Tôi nhớ ở đâu đó rằng một nhà trị liệu tâm lí nào đó đã viết về một bệnh nhân, một người đàn bà. Ông ấy bảo bà ấy cảm cái gì đó, nhưng nhà trị liệu tâm lí cảm thấy rằng bất kì điều gì cô ấy làm cô ấy đều không cảm, mà nghĩ về việc cảm – và đó là khác biệt. Cho nên nhà trị liệu đặt tay mình vào tay người đàn bà và ấn nó, vừa bảo cô ấy nhắm mắt lại và nói lại điều cô ấy cảm thấy. Cô ấy lập tức nói, “Tôi cảm thấy tay ông.”
Nhưng nhà trị liệu nói, “Không, đây không phải là việc cảm của cô. Đây chỉ là suy nghĩ của cô, suy diễn của cô. Tôi đã đặt bàn tay tôi vào bàn tay cô; cô nói cô cảm thấy tay tôi. Nhưng cô không cảm. Đây là suy diễn. Cô cảm thấy gì?”
Thế là cô ấy nói, “Tôi cảm thấy ngón tay ông.”
Nhà trị liệu lại nói, “Không, đây không phải là cảm. Đừng suy diễn bất kì cái gì. Chỉ nhắm mắt lại và đi tới chỗ gặp bàn tay tôi; thế rồi nói cho tôi cô cảm thấy gì.”
Thế rồi cô ấy nói, “Ồ! Tôi bỏ lỡ toàn thể vấn đề. Tôi cảm thấy sức ép và hơi ấm.”
Khi bàn tay chạm vào bạn, bàn tay không được cảm thấy. Sức ép và hơi ấm được cảm thấy. Bàn tay chỉ là suy diễn, nó có tính trí thức, không phải là cảm. Hơi ấm và sức ép, đó là cảm. Bây giờ cô ấy cảm. Chúng ta đã mất việc cảm hoàn toàn. Bạn sẽ phải phát triển việc cảm; chỉ thế thì bạn mới có thể làm những kĩ thuật như thế. Bằng không, chúng sẽ không vận hành. Bạn sẽ chỉ trí thức hoá, bạn sẽ chỉ nghĩ rằng bạn đang cảm, và không cái gì sẽ xảy ra. Đó là lí do tại sao mọi người tới tôi và nói, “Thầy nói cho chúng tôi kĩ thuật này là có ý nghĩa thế, nhưng chẳng cái gì xảy ra.” Họ đã thử, nhưng họ bỏ lỡ một chiều – chiều cảm. Cho nên trước hết bạn sẽ phải phát triển điều đó, và có một số phương pháp bạn có thể thử.
Bạn có thể làm một điều. Nếu bạn có con nhỏ trong nhà, làm theo đứa trẻ trong một giờ mọi ngày. Điều đó sẽ tốt hơn và đáp ứng nhiều hơn việc đi theo vị phật. Cho phép đứa trẻ đi bằng hai chân hai tay, và bạn cũng đi bằng hai chân hai tay. Chỉ làm theo đứa trẻ bằng hai chân hai tay, và lần đầu tiên bạn sẽ cảm thấy một sinh lực mới tới với bạn. Bạn sẽ lại trở thành đứa trẻ. Nhìn đứa trẻ và chỉ làm theo. Nó sẽ đi tới mọi góc; nó sẽ chạm vào mọi thứ – không chỉ chạm, nó sẽ nếm mọi thứ, nó sẽ ngửi mọi thứ. Chỉ làm theo, và làm bất kì cái gì nó làm.
Bạn cũng đã là đứa trẻ một thời; bạn đã làm điều này. Đứa trẻ đang cảm. Nó không trí thức hoá, nó không nghĩ. Nó cảm mùi, cho nên nó đi tới góc mà từ đó mùi này tới. Nó thấy quả táo, cho nên nó nếm táo. Nếm như đứa trẻ đi. Quan sát khi nó ăn táo, nhìn nó: nó được cuốn hút toàn bộ trong điều đó. Toàn thể thế giới đã mất, thế giới không còn đó nữa – chỉ còn mỗi quả táo. Thậm chí quả táo cũng không có và đứa trẻ không có – chỉ có việc ăn. Cứ làm theo đứa trẻ nhỏ trong một giờ. Giờ đó sẽ làm phong phú thêm thế, bạn sẽ lại trở thành đứa trẻ.
Cơ chế bảo vệ của bạn sẽ bị mất đi, áo giáp của bạn sẽ bị mất đi, và bạn sẽ bắt đầu nhìn thế giới như đứa trẻ nhìn – từ chiều cảm. Khi bạn cảm thấy rằng bây giờ bạn có thể cảm, không nghĩ, bạn sẽ tận hưởng đường viền của tấm thảm mà bạn đang di chuyển trên đó như đứa trẻ, sức ép, hơi ấm – và chỉ bằng việc làm theo đứa trẻ một cách hồn nhiên. Con người có thể học được nhiều từ trẻ con, và sớm hay muộn hồn nhiên thực của bạn sẽ bùng phát. Bạn đã có thời là đứa trẻ và bạn biết là một ngụ ý gì. Bạn đã đơn giản quên mất.
Trung tâm cảm phải bắt đầu vận hành; chỉ thế thì những kĩ thuật này mới có bất kì sự giúp đỡ nào. Bằng không bạn sẽ liên tục nghĩ rằng năng lượng đang dâng lên, nhưng sẽ không có việc cảm. Và nếu không có việc cảm, tưởng tượng là bất lực, vô tích sự. Chỉ tưởng tượng có cảm sẽ cho bạn kết quả. Bạn có thể làm nhiều thứ khác và không cần làm nỗ lực đặc biệt để làm chúng. Khi bạn đi ngủ chỉ cảm thấy giường, cảm thấy gối – cái lạnh. Chỉ đặc biệt quan tâm tới nó; chơi với cái gối.
Nhắm mắt lại và nghe tiếng ồn của máy điều hoà nhiệt độ, hay của giao thông hay của đồng hồ hay bất kì cái gì. Chỉ lắng nghe. Không dán nhãn, không nói bất kì cái gì. Không dùng tâm trí. Chỉ sống trong cảm giác. Buổi sáng, trong khoảnh khắc đầu của việc thức dậy, khi bạn cảm thấy rằng bây giờ giấc ngủ đã qua, đừng bắt đầu nghĩ. Trong vài khoảnh khắc bạn lại có thể là đứa trẻ – hồn nhiên, tươi tắn. Đừng bắt đầu nghĩ. Đừng nghĩ về bạn sẽ làm gì và khi nào bạn bắt đầu tới văn phòng và bạn sẽ bắt chuyến tầu hoả nào. Đừng bắt đầu nghĩ. Bạn sẽ có đủ thời gian cho mọi điều vô nghĩa đó. Chỉ đợi. Trong vài khoảnh khắc chỉ lắng nghe tiếng động. Chim hót hay gió luồn qua cây hay đứa trẻ khóc hay người đưa sữa đã tới và đang làm ra âm thanh hay sữa đang được rót ra. Với bất kì cái gì xảy ra, cảm nó đi. Là nhạy cảm với nó, mở với nó. Cho phép nó xảy ra với bạn, và nhạy cảm của bạn sẽ phát triển.
Khi tắm vòi hoa sen, cảm nó khắp trên thân thể – mọi giọt nước chạm vào bạn. Cảm cái chạm, cái lạnh, hơi ấm! Thử điều này cả ngày bất kì khi nào bạn có cơ hội, và mọi nơi có cơ hội – mọi nơi! Khi thở, cảm hơi thở – chuyển động của nó bên trong và việc nó đi ra – chỉ cảm nó! Cảm thân thể riêng của bạn. Bạn đã không cảm nó.
Chúng ta sợ thân thể riêng của mình thế. Không ai chạm vào thân thể riêng của mình theo cách yêu thương. Bạn đã bao giờ trao bất kì yêu thương nào cho thân thể riêng của bạn chưa? Toàn thể nền văn minh đều sợ bất kì người nào chạm vào bản thân mình vì từ thời thơ ấu việc chạm đã bị phủ nhận. Việc chạm vào bản thân người ta theo cách yêu thương dường như là thủ dâm. Nhưng nếu bạn không thể chạm được vào bản thân bạn theo cách yêu thương, thân thể bạn sẽ trở thành đờ đẫn và chết. Nó đã thành như thế. Chạm vào mắt bạn bằng lòng bàn tay bạn đi. Cảm thấy cái chạm này, và mắt bạn sẽ cảm thấy tươi tắn và sống động ngay lập tức. Cảm thấy thân thể bạn khắp nơi đi. Cảm thấy thân thể người yêu của bạn, thân thể người bạn của bạn. Xoa bóp là tốt. Hai người bạn có thể xoa bóp cho nhau và cảm thấy thân thể của nhau. Bạn sẽ trở nên nhạy cảm hơn.
Tạo ra sự nhạy cảm và việc cảm đi. Thế thì sẽ dễ dàng cho bạn làm những kĩ thuật này, và thế thì bạn sẽ cảm thấy “tính sống” nảy sinh trong bạn. Đừng bỏ năng lượng này ở bất kì đâu. Cho phép nó đi tới sahasrar. Nhớ điều này: bất kì khi nào bạn làm thực nghiệm này, đừng bỏ dở nó nửa chừng. Bạn phải hoàn thành nó. Chăm nom rằng không ai quấy rầy bạn. Nếu bạn bỏ năng lượng này ở đâu đó nửa chừng, điều đó có thể có hại. Nó phải được xả ra. Cho nên đem nó tới đầu và cảm thấy dường như đầu bạn đã trở thành lối mở.
Từ “Vigyan Bhairav Mật tông – tập 3”