Cảm nó đi – Ta tồn tại. Việc cảm là điều khác, khác toàn bộ. Suy nghĩ là thủ đoạn để thoát khỏi việc cảm. Nó không chỉ khác, nó là lừa dối.
Tôi ngụ ý gì khi tôi nói Ta tồn tại? Tôi đang ngồi trong ghế này. Nếu tôi bắt đầu cảm Ta tồn tại, tôi sẽ trở nên nhận biết về nhiều thứ: sức ép của ghế, cái chạm của nhung, không khi đi qua phòng, tiếng ồn chạm vào thân thể tôi, máu tuần hoàn im lặng, tim, việc thở diễn ra liên tục, và cảm giác rung động tinh tế của thân thể. Vì thân thể là động; nó không là thứ tĩnh. Bạn đang rung động. Liên tục có run run tinh tế và trong khi bạn sống động nó sẽ tiếp tục. Run run có đó.
Bạn sẽ trở nên nhận biết về mọi thứ đa chiều này. Và bạn càng trở nên nhận biết về nhiều thứ đang xảy ra…. Nếu ngay bây giờ bạn trở nên nhận biết về bất kì cái gì đang xảy ra bên trong bạn và bên ngoài, đây là điều được ngụ ý bởi Ta tồn tại. Nếu bạn trở nên nhận biết theo cách này, suy nghĩ sẽ dừng lại, vì khi bạn cảm thấy bạn tồn tại, nó là hiện tượng toàn bộ tới mức suy nghĩ không thể tiếp tục được.
Lúc ban đầu bạn sẽ cảm thấy ý nghĩ trôi nổi. Dần dần, bạn càng được bắt rễ nhiều trong sự tồn tại, bạn sẽ càng lắng đọng trong việc cảm về hiện hữu, ý nghĩ sẽ ra xa xôi, bạn sẽ cảm thấy khoảng cách – dường như những ý nghĩ đó bây giờ không xảy ra cho bạn, nhưng chúng đang xảy ra cho ai đó khác, rất, rất xa xôi. Có khoảng cách. Và thế rồi, khi bạn thực sự được bắt rễ, được tiếp đất trong hiện hữu, tâm trí sẽ biến mất. Bạn sẽ có đó không một lời, không một hình ảnh tâm trí.
Tại sao điều này xảy ra? – vì tâm trí là hoạt động đặc thù để quan hệ với người khác. Nếu tôi định quan hệ với bạn, tôi sẽ phải dùng tâm trí của tôi, dùng ngôn ngữ, lời. Nó là hiện tượng xã hội; nó là hoạt động nhóm. Cho nên cho dù bạn nói khi một mình, bạn không một mình – bạn đang nói với ai đó. Ngay cả khi bạn một mình, khi bạn đang nói, bạn đang nói cho ai đó; bạn không một mình. Làm sao bạn có thể nói một mình được? Ai đó đang hiện diện trong tâm trí và bạn đang nói với người đó.
Tôi đã đọc một tự tiểu sử của một giáo sư triết học. Ông ấy kể lại rằng một hôm ông ấy định đưa con gái ông ấy, mới năm tuổi, tới trường, và sau khi để con gái ở trường ông đi tới đại học để giảng bài. Thế là ông ấy chuẩn bị bài giảng trên đường, và ông ấy quên mất tất cả về con gái mình, đang ngồi bên cạnh ông ấy trong xe, và ông ấy bắt đầu đọc to bài giảng. Đứa con gái nghe một chốc và thế rồi nó hỏi, ‘Bố ơi, bố nói với con hay không nói với con?’
Ngay cả khi bạn đang nói, nó không bao giờ là không có, nó bao giờ cũng có – với người nào đó. Người đó có thể không hiện diện, nhưng với bạn người đó hiện diện; với tâm trí của bạn người đó có đó. Mọi suy nghĩ đều là đối thoại. Suy nghĩ như vậy là đối thoại, nó là hoạt động xã hội. Đó là lí do tại sao đứa trẻ được nuôi lớn lên mà không có xã hội nào, nó sẽ không biết bất kì ngôn ngữ nào. Nó sẽ không có khả năng nói thành lời. Chính xã hội cho bạn ngôn ngữ; không có xã hội không có ngôn ngữ. Ngôn ngữ là hiện tượng xã hội.
Khi bạn được tiếp đất bên trong bản thân bạn, không có xã hội, không có người nào. Bạn tồn tại một mình. Tâm trí biến mất. Bạn không quan hệ với bất kì người nào, thậm chí không trong tưởng tượng, cho nên tâm trí biến mất. Bạn có đó mà không có tâm trí, và đây là điều thiền là gì – hiện hữu không có tâm trí. Hiện hữu tỉnh táo và có ý thức hoàn hảo, không vô thức, cảm thấy sự tồn tại trong tính toàn bộ của nó, trong tính đa chiều của nó, nhưng tâm trí đã đột nhiên biến mất.
Và cùng với tâm trí nhiều thứ biến mất. Cùng với tâm trí, tên bạn, cùng với tâm trí, hình dạng của bạn; cùng với tâm trí, rằng bạn là người Hindu hay người Mô ha mét giáo hay người Parsee; cùng tâm trí, rằng bạn là tốt hay xấu; cùng với tâm trí, rằng bạn là thánh nhân hay tội nhân; cùng với tâm trí, rằng bạn là xấu hay đẹp – mọi thứ biến mất. Mọi thứ được dán nhãn lên bạn đột nhiên không có đó. Bạn ở trong sự thuần khiết tinh khôi. Trong sự hồn nhiên toàn bộ, bạn có đó; trong sự trinh nguyên của bạn – được tiếp đất, không nổi, được bắt rễ trong cái đang hiện hữu.
Với tâm trí bạn có thể di chuyển vào quá khứ. Với tâm trí bạn có thể di chuyển vào tương lai. Không có tâm trí bạn không thể di chuyển vào quá khứ hay vào tương lai. Không có tâm trí bạn là ở đây và bây giờ – chỉnh khoảnh khắc này là tất cả vĩnh hằng. Không cái gì tồn tại ngoại trừ khoảnh khắc này. Phúc lạc xảy ra. Bạn không cần đi vào bất kì tìm kiếm nào. Được bắt rễ trong khoảnh khắc này, được bắt rễ trong hiện hữu, bạn là phúc lạc. Và phúc lạc này không phải là cái gì đó đang xảy ra thực sự cho bạn – bạn là nó.
Ta tồn tại. Thử nó đi. Và bạn có thể làm nó ở bất kì chỗ nào. Ngồi trên xe bus, hay du hành trong tầu hoả, hay chỉ ngồi, hay nằm trên giường, thử cảm thấy sự tồn tại như nó vậy; không nghĩ về nó. Đột nhiên bạn sẽ trở nên nhận biết rằng bạn đã không biết nhiều thứ mà đang liên tục xảy ra cho bạn. Bạn đã không cảm thấy thân thể bạn. Bạn có tay, nhưng bạn thậm chí đã không cảm nó – nó nói gì, và nó liên tục thông báo cho bạn cái gì; nó cảm thấy thế nào.
Đôi khi nó là nặng nề và buồn, đôi khi nó là sung sướng và nhẹ nhàng. Đôi khi mọi thử trôi chảy trong nó, đôi khi mọi thứ chết tắc. Đôi khi bạn cảm thấy sống động, nhảy múa, đôi khi dường như không có sự sống trong nó – đông cứng, chết; treo trên bạn, nhưng không sống.
Khi bạn bắt đầu cảm sự hiện hữu của bạn, bạn sẽ đi tới biết các tâm trạng của tay bạn, của mắt bạn, của mũi bạn, của thân thể bạn. Nó là hiện tượng lớn, có sắc thái tinh tế. Thân thể liên tục nói cho bạn và bạn không có đó để nghe nó. Và sự tồn tại khắp xung quanh bạn liên tục xuyên vào bạn theo những cách tinh tế, theo nhiều cách, những cách khác nhau, nhưng bạn không nhận biết. Bạn không có đó để nhận chúng, để đón chào chúng.
Khi bạn bắt đầu cảm sự tồn tại, toàn thể thế giới trở thành sống động với bạn theo cách mới toàn bộ; bạn đã không biết tới nó. Thế thì bạn đi qua cùng con phố và phố không còn như cũ, vì bây giờ bạn được tiếp đất trong sự tồn tại. Bạn gặp cùng người bạn nhưng họ không là cùng người cũ, vì bạn là khác. Bạn quay về nhà bạn và vợ bạn đã sống cùng trong nhiều năm không còn là cùng người cũ.
Bây giờ bạn nhận biết về hiện hữu riêng của bạn, bạn trở nên nhận biết về hiện hữu của người khác. Khi vợ trở nên giận, bạn có thể tận hưởng ngay cả cơn giận của cô ấy, vì bây giờ bạn có thể cảm thấy điều đang xảy ra. Và nếu bạn có thể cảm thấy điều đang xảy ra, giận của tôi không giống như giận, nó có thể trở thành yêu. Nếu bạn có thể cảm thấy nó sâu bên dưới, thế thì giận chỉ ra rằng cô ấy vẫn yêu bạn. Bằng không cô ấy chắc sẽ không giận; cô ấy chắc sẽ không bận tâm. Cô ấy vẫn chờ đợi bạn cả ngày. Cô ấy giận vì cô ấy yêu bạn. Cô ấy không dửng dưng.
Nhớ, giận hay ghét hay không thực là đối lập của yêu – dửng dưng là đối lập thực. Khi ai đó dửng dưng với bạn, yêu bị mất. Nếu ai đó không thậm chí không sẵn sàng giận với bạn, thế thì mọi thứ bị mất rồi. Nhưng bình thường nếu vợ bạn giận, bạn phản ứng bạo hành hơn, bạn trở nên hung hăng. Bạn không thể hiểu được nghĩa biểu tượng của nó. Bạn không được tiếp đất trong bản thân bạn. Bạn đã không thực sự biết giận riêng của bạn; đó là lí do tại sao bạn không thể hiểu được giận của người khác.
Nếu bạn biết giận riêng của bạn, nếu bạn có thể cảm thấy nó trong tâm trạng toàn bộ của nó, thế thì bạn cũng biết giận của người khác nữa. Bạn giận chỉ khi bạn yêu người nào đó, bằng không thì không có nhu cầu. Qua giận vợ đang nói rằng cô ấy vẫn yêu bạn, cô ấy không dửng dưng với bạn. Cô ấy đã chờ đợi, và bây giờ toàn thể việc chờ đợi đã trở thành giận.
Cô ấy có thể không nói thẳng điều đó, vì ngôn ngữ của việc cảm là không trực tiếp. Và điều đó đã trở thành vấn đề lớn ngày nay – vì bạn không thể hiểu được ngôn ngữ của việc cảm, vì bạn không biết cảm giác riêng của bạn. Bạn không được tiếp đất trong hiện hữu riêng của bạn. Bạn có thể hiểu chỉ lời, bạn không thể hiểu được việc cảm. Việc cảm có cách diễn đạt riêng của chúng, và chúng là cơ bản hơn, thực hơn.
Một khi bạn quen với sự tồn tại riêng của bạn, bạn sẽ trở nên nhận biết về sự tồn tại của người khác nữa. Và mọi người là huyền bí thế, và mọi người là vực thẳm sâu thế – khả năng vô hạn của việc được xuyên thấu và được biết. Và mọi người chờ đợi rằng ai đó sẽ xuyên thấu, đi sâu, và cảm trái tim của anh ấy hay cô ấy. Nhưng vì bạn đã không biết tới trái tim riêng của cô ấy, bạn không thể biết được trái tim của bất kì người nào khác. Trái tim gần nhất vẫn còn không được biết tới, vậy làm sao bạn có thể biết trái tim của người khác?
Ta tồn tại. Cảm nó qua trái tim, qua tâm đi. Và cảm thấy sự tồn tại này là của ta. Cái này là của ta. Cái này là cái này. Điều này rất hay Ta tồn tại. Cảm nó đi, được tiếp đất trong nó; thế thì biết tới Cái này là của ta – sự tồn tại này, việc tuôn tràn hiện hữu này là của ta.
Từ “Vigyan Bhairav Mật tông – tập 3, Ch.59”