Tôi sẽ kể cho bạn một câu chuyện – một câu chuyện Thiền. Bokuju đang thiền – thiền rất sâu, thiền với toàn tâm. Thầy ông ấy ngày nào cũng tới, và thầy chỉ cười và đi về. Bokuju trở nên khó chịu. Thầy chẳng nói gì, thầy chỉ tới và nhìn ông ấy, cười và bỏ đi. Và Bokuju cảm thấy rất thoải mái trong thiền. Thiền của ông ấy đang đi sâu hơn, và ông ấy cần ai đó khen ngợi mình. Ông ấy chờ đợi thầy vỗ mình và nói, “Tốt, Bokuju. Ông đã thiền tốt.” Nhưng thầy chỉ cười. Tiếng cười được cảm thấy như việc xúc phạm – dường như Bokuju đã không tiến bộ, và ông ấy đã có tiến bộ. Khi ông ấy tiến bộ nhiều hơn, tiếng cười trở nên ngày càng xúc phạm hơn. Bây giờ không thể nào chịu được điều đó.
Một hôm thầy tới, và Bokuju cảm thấy tuyệt đối im lặng xa như tâm trí có thể đi được; không có tiếng động bên trong, không ý nghĩ. Tâm trí tuyệt đối trong suốt; không rào chắn nào được cảm thấy. Ông ấy đã tràn đầy với hạnh phúc sâu tinh tế, niềm vui phập phồng khắp chốn, ông ấy đã trong cực lạc. Vậy, ông ấy nghĩ, “Giờ thầy mình sẽ không cười. Giờ khoảnh khắc đã tới, và thầy sẽ nói với mình, `Bây giờ Bokuju, ông đã trở nên chứng ngộ.'”
Hôm đó thầy tới: thầy tới với cục gạch trong tay, và thầy bắt đầu mài cục gạch trên tảng đá Bokuju đang ngồi. Thầy im lặng thế, và việc mài cục gạch tạo ra tiếng ồn. Ông ấy trở nên khó chịu. Cuối cùng ông ấy không thể chịu được điều đó, cho nên ông ấy mở mắt ra và hỏi thầy, “Thầy làm gì vậy?”
Thầy nói, “Ta đang cố làm cục gạch này thành gương, và bằng cách liên tục mài nó ta hi vọng rằng ngày nào đó cục gạch này sẽ trở thành gương.”
Bokuju nói, “Thầy làm điều ngu rồi. Tảng đá này, cục gạch này, sẽ không thành gương được. Chẳng thành vấn đề thầy mài nó nhiều đến đâu, nó sẽ không thành gương đâu.”
Thầy cười và nói, “Thế thì ông đang làm gì? Tâm trí này không bao giờ có thể trở nên chứng ngộ, và ông liên tục mài và mài nó. Ông đang đánh bóng nó, và ông đang cảm thấy tốt tới mức khi ta cười ông cảm thấy khó chịu.” Và đột nhiên, khi thầy ném cục gạch đi, Bokuju trở nên nhận biết. Khi thầy ném cục gạch đi, đột nhiên ông ấy cảm thấy rằng thầy là đúng, và tâm trí bị tan vỡ. Thế rồi từ ngày đó trở đi không có tâm trí và không có thiền. Ông ấy đã trở nên chứng ngộ.
Thầy nói với ông ấy, “Bây giờ ông có thể chuyển đi bất kì chỗ nào. Đi đi, và dạy những người khác. Đầu tiên dạy họ thiền; thế rồi dạy họ không thiền. Đầu tiên dạy họ cách làm cho tâm trí thành sáng tỏ, vì chỉ một tâm trí rất sáng tỏ mới có thể hiểu rằng bây giờ ngay cả tâm trí sáng tỏ này cũng là rào chắn. Chỉ một tâm trí có tính thiền sâu mới có thể hiểu được rằng bây giờ ngay cả thiền cũng phải bị vứt đi.”
Bạn không thể hiểu được nó ngay bây giờ. Krishnamurti liên tục nói rằng không cần bất kì thiền nào, và ông ấy là đúng. Nhưng ông ấy đang nói cho người sai. Ông ấy đúng; không có nhu cầu về bất kì thiền nào, nhưng ông ấy sai vì những người ông ấy đang nói điều này cho. Những người thậm chí không thể hiểu được thiền là gì, làm sao họ có thể hiểu được rằng không có nhu cầu về bất kì thiền nào? Điều này sẽ có hại cho họ vì họ sẽ bám vào ý tưởng này. Họ sẽ cảm thấy rằng ý tưởng này là rất hay. Không có nhu cầu về thiền, cho nên “Chúng ta đã chứng ngộ.”
Lắng nghe theo Krishnamurti, nhiều người cảm thấy rằng bây giờ không có nhu cầu về thiền và rằng những người đang thiền đều là ngu. Họ có thể làm phí toàn thể cuộc sống của họ vì ý nghĩ này, và ý nghĩ này là đúng. Một điểm sẽ tới khi thiền phải bị vứt đi; một điểm sẽ tới khi thiền trở thành rào chắn. Nhưng đợi cho điểm này tới đã. Bạn không thể vứt cái gì đó mà bạn không có. Krishnamurti nói, “Không cần thiền; không thiền.” Nhưng bạn không bao giờ thiền, vậy làm sao bạn có thể nói, “Không thiền “?
Người giầu có thể từ bỏ giầu có của người đó, không phải người nghèo. Để từ bỏ bạn cần có cái gì đó để từ bỏ ngay chỗ đầu tiên. Nếu bạn thiền, bạn có thể từ bỏ nó một ngày nào đó – và đó là từ bỏ cuối cùng, và đó là từ bỏ lớn nhất. Của cải có thể bị từ bỏ, điều đó là dễ. Gia đình có thể bị từ bỏ, điều đó không khó. Toàn thế giới có thể bị từ bỏ vì mọi thứ đều là cái bên ngoài và cái bên ngoài và cái bên ngoài. Điều cuối cùng là thiền, của cải bên trong nhất. Và khi bạn từ bỏ nó, bạn đã từ bỏ bản thân bạn. Thế thì không cái ngã nào còn lại – thậm chí không cả bản thân việc thiền, thiền nhân lớn lao. Ngay cả hình ảnh đó cũng bị phá vỡ. Bạn đã rơi vào trong cái không. Chỉ trong cái không này mới có sự gián đoạn. Cái cũ đã biến mất và cái mới đã xảy ra. Bạn trở thành sẵn có qua thiền.
Bất kì cái gì được cảm thấy qua thiền, đừng nghĩ rằng nó là chứng ngộ. Đây chỉ là những thoáng nhìn về việc bớt đi bệnh tật, về việc tan tác bệnh tật. Bạn cảm thấy tốt. Bệnh ít đi, cho nên bạn cảm thấy mạnh khoẻ một cách tương đối. Mạnh khoẻ thực còn chưa có có, nhưng bạn là mạnh khoẻ hơn trước đây và điều tốt là mạnh khoẻ hơn trước đây.
Từ “Vigyan Bhairav Mật tông – tập 2”