Đích xác chức năng của thầy chữa lành là gì?
Thầy chữa lành không phải thực sự là thầy chữa lành vì người đó không phải là người làm. Việc chữa xảy ra qua người đó; người đó chỉ làm triệt tiêu mình đi. Là thầy chữa lành thực sự có nghĩa là không hiện hữu. Bạn càng ít hiện hữu, việc chữa lành tốt hơn sẽ càng xảy ra. Bạn càng hiện hữu, bước chuyển càng bị ngáng trở. Thượng đế, hay cái toàn bộ, hay bất kì cái gì bạn thích gọi nó, đều là thầy chữa lành: cái toàn thể là thầy chữa lành…
Người ốm là người đơn giản đã phát triển các khối chắn giữa bản thân mình và cái toàn thể; cho nên một cái gì đó bị gián đoạn. Chức năng của thầy chữa lành là nối lại cho người đó. Nhưng khi tôi nói chức năng của thầy chữa lành là nối lại cho người đó, tôi không ngụ ý rằng thầy chữa lành phải làm cái gì đó. Thầy chữa lành chỉ là một chức năng. Người làm là Thượng đế, cái toàn thể.
Từ “Beloved of my Heart, Ch. 19”
Nghề y không phải là nghề bình thường. Nó không chỉ là công nghệ, vì con người có tham dự vào. Bạn không sửa một cái máy, đấy không chỉ là vấn đề biết cách làm, đấy là vấn đề về yêu…
Bạn đang chơi với con người và mạng sống của họ, và đó là hiện tượng phức tạp. Đôi khi người ta có thể phạm phải lỗi lầm, và những lỗi lầm này có thể là việc chấm dứt cuộc sống của ai đó. Cho nên đi vào với lời cầu nguyện sâu sắc đi. Đi vào với lòng nhân đạo, khiên tốn, giản dị.
Những người đơn giản đi vào ngành y dường như họ đang đi vào trong kĩ nghệ không phải là người làm bác sĩ hay bác sĩ điều trị đúng – họ là những người sai. Nhưng người không có yêu ghét đều là những người sai. Họ sẽ làm việc trên con người như là thợ sửa động cơ xử trí với chiếc xe ô tô. Họ sẽ không cảm thấy sự hiện diện tâm linh của bệnh nhân. Họ sẽ không chữa trị con người, họ sẽ chữa trị triệu chứng. Tất nhiên, họ có thể rất chắc chắn; nhà kĩ thuật bao giờ cũng chắc chắn.
Nhưng khi bạn được tham dự cùng con người, bạn không thể nào chắc chắn được đến thế: do dự là tự nhiên. Người ta nghĩ hai lần, ba lần trước khi làm cái gì đó, vì có sự tham dự của cuộc sống quí giá – cuộc sống mà chúng ta không thể nào tạo ra được, cuộc sống mà một khi đã trôi qua rồi là trôi qua mãi mãi. Và đó là một cá nhân, người không thể nào thay thế được, duy nhất, người giống như người đó chưa bao giờ có, và người giống như người đó sẽ chẳng bao giờ sẽ có nữa. Bạn đang chơi với lửa – do dự là tự nhiên. Đi vào trong nó đi! Đi với khiêm tốn mênh mông. Có kính trọng sâu sắc với bệnh nhân. Và trong khi chữa trị cho người đó, chỉ trở thành phương tiện của năng lượng thiêng liêng. Đừng trở thành bác sĩ, đơn giản trở thành phương tiện của năng lượng chữa lành thiêng liêng – chỉ là một nhạc cụ. Để bệnh nhân có đó – có kính trọng lớn lao với bệnh nhân, đừng điều trị người đó như một vật – và để Thượng đế có đó, và với lời cầu nguyện sâu sắc cho phép Thượng đế tuôn chảy qua bạn và đạt tới bệnh nhân. Bệnh nhân đang ốm; người đó không thể được nối với Thượng đế. Người đó đã đi xa. Người đó đã quên mất chính ngôn ngữ về cách chữa lành cho mình. Người đó đang trong trạng thái tuyệt vọng. Bạn không thể trách người đó được; người đó đang trong trạng thái bất lực.
Ai đó đang khoẻ có thể có ích lớn lao lắm nếu người đó trở thành phương tiện. Và nếu người khoẻ cũng là người hiểu biết, điều đó có thể còn quan trọng hơn, vì năng lượng thiêng liêng có thể cho bạn chỉ những hướng dẫn rất tinh tế – chúng phải được bạn giải mã. Nếu bạn biết về y, bạn có thể giải mã nó rất dễ dàng. Và thế thì bạn chẳng làm điều gì cho bệnh nhân, chính Thượng đế đang làm điều đó. Bạn làm bản thân mình thành sẵn có cho Thượng đế và bạn làm cho mọi tri thức của mình thành sẵn có. Chính năng lượng chữa lành của Thượng đế trong kết hợp với tri thức của bạn trở thành giúp ích. Và nó không bao giờ làm hại. Bạn có thể gây hại. Cho nên vứt bỏ bản thân bạn đi, để cho Thượng đế có đó. Đi vào y, và thiền.
Từ ” God is not for Sale, Ch. 7″
Mọi người đều có thể trở thành thầy chữa lành. Việc chữa lành là cái gì đó giống như việc thở vậy; nó là tự nhiên. Ai đó ốm; điều đó có nghĩa là người đó đánh mất khả năng chữa lành cho chính mình. Người đó không còn nhận biết về nguồn gốc chữa lành của riêng mình. Thầy chữa lành là để giúp người đó được gắn nối lại. Cội nguồn đó là một với cội nguồn mà thầy chữa lành rút ra, nhưng người ốm đã quên mất cách hiểu ngôn ngữ của nó. Thầy chữa lành đang trong mối quan hệ với cái toàn thể, cho nên thầy chữa lành có thể trở thành môi giới trung gian. Thầy chữa lành chạm vào thân thể người ốm và trở thành mối nối giữa người đó và cội nguồn. Bệnh nhân không được nối một cách trực tiếp với cội nguồn cho nên người đó trở nên được nối gián tiếp. Một khi năng lượng này bắt đầu tuôn chảy, người đó được chữa lành.
Và nếu thầy chữa lành thực sự là người hiểu biết… vì bạn có thể trở thành thầy chữa lành và bạn có thể không phải là người hiểu biết. Có nhiều thầy chữa lành vẫn làm điều đó nhưng họ không biết làm sao điều đó xảy ra; họ không biết cơ chế của nó. Nếu bạn cũng hiểu nữa, bạn có thể giúp cho bệnh nhân được chữa lành và bạn có thể giúp cho người đó nhận biết về cội nguồn mà từ đó việc chữa lành đang xảy ra. Cho nên không chỉ người đó được chữa lành bệnh hiện tại của mình, người đó còn được ngăn ngừa khỏi bệnh tương lai. Thế thì việc chữa lành là hoàn hảo. Nó không chỉ là việc chữa chạy, nó còn là việc phòng ngừa nữa.
Chữa lành gần như trở thành kinh nghiệm về lời cầu nguyện, kinh nghiệm về Thượng đế, về tình yêu, về cái toàn thể.
Từ “Beloved of my Heart, Ch. 19”