Năng lượng dục

Xin thầy nói về năng lượng dục?

 

Năng lượng dục là cái tên khác cho sinh lực của bạn. Từ ‘dục’ đã trở nên bị kết án bởi các tôn giáo; bằng không, không cái gì sai trong nó. Nó là chính cuộc sống của bạn. Năng lượng dục là năng lượng tự nhiên: bạn được sinh ra từ nó. Nó là năng lượng sáng tạo của bạn. Khi hoạ sĩ vẽ tranh hay nhà thơ làm thơ hay nhạc sĩ chơi đàn hay vũ công nhảy múa, đây tất cả là những cách diễn đạt của sinh lực của bạn.

Không chỉ trẻ con được sinh ra từ năng lượng dục của bạn, mà mọi thứ con người đã tạo ra trên trái đất này đã bắt nguồn từ năng lượng dục. Năng lượng dục có thể có nhiều biến đổi: tại mức thấp nhất nó là sinh học; tại mức cao nhất nó là tâm linh. Điều phải được hiểu là mọi người có tính sáng tạo là có tính dục cao độ. Bạn có thể thấy các nhà thơ, bạn có thể thấy các hoạ sĩ, bạn có thể thấy các vũ công; mọi người sáng tạo có tính dục cao, và cùng điều đó là đúng cho những người tôi gọi là nhà huyền bí. Có lẽ họ là những người có tính dục nhất trên thế gian, vì họ tràn đầy sinh lực thế, dư thừa, tuôn tràn…

Năng lượng dục là tiềm năng của bạn cho trưởng thành tâm linh. Bạn có thể trở nên chứng ngộ chỉ vì năng lượng dục của bạn.

Tôi đã tìm kiếm gần ba mươi nhăm năm nay, trong đủ mọi loại sách, các bản kinh kì lạ từ Tây Tạng và Ladakh tới Trung Quốc và Nhật Bản – Ấn Độ có lượng kinh sách lớn nhất trên trên thế giới – và tôi đã tìm một điều: đã bao giờ có người chứng ngộ bất lực không? Không có chỉ dẫn nào được ghi lại ở bất kì đâu. Người bất lực không bao giờ là nhà thơ lớn, hay ca sĩ lớn, hay nhà điêu khắc lớn, hay nhà khoa học lớn. Vấn đề với người bất lực là gì? Người đó không có sinh lực; người đó là hổng hoác. Người đó không thể sáng tạo bất kì cái gì – và để sáng tạo ra bản thân người ta như một người chứng ngộ, cần cực kì nhiều năng lượng…

Dục đã trở thành một thứ của bãi chợ. Một mặt, các tôn giáo đã từng đè nén năng lượng dục và tạo ra suy đồi, điều đã lên cực điểm trong bệnh AIDS nguy hiểm, không có cách chữa. Toàn thể công trạng này thuộc về tôn giáo, và nếu họ có bất kì cảm giác nào về con người, thế thì mọi nhà thờ và mọi tu viện và bản thân Vatican nên được chuyển thành bệnh viện cho những người đang bị bệnh AIDS, vì đây là những người đã tạo ra chúng. Công lao của họ là trách nhiệm. Họ đã buộc đàn ông phải sống tách biệt với đàn bà; họ đã nhấn mạnh rằng vô dục là chính nền tảng cho cuộc sống tôn giáo. Nhưng vô dục là phi tự nhiên, và bất kì cái gì phi tự nhiên không thể là nền tảng cho cuộc sống tôn giáo.

Vì vô dục là phi tự nhiên, và tôn giáo đã phân chia đàn ông và đàn bà trong các tu viện khác nhau, họ đã tạo ra tình huống cho đồng dục, đồng tính. Họ là những người tiên phong về đồng dục, và đồng dục đã dẫn tới AIDS, điều không thể đơn giản gọi là bệnh được vì nó không tới trong phân loại các bệnh. Nó là bản thân chết. Cho nên một mặt tôn giáo đã tạo ra suy đồi; mặt khác họ nhấn mạnh vào chế độ một vợ một chồng, điều thực ra là sự đơn điệu. Điều đó đã tạo ra nghề mãi dâm. Các tu sĩ chịu trách nhiệm cho việc mãi dâm. Nó xấu xa và bệnh hoạn đến mức chúng ta đã tạo ra các đối tượng, hàng hoá, các thứ để được khai thác ra từ nhiều phụ nữ đẹp thế.

Ngay cả ngày nay, người ta không hiểu đích xác dục là gì. Nó cần không bị đè nén, vì nó là chính năng lượng của bạn. Nó phải được biến đổi, chắc chắn; nó phải được nâng lên tới sự thuần khiết cao nhất của nó. Và khi bạn bắt đầu chuyển lên – cái tên của chiếc thang này là thiền – dục trở thành yêu, dục trở thành từ bi, và dục tối thượng trở thành sự bùng nổ của hiện hữu bên trong của bạn, sự chói sáng, thức tỉnh, chứng ngộ. Nhưng nó là năng lượng dục: nó có thể mục nát, nó có thể đi vào hư hỏng. Nhưng nếu nó được hiểu một cách tự nhiên và được giúp đỡ qua thiền để đi lên hướng tới không gian im lặng, đi qua tâm bạn và đạt tới trung tâm thứ bẩy tại điểm cao nhất trong thân thể bạn, bạn sẽ cảm thấy biết ơn hướng tới năng lượng này. Ngay bây giờ bạn chỉ cảm thấy xấu hổ.

Xấu hổ và mặc cảm này được tạo ra bởi các tổ chức tôn giáo, những người sáng lập tôn giáo. Một cách tự nhiên câu hỏi nảy sinh: Tại sao họ đã làm dục thành đống lộn xộn? Và thông qua việc làm ra đống lộn xộn về dục họ đã làm lộn xộn toàn thể thế giới và tâm trí của nó và sự trưởng thành của nó. Tại sao? – vì đây là cách đơn giản nhất để giữ nhân loại trong sự nô lệ. Đây là cách đơn giản nhất để giữ cho mọi người mặc cảm, và bất kì ai cảm thấy mặc cảm, không bao giờ ngẩng đầu lên trong nổi dậy. Cho nên mọi mối quan tâm được đầu tư muốn con người đánh mất nhân phẩm của mình, lòng tự trọng, cảm thấy mặc cảm, xấu hổ. Họ đã kết án dục liên tục, và việc kết án của họ đã dẫn toàn thể thế giới vào trong trạng thái rất khổ, bất thường tâm lí…

Mọi tội này được duy trì bởi cái gọi là những nhà lãnh đạo đức hạnh, các thánh nhân tôn giáo. Nhưng họ đã từng làm điều hại này từ hàng nghìn năm nay rồi. Thay vì giúp cho con người thăng hoa năng lượng của mình, làm cho họ có tính sáng tạo, họ chỉ có khả năng ép buộc con người đè nén năng lượng của mình. Và năng lượng bị đè nén trở thành ung thư, năng lượng bị đè nén tạo ra đủ loại suy đồi.

Cô giáo yêu cầu học sinh lớp nghệ thuật vẽ ra trên bảng đen những ấn tượng của chúng về điều kích động nhất chúng có thể nghĩ tới.

Bé Hymie đứng dậy và vẽ một đường lởm chởm dài dằng dặc. “Cái gì đấy?” cô giáo hỏi.

“Sét ạ,” Hymie nói, “Mỗi lúc con thấy tia sét con bị kích động thế, con hét toáng lên.”

“Rất tốt,” cô giáo nói.

Tiếp đó, bé Sally vẽ một đường gợn sóng dài. Cô bé giải thích rằng chính biển bao giờ cũng làm cho nó kích động. Cô giáo nghĩ điều đó là tuyệt vời nữa.

Thế rồi đến bé Ernie lên bảng, làm một chấm rồi ngồi xuống. “Cái gì đấy?” cô giáo phân vân hỏi.

“Đấy là hành kinh.” Ernie nói.

“Nào,” cô giáo nói, “cái gì kích động thế về hành kinh?”

“Con không biết,” Ernie nói với cô giáo, “nhưng chị con đã lỡ mất hai kì hành kinh và cả nhà kích động lắm.”

 

Kích động này đã làm cho cả thế giới thành nhà thương điên, và điều đó liên tục phát triển nhanh đến mức nó đánh bại mọi tính toán khoa học.

Mới bốn mươi năm thôi, khi Ấn Độ trở nên tự do, nó đã có bốn trăm triệu dân. Bây giờ, chỉ sau bốn mươi năm, nó có chín trăm triệu dân. Năm trăm triệu dân đã được sinh ra trong bốn mươi năm; và đến cuối thế kỉ này, các tính toán khoa học của các nhà khoa học là ở chỗ lần đầu tiên nó sẽ là quốc gia lớn nhất trên thế giới – mãi cho tới nay Trung Quốc vẫn là nước thứ nhất – nó sẽ vượt ra ngoài một tỉ người. Và Jayendra Saraswati đang nói tới việc không kế hoạch hoá gia đình, không kiểm soát sinh đẻ…

Khi một nghìn người chết mỗi ngày ở Ethiopia, ngay cả thế giáo hoàng đã liên tục nói về không kiểm soát sinh đẻ, Mẹ Teresa đã nói về không kiểm soát sinh đẻ. Bạn phải thấy hậu quả: Mẹ Teresa cần con côi; không có trẻ mồ côi, bà ấy không có phẩm cách nào nhận giải thưởng Nobel. Nhưng từ đâu bạn có thể có được trẻ mồ côi nếu các phương pháp kiểm soát sinh đẻ được áp dụng? Và cũng đủ kì lạ, họ lên án các phương pháp kiểm soát sinh đẻ vì chúng không phải là sáng tạo của Thượng đế, nhưng họ không lên án thuốc, cái cũng không phải là sáng tạo của Thượng đế. Ít nhất không có nhắc nhở gì tới thuốc trong sáu ngày khi ngài tạo ra thế giới.

Thuốc đã cho con người cuộc sống thọ hơn. Có những người ở Liên bang Xô viết đã trải qua một trăm tám mươi năm, và họ vẫn trẻ; có mọi khả năng là họ sẽ qua thế kỉ thứ hai của họ. Có hàng nghìn người đã vượt qua một trăm năm mươi tuổi, và không người lãnh đạo tôn giáo nào lên án điều đó, bằng việc nói rằng thuốc nên bị dừng lại để khỏi cho mọi người khoẻ mạnh và sống lâu. Không người lãnh đạo tôn giáo nào nói rằng bệnh nên được phép vì chúng do Thượng đế tạo ra.

Thuốc có thể được dùng; mọi người có thể được làm cho khoẻ mạnh hơn… và một cách tự nhiên khi họ khoẻ mạnh hơn, họ mạnh mẽ hơn về dục. Nhưng các biện pháp kiểm soát sinh đẻ không thể được dùng vì chúng sẽ làm giảm số người trong các giáo đoàn của họ. Nó là cạnh tranh con số. Cơ đốc giáo có sáu trăm triệu người. Nó là tôn giáo lớn nhất trên thế giới – chỉ vì con số này; bằng không, nó là tôn giáo hạng ba trên thế giới, không có gì mấy trong nó mà có thể được gọi là tôn giáo. Nhưng nó là tôn giáo to nhất, tôn giáo lớn nhất, chỉ ở sức mạnh của số lượng. Nó không thể cho phép con số được sụt giảm – thậm chí những con số này sẽ giết toàn thể nhân loại.

Tôi tuyệt đối thiên về các phương pháp kiểm soát sinh đẻ bởi hai lí do: các phương pháp kiểm soát sinh đẻ sẽ giữ cho thế giới khoẻ mạnh, được nuôi dưỡng; thứ hai là một khi các phương pháp kiểm soát sinh đẻ được dùng, dục mất đi tính báng bổ của nó – hay tính thiêng liêng của nó. Nó trở thành vui đùa đơn giản, nó trở thành chỉ là việc trao đổi năng lượng vui vẻ. Theo tôi, kiểm soát sinh đẻ là phát minh lớn nhất con người đã làm ra. Nó là cách mạng lớn nhất vì nó có thể làm cho đàn ông và đàn bà bình đẳng, được giải phóng. Bằng không, phụ nữ thường xuyên mang thai, và vì việc mang thai của mình cô ấy không thể được độc lập về tài chính, cô ấy không thể được độc lập về giáo dục, cô ấy không thể được độc lập khỏi chi phối của đàn ông.

Một khi cô ấy được tự do khỏi việc mang thai cưỡng bức, cô ấy sẽ có nhiều thời gian, nhiều năng lượng để có tính sáng tạo. Cho tới nay một nửa nhân loại vẫn còn không sáng tạo: không nhà thơ lớn nào, không thánh nhân lớn nào, không nhạc sĩ lớn nào, không nghệ sĩ lớn nào. Đàn bà đã không có thời gian. Tôi đã ngạc nhiên biết rằng ngay cả sách nấu ăn được viết bởi đàn ông, không phải bởi đàn bà. Và đầu bếp giỏi nhất là đàn ông, không phải là đàn bà: trong mọi khách sạn năm sao lớn bạn sẽ thấy các đầu bếp lớn, bao giờ cũng là đàn ông. Kì lạ… đó đã từng là lĩnh vực của đàn bà mãi mãi, nhưng cô ấy không có năng lượng nào còn lại. Vì những người tôn giáo này mà cô ấy không bao giờ được giải phóng.

Năng lượng dục phải được đón chào và biến đổi qua giả kim thuật của thiền vào những trạng thái cao hơn của hiện hữu, vào tính sáng tạo trong các chiều hướng khác nhau, không chỉ tạo ra ngày càng nhiều trẻ con. Cuộc sống phải được lập kế hoạch – nó không nên là ngẫu nhiên.

 

Từ “Cuộc hành hương vĩ đại: Từ đây tới đây, Ch. 25”