng rằng đầu bạn đã trở thành vô hạn. Bây giờ không có biên giới cho nó. Nó cứ kéo ra mãi ra mãi và không có biên giới cho nó. Đầu của bạn đã trở thành toàn thể càn khôn, không có bất kì giới hạn nào. Nếu bạn có thể tưởng tượng điều này, đột nhiên ý nghĩ sẽ dừng lại. Nếu bạn có thể tưởng tượng đầu bạn là vô hạn, suy nghĩ sẽ không có đó. Suy nghĩ có thể tồn tại chỉ trong tâm trí rất hẹp. Nó càng hẹp, càng tốt cho suy nghĩ. Tâm trí càng lớn, càng ít suy nghĩ, và khi tâm trí trở thành toàn bộ không gian, không có suy nghĩ chút nào.
Phật đang ngồi dưới cây Bồ đề. Bạn có thể tưởng tượng được ông ấy đang nghĩ gì không? Ông ấy không nghĩ chút nào. Đầu của ông ấy là toàn thể càn khôn. Ông ấy đã trở thành tính không gian, không gian vô hạn. Kĩ thuật này là tốt cho những người có thể tưởng tượng, nó sẽ không tốt cho tất cả mọi người. Với những người có thể tưởng tượng, và với những người tưởng tượng trở thành thực tới mức bạn thực sự không thể nói liệu nó là tưởng tượng hay là thực, nó sẽ có tác dụng. Bằng không nó sẽ không hữu dụng mấy. Nhưng đừng sợ, vì ít nhất ba mươi phần trăm mọi người có năng lực tưởng tượng như vậy. Những người này là rất mạnh.
Nếu tâm trí bạn không được giáo dục mấy, sẽ dễ dàng cho bạn tưởng tượng. Nếu nó được giáo dục thế thì tính sáng tạo bị mất, thế thì tâm trí bạn chỉ là không gian lưu giữ, ngân hàng. Và toàn thể hệ thống giáo dục là như hệ thống ngân hàng. Họ liên tục làm việc ngân hàng và đổ các thứ lên bạn. Bất kì cái gì họ cảm thấy phải được đổ lên bạn, họ đổ liền. Họ dùng tâm trí bạn làm chỗ chứa, bạn không thể hình dung được. Thế thì bất kì cái gì bạn làm chỉ là lặp lại cái đã được dạy cho bạn.
Cho nên những người không có giáo dục, họ có thể dùng kĩ thuật này rất dễ dàng. Và những người đã ra khỏi đại học mà không bị bóp méo bởi giáo dục, họ cũng có thể dùng nó. Những người thực sự vẫn sống động, ngay cả sau nhiều giáo dục thế, họ có thể làm điều đó. Đàn bà có thể làm điều đó dễ dàng hơn đàn ông. Tất cả những người có khả năng tưởng tượng, người mơ, họ có thể làm nó rất dễ dàng.
Nhưng làm sao biết liệu bạn có thể làm nó hay không?
Bạn có thể làm một thực nghiệm nhỏ trước khi đi vào nó. Chỉ khoá cả hai bàn tay của bạn lại với nhau và nhắm mắt lại. Trong năm phút, bất kì lúc nào, thảnh thơi trong ghế, khoá cả hai bàn tay lại với nhau, và chỉ tưởng tượng rằng tay bị khoá tới mức cho dù bạn cố, bạn không thể mở được chúng. Điều đó sẽ có vẻ ngớ ngẩn với bạn vì chúng không bị khoá nhưng bạn chỉ cứ tưởng tượng rằng chúng bị khoá.
Trong năm phút liên tục nghĩ, và thế rồi nói ba lần trong tâm trí bạn, “Bây giờ mình sẽ cố mở tay ra nhưng mình biết điều đó là không thể được. Chúng bị khoá và chúng không thể được mở.”
Thế rồi cố mở chúng ra. Ba mươi phần trăm trong các bạn sẽ không có khả năng mở được tay bạn ra. Chúng sẽ thực sự bị khoá, và bạn càng cố, bạn sẽ càng cảm thấy rằng điều đó là không thể được. Bạn sẽ bắt đầu vã mồ hôi – bạn không thể mở được tay riêng của bạn. Thế thì phương pháp này dành cho bạn. Thế thì bạn có thể thử phương pháp này.
Nếu bạn có thể dễ dàng mở được tay bạn và không cái gì xảy ra, phương pháp này không dành cho bạn. Bạn sẽ không có khả năng làm nó. Nhưng đừng hoảng nếu tay bạn không mở được, và đừng cố quá nhiều, vì bạn càng cố, nó sẽ càng khó hơn. Chỉ nhắm mắt lại lần nữa và tưởng tượng rằng bây giờ tay bạn không bị khoá. Bạn sẽ cần năm phúc nữa để liên tục tưởng tượng rằng khi bạn thử mở chúng, chúng sẽ mở ngay tức khắc.
Mở khoá theo cùng cách như bạn đã khoá chúng, chỉ qua tưởng tượng. Và nếu điều này là có thể, rằng tay bạn đã trở nên bị khoá chỉ bằng tưởng tượng và bản thân bạn không thể mở được chúng, thế thì kĩ thuật này sẽ làm phép màu cho bạn. Và trong một trăm mười hai kĩ thuật này có nhiều kĩ thuật làm việc với tưởng tượng. Với tất cả những kĩ thuật đó, thực nghiệm khoá tay này sẽ là tốt. Chỉ nhớ, thực nghiệm xem liệu kĩ thuật này có dành cho bạn không.
Xem xét mọi khu vực của hình dạng hiện tại của ông như không gian vô giới hạn. Bất kì khu vực nào…. Bạn có thể xem xét toàn thân bạn. Chỉ nhắm mắt và xem xét rằng toàn thân đang lan rộng, lan rộng, lan rộng và thế rồi các biên giới bị mất. Nó đã trở thành vô hạn. Cái gì sẽ xảy ra? Bạn thậm chí không thể quan niệm được cái gì sẽ xảy ra. Nếu bạn có thể quan niệm được rằng bạn đã trở thành càn khôn – đó là nghĩa, cái vô hạn – mọi thứ được kết lại với bản ngã của bạn sẽ không được thấy ở đó. Tên bạn, căn cước của bạn, mọi thứ sẽ bị mất. Cái nghèo hay giầu của bạn, mạnh khoẻ hay ốm bệnh của bạn, khổ của bạn – tất cả sẽ bị mất, vì chúng là một phần của thân thể hữu hạn. Với thân thể vô hạn chúng không thể tồn tại. Và một khi bạn biết điều này, quay lại thân thể hữu hạn của bạn. Nhưng bây giờ bạn có thể cười. Và ngay cả trong cái hữu hạn bạn có thể có ý thức, cảm giác về cái vô hạn. Thế thì bạn có thể mang nó.
Thử đi. Và sẽ là tốt nếu bạn thử từ cái đầu, vì đó là cơ sở của mọi ốm bệnh. Nhắm mắt lại, nằm ra trên đất hay ngồi trên ghế và thảnh thơi. Chỉ nhìn vào bên trong đầu. Cảm thấy xương đầu lan toả, mở rộng. Nếu bạn cảm thấy rằng điều đó gây choáng váng, thế thì thử việc đó chậm thôi. Đầu tiên nghĩ rằng đầu bạn đã lan ra bao cả căn phòng. Bạn thực tại sẽ cảm thấy da của bạn chạm tường. Nếu bạn có thể khoá bàn tay của bạn, việc cảm này sẽ xảy ra. Bạn sẽ cảm thấy cái mát mẻ của tường mà da bạn đang chạm vào. Bạn sẽ cảm thấy sức ép.
Tiếp tục di chuyển. Đầu bạn đã đi ra ngoài – bây giờ nhà đã vào bên trong đầu bạn, thế rồi toàn thể thị trấn đã đi vào bên trong đầu bạn. Tiếp tục lan rộng. Trong vòng ba tháng, dần dần, bạn có thể đi tới điểm mà mặt trời mọc trong đầu bạn, nó bắt đầu di chuyển trong đầu bạn. Đầu bạn đã trở thành vô hạn. Điều này sẽ cho bạn tự do sâu tới mức bạn chưa bao giờ biết tới. Và mọi khổ thuộc vào tâm trí hạn hẹp này sẽ biến mất. Trong trạng thái như thế, những người thấy của Upanishad có thể nói, ‘Aham Brahmasmi’ – “Ta là điều Thiêng liêng, ta là cái Tuyệt đối.” Trong cực lạc như vậy ‘Analahak’ được thốt ra.
Mansoor đã kêu lên trong cực lạc, “Analahak, Analahak – ta là Thượng đế.” Người Mô ha mét giáo không thể hiểu được ông ấy. Thực sự, không giáo phái nào sẽ có khả năng hiểu được điều như vậy. Họ nghĩ ông ấy đã phát điên, nhưng ông ấy không điên, ông ấy là người lành mạnh nhất có thể có. Họ nghĩ ông ấy đã trở thành người bản ngã. Ông ấy nói, “Ta là Thượng đế.” Cho nên họ đã giết ông ấy. Trong khi ông ấy bị giết, với tay bị chặt rời, ông ấy cười và ông ấy nói, “Analahak, Aham Brahmasmi – Ta là Thượng đế.” Ai đó hỏi, “Mansoor, sao ông cười? Ông đang bị giết.” Ông ấy nói, “Các ông không thể giết ta được. Ta là cái toàn thể.”
Bạn có thể giết chỉ bộ phận. Làm sao bạn có thể giết cái toàn thể? Bất kì cái gì bạn làm với nó không thể tạo ra bất kì khác biệt gì.
Mansoor tương truyền đã nói, “Nếu các ông thực sự muốn giết ta, các ông phải tới ít nhất mười năm trước. Thế thì ta đã hiện hữu. Thế thì các ông có thể đã giết ta, nhưng bây giờ các ông không thể giết được ta, vì ta không còn nữa. Bản thân ta đã giết chết bản ngã cái mà các ông có thể đã giết được và sát hại được.”
Mansoor đã thực hành các phương pháp Sufi nào đó thuộc kiểu này, kiểu mà trong đó người ta liên tục mở rộng cho tới khi việc mở rộng trở thành vô hạn tới mức người ta không còn nữa. Thế thì cái toàn thể hiện hữu và cá nhân không hiện hữu. Trong vài thập kỉ vừa qua này, hai hay ba thập kỉ vừa qua này ở phương tây, ma tuý gây phiêu diêu đã trở thành rất có ý nghĩa. Và hấp dẫn thực sự là việc mở rộng, vì dưới ảnh hưởng của ma tuý, sự hạn hẹp của bạn, các giới hạn của bạn, bị mất. Nhưng nó là thay đổi hoá chất, không cái gì tâm linh xảy ra từ nó. Nó chỉ là bạo hành được áp đặt lên hệ thống – bạn áp đặt hệ thống để phá ra.
Bạn có thể có thoáng nhìn rằng bạn không còn bị hạn chế vào bất kì cái gì, rằng bạn đã trở thành vô hạn, được giải thoát. Nhưng điều này là vì sự ép buộc hoá chất. Một khi quay lại, bạn sẽ lại trong thân thể chật hẹp, và bây giờ thân thể này sẽ cảm thấy chật hẹp hơn trước đây. Lần nữa bạn sẽ bị hạn chế vào cùng việc cầm tù, nhưng bây giờ việc cầm tù sẽ không thể chịu được hơn vì bạn đã có thoáng nhìn. Và vì thoáng nhìn đó là qua hoá chất, bạn không là người chủ của nó, bạn sẽ trở thành nô lệ, bạn sẽ trở nên bị nghiện. Bây giờ bạn sẽ cần nó ngày càng nhiều hơn.
Kĩ thuật này là việc tạo ảo giác tâm linh. Nếu bạn thực hành nó, thay đổi tâm linh sẽ xảy ra mà sẽ không là hoá chất và với nó bạn sẽ là người chủ.
Lấy điều đó làm tiêu chí: nếu bạn là người chủ, thế thì sự việc là tâm linh. Nếu bạn là nô lệ, thế thì cẩn thận – sự việc có thể dường như là tâm linh, nhưng nó không thể thế được. Bất kì cái gì trở thành gây nghiện, mạnh mẽ, bắt làm nô lệ, cầm tù, đang dẫn bạn hướng tới nhiều sự nô lệ hơn, nhiều ‘phi tự do’ hơn – dù dáng vẻ là bất kì cái gì.
Cho nên lấy điều đó làm tiêu chí rằng bất kì cái gì bạn làm, quyền làm chủ của bạn phải tăng trưởng qua nó. Bạn phải trở nên ngày càng là người chủ của nó. Điều đó được nói, và tôi nhắc đi nhắc lại nó, rằng khi thiền đã thực sự xảy ra cho bạn, bạn sẽ không cần làm nó. Nếu bạn vẫn cần làm nó, nó chưa thực sự xảy ra. Vì điều đó nữa đã trở thành cảnh nô lệ. Ngay cả thiền cũng phải biến mất. Một khoảnh khắc phải tới khi bạn cần không làm bất kì cái gì. Thế thì cứ như bạn vậy, bạn là điều Thiêng liêng; cứ như bạn vậy, bạn là phúc lạc, cực lạc.
Nhưng kĩ thuật này là tốt cho việc mở rộng, cho việc mở rộng tâm thức. Trước khi thử nó, thử thực nghiệm khoá tay đã, để cho bạn có thể cảm được. Nếu tay bạn trở nên bị khoá, bạn có việc tưởng tượng rất sáng tạo, nó không bất lực. Thế thì bạn có thể làm các phép màu qua nó.
Từ “Vigyan Bhairav Mật tông – tập 4. Ch.65”