“Khi vui sướng gặp người bạn vắng mặt từ lâu, thấm vào niềm vui này.”
Đi vào niềm vui này và trở thành một với nó – bất kì niềm vui nào, bất kì hạnh phúc nào. Đây chỉ là một ví dụ: “Khi vui sướng gặp người bạn vắng mặt từ lâu…” Đột nhiên bạn thấy một người bạn mà bạn đã không gặp trong nhiều, nhiều ngày hay nhiều, nhiều năm. Một niềm vui bất thần nắm bắt bạn. Nhưng sự chú ý của bạn sẽ là vào người bạn, không vào niềm vui của bạn. Thế thì bạn đang bỏ lỡ cái gì đó, và niềm vui này sẽ là nhất thời. Sự chú ý của bạn được hội tụ vào người bạn: bạn sẽ bắt đầu nói, nhớ lại mọi thứ, và bạn sẽ bỏ lỡ niềm vui này và niềm vui này sẽ đi.
Khi bạn gặp một người bạn và đột nhiên cảm thấy niềm vui nảy sinh trong tâm bạn, tập trung vào niềm vui này đi. Cảm nó và trở thành nó, và gặp gỡ người bạn trong khi vẫn nhận biết và được rót đầy với niềm vui của bạn. Để người bạn chỉ ở ngoại vi, và bạn vẫn còn được định tâm trong việc cảm nhận hạnh phúc của bạn.
Điều này có thể được làm trong nhiều tình huống. Mặt trời đang mọc, và đột nhiên bạn cảm thấy cái gì đó dâng lên bên trong bạn. Thế thì quên mặt trời đi; để nó vẫn còn ở ngoại vi. Bạn được định tâm trong việc cảm riêng của bạn về năng lượng dâng lên. Khoảnh khắc bạn nhìn vào nó, nó sẽ lan toả. Nó sẽ trở thành toàn thể thân thể bạn, toàn thể con người bạn. Và đừng chỉ là người quan sát nó; hội nhập vào trong nó đi. Có rất ít khoảnh khắc mà bạn cảm thấy vui, hạnh phúc, nhưng bạn liên tục bỏ lỡ chúng vì bạn trở thành định tâm vào vật bên ngoài.
Bất kì khi nào có niềm vui, bạn cảm thấy rằng nó đang tới từ bên ngoài. Bạn đã gặp một người bạn: tất nhiên, dường như là niềm vui đang tới từ người bạn của bạn, từ việc gặp người đó. Điều đó không phải là hoàn cảnh thực tại. Niềm vui bao giờ cũng ở bên trong bạn. Người bạn chỉ trở thành tình huống. Người bạn đã giúp cho nó đi ra, đã giúp cho bạn thấy rằng nó có đó. Và điều này không chỉ là với niềm vui, mà với mọi thứ: với giận, với buồn, với khổ, với sướng, với mọi thứ, nó là vậy. Người khác chỉ là tình huống trong đó điều được ẩn kín bên trong bạn được diễn đạt ra. Chúng không phải là nguyên nhân; chúng không gây ra cái gì đó trong bạn. Bất kì cái gì đang xảy ra, đều xảy ra cho bạn. Nó bao giờ cũng có đó; chỉ có điều việc gặp gỡ đó với người bạn này đã trở thành tình huống trong đó bất kì cái gì bị ẩn kín đã đi ra chỗ mở – đã đi ra. Từ những nguồn ẩn kín nó đã trở thành rõ ràng, biểu lộ. Bất kì khi nào điều này xảy ra, vẫn còn được định tâm trong việc cảm bên trong đi, và thế thì bạn sẽ có thái độ khác về mọi thứ trong cuộc sống.
Ngay cả với xúc động tiêu cực, làm điều này đi. Khi bạn giận, đừng bị định tâm vào người đã khuấy động nó lên. Để người đó ở ngoại vi. Bạn chỉ trở thành cơn giận. Cảm thấy giận trong tính toàn bộ của nó; cho phép nó xảy ra bên trong. Không hợp lí hoá; không nói rằng người đó đã tạo ra nó. Không kết án người đó. Người đó chỉ trở thành tình huống. Và cảm thấy biết ơn hướng tới người đó rằng người đó đã giúp cho cái gì đó bị ẩn kín đi ra chỗ mở. Người đó đã đánh vào bạn ở đâu đó, một vết thương đã có đó được ẩn kín. Bây giờ bạn biết nó, cho nên trở thành vết thương đi.
Với xúc động tiêu cực hay tích cực, với bất kì xúc động nào, dùng điều này đi, và sẽ có thay đổi lớn trong bạn. Nếu xúc động này là tiêu cực, bạn sẽ được tự do khỏi nó bằng việc nhận biết rằng nó là ở bên trong bạn. Nếu xúc động này là tích cực, bạn sẽ trở thành bản thân xúc động này. Nếu nó là vui vẻ, bạn sẽ trở thành vui vẻ. Nếu nó là giận, cơn giận sẽ tan biến.
Và đây là khác biệt giữa các xúc động tiêu cực và tích cực: nếu bạn trở nên nhận biết về xúc động nào đó, và bằng việc trở nên nhận biết, xúc động đó tan biến, nó là tiêu cực. Nếu bằng việc trở nên nhận biết về xúc động nào đó, rồi bạn trở thành xúc động đó, nếu xúc động đó lan toả và trở thành con người bạn, nó là tích cực. Nhận biết làm việc khác nhau trong cả hai trường hợp. Nếu nó là xúc động độc hại, bạn được làm nhẹ khỏi nó qua nhận biết. Nếu nó là tốt, phúc lạc, cực lạc, bạn trở thành một với nó. Nhận biết làm sâu sắc nó.
Cho nên với tôi đây là tiêu chí: nếu cái gì đó được làm sâu sắc thêm bởi nhận biết của bạn, nó là cái gì đó tốt. Nếu cái gì đó bị tan biến đi qua nhận biết, nó là cái gì đó xấu. Cái mà không thể còn lại trong nhận biết là tội lỗi và cái phát triển trong nhận biết là đức hạnh. Đức hạnh và tội lỗi không phải là các khái niệm xã hội, chúng là việc nhận ra bên trong.
Dùng nhận biết của bạn đi. Điều đó dường như là có bóng tối và bạn mang ánh sáng vào: bóng tối sẽ không còn đó nữa. Chỉ bằng việc mang ánh sáng vào, bóng tối không còn đó nữa, vì, thực sự, nó không hiện hữu. Nó là phủ định, chỉ là thiếu vắng ánh sáng. Nhưng nhiều thứ sẽ trở nên biểu lộ cái đang có đó. Chỉ bằng việc mang ánh sáng vào, những giá sách này, những sách này, những tường này, sẽ không biến mất. Trong bóng tôi chúng không hiện hữu; bạn không thể thấy được chúng. Nếu bạn mang ánh sáng vào, bóng tối sẽ không còn đó nữa, nhưng cái là thực sẽ được lộ ra. Qua nhận biết mọi thứ là tiêu cực giống như bóng tối sẽ tan biến – hận thù, giận dữ, buồn bã, bạo hành. Thế rồi yêu, vui, cực lạc, lần đầu tiên sẽ trở nên được hiển lộ cho bạn. Cho nên, “Khi vui sướng gặp người bạn vắng mặt từ lâu, thấm vào niềm vui này.”
Từ “Vigyan Bhairav Mật tông – tập 2”