“Khi nhận biết sống động qua giác quan đặc biệt nào đó, giữ trong sự nhận biết.”
Bạn thấy qua mắt. Nhớ, bạn thấy qua mắt. Mắt không thể thấy được; bạn thấy qua chúng. Người thấy ẩn đằng sau, mắt chỉ là lối mở, chỉ là cửa sổ. Nhưng chúng ta liên tục nghĩ rằng chúng ta thấy bằng mắt; chúng ta liên tục nghĩ chúng ta nghe bằng tai. Không ai đã bao giờ nghe bằng tai. Bạn nghe qua tai, không bằng tai. Người nghe được ẩn kín đằng sau. Tai chỉ là cơ quan thu nhận.
Tôi chạm vào bạn: tôi cho bạn cái chạm yêu thương, cái vỗ tay. Tay không chạm vào bạn: tôi đang chạm vào bạn, qua tay. Tay chỉ là công cụ, cho nên có thể có hai kiểu chạm – khi tôi thực sự chạm vào bạn và khi tôi chỉ tránh chạm. Tôi có thể chạm vào tay bạn và tránh việc chạm. Tôi có thể không có đó trong tay của tôi, tôi có thể đã rút lại. Thử điều này đi, và bạn sẽ có việc cảm khác, có khoảng cách. Đặt tay bạn lên người nào đó và rút bản thân bạn về. Bàn tay chết có đó, không phải bạn. Và nếu người kia nhạy cảm, người đó sẽ cảm thấy bàn tay chết. Người đó sẽ cảm thấy bị xúc phạm. Bạn đang lừa dối; bạn chỉ tỏ ra rằng bạn đang chạm, và bạn không chạm.
Đàn bà rất nhạy cảm về điều đó; bạn không thể lừa được họ. Họ có nhạy cảm lớn hơn về việc chạm, về chạm thân thể, cho nên họ biết. Chồng có thể nói những điều hay. Anh ấy có thể đem hoa tới và anh ấy có thể nói, “Anh yêu em,” nhưng cái chạm của anh ấy sẽ chỉ ra rằng anh ấy không có đó. Và đàn bà có cảm giác bản năng khi bạn ở cùng họ và khi bạn không cùng họ. Khó mà lừa họ chừng nào bạn chưa là người chủ. Chừng nào bạn chưa là người chủ của cái ngã riêng của bạn, bạn không thể lừa được họ. Nhưng người chủ sẽ không thích trở thành người chồng, điều đó là khó.
Bất kì cái gì bạn nói sẽ là giả; cái chạm của bạn sẽ chỉ ra điều đó. Trẻ con rất nhạy cảm, bạn không thể lừa được chúng. Bạn có thể vỗ chúng, nhưng chúng biết rằng đây là cái vỗ chết. Nếu tay bạn không có năng lượng tuôn chảy, năng lượng yêu thương, chúng biết. Thế thì đó chỉ dường như là một thứ chết đang được dùng. Khi bạn hiện diện trong tay bạn trong tính toàn bộ của bạn, khi bạn đã di chuyển, khi trung tâm của sự hiện hữu của bạn đã đi tới tay, khi linh hồn bạn có đó, thế thì cái chạm có phẩm chất khác.
Kinh này nói rằng các giác quan chỉ là những cánh cửa, trạm đón nhận, trung gian, công cụ, người tiếp nhận. Bạn được ẩn kín đằng sau. “Khi nhận biết sống động qua giác quan đặc biệt nào đó, giữ trong sự nhận biết.” Khi nghe nhạc, đừng quên bản thân bạn trong tai, đừng đánh mất bản thân bạn trong tai. Nhớ nhận biết đang ẩn đằng sau. Tỉnh táo! Trong khi nhìn ai đó… Thử điều này đi. Bạn có thể thử nó ngay bây giờ, khi nhìn vào tôi. Cái gì đang xảy ra? Bạn có thể nhìn vào tôi bằng mắt, và khi tôi nói “bằng mắt,” điều đó ngụ ý bạn không nhận biết rằng bạn được ẩn kín đằng sau mắt. Bạn có thể nhìn vào tôi qua mắt, và khi tôi nói “qua mắt,” thế thì mắt chỉ là ở giữa bạn và tôi. Bạn đang đứng đó đằng sau mắt, nhìn qua mắt, cũng hệt như ai đó nhìn qua cửa sổ hay qua kính.
Bạn có thấy nhân viên ngân hàng trong ngân hàng nhìn từ trên kính của người đó không? Kính đã tụt xuống mũi người đó, và người đó nhìn. Nhìn theo cách đó vào tôi đi, hướng tới tôi, dường như bạn đang nhìn từ trên mắt bạn, dường như mắt đã tụt xuống một chút trên mũi bạn và bạn đang đứng đằng sau nhìn vào tôi. Đột nhiên bạn sẽ cảm thấy sự thay đổi về chất. Hội tụ của bạn thay đổi; mắt trở thành chỉ là cánh cửa. Điều này trở thành thiền.
Khi nghe, chỉ nghe qua tai và vẫn còn nhận biết về trung tâm bên trong của bạn. Khi chạm, chỉ chạm qua tay và nhớ tới người bên trong được ẩn đằng sau. Từ bất kì giác quan nào bạn có thể có việc cảm về trung tâm bên trong, và mọi giác quan đi tới trung tâm bên trong này. Nó phải báo cáo. Đó là lí do tại sao, khi bạn nhìn tôi qua mắt và bạn nghe tôi qua tai, sâu bên dưới bên trong bạn biết rằng bạn đang nhìn cùng người mà bạn cũng đang nghe.
Nếu tôi có mùi thân thể nào đó, mũi bạn sẽ ngửi thấy nó. Thế thì ba giác quan khác nhau báo cáo về một trung tâm. Đó là lí do tại sao bạn có thể điều phối. Bằng không sẽ có khó khăn: nếu mắt bạn thấy và tai bạn nghe, sẽ khó mà biết liệu bạn đang nghe cùng một người mà bạn thấy hay hai người khác nhau, vì hai giác quan này là khác và chúng không bao giờ gặp gỡ. Mắt bạn không bao giờ biết về tai bạn và tai bạn không bao giờ đã nghe về mắt bạn. Chúng không biết lẫn nhau, chúng chưa bao giờ gặp gỡ; chúng thậm chí đã không được giới thiệu.
Cho nên làm sao mọi thứ trở nên tổng hợp? Tai nghe, mắt thấy, tay chạm, mũi ngửi, và đột nhiên ở đâu đó bên trong bạn biết rằng đây là cùng người mà bạn đã nghe và thấy và chạm và ngửi. Người biết này là khác với các giác quan. Mọi giác quan đều báo cáo về cho người biết này, và trong người biết này, trong trung tâm, mọi thứ dồn lại, khớp nhau và trở thành một. Điều này là huyền diệu.
Tôi là một, bên ngoài bạn. Tôi là một! Thân thể tôi và sự hiện diện của tôi, mùi thân thể tôi, việc nói của tôi, là một. Các giác quan của bạn sẽ phân chia tôi. Tai bạn sẽ báo cáo liệu tôi có nói cái gì đó không, mũi bạn sẽ báo cáo liệu có mùi nào đó không, mắt bạn sẽ báo cáo liệu tôi có thể được thấy và là thấy được không. Chúng sẽ phân chia tôi thành các bộ phận. Nhưng lần nữa, ở đâu đó bên trong tôi, tôi sẽ trở thành một. Nơi tôi trở thành một bên trong bạn là trung tâm của sự hiện hữu của bạn. Đó là nhận biết của bạn, và bạn đã quên nó hoàn toàn. Quên lãng này là dốt nát, và nhận biết sẽ mở cánh cửa cho tự biết. Và bạn không thể biết được bản thân bạn theo nhiều cách khác.
“Khi nhận biết sống động qua giác quan đặc biệt nào đó, giữ trong sự nhận biết.” Vẫn còn với nhận biết; giữ trong nhận biết; vẫn còn tỉnh táo. Điều đó là khó lúc ban đầu. Chúng ta liên tục rơi vào buồn ngủ, và nhìn qua mắt dường như là gian nan. Dễ nhìn “bằng” mắt. Lúc ban đầu bạn sẽ cảm thấy căng thẳng nào đó – nếu bạn cố nhìn qua mắt. Bạn không chỉ cảm thấy căng thẳng; người bạn nhìn vào cũng cảm thấy căng thẳng.
Nếu bạn nhìn vào ai đó qua mắt, người đó sẽ cảm thấy dường như bạn đang xúc phạm người đó, dường như bạn đang làm cái gì đó một cách không lịch sự. Nếu bạn nhìn qua mắt, người khác sẽ đột nhiên trở nên nhận biết rằng bạn không cư xử đúng, vì cái nhìn của bạn sẽ trở thành việc xuyên thấu, cái nhìn của bạn sẽ đi sâu hơn. Nếu nó tới từ chiều sâu của bạn, nó sẽ xuyên thấu vào chiều sâu của người khác. Đó là lí do tại sao xã hội có an ninh dựng sẵn: không nhìn quá sâu vào bất kì người nào chừng nào bạn không trong yêu. Nếu bạn đang trong yêu, bạn có thể nhìn sâu vào người kia; bạn có thể xuyên thấu và chính chiều sâu vì người kia không sợ. Người kia có thể trần truồng, trần truồng toàn bộ, người kia có thể mong manh, người kia có thể mở với bạn. Nhưng bình thường, nếu bạn không trong yêu, bạn không được phép nhìn thẳng, nhìn một cách xuyên thấu.
Ở Ấn Độ, một người nhìn theo cách như vậy, xuyên thấu vào ai đó, được gọi là một luchcha. Luchcha nghĩa là người thấy. Từ luchcha bắt nguồn từ lochan; lochan nghĩa là mắt, và luchcha nghĩa là người đã trở thành mắt hướng tới bạn. Cho nên đừng thử điều đó lên ai đó mà bạn không biết; người đó sẽ nghĩ bạn là một luchcha.
Đầu tiên thử với đồ vật – hoa, cây, sao trong đêm. Chúng sẽ không cảm thấy bị xúc phạm và chúng sẽ không phản đối. Thay vì thế, chúng sẽ thích điều đó và điều đó sẽ rất tốt và được ca ngợi. Đầu tiên thử với chúng, thế rồi với người đang yêu – vợ bạn, con bạn. Đôi khi bế con bạn vào lòng và nhìn nó qua mắt, và đứa con sẽ hiểu. Nó sẽ hiểu nhiều hơn bất kì người nào khác vì nó vẫn còn chưa bị làm què quặt bởi xã hội, vẫn còn chưa bị biến chất, vẫn còn tự nhiên. Nó sẽ cảm thấy tình yêu sâu sắc nếu bạn nhìn qua mắt; nó sẽ cảm thấy sự hiện diện của bạn.
Nhìn vào người yêu của bạn, và chỉ thế thì, dần dần, khi bạn có cái cảm về điều đó và khi bạn trở thành thiện nghệ hơn về điều đó, bạn sẽ có khả năng nhìn vào bất kì người nào – vì thế thì không người nào sẽ có khả năng biết rằng ai đó đã nhìn sâu sắc thế. Và một khi bạn có nghệ thuật này về việc đứng tỉnh táo đằng sau các giác quan của bạn, các giác quan không thể lừa được bạn. Bằng không các giác quan lừa bạn.
Trong một thế giới mà chỉ là dáng vẻ, chúng đã lừa bạn để cảm thấy nó là thực. Nếu bạn có thể nhìn qua các giác quan và vẫn còn tỉnh táo, thế giới sẽ dần dần xuất hiện với bạn như ảo vọng, tựa mơ, và bạn sẽ có khả năng xuyên thấu vào cái thực chất – tới chính thực chất của nó. Thực chất đó là brahman.
Từ “Vigyan Bhairav Mật tông – tập 2”