Hôm nọ, thầy đã nói về con mắt thứ ba như cánh cửa để kết nối bản thân người ta và sự tồn tại. Bất kì khi nào tôi cảm thấy mở, tuôn chảy, kết nối với thầy, người khác, tự nhiên hay bản thân tôi, tôi gần như cảm thấy nó trong tâm tôi như sự im lặng và không gian mở rộng, và đôi khi như ánh sáng toả ra. Đây có phải là cùng loại kinh nghiệm thầy đã nói tới không, hay có khác biệt giữa kết nối qua con mắt thứ ba hay qua tâm; hay có các giai đoạn khác?
Điều bạn đang trải nghiệm là có giá trị trong bản thân nó, nhưng nó không phải là kinh nghiệm về con mắt thứ ba. Con mắt thứ ba là cao hơn chút ít so với kinh nghiệm của bạn. Cách các nhà huyền bí phương Đông đã phân loại sự tiến hoá của tâm thức là trong bẩy trung tâm. Kinh nghiệm của bạn thuộc về trung tâm thứ tư, tâm. Nó là một trong những trung tâm quan trọng nhất, vì nó đích xác ở giữa. Ba trung tâm ở dưới nó và ba trung tâm ở trên nó. Đó là lí do tại sao yêu là kinh nghiệm cân bằng thế.
Mô tả của bạn là, “Bất kì khi nào tôi cảm thấy cởi mở, tuôn chảy, kết nối với thầy, người khác, tự nhiên hay bản thân tôi, tôi gần như cảm thấy nó trong tâm tôi như sự im lặng và không gian mở rộng, và đôi khi như ánh sáng toả ra. Đây có phải là cùng loại kinh nghiệm thầy đã nói tới không?”
Tôi đã nói về con mắt thứ ba, ở trên tâm. Có ba trung tâm ở phía trên tâm. Một ở họng bạn, là trung tâm của tính sáng tạo; một ở giữa hai lông mày của bạn, đích xác ở giữa, được gọi là con mắt thứ ba. Giống như bạn có hai con mắt để biết thế giới bên ngoài… con mắt thứ ba là biểu dụ duy nhất, kinh nghiệm là biết bản thân người ta, thấy bản thân người ta.
Trung tâm cuối cùng là sahasrar, trung tâm thứ bẩy; cái đó ở đỉnh đầu bạn. Khi ý thức tiếp tục đi lên trên, đầu tiên bạn biết tới bản thân bạn, và bước thứ hai bạn biết toàn thể vũ trụ; bạn biết cái toàn thể và bản thân bạn như một phần của nó.
Theo ngôn ngữ cổ, trung tâm thứ bẩy là ‘biết Thượng đế’, trung tâm thứ sáu là ‘biết bản thân mình’, trung tâm thứ năm là ‘là sáng tạo’, và trung tâm thứ tư là ‘là yêu thương, chia sẻ và biết người khác’. Với trung tâm thứ tư, cuộc hành trình của bạn trở nên chắc chắn; nó có thể được đảm bảo rằng bạn sẽ đạt tới trung tâm thứ bẩy. Trước trung tâm thứ tư, có khả năng bạn có thể đi lạc lối.
Trung tâm thứ nhất là trung tâm dục, cái dành cho sinh sản – để cho sự sống tiếp tục. Ngay trên nó… năng lượng dục có thể được chuyển lên, và đó là kinh nghiệm lớn; lần đầu tiên bạn thấy bản thân bạn tự đủ. Dục bao giờ cũng cần tới người khác. Trung tâm thứ hai là trung tâm của mãn nguyện, tự đủ: bạn là đủ lên bản thân bạn. Tại trung tâm thứ ba bạn bắt đầu thám hiểm – bạn là ai? Sinh linh tự đủ này là ai? Những trung tâm này tất cả đều có ý nghĩa. Khoảnh khắc bạn tìm thấy bạn là ai, trung tâm thứ tư mở ra và bạn thấy bạn là yêu.
Trước trung tâm thứ tư cuộc hành trình đã bắt đầu, nhưng có khả năng bạn có thể không có khả năng hoàn thành được nó. Bạn có thể đi lạc lối. Chẳng hạn, thấy bản thân bạn là tự đủ, mãn nguyện, bạn có thể ở lại đó; không cần làm gì thêm nữa. Bạn có thể thậm chí không hỏi câu hỏi, “Tôi là ai?” Sự đầy đủ nhiều tới mức mọi câu hỏi biến mất.
Thầy được cần trong những khoảnh khắc này, để cho bạn không lắng đọng đâu đó ở giữa mà không đạt tới mục đích. Và có những chỗ đẹp đẽ để lắng đọng – cảm thấy được mãn nguyện, cần gì đi tiếp? Nhưng thầy liên tục rầy la bạn và muốn bạn biết bạn là ai; bạn có thể được mãn nguyện, nhưng ít nhất phải biết bạn là ai. Khoảnh khắc bạn biết bạn là ai, một cánh cửa mới mở ra, vì bạn trở nên nhận biết về sống, về yêu, về vui. Bạn có thể ở lại đó; nó nhiều thế, không có nhu cầu đi thêm nữa. Nhưng thầy dằn vặt bạn, “Đi tới trung tâm thứ tư đi! Chừng nào ông chưa thấy năng lượng thuần khiết nhất của yêu, ông sẽ không biết đến cái huy hoàng của sự tồn tại.”
Sau trung tâm thứ tư, bạn không thể đi lạc lối được. Một khi bạn đã biết tới cái huy hoàng của sự tồn tại, tính sáng tạo nảy sinh theo cách riêng của nó. Bạn đã biết tới cái đẹp; bạn cũng sẽ muốn sáng tạo ra nó nữa. Bạn muốn là đấng sáng tạo. Khao khát mênh mông về sáng tạo nảy sinh. Bất kì khi nào bạn cảm thấy yêu, bạn bao giờ cũng cảm thấy tính sáng tạo như cái bóng tới cùng nó. Con người của tính sáng tạo không thể đơn giản liên tục nhìn ra ngoài. Có nhiều cái đẹp ở bên ngoài… nhưng người đó trở nên nhận biết rằng cũng như có bầu trời vô hạn bên ngoài, để cân bằng nó phải có cùng cái vô hạn bên trong. Nếu thầy là sẵn có, đó là tốt; nếu thầy không sẵn có, những kinh nghiệm này sẽ dẫn bạn tiến lên trước.
Một khi con mắt thứ ba của bạn mở ra, và bạn thấy bản thân bạn, thấy toàn bộ sự mở rộng của tâm thức bạn, bạn đã tới rất gần ngôi đền của Thượng đế; bạn đang đứng ngay trên bậc cổng. Bạn có thể thấy cánh cửa và bạn không thể cưỡng lại cám dỗ đi vào bên trong ngôi đền và xem cái gì có đó. Ở đó bạn thấy tâm thức vũ trụ, ở đó bạn thấy chứng ngộ, ở đó bạn thấy giải thoát tối thượng. Ở đó bạn thấy cái vĩnh hằng của bạn.
Cho nên đây là bẩy trung tâm – chỉ là sự phân chia được tạo ra tuỳ tiện, để cho người tìm kiếm có thể đi từ trung tâm này sang trung tâm khác theo một cách có hệ thống; bằng không, sẽ có mọi khả năng, nếu bạn tự mình làm việc, sẽ bị sa lầy. Đặc biệt trước trung tâm thứ tư có nguy hiểm, và ngay cả sau trung tâm thứ tư.
Có nhiều nhà thơ đã sống ở trung tâm thứ năm của tính sáng tạo và không bao giờ đi lên trước – nhiều hoạ sĩ, nhiều vũ công, nhiều ca sĩ người đã tạo ra nghệ thuật lớn, nhưng không bao giờ chuyển tới con mắt thứ ba. Và đã có nhiều nhà huyền bí người vẫn còn với con mắt thứ ba, biết cái đẹp bên trong riêng của họ; nó đáp ứng đến mức họ nghĩ họ đã đạt tới. Ai đó được cần để bảo cho bạn rằng vẫn còn cái gì đó nữa ở phía trước; bằng không, trong dốt nát của bạn, điều bạn sẽ làm gần như không thể dự đoán được.
Mike đã quyết định gia nhập lực lượng cảnh sát và trải qua kì thi nhập môn. Viên hạ sĩ cảnh sát kiểm tra, nhận ra rằng người tuyển mộ sắp tới là người Ai len, đã quyết định hỏi anh ta một câu hỏi đơn giản. “Ai đã giết Jesus Christ?” anh ta hỏi.
Mike có vẻ lo nghĩ và không nói gì, thế là viên hạ sĩ bảo anh ta đừng lo nghĩ và rằng anh ta có thể có một khoảng thời gian để suy nghĩ về điều đó. Mike đang trên đường về nhà, gặp Paddy.
“Này,” Paddy nói, “cận đã là cảnh sát chưa?”
“Không chỉ điều đó đâu,” Mike nói, “nhưng tớ đang trong cuộc điều tra đầu tiên của tớ.”
Con người là tới mức người đó cần ai đó, người đã biết con đường và biết các cạm bẫy, biết về những chỗ đẹp nơi người ta có thể bị mắc kẹt, và có đủ từ bi để liên tục thúc đẩy bạn – cho tới khi bạn đã đạt tới giai đoạn cuối cùng của tiềm năng của bạn.
Từ ” Tương lai vàng, Ch. 6″