Nhắm mắt. Nhưng việc nhắm này là không đủ. Việc nhắm toàn bộ ngụ ý nhắm mắt và dừng chuyển động của chúng; bằng không mắt sẽ tiếp tục thấy cái gì đó của bên ngoài. Ngay cả với mắt nhắm bạn sẽ thấy nhiều thứ – các hình ảnh của nhiều thứ. Những thứ thực tại không có đó, nhưng hình ảnh, ý tưởng, kí ức được thu lượm – chúng sẽ bắt đầu chảy. Chúng cũng từ bên ngoài, cho nên mắt bạn vẫn không nhắm toàn bộ. Mắt nhắm toàn bộ nghĩa là không cái gì để thấy.
Hiểu sự khác biệt này. Bạn có thể nhắm mắt; điều đó là dễ, mọi người đều nhắm chúng mọi khoảnh khắc. Trong đêm bạn nhắm mắt, nhưng điều đó sẽ không làm lộ ra bản chất bên trong cho bạn. Nhắm mắt để sao cho không cái gì còn lại được thấy – không vật bên ngoài, không hình ảnh bên trong của bất kì vật bên ngoài nào, chỉ bóng tối trống trơn dường như bạn đã đột nhiên bị mù. Không mù chỉ với thực tại, nhưng mù cả với thực tại mơ nữa.
Người ta phải thực hành nó. Một thời kì dài sẽ được cần; nó không thể được thực hiện một cách bất thần. Bạn sẽ cần việc huấn luyện lâu dài. Nhắm mắt lại. Bất kì lúc nào bạn cảm thấy thoải mái và có thời gian, nhắm mắt lại và thế rồi dừng mọi chuyển động mắt bên trong. Không cho phép bất kì chuyển động nào. Cảm đi! Không cho phép bất kì chuyển động nào. Dừng mọi chuyển động của mắt. Cảm thấy dường như chúng đã trở thành đá, và thế rồi vẫn còn trong trạng thái “đá” đó của mắt. Không làm bất kì cái gì; chỉ vẫn còn ở đó. Đột nhiên, một ngày nào đó, bạn sẽ trở nên nhận biết rằng bạn đang nhìn vào bên trong bản thân bạn.
Bạn có thể chỉ đi ra ngoài toà nhà này, đi quanh toà nhà và có cái nhìn, nhưng đó là nhìn vào toà nhà từ bên ngoài. Thế rồi bạn có thể đi vào trong phòng và bạn có thể đứng trong phòng này và có cái nhìn. Đó là nhìn toà nhà từ bên trong. Khi bạn đi một vòng bên ngoài, bạn sẽ thấy các bức tường, nhưng chỉ một phía; (tường là như nhau, nhưng) thế thì bạn đang nhìn phía bên ngoài của bức tường. Khi bạn đi vào, tường vẫn thế, nhưng bây giờ bạn sẽ thấy phía bên trong của tường.
Bạn đã thấy thân thể bạn chỉ từ bên ngoài. Bạn đã thấy thân thể bạn trong gương hay bạn đã thấy tay bạn từ bên ngoài. Bạn không biết bên trong thân thể bạn là gì. Bạn chưa bao giờ đi vào trong cái ngã riêng của bạn; bạn chưa bao giờ ở trunhg tâm của thân thể bạn và hiện hữu, để nhìn quanh vào cái gì có đó từ bên trong.
Kĩ thuật này là rất có ích để có cái nhìn từ bên trong, và điều đó biến đổi toàn bộ tâm thức của bạn, toàn bộ sự tồn tại của bạn – vì nếu bạn có thể có cái nhìn từ bên trong, bạn lập tức trở thành khác với thế giới. Sự đồng nhất giả này rằng “Mình là thân thể” chỉ bởi vì chúng ta đã nhìn vào thân thể mình từ bên ngoài. Nếu bạn có thể có cái nhìn từ bên trong, người nhìn trở thành khác. Và thế thì bạn có thể di chuyển ý thức của bạn vào trong thân thể bạn, từ ngón chân tới đầu; bây giờ bạn có thể nhìn một vòng bên trong thân thể. Và một khi bạn trở nên có khả năng có cái nhìn từ bên trong và di chuyển tới đó, thế thì không khó đi ra phía ngoài chút nào.
Một khi bạn biết cách di chuyển, một khi bạn biết rằng bạn là tách rời khỏi thân thể, bạn được tự do khỏi sự lệ thuộc lớn. Bây giờ bạn không bị sức hút hấp dẫn; bây giờ bạn không có giới hạn nào. Bây giờ bạn tuyệt đối tự do. Bạn có thể đi ra ngoài thân thể; bạn có thể đi và về. Và thế thì thân thể bạn trở thành chỉ là chỗ trú ngụ.
Nhắm mắt lại, thấy bản chất bên trong của bạn thật chi tiết và di chuyển từ các chi sang các chi bên trong. Đi tới ngón chân cái. Quên toàn thân đi: di chuyển tới ngón chân cái. Ở đó và có cái nhìn. Thế rồi di chuyển qua ống chân, đi lên, đi tới mọi chi. Thế thì nhiều thứ xảy ra, nhiều thứ xảy ra!
Thế thì thân thể bạn trở thành phương tiện nhạy cảm thế, bạn thậm chí không thể hình dung được điều đó. Thế thì nếu bạn chạm vào người nào đó, bạn có thể đi vào tay của bạn một cách toàn bộ và cái chạm đó sẽ trở thành việc biến đổi. Đó là điều được ngụ ý bởi cái chạm của thầy: thầy có thể đi tới bất kì chi nào một cách toàn bộ, và thế rồi thầy được tập trung ở đó. Nếu bạn có thể đi tới bất kì phần nào của thân thể bạn một cách toàn bộ, phần đó trở thành sống động – sống động tới mức bạn không thể hình dung được cái gì xảy ra cho phần đó. Thế thì bạn có thể đi tới mắt một cách toàn bộ. Nếu bạn có thể đi tới mắt một cách toàn bộ và thế rồi nhìn vào trong mắt ai đó, bạn sẽ xuyên thấu người đó; bạn sẽ đi tới chính chiều sâu của người đó.
Bây giờ các nhà phân tâm đang cố đi vào các chiều sâu qua phân tâm học. Thế thì họ mất một năm, hai năm, ba năm… Điều này là việc lãng phí thời gian cực kì. Và cuộc sống là ngắn tới mức nếu ba năm được để ra làm phân tích tâm trí cho một người, nó là vô nghĩa. Và thế nữa bạn cũng vẫn không thể tin cậy được vào liệu phân tích này có là đầy đủ hay không. Bạn dò dẫm trong bóng tối. Cách tiếp cận phương Đông đã là qua đôi mắt. Không cần phân tích người này trong thời gian lâu thế. Công việc này có thể được thực hiện bằng việc đi vào qua mắt người đó một cách toàn bộ, chạm tới chiều sâu của người đó, biết nhiều điều về người đó mà thậm chí người đó không nhận biết.
Thầy có nhiều thứ để làm. Một trong những điều cơ bản là thế này: phân tích bạn, đi sâu vào trong bạn, đi vào trong cõi tối của bạn điều là không biết với bạn. Và nếu thầy nói với bạn rằng cái gì đó đang ẩn kín trong bạn, bạn sẽ không tin vào điều đó. Làm sao bạn có thể tin được vào nó? Bạn không nhận biết về nó. Bạn chỉ biết một phần của tâm trí – một mảnh mẩu rất nhỏ chỉ là phần phía trên, chỉ là tầng đầu tiên. Đằng sau nó có chín tầng ẩn kín mà bạn không biết, nhưng qua mắt bạn việc xuyên thấu vào là có thể.
Nhắm mắt lại; thấy bản chất bên trong của ông thật chi tiết. Phần thứ nhất, bên ngoài của kĩ thuật này là nhìn vào thân thể bạn từ bên trong – từ trung tâm bên trong của bạn. Đứng đó và có cái nhìn. Bạn sẽ được tách rời khỏi thân thể vì người nhìn không bao giờ là cái được nhìn vào. Người quan sát là khác với vật.
Từ “Vigyan Bhairav Mật tông – tập 2”