Việc cảm và Suy nghĩ

Sigmund Freud đã nói ở đâu đó rằng con người được sinh ra đã bị thần kinh. Đây mới là một nửa chân lí. Con người được sinh ra không bị thần kinh, nhưng con người được sinh ra trong nhân loại bị thần kinh và xã hội bao quanh đưa mọi người tới thần kinh sớm hay muộn. Con người được sinh ra là tự nhiên, thực, bình thường, nhưng khoảnh khắc đứa trẻ mới sinh trở thành một phần của xã hội, chứng thần kinh bắt đầu làm việc.

Như chúng ta vậy, chúng ta là thần kinh, và chứng thần kinh bao gồm việc chia chẻ – chia chẻ sâu sắc. Bạn không là một: bạn là hai hay thậm chí nhiều. Điều này phải được hiểu sâu; chỉ thế thì chúng ta mới có thể tiến vào mật tông. Cảm và nghĩ của bạn đã trở thành hai thứ khác nhau: đây là chứng thần kinh cơ bản. Phần nghĩ của bạn và phần cảm của bạn đã trở thành hai, và bạn bị đồng nhất với phần nghĩ, không với phần cảm. Và cảm là thực hơn nghĩ; cảm là tự nhiên hơn nghĩ. Bạn đã tới với cái tâm cảm, nhưng nghĩ được trau dồi; nó được xã hội trao cho. Và cảm của bạn đã trở thành thứ bị đè nén. Ngay cả khi bạn nói bạn cảm, bạn chỉ nghĩ rằng bạn cảm. Việc cảm đã trở thành chết, và điều này đã xảy ra vì những lí do nào đó.

Khi đứa trẻ được sinh ra, nó là sinh linh cảm: nó cảm mọi thứ. Nó chưa là sinh linh nghĩ. Nó là tự nhiên, cũng giống như bất kì cái gì tự nhiên trong tự nhiên – cũng giống như cây hay như con vật. Nhưng chúng ta bắt đầu tạo khuôn nó, trau dồi. Nó phải đè nén việc cảm của nó vì không đè nén việc cảm, nó bao giờ cũng bị rắc rối. Khi nó muốn khóc nó không thể khóc được vì bố mẹ nó sẽ không chấp thuận điều đó. Nó sẽ bị kết án. Nó sẽ không được khen ngợi, nó sẽ không được yêu. Nó không được chấp nhận như nó vậy. Nó phải cư xử: nó phải cư xử tương ứng theo ý thức hệ đặc biệt, các lí tưởng. Chỉ thế thì nó sẽ được yêu.

Yêu không dành cho nó như nó vậy. Nó có thể được yêu chỉ nếu nó tuân theo những qui tắc nào đó. Những qui tắc đó bị áp đặt; chúng không tự nhiên. Sinh linh tự nhiên này bắt đầu trở nên bị đè nén, và cái phi tự nhiên, cái không thực, bị áp đặt lên nó. Cái không thực này là tâm trí của bạn, và một khoảnh khắc tới khi việc chia chẻ là lớn tới mức bạn không thể bắc cầu qua nó được. Bạn liên tục quên hoàn toàn tự nhiên thực của bạn đã là gì – hay đang là gì. Bạn là bộ mặt giả; mặt nguyên bản bị mất. Và bạn cũng sợ cảm thấy cái nguyên bản, vì khoảnh khắc bạn cảm thấy nó toàn thể xã hội sẽ chống lại bạn. Cho nên bản thân bạn chống lại tự nhiên thực của bạn.

Điều này tạo ra trạng thái rất thần kinh. Bạn không biết bạn muốn gì; bạn không biết nhu cầu đích thực, thực của bạn là gì. Và thế rồi bạn đi theo những nhu cầu không thực vì chỉ cái tâm cảm mới có thể cho bạn hướng, chiều của nhu cầu thực của bạn là gì. Khi chúng bị đè nén, bạn tạo ra nhu cầu biểu tượng. Chẳng hạn, bạn có thể liên tục ăn ngày càng nhiều, tọng vào bản thân bạn thức ăn, và bạn có thể không bao giờ cảm thấy rằng bạn được no đầy. Nhu cầu là về yêu; không phải là về thức ăn. Nhưng thức ăn và yêu có quan hệ sâu sắc, cho nên khi nhu cầu về yêu không được cảm thấy, hay bị đè nén, nhu cầu giả về thức ăn được tạo ra và bạn có thể liên tục ăn. Vì nhu cầu này là giả, nó không bao giờ có thể được hoàn thành, và chúng ta sống trong những nhu cầu giả. Đó là lí do tại sao không có việc đáp ứng.

Bạn muốn được yêu; đó là nhu cầu cơ bản – tự nhiên. Nhưng nó có thể bị làm trệch hướng sang chiều giả. Chẳng hạn, yêu được cần, nhu cầu được yêu, có thể được cảm thấy như nhu cầu giả nếu bạn cố làm trệch sự chú ý của người khác sang bản thân bạn. Bạn muốn rằng người khác phải chú ý tới bạn, để cho bạn có thể trở thành người lãnh đạo chính trị. Đám đông lớn có thể chú ý tới bạn, nhưng nhu cầu cơ bản thực là được yêu. Và cho dù toàn thể thế giới đang chú ý tới bạn, nhu cầu cơ bản đó không thể được hoàn thành. Nhu cầu cơ bản đó có thể được hoàn thành ngay cả bởi một người yêu bạn, chú ý tới bạn vì yêu.

Khi bạn yêu ai đó, bạn chú ý tới người đó. Chú ý và yêu có quan hệ sâu sắc. Nếu bạn đè nén nhu cầu về yêu, thế thì nó trở thành nhu cầu biểu tượng; thế thì bạn cần sự chú ý của người khác. Bạn có thể có được nó, nhưng thế nữa sẽ không có hoàn thành. Nhu cầu này là giả, bị gián đoạn khỏi nhu cầu cơ bản, tự nhiên. Phân chia này trong nhân cách là thần kinh.

Mật tông là quan niệm rất cách mạng – cổ nhất vậy mà mới nhất. Mật tông là một trong những tín ngưỡng cổ nhất và vậy mà phi tín ngưỡng, thậm chí phản tín ngưỡng, vì mật tông nói chừng nào bạn chưa là toàn thể và là một, bạn đang bỏ lỡ toàn thể cuộc sống. Bạn không nên vẫn còn ở trạng thái chia chẻ: bạn phải trở thành một. Phải làm gì để trở thành một? Bạn có thể liên tục nghĩ, nhưng điều đó sẽ không giúp gì vì nghĩ là kĩ thuật để phân chia. Suy nghĩ là phân tích. Nó phân chia; nó chia chẻ mọi thứ. Việc cảm hợp nhất lại, tổng hợp lại, làm mọi thứ thành một. Cho nên bạn có thể liên tục nghĩ, đọc, nghiên cứu, suy ngẫm. Điều đó sẽ không giúp gì chừng nào bạn chưa rơi trở lại vào trung tâm cảm. Nhưng điều đó là rất khó, vì ngay cả khi chúng ta nghĩ về trung tâm cảm, chúng ta nghĩ thôi!

Khi bạn nói với ai đó, “Anh (em) yêu em (anh)”, nhận biết về liệu nó chỉ là ý nghĩ hay liệu nó là việc cảm. Nếu nó chỉ là ý nghĩ, thế thì bạn đang bỏ lỡ cái gì đó. Việc cảm là của cái toàn thể: toàn thân thể, tâm trí của bạn, mọi thứ bạn đang là, đều được tham gia. Trong suy nghĩ, chỉ cái đầu của bạn được tham gia, và điều đó nữa cũng không toàn bộ, mà chỉ một mảnh của nó thôi. Chỉ có một ý nghĩ trôi qua; nó có thể không có đó ở khoảnh khắc tiếp. Chỉ một mảnh được tham gia, và điều đó tạo ra nhiều khổ trong cuộc sống – vì với một ý nghĩ mảnh mẩu, bạn cho lời hứa mà bạn không thể hoàn thành được. Bạn có thể nói, “Anh yêu em và anh sẽ yêu em mãi mãi.” Tuy nhiên, phần thứ hai là lời hứa mà bạn không thể hoàn thành được vì nó được cho bởi một ý nghĩ mảnh mẩu. Toàn thể con người bạn không được tham gia vào trong nó. Và bạn sẽ làm gì ngày mai khi mảnh này đã đi qua và ý nghĩ này không còn đó nữa? Bây giờ lời hứa này sẽ trở thành sự lệ thuộc.

Sartre đã nói ở đâu đó rằng mọi lời hứa đều sẽ là giả. Bạn không thể hứa được vì bạn không là toàn thể. Chỉ một phần của bạn hứa, và khi phần đó không còn đó trên ngai vàng và phần khác đã tiếp quản, bạn sẽ làm gì? Ai sẽ hoàn thành lời hứa? Đạo đức giả được sinh ra bởi vì khi bạn liên tục cố gắng hoàn thành, giả vờ rằng bạn đang hoàn thành, thế thì mọi thứ trở thành giả. Mật tông nói rơi sâu xuống bên trong tới trung tâm cảm đi. Làm cái gì và làm sao rơi trở lại? Bây giờ tôi sẽ đi vào lời kinh. Những lời kinh này, từng lời kinh, đều là nỗ lực để làm cho bạn thành toàn thể.

 

Từ “Vigyan Bhairav Mật tông – tập 2”